ZingTruyen.Asia

Quyen 13 Edit Xuyen Nhanh Nam Than Bung Chay Len Mac Linh

Edit: Sa Nhi
==============

Rẹt rẹt ——

Đèn trên trần nhà chớp tắt chớp lóe, giống như điện áp bất ổn.

Đây cũng là cảnh tượng tiêu chuẩn thấp nhất sẽ xuất hiện trong các bối cảnh kinh dị. 

Trên thân Tạ Sướng đã nổi một tầng da gà, ôm cánh tay chà xát, cảnh giác nhìn quanh bốn phía.

"Á —— "

Trong hành lang vang lên một tiếng hét thảm, tiếp theo là tiếng động rào rào tiến tới.

Vạn Tín cùng xe lăn đổ vật xuống, người cùng xe lăn tách ra, Vạn Tín chật vật nằm rạp trên mặt đất.

"Vạn Tín." Lâm Táp thấy rõ người tới, bèn đi qua mấy bước kéo hắn ta dậy.

"Anh Lâm! !" Vạn Tín cứ như trông thấy người thân: "Tôi còn tưởng mình chết chắc rồi."

Tạ Sướng đỡ xe lăn dậy, đẩy đến cạnh Vạn Tín: "Vừa rồi cậu rú cái gì?"

"... Bị đẩy xuống mà tôi có thể không rú sao?"

Tạ Sướng: ". . ."

Lâm Táp: "Ai đẩy cậu?"

"Ninh Ninh... Không, cô ta không phải Ninh Ninh." Vạn Tín không khỏi rùng mình.

Người kia mặc dù giống hệt Ninh Ninh, thế nhưng biểu cảm cùng giọng nói đều không đúng.

"Không phải Ninh Ninh?"

"Ừ ừ, tôi chắn chắn đó không phải Ninh Ninh." Vạn Tín vẫn còn lòng tin vào phán đoán của mình lắm.

Tạ Sướng: "Vậy thứ chúng tôi vừa mới thấy chắc cũng là Ninh Ninh rồi?"

Lâm Táp gật đầu, hẳn là cô ả.

Vạn Tín kinh ngạc: "Hai người cũng thấy à?"

Lâm Táp cau mày: "Tại sao cô ta muốn đẩy cậu xuống dưới?"

Vạn Tín: "May mà cô ta đẩy tôi xuống dưới nên mới gặp mấy người, không thì có khi giờ tôi đã sợ chết rồi."

Lâm Táp cảm thấy có gì đó không đúng.

Cô ta cứu đi Lộ Giang, nhưng giờ lại đẩy Vạn Tín xuống...

"Mà mọi người đều ở đây làm gì vậy?" Vạn Tín nhìn chung quanh một chút, thấy nhiều người như vậy đều ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, cục diện làm người ta rất khó hiểu.

Nhưng khi trông thấy Sơ Tranh cũng ở đây, hắn ta lập tức hưng phấn vẫy vẫy tay sang bên kia.

Đại lão cũng ở!

Đáy lòng Vạn Tín lập tức an tâm hơn hẳn.

"Cứ quái lạ thế nào đó, để tôi đi lên xem sao." Lâm Táp suy nghĩ một hồi, quyết định đi lên.

Tạ Sướng: "Không được, cậu điên rồi, Lộ Giang cùng Ninh Ninh rõ ràng khác xa chúng ta, chúng ta không đánh lại bọn họ được đâu."

"Nhưng cũng không thể ngồi chờ chết thế này mãi."

Lâm Táp vừa dứt lời, đã lại nghe thấy trên hành lang có tiếng động, mà không chỉ một tiếng.

Mấy con ác linh đồng loạt xông ra từ trong hành lang, kinh hoảng như có lửa đốt sau mông vậy.

Một giây sau, toàn bộ không gian chỉ còn yên tĩnh.

Ác linh cùng đám người chơi mặt đối mặt với nhau.

Cục diện hết sức khó xử.

Cũng không biết đã qua bao lâu, ác linh gào lên trước: "Hai người chơi bên ngoài điên rồi, bọn họ muốn thiêu chết các người đấy! !"

-

Tình huống bình thường, ác linh chắc chắn là sẽ không mật báo cho người chơi, thế nhưng giờ Lộ Giang đang không ngừng săn giết ác linh để cắn nuốt.

Tình huống này khẳng định không bình thường.

Người chơi kia đã xảy ra vấn đề.

Càng đáng sợ hơn là chính bọn nó cũng không thể liên lạc được với bên ngoài thông báo cho Chấp Pháp giả, cũng không thể cưỡng chế offline bãi công được.

Cho nên...

Cho nên thành ra một màn vừa rồi.

Sơ Tranh nghe thấy động tĩnh cũng đi qua, mấy con ác linh đều rất sợ cô.

Sơ Tranh trầm mặc đi lên trên, nhưng cô chưa gì đã đi xuống, đồng thời thứ lan xuống còn có mùi khói lửa sặc người.

Đã cháy hết.

Tốc độ ngọn lửa này thiêu đốt cũng không phải tốc độ bình thường trong hiện thực, thứ đồ chơi này giống như có ma pháp, vừa 'phừng' một cái đã ngùn ngụt bốc lên.

Bên ngoài đã là một biển lửa.

Sơ Tranh có thể cảm giác được, những ngọn lửa này sẽ tạo thành tổn thương rất lớn cho thân thể của cô.

Đương nhiên, cô đã muốn ra thì cũng không phải không có cách.

Nhưng Đông Chiết vẫn còn ở phía dưới, mà cũng chỉ còn một mớ người cuối cùng...

Lửa đã lan tràn theo hành lang xuống tới.

Tất cả mọi người đều không có bất kỳ biện pháp nào đối với những ngọn lửa này, dập không xong, chỉ có thể lùi dần tránh.

"Á á..."

Đám người đã hỗn loạn cả lên.

"Tất cả yên lặng đợi ở đây cho tôi." Sơ Tranh hung thần ác sát đè đầu đám người bạo động xuống.

Đông Chiết đã bắt đầu xem xét cùng một lúc 2 người.

Có lẽ làm như thế tạo thành áp lực rất lớn cho hắn, trên trán hắn đã chảy ra tầng tầng mồ hôi lạnh, theo gương mặt rơi từng giọt xuống đất.

"Không có cửa ra vào nào khác."

"Lửa đã sắp lan vào trong rồi, chúng tôi phải làm sao bây giờ?"

"Hu huhu, chẳng lẽ tôi phải chết ở chỗ này sao? Tôi không muốn chết mà..."

Vạn Tín đã bắt đầu kêu khóc, tiếng gào rú kia còn rất xuất chúng siêu quần.

Sơ Tranh mất kiên nhẫn, toàn thân bốc lên hơi lạnh ngùn ngụt: "Anh đã chết rồi."

Gào cái gì mà gào!

Vạn Tín khóc thút thít: "... Tôi không muốn chết lại lần nữa." Lần này mà chết rồi, có khi sẽ chính là chết cứng chết hẳn chết dấp luôn, đến cả cơ hội đầu thai cũng không có nữa.

Cái mục đích thật sự của Không gian Tử Thần này, rõ ràng là muốn chơi chết bọn họ thì có!

Sơ Tranh: ". . ."

Sơ Tranh vung tay lên, lửa đang cháy phừng phừng tới chợt đụng phải một bức tường vô hình, còn bắn trở về một cái.

Sau đó thì ngừng lại.

Cuối cùng đã không cháy lan vào bên trong nữa.

Sơ Tranh chỉ làm một động tác đơn giản, nhưng vào mắt người ngoài thì đó chính là kinh ngạc, không thể tưởng tượng nổi, sững sờ, rung động...

Cô mà vẫn là người sao?

À khoan... hình như cô đã không phải còn là người nữa.

Chúng quỷ - từ sau khi tiến vào phó bản vẫn chẳng có bất kỳ năng lực gì: ". . ."

Ác linh: ". . ."

Người chơi này cũng bật hack rồi! !

Sơ Tranh vừa xoay đầu đã đối diện với tầm mắt sững sờ + vẻ mặt trợn mắt hốc mồm như copy paste của cả đám người.

Sơ Tranh: ". . ."

Dù cô có đẹp thật nhưng các người cũng không cần nhìn như vậy đâu.

"Tìm được rồi!"

Giọng nói của Đông Chiết kéo suy nghĩ của đám người về.

Tìm được cái gì rồi?

Đông Chiết dắt một người đi ra.

Là một người đàn ông trung niên bình thường chẳng có gì đặc biệt, chính là loại mà đặt trong đám người là đều không thể nhận ra.

Quả thực rất dễ làm người khác bỏ qua.

Đông Chiết buông người ra, cơ thể không khỏi hơi lung lay muốn ngã.

Hắn vốn đang bị thương, còn phải tiêu hao nhiều tinh lực như vậy để tìm thông đạo khẩn cấp, thân thể đã hơi suy yếu.

Sơ Tranh rất thành thạo đỡ lấy hắn: "Sử dụng thế nào?"

Đông Chiết cũng không hề cự tuyệt sự đụng chạm của Sơ Tranh, có điều thân thể vẫn cố gắng tự gượng dậy: "Giết hắn, chìa khoá ở trong thân thể của hắn."

Những người khác còn đang chưa hiểu lời của Đông Chiết có ý gì, Sơ Tranh đã lập tức ra tay.

Chờ bọn họ tỉnh táo lại, Sơ Tranh đã cầm tới một chiếc chìa khóa.

"! ! !" Đu ma ma!

Bọn họ không ở cùng một kênh à?

Đông Chiết: "Tìm một cánh cửa có lỗ khóa."

Sơ Tranh nhìn khắp bốn phía, dưới này nếu không phải dạng khóa bằng vân tay thì cũng chính là cửa cảm ứng, làm gì có cửa nào có lỗ.

Chẳng lẽ vẫn cần xông ra ngoài biển lửa à?

"Bên kia , bên kia có một cái." Hiển nhiên lũ ác linh đối với vẫn khá quen thuộc với nơi này, vội chỉ đường cho Sơ Tranh.

Ác linh bay tới bên Đông Chiết: "Anh là Chấp Pháp giả?"

Đông Chiết nhìn lại ác linh kia một cái, không có thừa nhận cũng không có phủ nhận.

Vẫn có một vài ác linh biết chuyện liên quan tới thông đạo khẩn cấp.

Có điều cũng chỉ có Chấp Pháp giả mới biết làm thế nào để tìm được thông đạo khẩn cấp mà thôi...

Sơ Tranh đã tìm được cửa , dựa theo lời Đông Chiết nói, dùng chìa khoá vặn ba vòng rồi kéo mở.

Xuất hiện trước mặt mọi người là một hành lang rộng lớn trắng như tuyết, cứ như cảnh trong phim khoa học viễn tưởng vậy. 

-

Đi xuyên qua hành lang là một căn phòng dạng mái vòm, trong phòng không có bất cứ thứ gì, hoàn toàn trống rỗng.

Đông Chiết mở cửa nhìn thoáng qua, ra hiệu mọi người ra.

Đông Chiết dẫn bọn họ đi xuyên qua mấy lối đi, cuối cùng ra đến bên ngoài.

Bọn họ lúc này đang đứng trong một kiến trúc nổi trên mặt nước, đối diện là một đống kiến trúc rất giống như vùng sông nước Giang Nam, đèn đuốc rực rỡ, trên đường phố người đến người đi vô cùng náo nhiệt.

"Bơi qua mặt nước rời đi." Đông Chiết chọn ra người có vẻ trầm ổn nhất là Lâm Táp  trong  đám này, đưa cho hắn một tấm danh thiếp: "Đi đến nơi này chờ ở đó, báo tên của tôi."

Lâm Táp tiếp nhận lấy: "Anh tên là gì?"

"Đông Chiết..." Đông Chiết chợt ngừng lại, cho Lâm Táp một cái tên khác, để hắn thông báo bằng cái tên này trước.

Đông Chiết cũng không chắc lắm  tình huống  bây giờ của mình là thế nào.

Nếu cứ báo tên của hắn, nhỡ đâu sẽ có thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. 

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia