ZingTruyen.Asia

PHỤ CẢ THIÊN HẠ, KHÔNG PHỤ NÀNG! [Lichaeng]

Chap 12

Roseanneee_1102

Ngày thành thân của Phác Thái Anh cùng Bạch Nhân Trí rất nhanh được định đoạt, vì yêu thương Phác Thái Anh nên Đế Hậu sẽ đích thân chủ trì hôn lễ tại đại điện, Phác Thái Anh là Quận chúa duy nhất trong lịch sử được xuất giá như một Công chúa chính tông. Từ ngày ban hôn, Phác Thái Anh thẫn thờ đi theo sự sắp đặt của mọi người, Phác Thái Anh không đến tìm nàng chất vấn cũng không hành động gì. Phác Thái Anh thật sự đau lòng, nhưng có lẽ giữa nàng và Lạp Lệ Sa sẽ không có kết quả, lựa chọn như lúc này có thể là tốt nhất cho cả hai.

Ngày Phác Thái Anh thành thân, bá quan văn võ có mặt đầy đủ, hoàng thân quốc thích cũng dự lễ, vì Đế Hậu cùng nhau chủ trì nên buộc tất cả phải nể mặt Phác gia. Chính điện thành hôn, Lạp Vương cùng Vương Hậu khoác cung trang uy nghiêm ngồi trên Long Phượng ỷ, bên dưới là Hoàng Vương Phi, Phác đại tướng quân ngồi bên phải Lạp Vương, tiếp đến là Phác Trí Mẫn. Bá Quan văn võ đứng hai bên đại điện rộng lớn, tất cả những nhân vật chủ chốt của Cao Ly đều có mặt dự lễ thành thân của Phác Thái Anh cùng Bạch Nhân Trí, cả Hoàng Tử Công Chúa, các Phi Tần cũng được đặt cách tham dự. Chỉ có một người không đến, là Lạp Lệ Sa.

Phác Thái Anh mặc giá y, đầu đội khăn phượng, được bà mối đưa vào đại điện, Bạch Nhân Trí đưa tay đỡ lấy Phác Thái Anh, dìu nàng từng bước đến đứng dưới chân thiên tử, chuẩn bị hành lễ.

"Haha, Nhân Trí ca ca diễn rất tốt!" Một giọng nữ cười sảng khoái vang lên.

"Là ai?" Lạp Vương trầm giọng, Phác Thái Anh nhíu mày, giọng nữ này nàng rất quen thuộc. Đột nhiên từ ngoài xông vào hàng trăm hắc y nhân nhanh chóng rút kiếm chế ngự tất cả mọi người, mà Phác Thái Anh vừa kéo khăn trùm đầu xuống liền thấy Bạch Nhân Trí từ ống tay áo rút một thanh đoản kiếm nhanh chóng hướng Lạp Vương chế ngự rồi kề kiếm lên cổ Đế vương.

"Ngươi làm gì Bạch Nhân Trí?" Phác đại tướng quân nhìn một màn liền kinh hãi muốn đứng dậy cứu giá liền bị một thanh kiếm lạnh lẽo kề sát yết hầu. Mà Phác Trí Mẫn đồng dạng cũng bị chế ngự.

"Bạch Nhân Trí?" Phác Thái Anh nhìn sự việc liền muốn vận khí đánh tới nhưng nàng lại nhận ra trong đan điền không có khí lực, hay đúng hơn nội lực của nàng bị tiêu biến.

"Thái Anh! Nàng không cần cố gắng, nàng đã hít phải Nhuyễn Khí Tán rồi!" Bạch Nhân Trí cười cười nhìn Phác Thái An.

"Là lúc nãy?" Phác Thái Anh nhăn mặt, lúc nãy nàng được bà mối dắt ra, trên người người kia có mùi hương khí rất đậm, Phác Thái Anh lại nghĩ là do son phấn của bà ta, không nghĩ chính là độc dược.

"Đúng!" Bạch Nhân Trí nhìn Phác Thái Anh xác định.

"Ai bảo nàng quá cường hãn, chủ tử không nghĩ thành công khống chế được nàng, đành phải dùng hạ sách này.

"Chủ tử? Ngươi không phải là người của Phác Gia hay sao hả?"- Phác Trí Mẫn giận đỏ mắt.

"Ha ha, trước kia thì đúng, nhưng bây giờ thì không!" Bạch Nhân Trí vô sỉ nhìn Phác Trí Mẫn cười.

"Là ai? - Giọng Phác Thái Anh mang theo sát khí hướng Bạch Nhân Trí hỏi.

"Là ta!" Một nữ tử từ bên ngoài bước vào, nàng mang theo một mặt nạ màu vàng, tuy không thấy dung mạo nhưng giọng nói này Phác Thái Anh không quên được.

"Trịnh Phương Nghi?"

"Ngươi cũng rất tinh tường!" Trịnh Phương Nghi tán thưởng Phác Thái Anh.

" Trí ca, tại sao phản bội chúng ta?"  Chấn Sinh hướng nhị ca mình đau lòng hỏi.

"Vì hắn có chí lớn!" Trịnh Phương Nghi mở miệng nói, Phác Thái Anh không nói gì chỉ nhìn Trịnh Phương Nghi, Phác Thái Anh biết Trịnh Phương Nghi sẽ cho nàng câu trả lời.

"Hắn yêu ngươi hơn 10 năm, nhưng ngươi chưa từng để hắn vào mắt, ngươi cao cao tại thượng khiến hắn không với tới, ta liền cấp cho hắn một cơ hội khiến hắn quy phục ta!"Trịnh Phương Nghi đơn giản mở miệng.

"Nhân Trí! Ả ta nói đúng không?" Thế Vĩnh đau đớn nhìn nhị đệ hắn.

"Đúng thì sao? Trong tứ hộ pháp ta là kẻ thiên phú kém nhất, suốt này bị các ngươi trêu chọc, nàng chưa từng đem ta để trong lòng, ngay cả khi đồng ý thành thân cùng ta, lúc nào cũng ngẩn người gọi tên nữ nhân kia, ta không cam lòng! Phác Thái Anh nàng ngoan ngoãn chịu trói ở bên cạnh ta đi! Nữ nhân kia sẽ không quan tâm nàng nữa đâu!" Bạch Nhân Trí hướng Phác Thái Anh nói.

"Ngươi điên rồi!"
Thế Vĩnh nhìn nhị đệ hận rèn sắt không thành thép, hắn yêu thương nhị đệ này, biết nhị đệ hắn có tình cảm không đúng với tiểu quận chúa liền cố gắng nói cho hắn hiểu nhưng tên này càng lún càng sâu, bây giờ lại làm ra hành động đại nghịch bất đạo.

"Ngươi chỉ muốn ta, vì sao uy hiếp Đế Hậu? Phác Thái Anh giọng không mang độ ẩm vang lên nói đúng vấn đề.

"Phác Thái Anh không nghĩ ngươi cũng rất thông minh!" Trịnh Phương Nghi cười to.

"Phụ Vương thiết nghĩ người nên nghỉ ngơi thôi!" Tứ Hoàng tử từ phía sau bước ra khiến mọi người kinh hãi.

"Nghịch tử, ngươi tạo phản? Lạp Vương tức giận mở miệng.

"Ta không tạo phản, ta chỉ lấy lại thứ thuộc về ta! Mà Nhân Trí sẽ được làm Tướng Quân, ngươi nghĩ hắn có vì chức hộ pháp mà trung thành không?"

"Ta biết ngươi yêu thương Phác Thái Anh vì Lạp Lệ Sa yêu nàng ta, chắc chắn sẽ cấp mặt mũi cho Phác Thái Anh, không nghĩ ngươi lại mang hết mọi thứ chui đầu vào rọ thế này!" Tứ Hoàng tử cười cười nói.

Tứ Hoàng tử là con của biểu muội Hoàng Vương Phi cùng thuộc gia tộc Trịnh, mẫu phi hắn sau khi sinh hắn liền tạ thế, Vương thượng thương tiếc liền đưa hắn cho Vương Hậu nuôi dưỡng, không nghĩ hắn lại rắp tâm tạo phản mà không nghĩ tình thân Vương Hậu yêu thương hắn

"Hừ, nuôi ong tay áo!" Lạp Vương châm chọc.

"Phụ Vương đừng tưởng ta không biết, trong mắt ngươi chỉ có Lạp Lệ Sa, còn chúng ta chỉ là sao quanh mặt trời, ngươi đừng nói với ta ngươi không có ý định lập nữ chúa!" Tứ Hoàng tử gằn giọng.

"Nàng tài hoa tuyệt thế, trẫm sủng nàng có gì là sai?"  Lạp Vương gằn giọng phản kích.

"Phải, vì nàng tài hoa tuyệt thế nên người bên cạnh nàng sẽ vì nàng mà chết!" Tứ Hoàng tử tàn độc mở miệng.

Phác Thái Anh cố gắng vận khí nhưng bất thành, tay nắm thành quyền nhìn Trịnh Phương Nghi. Trịnh Phương Nghi nhận ra hành động của Phác Thái Anh cười mỉa mai.

"Ngươi không cần cố gắng, sẽ không có ai cứu ngươi đâu!" Phác Thái Anh cùng tất cả mọi người chỉ cắn răng phẫn hận, hôm nay xem như nhận mệnh, chợt Phác Thái Anh nhớ đến bạch y nữ tử, nàng nở nụ cười khổ, thì ra đêm đó nàng lại hiểu lầm Lạp Lệ Sa, thì ra nàng trách lầm Lạp Lệ Sa, Phác Thái Anh giận chính mình, nàng chính là tin người ngoài không tin Lạp Lệ Sa. Nếu hôm nay nàng bỏ mạng, có lẽ đó là quả báo cho những gì Phác Thái Anh đã gây ra cho Lạp Lệ Sa.

"Ha ha! Ta vẫn còn thở không nghĩ lại có kẻ dám uy hiếp thân nhân ta!" Giọng nữ trong trẻo vang lên trong không gian khiến cả đại điện nháo nhào.

"Lệ Sa!" Lạp Vương cùng Vương Hậu vui mừng.

"Công chúa!" - Cả đám thần tử như bắt được vàng.

"Là nàng?" Phác Thái Anh nghĩ thầm đưa mắt nhìn xung quanh tìm kiếm. Trịnh Phương Nghi cũng đồng dạng tìm kiếm Lạp Lệ Sa, dưới lớp mặt nạ dung nhan Trịnh Phương Nghi nhăn lại đến xấu xí.

Một luồng khí tức băng lãnh phát ra, mấy đạo kim châm từ bên ngoài phóng vào hướng thẳng cánh tay của Bạch Nhân Trí đang khống chế Lạp Vương cắm sâu vào tay hắn khiến hắn đau đớn rú lên buông đoản kiếm ra, nháy mắt từ mái nhà nhảy xuống mấy chục hắc y nhân, trong tích tắc đem người của Trịnh Phương Nghi một đường ngay yết hầu giết chết. Lạp Lệ Sa từ bên ngoài phi thân vào nhanh chóng hướng Bạch Nhân Trí tặng hắn một chưởng không lưu tình khiến hắn hộc máu chết ngay tại chỗ. Trịnh Phương Nghi thấy một màn này liền nhanh chóng vận khí một trảo nhắm yết hầu Phác Thái Anh khống chế.

"Lệ Sa! Dừng tay!"

Lạp Lệ Sa đứng nhìn Trịnh Phương Nghi khống chế Phác Thái Anh trong tay, mặt không đổi sắc nhìn Trịnh Phương Nghi.

"Ngươi không trúng kế?"  Trịnh Phương Nghi hướng Lạp Lệ Sa hỏi.

"Chiêu dương đông kích tây của ngươi không làm khó được ta." Lạp Lệ Sa trả lời.

Ba ngày trước nàng nhận được tin tức Ngũ Đại thế lực bị ngươi vây hãm cùng lúc, mà lại là thế lực ngoại bang, Lạp Lệ Sa cảm thấy không ổn liền đình chỉ đi dẹp loạn, đành nhờ Tuyệt Đế, Dược Hậu cùng Độc Y ba người chia ba cánh tiếp ứng các đường chủ, lại thông báo rằng nàng đích thân đi tiếp ứng, còn nàng lại ngồi tại mật thất cùng với Song Phi tĩnh tâm tu dưỡng.

Nửa năm qua, công lực Lạp Lệ Sa chỉ phục hồi được 7 phần, không quá cường đại nhưng cũng đủ làm khó người khác. Nàng vốn dĩ ngồi trên mái hoàng cung nhìn Phác Thái Anh mặc giá y đỏ thẫm xuất hiện chuẩn bị thành thân cùng kẻ khác, lại thấy hắc y nhân xa lạ bài bố trận, lòng cảm thấy không xong liền ra lệnh Ngân vệ bao vây hoàng cung chờ thời, không nghĩ lại được xem một màn kịch này.

Trịnh Phương Nghi tay khống chế Phác Thái Anh, liếc mắt nhìn người của ả từng người bị hạ, cha ả cùng biểu đệ cũng bị Ngân vệ bắt giữ, Trịnh Phương Nghi biết lần này ả khó thoát, nhưng nếu chết cũng phải kéo thêm kẻ chôn cùng, mà kẻ ả chọn là tình địch ả hận nhất, Phác Thái Anh.

"Buông muội muội ta ra!" Phác Trí Mẫn nóng nảy.

"Thế tử, ngươi đừng khờ thế!" Lạp Lệ Sa không cho là đúng mở miệng khiến cả đại điện khó hiểu nhìn nàng.

"Nàng ta không còn đường thoát, làm sao chịu thả Quận chúa." Phác Thái Anh nghe Lạp Lệ Sa ngữ khí bất đắc dĩ như không phải chuyện của mình lòng đau đớn một trận, Lạp Lệ Sa thật sự không quan tâm sống chết của nàng sao?

"Lệ Sa Tỷ để ta đi, ta sẽ không giết nàng!" Trịnh Phương Nghi hướng Lạp Lệ Sa ra điều kiện.

"Sống chết của Quận chúa, không liên quan đến Bổn cung!" Lạp Lệ Sa lạnh lùng mở miệng, Phác Thái Anh nhìn Lạp Lệ Sa lạnh nhạt, cười khổ, Phác Thái Anh chết tâm, là nàng từng vì người khác mặc sống chết của Lạp Lệ Sa, giờ phút này Lạp Lệ Sa cũng mặc kệ sống chết của nàng, Phác Thái Anh có tư cách oán trách ai? Không! Nàng không có tư cách!

Phác Thái Anh lòng đau đớn nhìn chằm chằm Lạp Lệ Sa, nàng có chết cũng muốn khắc họa đường nét nữ nhân nàng yêu thương.

"Công chúa, cầu ngài cứu tiểu nữ! - Phác tướng quân cúi người cầu xin Lạp Lệ Sa, hắn biết lúc này chỉ có mỗi Lạp Lệ Sa có đủ khả năng cứu được Phác Thái Anh mà thôi.

"Tướng quân quá lời, Bổn cung vô năng!" Lạp Lệ Sa lạnh nhạt nói.

Trịnh Phương Nghi nhìn Lạp Lệ Sa lạnh nhạt không nói gì, ả chỉ tin vào cảm giác của chính ả mà thôi.

"Tỷ nói tỷ không yêu Phác Thái Anh? Không còn quan tâm Phác Thái Anh?

"Phải!" Lạp Lệ Sa khẳng định.

"Vậy tại sao tỷ hủy dung ta?" Trịnh Phương Nghi đau đớn tháo mặt nạ xuống khiến cả đại điện kinh hãi, có người phải quay mặt đi. Thiên kim tể tướng Trịnh Phương Nghi nhan sắc khuynh thành giờ phút này lại như nữ quỷ.

Phác Thái Anh nghi hoặc cũng quay sang nhìn Trịnh Phương Nghi liền bị dọa giật mình. Phác Thái Anh lại nhìn Lạp Lệ Sa nghi ngờ. Trịnh Phương Nghi liếc nhìn từng thái độ của người xung quanh, phẫn hận nhìn Lạp Lệ Sa, móng tay bấu chặt vào da thịt non mềm trên cổ của Phác Thái Anh, Phác Thái Anh đau đớn nhíu mày.  Phác Trí Mẫn sợ chết đứng tiến tới định cản lại thì bị Lạp Lệ Sa đưa tay ngăn.

"Công chúa?" Phác Trí Mẫn nghi hoặc.

"Bổn cung thấy ngươi không vừa mắt thì hủy, ngươi có gì ấm ức?" Lạp Lệ Sa  không cho là đúng nói!

"Hừ! Có phải vì nàng không? ta nghĩ tỷ hiểu hơn ai hết! Lạp Lệ Sa, ta yêu tỷ, nhưng tỷ không những không yêu ta còn vì nữ nhân này phế ta! Vậy tỷ cứ đứng nhìn nữ nhân này vì tỷ mà tử đi!" Trịnh Phương Nghi nói rồi vận khí mang Phác Thái Anh rời đi, Phác Trí Mẫn nóng nảy phi thân đuổi theo, Phác đại tướng quân cũng chạy theo. Lạp Lệ Sa vẫn đứng bất động tại chỗ, nàng cụp mi mắt, mắt nhìn mũi, không ai thấy được biểu tình trong mắt nàng.

Hít một hơi Lạp Lệ Sa vận khí thi triển cước bộ đuổi theo. Song Phi thấy chủ tử rời đi cũng nhanh chóng theo sau. Đoạn Hồn cốc một khu vực nguy hiểm trong Sâm lâm, sâm lâm vòng quanh hoàng cung là một rừng rậm bí hiểm nó bảo vệ Cao ly không bị xâm chiếm từ phía sau mấy trăm năm qua, chưa có ai thành công sống sót vượt qua Sâm lâm này cả.

Trịnh Phương Nghi mang Phác Thái Anh đến gần bờ vực của Đoạn Hồn Cốc, Lạp Lệ Sa đuổi theo sau nhưng lại là người đến trước, một lát sau đám người Phác Trí Mẫn cũng thành công đuổi được.

"Ngươi nói không quan tâm nàng lại đuổi đến tận đây?"

Phác Thái Anh nhìn Lạp Lệ Sa xuất hiện, lòng chợt nổi lên một tia hy vọng, có phải Lạp Lệ Sa vẫn yêu nàng? Nhìn Lạp Lệ Sa, Phác Thái Anh có chút chờ mong.

"Ta muốn thấy nàng chết!"

"Lạp Lệ Sa, ngươi..." Phác Trí Mẫn không thể tin nhìn Lạp Lệ Sa. Phác Thái Anh nhíu mày.

"Ta làm sao? Ta yêu nàng 10 năm, nàng cho ta cái gì? Nàng là không tin ta, là từng bước đẩy ta vào tuyệt vọng, vì sao nàng có thể hận ta, còn ta lại không thể hận nàng?" Lạp Lệ Sa từng lời từng lời chất vấn khiến Phác Trí Mẫn im bặt. Phác Thái Anh nghe từng lời Lạp Lệ Sa nói, lòng đau như cắt, thì ra nàng đã làm Lạp Lệ Sa hận nàng như vậy. Đây chính là quả báo sao?

Trịnh Phương Nghi thấy Lạp Lệ Sa lạnh lùng chất vấn Phác Trí Mẫn, lòng đột nhiên hốt hoảng, chẳng lẽ ả sai? Nếu Lạp Lệ Sa không còn yêu Phác Thái Anh, ả có giết chết Phác Thái Anh thì cũng có được gì không chứ, nhưng nhìn vào ánh mắt Lạp Lệ Sa, rõ ràng là không còn tí tình cảm mà còn thêm sự hận thù, Lạp Lệ Sa muốn Phác Thái Anh chết sao? Trịnh Phương Nghi không biết, ả bắt Phác Thái Anh vì nghĩ Phác Thái Anh là vảy ngược của Lạp Lệ Sa, chỉ cần ả nắm Phác Thái Anh trong tay, ả chắc chắn sẽ an toàn, nhưng lúc này, Lạp Lệ Sa lại là muốn Phác Thái Anh chết, như vậy, đường sống chẳng lẽ ả cũng không còn sao?

Lạp Lệ Sa nhìn thần sắc Trịnh Phương Nghi hốt hoảng, lại quan sát thấy lực đạo trên tay Trịnh Phương Nghi có chút buông lỏng, chớp lấy thời cơ Trịnh Phương Nghi không để ý liền vung tay phóng ra ba đạo ngân châm khiến Trịnh Phương Nghi đau đớn hét lên.

Trịnh Phương Nghi hét lên khiến mọi người xung quanh bừng tỉnh, Lạp Lệ Sa không chần chừ vận khí muốn tiến đến kéo Phác Thái Anh về phía mình. Trịnh Phương Nghi nhận ra ý định của Lạp Lệ Sa phẫn hận quát lên.

"Lạp Lệ Sa, ngươi lừa ta!" Trịnh Phương Nghi điên cuồng liền quay sang Phác Thái Anh đang không có nội lực dùng một chưởng đẩy Phác Thái Anh ngã ra khỏi thềm đá chuẩn bị rơi xuống vực thẳm.

"Thái Anh!" Lạp Lệ Sa đồng tử co rút lại, là nàng vẫn chậm hơn Trịnh Phương Nghi nửa nhịp.

"Thái Anh!!!" Cả đám người Phác Trí Mẫn hốt hoảng hét lên. Lạp Lệ Sa vận khí lao đến lại thấy Trịnh Phương Nghi cản đường nàng liền không kiêng dè dồn lực hướng Trịnh Phương Nghi đánh một chưởng khiến ả hộc máu bay sang một bên. Trước ánh nhìn của mọi người, Lạp Lệ Sa phi thân nhảy xuống vực thẳm.

"Chủ tử! - Công chúa! - Cả đám người đồng thanh la lên Phác Thái Anh bị Trịnh Phương Nghi đẩy ngã, khi nàng ngửa người xem như chấp nhận số mệnh thì lại thấy thân ảnh bạch y của nữ tử băng lãnh đó lao đến, nắm lấy tay nàng. Lạp Lệ Sa vận khí dồn nội lực, quay người quăng Phác Thái Anh lên phía trên.

"Phác Trí Mẫn đỡ nàng!" Phác Trí Mẫn chỉ kịp nghe Lạp Lệ Sa nói một câu lại thấy Phác Thái Anh được quăng lên không trung hắn phi thân ôm lấy Phác Thái Anh, Phác đại tướng quân phi thân bắt lấy chân Phác Trí Mẫn, Vân Nhi cùng Uyển Nhi nắm lấy chân Phác tướng quân sau đó vận khí kéo người
vào phía thềm đá. Mọi thứ chỉ xảy ra trong tích tắc. Phác Thái Anh vừa được té xuống thềm đá liền nhào tới khe vực, nàng nhìn rất rõ, Lạp Lệ Sa là đang mỉm cười nhìn nàng, ánh mắt tràn ngập yêu thương, từ từ bị khe vực đen thẳm sâu hút nuốt lấy thân ảnh bạch y nhỏ bé ấy...

"Không! Lệ Sa! Khônggggggggggggg!" Phác Thái Anh hét lên đau đớn muốn lao xuống vực.

"Thái Anh! Đừng!" Trí Mẫn khó khăn giữ lấy Phác Thái Anh lôi lại.

"Lệ Sa! không! Lệ Saaaa...!" Phác Thái Anh hét lên tuyệt vọng. Lạp Lệ Sa yêu nàng đến mức hy sinh tính mạng cứu nàng. Còn nàng? Nàng làm gì? Nàng chỉ biết nghi ngờ, chỉ biết trách móc tình cảm của Lạp Lệ Sa, giá như nàng nhận ra tình cảm này sớm hơn, giá như nàng biết sự thật sớm hơn, giá như đêm đó nàng đừng tàn nhẫn đâm Lạp Lệ Sa một kiếm, có lẽ lúc này hai nàng chính là một đôi bích nhân.

Phác Thái Anh nhìn Lạp Lệ Sa vì nàng mà tử, trái tim bị bóp nghẹt, tâm đau như cắt, phun ra một ngụm máu lâm vào hôn mê.

Phác Thái Anh hôm nay chứng kiến Lạp Lệ Sa vong mạng vì nàng, nàng thật sự biết chữ hối hận viết như thế nào...

Lời Vân Nhi văng vẳng "Phác Thái Anh! Ngươi sẽ hối hận!"

"Lệ Sa... ta đã hối hận..."

"Lệ Sa....Lệ Saaaa..."

••••••••••••••

End chap 12

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia