ZingTruyen.Asia

[Ranrin] Mùa Đông và Gentian.

VI.

Almer_Htn

"Mày với Ran... có chuyện gì à?"

Trên con đường cao tốc đầy rẫy xe cộ nhưng vẫn chừa ra cậu thanh niên phóng xe mô tô với vận tốc chết người, thậm chí một chiếc mũ bảo hiểm để mảy may cứu vớt sinh mạng cũng chả có ở cả hai. Dẫu cho tiếng gió tru éo bên tai nhưng Rindou vẫn nghe rõ mồn một từng lời từng chữ thốt ra từ miệng Kisaki. Tài thật nhưng cũng khá khen cho thằng này vì nó tinh ý phết đấy.

"Xin lỗi... không phải tao cố ý nhiều chuyện. Chỉ là hai đứa mày không giống như ngày thường."

Vội nhận ra bản thân có chút nhiều chuyện, vốn dĩ đi cùng Hanma sẽ thú vị hơn vì gã ta nói lắm kinh khủng, nói luôn mồm luôn miệng không ngừng nghỉ muốn đau đầu nhưng riết rồi lại thấy quen dần, vui tai, không còn sự ồn ào của gã lại thiếu thiếu. Kể ra Kisaki cũng chưa từng nói chuyện mấy với cậu út nhà Haitani, thôi thì làm quen chút bởi dù sao cũng là đồng nghiệp với nhau.

"Ý mày là sao? Đến mày cũng thấy điều đó luôn à. Tao diếm tệ thật đấy nhỉ."

Rindou cũng chả có ý chê thằng nhóc này nhiều chuyện, thay vào đó lại thấy nó nói cũng có phần đúng chăng? Cậu và Ran đúng là chả như thường ngày chút nào cả, hai người luôn đứng cùng nhau mà đùa cợt với nhau một hai câu, đôi khi thì nói chuyện phiếm giết thời gian thôi và hơn hết thảy là luôn làm nhiệm vụ cùng nhau. Haitani sẽ luôn là hoàn hảo nhất khi có người anh và cậu em, Haitani mà trống vắng một người thì nào còn gọi là Haitani nữa cơ chứ. Không nói đến việc những lần hai anh em họ phối hợp với nhau rất ăn ý, tạo nên một buổi biểu diễn rất là mãn nhãn. Cách họ chăm sóc con mồi của mình cũng thật khiến người khác thích thú, Kisaki phải công nhận là như vậy.

"Khá là tệ đấy. Tao đoán là mọi người đều biết có việc gì xảy ra giữa hai đứa mày."

Lời Kisaki vốn chẳng bao giờ sai, đến tử thần Kabukicho còn bị thằng nhóc bé tý này nắm giữ trái tim, sai vặt riết cơ mà. Izana cũng khẳng định rằng Kisaki đúng một thằng ranh mãnh, và cũng nhờ nó mà địa bàn của Thiên Trúc mở rộng thêm. Phải gọi là đỉnh.

"Nói sau đi, tới nơi rồi này."

Cũng là đôi ba câu tương tác qua lại vậy mà sớm đã đến nơi rồi, Rindou phóng khiếp thật nhưng vẫn chẳng bằng thằng Hanma đâu. Hai người dựng xe một bên rồi đứng chờ cho đối tác của cả hai xuất hiện, xem chừng chắc đến sớm quá rồi. Bây giờ Rindou mới để ý tin nhắn của Kakucho đã gửi từ ba phút trước rằng phải mười hai rưỡi bọn kia mới đến, nhìn đồng hồ thì giờ mới mười một giờ mà thôi. Mẹ nó cái thằng này, chả chịu nói sớm sớm một tí gì cả.

"Tao nghĩ mình đến sớm quá rồi đấy."

Kisaki mở điện thoại nhìn đồng hồ, cậu cũng nhận được tin nhắn của Kakucho với nội dung tương tự như Rindou nhưng ngay sau đó tin nhắn của Kakucho sớm trôi đi bằng một loạt tin nhắn khác của thằng chả cột điện kia. Má nó không phải tin nhắn bình thườn thì cũng là một loạt ảnh thằng đó tự sướng, đầu tóc bết rũ rượi do dính máu sau cuộc ẩu đả, đằng sau nó là xác của mấy thằng băng khác nằm rạp đó chất đống lên. Có vẻ Hanma khá hưởng thụ và nhiệm vụ của nó cùng Ran hoàn thành khá sớm.

"Này Kisaki-"

Rindou toan định gọi Kisaki đi ăn gì đó trước khi đám người kia tới thì thấy nó đưa tay lên môi ra hiệu im lặng rồi nó bắt máy đưa lên tai. Phỏng chắc chắn thằng Hanma gọi rồi.

Con mẹ nó, Kisaki cố tình bật loa ngoài.

"Tetta, mày có sao không đấy? Có xây xước chỗ nào không để tao tính sổ với thằng Rindou."

"Tao vẫn ổn và có lẽ bọn tao đến điểm hẹn sớm quá thôi. Bên đấy sao rồi?"

Kisaki trả lời Hanma nhưng lại liếc nhìn Rindou như thể ý nói rằng cậu hãy lo mà bảo kê nó cho thật tốt đi, ít nhiều thì Kisaki cũng là tổng tham mưu của Thiên Trúc mà.

"Nhiệm vụ dễ hơn tao nghĩ, mày biết đấy, chỉ có đánh đấm thôi mà nên sớm xong lâu rồi dù chúng nó khá đông haha..."

"Vậy là tốt rồi."

"Để tao với Ran phóng qua chỗ hai đứa mày. Gửi định vị cho tao đi."

"Tao thấy không cần thiết lắm đâu-"

"Thế nhé! Bai Tetta-chan "

Hanma chẳng để Kisaki từ chối mà trực tiếp chen ngang nói rồi cúp máy luôn. Rindou trông mà cũng cười khổ dùm Kisaki, Hanma rõ trẻ con vậy mà có lẽ thằng nhóc kia chả thấy gì gọi là phiền ngược lại còn rất vui với điều đó.

"Hanma lo cho mày gớm khiếp."

Rindou không nhịn được mà trêu chọc Kisaki, khẽ huých vai nó mà trông cái làn da bánh mật khoẻ mạnh đấy ửng hồng nơi gò má. Bày đặt ngại ngùng khiếp dù hai đứa nó toàn thể hiện tình cảm chốn đông người, chủ yếu là thằng Hanma. Dẫu sao Rindou cũng thấy có chút ghen tị rằng tuy chẳng phải ruột thịt, huyết thống gì mà bọn nó lại thân nhau đến vậy. Tuyệt thật, cậu ước mình và Ran cũng được như thế thì tốt biết bao.

"Thôi thôi tha tao đi. Phiền muốn chết."

Mồm nói vậy nhưng lòng lại một kiểu thôi, Rindou chẳng lạ.

"Ước gì anh Ran cũng có thể tốt với tao được một phần nào đó như hai đứa mày."

Chỉ là nhất thời buột miệng nói ra tâm tư bé nhỏ cũng khiến Kisaki thấy ngạc nhiên về anh em nhà này. Hoá ra còn nhiều thứ mà cậu chả biết về họ, hai anh em này vẫn luôn là một ẩn số lớn. Vốn dĩ lòng người khó đoán mà.

"Hai đứa mày có vấn đề gì à?"

"Không hẳn đâu, xích mích chút thôi."

Đáp lại sự tò mò của cậu nhóc kia, Rindou chỉ khẽ cười cho qua rồi leo lên xe mô tô của mình ngồi đung đưa đôi chân. Tâm sự của cậu thế mà lại bị người khác thấu đáo thật dễ dàng, vậy liệu có phải với anh cũng vậy không nhỉ? Cả một bầu trời của Rindou êm dịu, nhẹ nhàng mà yên bình nhưng cũng chất chứa đầy nỗi lo âu và tâm sự, đó là những gì Kisaki thấy và lọ mọ đoán được khi nhìn vào một màu tím đẹp đẽ của Rindou.

"Tao lại chẳng thấy vậy đâu. Sao thế? Nghiêm trọng hơn mấy lần trước à?"

"Đã có ai từng nói với mày rằng mày rất hợp để làm một nhà tâm lý học chưa, Kisaki Tetta."

Y như lời Rindou nói đấy, Kisaki đã đoán trúng phóc ngay từ lần đầu tiên rồi. Nói thật lòng đấy, cậu diếm cảm xúc tệ đến vậy cơ à? Sao ai cũng biết thế nhờ. Đúng là do mọi người quá nhiệt tình hay do cậu quá trẻ con đây... chắc là cả hai đấy.

"Chưa đâu nhưng Ran chỉ là quan tâm mày sai cách thôi Rindou. Đừng quá sầu não vì việc đấy."

"Mày thấy thế hả?"

"Ừ, nhìn Ran là biết mà. Làm gì có chuyện anh trai không thương đứa em máu mủ bên mình từ thuở quấn tã bao giờ."

Đến Kisaki còn chắc nịch với điều đó thì hà cớ gì Rindou phải lo nghĩ nhiều nhỉ? Muto cũng từng nói với cậu rằng cậu có thể diếm cảm xúc thông qua biểu cảm hay cử chỉ nhưng đôi mắt vốn sẽ chả bao giờ nói dối được đâu. Khá hợp lí đấy chứ?

"Vậy mày có nghĩ Ran sẽ bỏ tao lại đằng sau vào một ngày nào đó không thiên tài?"

Rindou mắt nhìn về phía chân trời kia, bàn tay thon gọn được che bởi đôi bao tay trắng hươ trên không như đang mường tượng tự mình khắc hoạ ra một thứ gì đó thật xinh đẹp.

"Vốn dĩ sẽ không bao giờ xảy ra đâu."

"Ừ, cũng đúng. Tao cũng nghĩ thế đấy."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia