ZingTruyen.Asia

Quyen 7 Edit Xuyen Nhanh Nam Than Bung Chay Len Mac Linh

Edit : Sa Nhi
===============

Thư Tuyển đặt một tô mì xuống trước mặt Sơ Tranh: "Ăn đi."

Trên những sợi mì phủ lên miếng thịt thái mỏng đầy đủ sắc hương, nước canh đậm đà, nhìn còn vô cùng ngon mắt.

Sơ Tranh nếm thử một miếng, hương vị cũng không tệ.

"Ăn ngon không?" Thư Tuyển hỏi cô.

"Cũng được."

Thư Tuyển: "........"

Rõ ràng ăn rất ngon, sao lại cũng được?

Chuông điện thoại vang lên cắt ngang suy nghĩ của Thư Tuyển, hắn lấy di động ra xem thử, lại nhìn sang Sơ Tranh ở đối diện một chút, rồi cầm điện thoại đứng dậy đi vào phòng ngủ.

Thư Tuyển nghe điện thoại đến gần 10 phút, lúc đi ra thì Sơ Tranh đã ăn xong, đang tiếp tục nằm sấp trên bàn viết kiểm điểm.

Thư Tuyển đứng ở cửa ra vào, nương theo ánh sáng lờ mờ nhìn cô.

Ánh sáng của ngọn đèn đặt dưới đất vừa vặn bao phủ lấy cô, bóng người nho nhỏ nằm sấp trên bàn, khí chất lạnh lẽo sắc nhọn xa cách kia dường như cũng đã bớt đi không ít, lúc này hắn mới có một loại cảm giác cô là học sinh.

"Nhìn gì vậy?" Sơ Tranh đột nhiên ngước mắt nhìn lên, ánh mắt cô lạnh buốt.

Thư Tuyển cầm điện thoại đi tới, tiện tay đặt điện thoại lên bàn, tiếp tục ăn bắt mì còn dang dở của hắn: "Đây là nhà tôi, tôi làm gì là quyền tự do của tôi?"

Sơ Tranh xoay xoay bút, dường như muốn phản bác, nhưng cuối cùng lại không tìm được điểm để phản bác, cánh môi cô khẽ động, nắm lấy bút cúi đầu tiếp tục viết chữ.

Thư Tuyển ăn xong mì, thu dọn đồ đưa vào phòng bếp rửa.

Điện thoại hắn đang để trên mặt bàn sáng lên.

Ánh mắt Sơ Tranh liếc qua, chỉ nhìn thấy chữ 'Bùi' nhảy ra, vừa đảo mắt một cái màn hình đã tối lại.

Sơ Tranh suy tư một lát, tiếp tục cúi đầu viết bản kiểm điểm.

Thư Tuyển thu dọn sạch sẽ rồi đi ra, ôm máy tính ngồi xuống đối diện, hắn nhìn tư liệu biểu hiện trên máy tính, lại nhìn người đang viết kiểm điểm bên kia........

Nhìn thế nào cũng cảm thấy không phải cùng một người.

Cô là ai?

Tiếp cận mình để làm gì?

Sơ Tranh nhìn thời gian, tùy tiện nhét đồ vào trong cặp, lấy điện thoại ra, ấn mở mã QR của Wechat rồi đưa tới trước mặt Thư Tuyển.

"Làm gì?"

"Thêm đi."

Con ngươi Thư Tuyển hơi nheo: "Chúng ta còn chưa thân đến tình trạng có thể thêm Wechat đâu?"

Sơ Tranh mới lười nói nhảm, chưa gì đã dữ dằn: "Có thêm không?"

"........ Thêm."

Thư Tuyển ấn mở Wechat quét một cái, sau khi Sơ Tranh nhận được yêu cầu thêm bạn rồi mới xách cặp rời đi: "Ngủ ngon."

Rầm!

Cửa phòng đóng sầm lại, trong phòng khách chỉ còn một mình hắn.

Gian phòng vừa rồi còn có như có hơingười, trong nháy mắt lại trở về nguyên trạng, chìm vào tĩnh mịch.

-

Thư Tuyển vẫn luôn ở đây không đi, Sơ Tranh thỉnh thoảng sẽ đi lên, bằng vào một sự ăn ý quỷ dị, anh không phạm tôi, tôi không phạm anh, hai người cứ thé bình an vô sự ở chung với nhau.

Nếu buổi sáng gặp hắn ở tiệm ăn sáng, cô cũng sẽ rất bình thường đi đến, ngồi xuống đối diện với hắn.

Ăn xong thì tính tiền rời đi.

Đôi khi còn không nói cả một câu, nếu như không phải Thư Tuyển hiểu rõ, thì có khi hắn cũng cảm thấy cô chỉ là một người xa lạ, tiện ngồi chung bàn ăn bữa sáng với hắn mà thôi.

Thư Tuyển lại một lần nữa nhìn Sơ Tranh rời đi trước mình một bước.

Tận đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên, hắn mới thu tầm mắt lại.

"Alo."

"Tôi liên hệ được với người rồi, hẹn gặp mặt ở 'Mê Dạng', 9h tối."

"Được."

Thư Tuyển cúp điện thoại, hắn nhìn ra bên ngoài, người giám sát hắn vẫn ở bên kia như cũ.

Ngón tay Thư Tuyển điểm lên điện thoại mấy lần, tìm tới Wechat của Sơ Tranh.

Từ sau khi bọn họ kết bạn thì còn chưa từng nói với nhau lời nào.

Thư Tuyển vươn tay nắm chặt dây chuyền hình thánh giá trên cổ, gõ chữ bằng 1 tay.

【 Thư Tuyển: 9h cô có rảnh không? 】

【 Sơ Tranh: Nói chuyện chính. 】

【 Thư Tuyển: Mời cô đi chơi. 】

【 Sơ Tranh: Không đi, bận. 】

Sơ Tranh không chút lưu tình cự tuyệt, làm Thư Tuyển hơi kinh ngạc.

Cô vậy mà lại cự tuyệt mình?

【 Thư Tuyển: Bận gì vậy? 】

【 Sơ Tranh: Viết kiểm điểm. 】

【 Thư Tuyển: Sao cô lại viết kiểm điểm rồi? 】

Sơ Tranh không đáp lại, Thư Tuyển nhìn chằm chằm giao diện nói chuyện, đánh mấy chữ lên rồi lại xóa đi, hắn tắt điện thoại, nhét vào túi rồi rời khỏi tiệm ăn sáng.

-

Mê Dạng là một CLB có tính tư mật rất cao, chỉ chiêu đãi cho hội viên, Thư Tuyển cầm thẻ hội viên đã chuẩn bị tốt, đi theo người phục vụ tiến vào bên trong.

Thư Tuyển xuyên qua một đám người kỳ quái, đi vào một hành lang.

Hai bên hành lang có bảng số phòng, Thư Tuyển lần theo bảng số phòng tìm tới gian phòng hắn muốn tìm —— 303.

Thư Tuyển đẩy cửa ra đi vào.

Ngay sau khi hắn đi vào, Sơ Tranh đi ra từ một hướng khác, cô nhìn chằm vào tin nhắn vừa gửi tới trên điện thoại, đi qua cánh cửa Thư Tuyển vừa vào, chuyển tới một hành lang khác.

Sơ Tranh đẩy cửa phòng bao ra, người ở bên trong lập tức đứng lên: "Nhan tiểu thư sao?"

"Ừ."

Trên mặt người đàn ông kia lập tức trưng lên nụ cười đểu giả: "Nhan tiểu thư nhìn trẻ quá, đúng là làm người ta khó có thể tưởng tượng được. Nhan tiểu thư, mời ngồi."

Người đàn ông này mới chỉ từng nói chuyện qua điện thoại với Sơ Tranh, cũng không ngời Sơ Tranh vẫn còn trẻ như vậy.

Cô gái này....... đã trưởng thành chưa vậy?

Không phải là đang đùa với hắn cho vui đấy chứ?

Người đàn ông giữ thái độ hoài nghi.

Sơ Tranh ngồi xuống ghế sofa đối diện, một tay tùy ý khoác lên thành ghế.

Cô chỉ tùy tiện ngồi ở đó, nhưng cảm giác mang đến cho người ta lại như cô đang ngồi trên vương tọa nơi kim long quấn lấy.

Áp lực vô hình lập tức lan tràn trong phòng.

Người đàn ông vốn còn coi khinh, con ngươi lúc này lại đột nhiên nhíu lại.

Tuổi còn trẻ mà đã có được khí chất này........

Khó trách trong điện thoại cô có khẩu khí lớn đến vậy.

Có lẽ là thiên kim tiểu thư của hào môn nào đó........

Nụ cười đểu giả của người đàn ông lập tức thu liễm lại: "Đề nghị lúc trước của Nhan tiểu thư tôi cũng đã suy tính, mặc dù........"

"Không đủ tiền?"

Người đàn ông nghẹn họng, cô nói cũng quá thẳng rồi!!

Mọi người ngồi đây, có ai mà không phải vì vấn đề tiền bạc chứ!!

Người đàn ông cân nhắc lại ngôn từ, suy nghĩ xem làm thế nào để có thể nâng giá: "Nhan tiểu thư, cô cũng biết công ty của tôi nuôi nhiều nhân sự thế, họ đều đã theo chân tôi đi đến tận bây giờ, tôi cũng không thể nói bán là bán ngay........"

"Không đủ tiền thì có thể thêm, tiền không thành vấn đề."

"??????"

"Ông cứ đưa giá mà cảm thấy phù hợp."

"??????"

Dưới sự oanh tạc 'tiền không thành vấn đề' của Sơ Tranh, người đàn ông nhanh chóng buông vũ khí đầu hàng.

"Khi nào thì có thể ký hợp đồng?"

Nụ cười của người đàn ông giờ đã càng thêm chân thành: "Chuẩn bị hợp đồng cần mất thời gian một chút, chờ soạn xong hợp đồng, tôi sẽ gọi điện thoại cho Nhan tiểu thư ngay được không?"

"Tôi muốn trông thấy hợp đồng trong vòng 2 ngày."

"Được."

Người đàn ông lập tức đáp ứng, đáy lòng lại lén lút tự hỏi, gần đây đang có biến động lớn gì xảy ra sao, cái công ty này của ông ta chẳng lẽ lại có cơ hội để chuyển mình ngon đến vậy?

Bằng không thì sao cô phải tốn ra giá cao mua lại như thế? Giá tiền này đã vượt xa giá trên thị trường, có thương nhân nào sẽ làm vậy đâu?

Nhưng gần đây cũng không nghe phong thanh gì mà........

Người đàn ông cứ nghĩ mãi mà không hiểu nổi.

Chắc là đồng chí con nhà giàu nào thích phá tiền chơi đi........

Ông ta cũng chỉ có thể nghĩ như vậy, vừa quay đầu đã lại ân cần nịnh bợ Sơ Tranh.

Mọi chuyện đã xong xuôi, Sơ Tranh không có ý định nán lại thêm nữa, cô còn phải về viết kiểm điểm đấy.

Làm học sinh tốt bận lắm, phải đâu chuyện đùa.

Người đàn ông tự mình đưa Sơ Tranh ra ngoài.

Khi bọn họ đi đến phòng 303, cửa phòng 303 không hề báo trước tự dưng bật mở, sau đó một người bay vèo từ bên trong ra ngoài, mang theo gió thổi bay lọn tóc đen đang rũ xuống của Sơ Tranh.

Người bay ra ngoài lướt qua bọn họ, nện thẳng vào gian phòng phía đối diện.

"Á á........"

Gian phòng đối diện đang có người, đột nhiên có người bay vào, tiếng thét chói tai lập tức vang lên.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia