ZingTruyen.Asia

[Phù Duy Truyện][Hiện đại][Edit] Ngàn năm ước hẹn

Chương 2

hanbangnguc

Cơ hội lần này mà bỏ qua thì sẽ không có lần thứ 2 . Băng Tử lập tức giơ tay chuẩn bị chụp ảnh.

"Băng Tử! Mau dừng tay!" Phù Sinh bỗng nhiên kêu to. Băng Tử khó hiểu liền quay đầu lại, lập tức chạm phải 1 cái họng súng tối om.

Đứng phía sau bọn họ là 2 tên vệ sĩ cao to đen thui từ đầu tới chân.... kính đen, tóc đen , mặc đồ đen.

Băng Tử nuốt một hơi nước miếng, bỗng nhiên liên tưởng đến tên cẩu tử bị mất tích lúc trước."Xong rồi, hôm nay chắc chắn phải chết ở đây ." nghĩ đến đây sống lưng hắn lạnh buốt, tóc gáy dựng ngược.

"Sao lại thế này?" Hồ Tiểu Duy cùng lão già kia...giật mình hỏi.

Hồ Tiểu Duy hướng về phía vệ sĩ nhìn xuống, quay đầu lại mỉm cười với lão già bên cạnh " ai zô ~ ta còn tưởng là ai cơ chứ, thì ra là 2 tên tiểu tử thối không biết trời cao đất rộng nhà ngươi. Dady! người còn có việc bận, hãy đi về trước đi. Ở đây cứ giao cho con xủ lý"

" Nhẹ cả người" Băng Tử lúc này nghe được cái từ "Dady" trong lòng liền vô cùng sung sướng thầm cảm ơn 18 đời tổ tông nhà Mỗ quản lý đến N lần."

Hồ Tiểu Duy lạnh lùng liếc bọn họ một cái, " Đứng đó làm gì, còn không mau dẫn bọn chúng lên xe." Bọn vệ sĩ nghe lệnh, đem hai người nhét vào trong xe của Hồ Tiểu Duy, xe có rèm che và chạy như bay trong đêm tối sâu hun hút.

Chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại bên biệt thự xa hoa của Hồ Tiểu Duy ở ngoại ô thành phố .

" Mời đi bên này." Phù Sinh giờ phút này mặt không chút thay đổi vửa chăm chú nhìn Hồ Tiểu Duy, lại không quên quét mắt thật nhanh ra xung quanh.

"BOSS, mấy tên này nên làm sao bây giờ?" Vệ sĩ hỏi, "Nên làm cái gì bây giờ, làm sao ta biết được !." Hồ Tiểu Duy ánh mắt có gì đó trêu tức mà gian xảo, liếc xoẹt qua Băng Tử một cái, Băng Tử không khỏi giật mình.

" Không được đụng đến hắn! Ta mới là chủ mưu." Phù Sinh chạy lên, chắn ở phía trước Băng Tử.

"Ha ha, không phải vội, bây giờ có luật pháp, ta có thể làm gì đc hắn cơ chứ? Ngươi đã là chủ mưu, như vậy thì vào nhà nói chuyện đi." Hồ Tiểu Duy chân mang giày cao gót màu đỏ đi phía trước, Phù Sinh lò dò phía sau.

Bốn phía đều yên tĩnh khiến cho người ta cảm thấy được sợ hãi, hai tên vệ sĩ nhìn nhau một phen, như là hiểu ý, đem Băng Tử ném vào một cái phòng nhỏ phía sau vườn hoa..."Đừng... Ta biết các ngươi có qui định... ta đồng ý! Chỉ xin các ngươi đánh người nhưng chớ đánh vào mặt nha a ~~~~~ a ~~~~~~ a ~~~~~~ lão Đại..."

Không biết là biệt thự này trong phòng có phương tiện cách âm hay không, mà giờ phút này Phù sinh ngồi trên ghế sa lon phòng khách không hề nghe thấy tiếng Băng Tử kêu la thảm thiết.

"Nói đi, là ai sai các ngươi đến chụp ảnh ta?" Hồ Tiểu Duy mặc bộ trang phục màu đỏ đi lại xung quanh Phù Sinh như đang tra khảo phạm nhân, tay lơ đãng đặt lên vai Phù Sinh, sơn móng tay đỏ khiến Phù Sinh cảm thấy chói mắt. Đầu ngón tay bắt đầu đụng vào trán , vào tóc Phù Sinh làm hắn nhất thời cảm thấy không được tự nhiên.

"Nếu quả thật ta nói , ngươi sẽ bỏ qua cho 2 người chúng ta sao?" Phù Sinh thoáng nhíu mày .

"Thẳng thắn lắm! , nói ra, ta sẽ cho các ngươi sống khá giả chút, nếu không, ta còn nhiều trò vui, sẽ từ từ cùng các ngươi chơi đùa, ngươi không nói cũng được, chỉ là e rằng....bạn ngươi ngoài kia sẽ chịu không nổi mà thôi...haha" Hồ Tiểu Duy thản nhiên cười, Phù Sinh cảm thấy được nàng quỷ kế thâm độc. Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm hành nghề , Phù Sinh cho ra kết luận —— nữ nhân này không dễ chọc.

Nhưng là! Phù Sinh tin tưởng vững chắc làm người phải có nguyên tắc, nếu đã làm ăn, phải giữ chữ tín, tuyệt không thể bán đứng người khác được. Vì thế Phù Sinh ngậm miệng im lặng.

"Không nói?" Hồ Tiểu Duy nhíu mày, có vẻ có chút không kiên nhẫn, nhưng lập tức lông mày lại giãn ra lại, nàng cười rộ lên.

"Không nói cũng không sao, tự ta sẽ tra được là ai ở sau lưng giở trò mờ ám." Nói xong, Hồ Tiểu Duy xoay người lấy ra trong tủ 1 bình XO lớn nhất, đặt trên mặt bàn, trước mặt Phù Sinh , "Hoặc là uống, hoặc là chết!"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia