ZingTruyen.Asia

[Quyển 2][Edit] Xuyên nhanh: Nam thần, bùng cháy lên! | Mặc Linh

Chương 347 - Vinh Quang Sau Cuối (24)

camtutiendo_

Editor: Ấu. - duahauahihi
Beta : Sa - Shadowysady
=====================

【 Thế giới 】 Một Trái Dưa Chuột: A?

【 Thế giới 】 Một Đôi Trời Sinh: Lão đại, cầu chụp ảnh chung a!

【 Thế giới 】 Nguyên Điểm: Cho nên...... Lão đại và Khương Lãnh có gian tình a?

【 Thế giới 】Mỹ Nam Quốc Tế: Lão đại đây là nghĩ không thông sao? Sao lại muốn dính líu đến tên tai họa này chứ?

【 Thế giới 】 Phong Vân Lại Nổi Lên: Quả thực là phát rồ rồi, nhưng mà không nói nhiều, ta đi giết Thần Thoại Bất Diệt cái đã!

【 Thế giới 】 Bà Bà Bán Dưa: ......

【 Thế giới 】 Mỹ Nam Quốc Tế: ......

【 Thế giới 】 Một Trái Dưa Chuột: ......

Sơ Tranh vì Khương Lãnh mà ra mặt, trên kênh thế giới một đám người kêu rên nàng đừng nghĩ quẩn như thế, sao lại muốn dây dưa với Khương Lãnh làm gì chứ.

Cơ mà nhân vật chính của câu chuyện lúc này vẫn đang bình thản như không, sau khi phát tin trên kênh thế giới xong thì ráo hoảnh tắt game đi ngủ.

Khương Lãnh nhìn tin tức trên kênh thế giới , khóe miệng nhịn không được mà cong cong.

Hắn inbox Đệ Nhất Bảng Phong Vân.

【 Mật 】 Khương Lãnh: Phồn Phồn, cậu nói xem có phải cô ấy thích tôi không?

【 Mật】 Đệ Nhất Bảng Phong Vân: ...... Không nhìn ra.

【Mật】 Khương Lãnh: Vừa rồi cô ấy vì tôi mà rao giết Thần Thoại Bất Diệt đấy.

【Mật】 Đệ Nhất Bảng Phong Vân: Có lẽ là Thần Thoại Bất Diệt đã chọc đến cô ấy thì sao.

【 Mật】 Khương Lãnh......

Đệ Nhất Bảng Phong Vân sợ lại bị kéo vào sổ đen nên nhanh nhảu bổ sung thêm một câu.

【 Mật】Đệ Nhất Bảng Phong Vân: Cậu đã nói cho cô ấy biết mình là ai chưa?

【 Mật】 Khương Lãnh: Chưa.

【Mật】 Đệ Nhất Bảng Phong Vân: Sao không nói?

【 Mật 】 Khương Lãnh: Tôi không biết nên nói thế nào.

【 Mật】Đệ Nhất Bảng Phong Vân: ......

Đệ Nhất Bảng Phong Vân y hệt một bà mẹ già hết lòng vì con, lại bắt đầu bày mưu tính kế cho Khương Lãnh.

-

Khoảng thời gian sau đó, Sơ Tranh cứ lên mạng đều sẽ thấy Khương Lãnh đã đang đợi cô rồi, nhưng hai người cũng không làm gì, chỉ là đi thăng cấp, đánh quái, rồi vượt ải phó bản gì đó thế thôi.

Khương Lãnh tìm được không ít đồ tốt cho Sơ Tranh.

Thé nhưng Sơ Tranh vừa phóng tay một cái đã lại đưa cho hắn còn nhiều thứ hơn nữa.

Khương Lãnh cũng cảm thấy mệt tim hết xức.

Xong mỗi lần hắn đi tìm Đệ Nhất Bảng Phong Vân lại đều bị Đệ Nhất Bảng Phong Vân nói nhảm cho một hồi.

Khương Lãnh nhiều lần muốn nói cho Sơ Tranh biết mình là ai, nhưng lời ra đến miệng thế quái nào lại trôi ngược trở lại.

Nguyệt Vô Ngân thì vì những điều thiện lành Sơ Tranh đã gây ra mà giờ hắn bị không ít người ghét bỏ, cho dù hắn có làm gì cũng sẽ bị người khác thò chân vào ngáng đường.

Thăng cấp khó khăn, rèn trang bị cũng khó khăn.

Tam Nguyệt Thanh Hoan lúc đầu vãn còn đi cùng với hắn.

Nhưng một thời gian sau, Nguyệt Vô Ngân tìm Tam Nguyệt Thanh Hoan thì cô ta lại bắt đầu chối đây đẩy.

-

Sơ Tranh rốt cục đã tra ra, lúc trước tài khoản của nguyên chủ bị hack là do Tam Nguyệt Thanh Hoan giở trò quỷ.

Cô ta gạt Nguyệt Vô Ngân, nói do mình không cẩn thận, Nguyệt Vô Ngân lại vì bao che cho cô ta nên trước mặt nguyên chủ đều giả bộ cái gì cũng không biết.

Anh hùng khó qua ải mỹ nhân a!

Hầy.

Sơ Tranh ôm một tập văn kiện đi vào khu chung cư.

Từ xa đã nhìn thấy Khương Lãnh và một người đàn ông đang đứng cạnh nhau.

Hắn hình như có hơi sợ hãi, cả người đều rụt cả lại, nhìn cứ như một học sinh tiểu học đang bị phạt.

Người đàn ông kia đội mũ, quần áo màu trắng thoải mái, quanh người toát ra vẻ ôn nhuận nho nhã, đó là một loại khí chất khiến cho người ta có thể dựa vào tin tưởng vô điều kiện.

Đầu ngón tay Sơ Tranh gõ gõ lên tập văn kiện.

Có tên nghiệt súc muốn giành thẻ người tốt với bà đây?!

Sơ Tranh lập tức đi về phía đó.

"Lần sau cậu phải cẩn thận một chút, cậu thật sự không sao chứ? Có muốn tôi đưa cậu đi bác sĩ không?" Giọng nói ôn nhu của gã đàn ông ân cần hỏi thăm.

Khương Lãnh cúi thấp đầu, chỉ biết lắc nguầy nguậy, cũng không nói gì.

"Vậy được rồi, thật xin lỗi, nếu cậu có vấn đề gì thì có thể gọi điện cho tôi......."

Người đàn ông đưa tấm danh thiếp cho Khương Lãnh.

Khương Lãnh còn chưa kịp nhận lấy thì đã có ngón tay thon dài kẹp lấy tấm danh thiếp, rút ra.

Người đàn ông thuận theo cánh tay nhìn sang.

Nữ sinh sắc mặt thanh lãnh thản nhiên cầm danh thiếp, ánh mắt hơi như tùy ý buông lỏng đang đọc danh thiếp.

Ánh mắt Khương Lãnh liếc qua nhìn Sơ Tranh, trái tim lại bịch bịch đập dồn dập.

Nhưng mà hắn vẫn không dám ngẩng đầu lên nói chuyện.

"Hoắc Húc Dương?"

Giọng nói trong trẻo của nữ sinh đọc lên cái tên trên danh thiếp.

Người đàn ông gật đầu, lịch sự ưu nhã: "Cô gái này, cô là...?"

Sơ Tranh tiện tay kẹp danh thiếp vào tập văn kiện, thản nhiên như không vòng tay qua eo Khương Lãnh: "Ông tìm anh ấy có chuyện gì?"

Cả người Khương Lãnh chợt cứng lại, cơ thể bị Sơ Tranh kéo lệch hẳn sang một bên.

Mùi thơm của thiếu nữ lập tức nồng đậm ập vào mũi hắn.

Nhịp tim Khương Lãnh đập lại càng thêm gia tốc.

Ánh mắt của Hoắc Húc Dương dừng lại trên cánh tay đang ôm Khương Lãnh của Sơ Tranh mấy giây: "Là như vầy, trước đó tôi không cẩn thận đụng phải anh bạn này, tôi đã nói muốn đưa cậu ấy đi bệnh viện nhưng lại không chịu, tôi chỉ có thể đưa cậu ấy về đây."

Sơ Tranh liếc nhìn Hoắc Húc Dương.

Thần sắc Hoắc Húc Dương vẫn bình tĩnh trấn định, nhưng trong lòng hắn thì muốn lật bàn lắm rồi, con bé nữ sinh trước mặt hắn có vẻ không dễ lừa gạt đâu.

Đây là trực giác đầu tiên của Hoắc Húc Dương.

Sơ Tranh thu ánh mắt lại, rút gần khoảng cách với Khương Lãnh: "Anh nói cho ông ta biết anh ở chỗ này sao?"

Khương Lãnh càng thêm thấp thỏm không yên.

Hắn phải cố gắng để bản thân bình tĩnh lại trả lời vấn đề của cô.

"Tôi...... Tôi không có."

Sơ Tranh rời mắt nhìn lại về phía Hoắc Húc Dương, ánh nắng trải dài trong đáy mắt của nữ sinh một tầng ánh sáng lạnh lẽo, lãnh ý đều đã lộ ra khắp nơi.

"Thế, làm sao ông biết anh ấy ở chỗ này?"

Đáy lòng Hoắc Húc Dương đã bắt đầu hồi hộp hoảng hốt.

"Là như vậy." Sắc mặt Hoắc Húc Dương vẫn không đổi, ôn hòa hữu lễ trả lời: "Tôi ở khu chung cư kế bên khu này, trước đó có mấy lần thấy anh bạn này ra vào khu này."

Mặt Sơ Tranh càng thêm lạnh lùng: "Số lần hắn ra khỏi cửa đếm trên đầu ngón tay, cho dù hắn có ra vào khu này cũng không có nghĩa là hắn ở chỗ này, ông làm sao lại chắc chắn như vậy?"

Hoắc Húc Dương: "......"

Khương Lãnh chỉ cần gặp người lạ là đã tim đập chân run, để hắn chủ động đi bắt chuyện với người ta thì còn khó hơn cả lên trời.

Cho nên dù Hoắc Húc Dương có thật sự đưa hắn về hay không, vì quá hoảng hốt mà đoán chừng Khương Lãnh cũng sẽ không phát hiện có gì đó không đúng.

Còn nếu có phát hiện ra, tên Hoắc Húc Dương này có thể tùy tiện tìm một lý do cũng có thể lừa gạt được hắn.

Nhưng mà điều Hoắc Hú Dương không thể ngờ, đó là sẽ gặp phải Sơ Tranh.

Mà nữ sinh này, dường như với hắn rất......

Hoắc Húc Dương chưa hình dung được đây là cảm giác gì.

Cô nhìn quá lạnh lùng, lạnh lùng đến mức không có xúc cảmgì hết.

Hoắc Húc Dương cười cười nói: "Cô gái, tôi không phải người xấu......"

"Người xấu sẽ không tự nhận mình là người xấu bao giờ." Sơ Tranh cắt đứt lời hắn: "Đừng để tôi thấy ông xuất hiện trước mặt anh ấy một lần nữa."

Sơ Tranh cảm thấy gã này chắc chắn là tên chó má đã dụ dỗ Khương Lãnh vào con đường tội lỗi rồi.

Lần trước còn chưa kịp lên sàn.

Giờ còn dám ngấp nghé thẻ người tốt của cô.

Sơ Tranh kéo Khương Lãnh bỏ đi.

Khương Lãnh chỉ biết ngoan ngoãn im lìm đi theo cô.

Hoắc Húc Dương nhìn chằm chằm vào bóng lưng Sơ Tranh, ánh mắt ôn hòa của hắn chợt lóe lên ánh sáng nham hiểm.

-

Khương Lãnh không dám giãy giụa, cũng không dám nói chuyện tí nào, nhu thuận cứ như con chó con.

Sơ Tranh liền yên tâm thoải mái ôm hắn.

"Không phải anh sợ người xa lạ sao, người vừa rồi sao anh lại không sợ?"

Trong thang máy chỉ còn lại giọng nói của Sơ Tranh.

"Ông ta......" Khương Lãnh hé miệng: "Cho tôi...... Cảm giác...... Rất an toàn."

"Thật sao." Mặt Sơ Tranh lạnh lùng : "Vậy tôi thì sao?"

Khương Lãnh liếc nhìn người nữ sinh bên cạnh, đối diện với ánh mắt của Sơ Tranh, hắn lại vội vàng cúi đầu xuống.

Vành tai ẩn trong lớp tóc mềm mại lộ ra vệt ửng đỏ.

Sơ Tranh kéo hắn vào trong ngực: "Tôi đang hỏi anh đó."

Khương Lãnh khó khăn lắm mới nói được: "Cô...... Cô rất tốt."

Thẻ người tốt khen bổn cô nương!

Tâm tình Sơ Tranh lập tức thoải mái hơn.

Nhưng vẫn không quên cảnh cáo hắn: "Không cho phép nói chuyện với người lạ, có chuyện gì thì gọi điện cho tôi."

"Tôi...... Tôi không có số điện thoại của cô." Thật ra là hắn có, nhưng hắnkhông thể nói cô biết được, nếu không hắn cũng không thể giải thích vì sao lại có.

Sơ Tranh ngẫm lại hình như là vậy thật, cô đổi giọng: "Vậy không cho phép anh ra ngoài một mình."

"......"

Không phải em nên cho tôi số điện thoại sao?

Khương Lãnh ngoan ngoãn gật đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia