ZingTruyen.Asia

[Re-up] Thế Nào Là Hiền Thê

Chương 20 - Độc nhất vô nhị

JennyDuong96

----------

Lần đầu tiên Khúc Khinh Cư nghiêm túc quan sát nha đầu tên Bán Hạ này, trừ dáng vẻ khá chật vật ra, dung mạo cũng rất tốt, đôi mắt to, lông mi cong vút, lúc nói chuyện thì khóe môi loáng thoáng có hai lúm đồng tiền, trông có vẻ khá đáng yêu, nếu không phải vừa rồi chính tai nghe được nàng ta nói chuyện hung hãn như thế, Khúc Khinh Cư thật sự không tin nàng ta có thể nói ra như vậy.

"Trong vườn hoa này người qua kẻ lại, các ngươi ầm ĩ thì còn ra thể thống gì." Mộc Cận lạnh lùng liếc nhìn những người đang quỳ, vừa nhìn về phía Bán Hạ: "Bán Hạ cô nương thật khí phách, sao ngươi dám nghị luận chuyện giữa Vương gia và Vương phi?"

Lúc Bán Hạ nhìn thấy Khúc Khinh Cư trong lòng đã hơi sợ, nhưng nhìn dáng vẻ Mộc Cận cao cao tại thượng, nhớ lại ban đầu hai người đều là nha đầu, Mộc Cận chỉ ỷ vào được Vương phi nâng đỡ mới đắc ý như vậy, lập tức lại thấy không cam lòng, chỉ là nha hoàn bên cạnh Vương phi thôi, tại sao bày ra dáng vẻ lên lớp người khác như thế?

"Không phải muội muội có khí phách, mà Mộc Cận tỷ tỷ càng ngày càng uy phong." Bán Hạ vén mái tóc tán loạn ra sau tai: "Khó trách những cẩu nô tài này đều vồn vã lấy lòng, quả nhiên là một người đắc đạo gà chó thăng thiên."

Nghe thế, Khúc Khinh Cư nhíu mày, vịn tay Kim Trản ngồi xuống bàn đá, nàng không muốn cãi vả với một kẻ thông phòng.

"Mồm mép Bán Hạ cô nương thật lanh lợi, nhưng không nhớ rõ quy củ rồi." Mộc Cận không giận, chỉ cười nhạt: "Thông phòng Bán Hạ, không tuân theo quy củ, dĩ hạ phạm thượng, vả miệng 30 cái."

Mộc Cận vừa nói xong, vốn một ma ma đang quỳ vội đứng lên, nịnh nọt nói: "Mộc Cận cô nương xin lui hai bước, đừng làm bẩn người." Dứt lời, xoay người tát cho Bán Hạ một bạt tai.

"Vương phi tâm tư thật ác độc, ta. . . . . ."

Một nha hoàn khác nhanh chóng bò dậy, lấy khăn tay nhét vào miệng nàng ta, rồi níu lấy mái tóc tán loạn của nàng ta, để lộ toàn bộ khuôn mặt của Bán Hạ, khiến ma ma đánh thuận tay hơn.

Khúc Khinh Cư híp mắt nhìn hoa văn trên bàn đá, nghe tiếng chan chát bên tai, dùng khăn tay lau tay, mới từ từ nói: "Chỉ là một thông phòng nhỏ nhoi mà đã ngông cuồng như vậy, không biết ai cho ngươi lá gan này?" Nàng ngẩng đầu, ánh mắt nhìn Bán Hạ trở nên sắc bén: "Hay nên nói những ngày qua ta đã quá khoan dung với ngươi nên ngươi quên mất thân phận, không tuân theo quy củ tùy ý đàm luận về chủ tử? Mặc dù ngươi không phải người xuất thân phú quý, nhưng cũng là nữ nhi trong sạch, sao lại không hiểu chuyện như vậy, quả thật khiến cha mẹ ngươi hổ thẹn!"

Bán Hạ bị chặn miệng, nghe Khúc Khinh Cư nhắc đến người nhà mình, ô ô vài tiếng, rồi quy củ hẳn.

"Không cần đánh nữa, uổng cho gương mặt đẹp như thế." Khúc Khinh Cư thu mắt, tiếng bạt tai đã ngừng lại: "Thông phòng Bán Hạ dĩ hạ phạm thượng, phạt đến phòng giặt quần áo làm người hầu." Nói đến đây, nàng nhìn Bán Hạ: "Ngươi cũng không cần đi tìm Vương gia, chuyện này ta sẽ tự mình chuyển lời đến Vương gia."

Mộc Cận nhìn Vương phi một cái, rồi nói với nha hoàn ma ma trước mặt: "Các ngươi đi giúp Bán Hạ cô nương thu dọn đồ đạc, đưa nàng đến phòng giặt quần áo đi, đừng làm Bán Hạ cô nương vất vả."

"Mộc Cận cô nương xin yên tâm, chúng ta nhất định sẽ chăm sóc Bán Hạ cô nương thật tốt." Ma ma bạt tai cười đồng ý, sau khi hành lễ với Khúc Khinh Cư, thì chặn miệng Bán Hạ kéo nàng ta lui xuống.

Đợi những người này đi hết, Kim Trản lo lắng nói: "Vương phi, Bán Hạ này thật sự đáng ghét, vì sao không đuổi nàng ra khỏi phủ, cần gì giữ lại để khiến mình chướng mắt."

Khúc Khinh Cư vịn tay Kim Trản đứng lên: "Phòng giặt quần áo là nơi nào? Mỹ nhân nên được nuông chiều, ở đó dù mỹ nhân có xinh đẹp đến đâu cũng phải thành thôn cô hết thôi, Vương gia gặp lại nàng ta thì có thể động lòng sao? Có thể để hai mắt nam nhân tỏa sáng thì nữ nhân phải càng lúc càng xinh đẹp, chứ không phải càng ngày càng xấu xí." Cho nên trên thế gian này mới có nhiều nam nhân ghét bỏ vợ cả sủng ái tiểu thiếp như vậy, nữ nhân tề gia sinh dưỡng hài tử, trên phụng dưỡng lão nhân, giữa quản lý tiểu thiếp, dưới nuôi con mình hoặc con người khác, đến khi già rồi tiều tụy, cuối cùng nam nhân còn ghét bỏ nàng ấy không hiểu phong tình.

Nàng lại không làm được hiền thê như vậy, lấy lòng nam nhân, không bằng tự nàng lấy lòng mình.

"Cũng không phải vậy, sau này Vương gia thấy vị tiểu thiếp này chỉ biết sinh lòng chán ghét, nàng ta đâu còn sung sướng như ngày xưa nữa." Ngân Liễu nhỏ giọng oán hận nói: "Phản chủ, chỉ vậy đã tiện nghi cho nàng ta rồi!"

Mộc Cận liếc nhìn bốn phía, thấy không ai nghe được lời Ngân Liễu, mới nói: "Vương phi, chỗ này u tối không tốt cho cơ thể, không bằng chúng ta chuyển sang nơi khác đi ạ?"

Khúc Khinh Cư gật đầu: "Kim Trản, ngươi đi hỏi xem lúc này có phải Vương gia đang bận không, nếu không bận, ta đến chỗ Vương gia một lát."

Kim Trản gật đầu, bước nhanh về phía trước.

Ở một chỗ khác trong vườn hoa, Giang Vịnh Nhứ cười như không cười nhìn Bán Hạ bị một đám người cưỡng chế kéo đi, cho đến khi bóng người đã khuất, mới nhỏ giọng nói hai từ: "Ngu xuẩn."

Nha đầu bên người nàng cười nói: "Chủ tử thật sự tính toán kỹ lưỡng, quả nhiên Bán Hạ này không thể ngông cuồng được mấy ngày."

Giang Vịnh Nhứ nhìn nàng ta một cái: "Từ khoảnh khắc nàng ta phản chủ thì nhất định sẽ có ngày hôm nay. Trong phủ khác không phải không có nô tài như nàng ta, nhưng không ai lại vội vàng như vậy, Vương phi vào phủ chỉ hơn một tháng, nàng ta đã vội bò lên giường. Rơi vào kết cục như thế thì xem như Vương phi đã nhân từ rồi. Ngải Lục, ngươi phải nhớ, sau này gặp người như vậy, phải cách xa ra, kẻ bội tín phản chủ thường sẽ không có kết cục tốt đâu."

Ngải Lục rũ mắt xuống, kính cẩn nói: "Chủ tử yên tâm, nô tỳ đã nhớ kỹ."

Giang Vịnh Nhứ thấy dáng vẻ này của nàng ta, hài lòng gật đầu, cười nhìn Vương phi đang đi về phía thư phòng của Vương gia.

Vương phi Khúc thị Khinh Cư là một nữ nhân thông minh lý trí, đời này Giang Vịnh Nhứ nàng không muốn đối nghịch với nữ nhân như vậy. Dù sao đời này vị trí Trắc phi của nàng đã đến đỉnh rồi, thuận theo người như thế, ít nhất sau này sẽ không thê thảm như kẻ phách lối Phùng thị kia.

"Bây giờ muối Giang Nam càng ngày càng hỗn loạn." Hạ Hành gấp tin tức trên tay lại, đứng đối diện với thủ hạ: "Trước tiên cứ phái người giám sát những chuyện này, phương diện này đã có người của lão đại và lão tam, hai người bọn họ sẽ tranh nhau bể đầu chảy máu, Bổn Vương không thể làm ảnh hưởng đến hứng thú của bọn ác nhân đấy."

Người đứng đối diện Hạ Hành, tên là Vương Xương Danh, dung mạo không xuất chúng, nhưng rất biết hỏi thăm tin tức, đầu óc cũng rất cơ trí, cho nên khá quen thuộc trước mặt Hạ Hành.

"Vương gia, ở Giang Nam thuộc hạ còn nghe được, người của Thụy Vương gia đang tổ chức cho vay." Vương Xương Danh cau mày nói: "Nhưng tất cả khoản tiền cho vay đều lấy danh nghĩa của người khác, trong lúc nhất thời thuộc hạ không tìm được chứng cứ xác thật."

"Ăn mặc chi phí của lão tam đều là tốt nhất, đương nhiên phải tốn tiền." Ngón trỏ của Hạ Hành gõ trên mặt bàn, trầm ngâm nói: "Chuyện này chúng ta không cần để ý, thường ngày hắn tiêu xài thế nào thì Hoàng thượng có thể thấy được, Hoàng thượng không nói gì, sao người làm huynh trưởng như Bổn Vương có thể ra mặt quản lý. Sau này tìm một cơ hội truyền đến tai Ninh Vương đi, có câu nói huynh trưởng như cha, chuyện này giao cho lão đại trông nom sẽ thích hợp hơn cả."

"Dạ, Vương gia anh minh." Vương Xương Danh đáp: "Ninh Vương điện hạ uy phong lừng lẫy, nhất định có thể dạy Thụy Vương điện hạ thật tốt."

Hạ Hành nhếch môi, ngẩng đầu thấy Minh Hòa bưng một khay đi vào, cười hỏi: "Chuyện gì?"

"Vương gia, Vương phi ở bên ngoài, nói nếu ngài không bận rộn, ngài ấy có chuyện muốn thương lượng với ngài." Minh Hòa nhìn thấy Vương Xương Danh đứng một bên, nâng khay trong tay cao hơn một chút: "Vương phi còn nói, nếu lúc này ngài đang bề bộn, thì nên dùng chén canh nhũ chim bồ câu này rồi lại tiếp tục công việc ạ."

Vẻ mặt Hạ Hành hòa hoãn một chút, ý bảo Minh Hòa dâng khay lên, rồi nói với Vương Xương Danh: "Ngươi lui ra trước đi."

Vương Xương Danh khom người lui ra, lúc ra cửa cúi đầu cực thấp, chỉ thấy làn váy thêu Tường Vân cách cửa không xa, và thoáng thấy một đôi giày gấm trân châu, y ngửi được mùi hoa cỏ nhẹ nhàng trên người đối phương, thì vùi đầu càng thấp, thi lễ rồi vội vã lui ra.

Không nhìn người áo xanh vừa lui này, Khúc Khinh Cư thấy Minh Hòa ra ngoài dẫn nàng vào trong, vịn tay Mộc Cận vào thư phòng, thấy Hạ Hành đang ngồi trước thư án dùng canh thì cười tiến lên phía trước nói: "Nghe nói canh này vô cùng bổ não, thường ngày chính vụ của Vương gia bận rộn, thỉnh thoảng nên dùng một chút sẽ rất tốt cho cơ thể."

Uống vài ngụm lớn xong chén canh, Hạ Hành nhận lấy khăn Minh Hòa trình lên lau miệng, rồi mới đứng dậy đi đến trước mặt Khúc Khinh Cư, đưa tay thân mật vuốt ve trâm cài đầu bên tóc mai nàng: "Cứ bồi bổ hoài như vậy, chừng hai năm nữa, Bổn Vương sẽ thành một tên mập mạp đấy."

Khúc Khinh Cư ngã người về phía sau, quan sát từ trên xuống dưới: "Vương gia muốn thành người béo thì rất khó, nhưng nếu thật sự mập rồi." Nàng khẽ cười, vô cùng quyến rũ: "Vương gia mập rồi thì sẽ không còn mỹ nhân yêu thương nhung nhớ nữa. Chẳng lẽ Vương gia không nghe câu này, thích một người thì sẽ vỗ béo người đó, như vậy thì không ai dám đoạt."

"Thì ra Khinh Cư có tâm tư hiểm ác như vậy." Hạ Hành cười khẽ một tiếng, vùi đầu vào cổ Khúc Khinh Cư nhẹ ngửi: "Chẳng qua ta lại rất thích nghe câu này, ít nhất trong lòng Khinh Cư luôn nhớ mong ta."

Khúc Khinh Cư đưa tay kéo đai lưng hồng ngọc bên hông Hạ Hành, vùi đầu vào cổ hắn, ghé vào lỗ tai hắn cười nhẹ nói: "Nhưng không biết trong lòng Vương gia có thiếp hay không đây?"

Kéo người ngọc vào lòng, Hạ Hành xoay người ngồi lên ghế, để Khúc Khinh Cư ngồi trên chân mình, bàn tay hắn nhẹ nhàng chuyển từ sau lưng Khúc Khinh Cư đến eo nàng, cười hôn quai hàm nàng: "Lòng của ta Khinh Cư còn không nhìn ra sao?"

Khúc Khinh Cư trừng mắt, vẽ vài vòng trên ngực Hạ Hành: "Ánh mắt thiếp không lợi hại như vậy, cách da thịt có thể thấy trái tim Vương gia, không bằng Vương gia để thiếp nghe một chút xem." Nàng vùi đầu cọ vào ngực Hạ Hành, trong lòng cười lạnh, muốn chơi lãng mạn à, ngươi tưởng tỷ đây là tiểu nữ sinh thơ ngây sao?

Đám người Minh Hòa và Mộc Cận thấy hai vị chủ tử thân mật, yên lặng thối lui khỏi thư phòng, sau khi khép chặt cửa còn có thể nghe tiếng cười nói loáng thoáng bên trong.

Hai người trao đổi ánh mắt, vô cùng ăn ý lui xa hơn.

Trong phòng hai người Khúc, Hạ cũng không như hạ nhân bên ngoài nghĩ, tiến hành cuộc vận động không hài hòa gì đấy, hai người náo qua náo lại, nhưng vẫn đè xuống dục vọng đã lên cao.

Hạ Hành ôm eo Khúc Khinh Cư, để nàng có thể ngồi thoải mái trên đùi mình: "Nàng nói năm nay nên dâng cho phụ hoàng hai phần lễ cũng có đạo lý, dù sao hôm nay ta đã thành gia, trước kia tặng thế nào cũng không sao cả, nhưng sau này chỉ sợ nàng sẽ phải hao tổn tâm tư rồi."

"Thiếp cũng chỉ nghĩ vậy thôi, Vương gia không có ý kiến, thiếp sẽ sai hạ nhân đi làm, sắp hết năm rồi, nên sớm chuẩn bị mới tốt." Khúc Khinh Cư cười tựa vào lòng Hạ Hành: "Vương gia tin tưởng thiếp như vậy, là phúc khí của thiếp."

"Phu thê vốn là nhất thể, sao Khinh Cư lại nói thế." Hạ Hành nhẹ nhàng ôm nàng lên: "Hậu viện giao cho nàng, ta rất yên tâm."

Khúc Khinh Cư cười khẽ: "Vậy thì được rồi, nếu thiếp phạt ai, Vương gia đừng đau lòng đấy."

"Những người đó chỉ là thiếp thất không lên được mặt bàn, phạt thì phạt thôi, tại sao phải đau lòng." Hạ Hành không để ý lắm, rồi nói tiếp: "Tên của Khinh Cư lấy trong bài thơ 'Lạc Thần phú', 'tiễn viễn du chi văn lý, duệ vụ tiêu chi khinh cư' phải không?"

Khúc Khinh Cư cười nói: "Thiếp nghĩ việc Xương Đức công đặt tên cho con cái theo bài 'Lạc Thần phú' đã nổi tiếng kinh thành rồi chứ." Đây không phải chuyện đáng vẻ vang gì, một nam nhân dùng từ ngữ trong bức thư tình viết cho nữ nhân để đặt tên cho con, bên trong thoại bản thì được xem như lãng mạn, nhưng đặt trong thế gia quý tộc, đó chính là trò cười.

Hạ Hành hiểu ý trong lời nàng, dịu dàng cười nói: "Khinh Cư không cần suy nghĩ quá nhiều, trong mắt ta, tên của nàng là độc nhất vô nhị, con người nàng đương nhiên càng thiên hạ vô song."

Khúc Khinh Cư nghe thế, không nhịn được ngẩng đầu nhìn Hạ Hành, trong nháy mắt nét mặt tươi cười như hoa.

Đương nhiên độc nhất vô nhị, cả giới thế gia quý tộc của Đại Long này, ai dám lấy cái tên không có trình độ như vậy chứ? Nàng thầm nghĩ thế.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia