ZingTruyen.Asia

[Phần 2] Boss là nữ phụ (Reup chương 536 - 1479)

1177-1181

LittleZiZi14

1177

Mộ Lí thật sự lo lắng Thời Sênh ăn no quá, thu dọn xong đồ đạc, lại khăng khăng kéo cô xuống dưới đi một vòng.

Đèn đường trong tiểu khu rất tối, hai người đi song song, bóng dáng bị kéo dài chồng lên nhau.

"Nhìn cái gì thế?" Mộ Lí kéo Thời Sênh về phía mình, "Muốn đâm vào cây à."

Thời Sênh hoàn hồn, "Nhớ anh đó."

Mộ Lí không biết làm sao, "Anh đứng ngay trước mặt em rồi còn gì?"

"Nhưng mà chưa được ngủ." Thời Sênh cười liếc mắt, đề nghị: "Bác sĩ Mộ, không bằng chúng ta trở về vận động đi?"

Vẻ đỏ ửng trên mặt Mộ Lí được bóng đêm che lại, "Đừng có suy nghĩ lung tung."

Thời Sênh tức giận, "Cái gì mà suy nghĩ lung tung, nếu như em không có ý gì với anh, vậy mới toi đó."

Mộ Lí cảm thấy lời này có chút vấn đề, nhưng thay đổi ý nghĩ một chút, thật giống như không có vấn đề.

Nếu như đối với người mình thích không có ý nghĩ gì, vậy còn là thích sao?

Mộ Lí rất muốn cô, nhưng nghĩ buổi tối cô ăn nhiều như vậy, sợ thân thể cô không thoải mái, chỉ có thể nhịn, "Đi một lúc nữa."

"Anh không phải đang kéo dài thời gian đấy chứ?" Thời Sênh dừng lại, "Em nói cho anh biết Mộ Lí, tối hôm nay nếu như em không được ngủ với anh, ông đây sẽ lấy họ của anh."

Mộ Lí nhướng nhướng mày, mùi vị mặt người dạ thú kia lại tỏa ra, "Em lẽ nào không nên lấy họ anh?"

Thời Sênh: "..." Mình vậy mà lại không cãi lại được.

Cuối cùng Thời Sênh vẫn bị Mộ Lí kéo đi nửa giờ. Trở về trên tầng, Thời Sênh lập tức đi tắm. Mộ Lí còn tưởng rằng cô lo lắng không yên muốn làm gì, ai biết cô tắm xong liền lên giường ngủ.

Mộ Lí tắm xong đi ra, nhìn người trên giường co lại thành một đống, thật không biết làm sao, cô tuyệt đối là đang trả thù hắn.

Mộ Lí tắt đèn lên giường, người trên giường động một cái, xích lại gần hắn, Mộ Lí kéo cô vào lòng, hôn nhẹ lên trán cô một cái, sau đó thuận xuống, bịn rịn trên môi cô, "An Khởi?"

Hắn nhẹ nhàng kêu tên cô.

"Gì thế?"

"Anh muốn..."

"Muốn cái gì?"

Mộ Lí có chút không nói ra nổi, hắn nắm lấy tay Thời Sênh, dẫn cô thăm dò xuống phía dưới. Nụ hôn lướt qua vừa rồi của hắn biến thành hôn sâu. Tay cô mang theo nhiệt độ, bao trùm ở trên vật nóng bỏng của hắn, giống như lửa cháy, trong nháy mắt thiêu đốt hắn.

"An Khởi..." Mộ Lí có chút khó chịu, cô không trả lời hắn.

Thời Sênh nghiêng đầu, thanh âm thanh thúy vang lên trong bóng tối, "Xin em đi!"

Cho anh giả bộ này, ông đây còn không trị được anh chắc.

"Xin em..." Người Mộ Lí càng ngày càng nóng, hắn khao khát cô đáp lại.

Thời Sênh xoay người ngồi lên trên người hắn, lần mò cởi quần áo của hắn, động tác của cô rất chậm, cái gì cũng không làm, rõ ràng là cố ý.

Mộ Lí không biết làm sao, chịu đựng quá trình, chờ cô cởi quần áo của hắn ra.

Ngón tay của cô vạch qua ngực hắn, mang một trận run rẩy, cố ý trêu đùa, khiến cho Mộ Lí càng thêm khó chịu, trên người dường như có lửa đang bốc cháy.

Lúc người ở trên cúi xuống, Mộ Lí chợt xoay mình, đổi lại vị trí của hai người, răng môi quấn quít, ý loạn tình mê.

"Anh muốn vào rồi." Mộ Lí dán bên tai Thời Sênh, mang theo hỏi thăm nhẹ nhàng.

Thời Sênh cựa người một chút, tỏ ý hắn có thể.

Mộ Lí chợt nhớ tới cái gì, đột nhiên rút người ra đứng lên. Trên người chợt lạnh, khóe miệng Thời Sênh giật giật, "Anh làm gì thế? Lại muốn lâm trận chạy trốn?"

Mộ Lí nằm sấp ở trên giường, kéo tủ đầu giường ra, cầm một hộp bao còn chưa bóc ra.

Thời Sênh híp mắt, "Sao thế, anh sợ em có thai?"

Mộ Lí lần nữa phủ lên người, "Em vẫn còn trẻ, con cái chúng ta có thể sau này hãy có, hơn nữa... anh không muốn phải chia sẻ em với ai cả, cho dù là con cũng không muốn."

Thời Sênh rút đồ trên tay hắn ra, "Em sẽ không có thai."

Mộ Lí ngẩn ra, "Sao lại..."

Lời của hắn còn chưa nói xong, bình tĩnh nhìn cô mấy giây, sau đó cười khẽ, "Có anh là đủ rồi."

Mộ Lí hôn cô, lưng đồng thời hạ xuống, hắn chợt hít một hơi lạnh, cứng người không động, "Đau không?"

"Đau." Thời Sênh rên rỉ một tiếng, thân thể này là lần đầu tiên, làm sao lại không đau chứ.

Mộ Lí bị thanh âm kia của cô làm cho mềm lòng, cẩn thận hôn cô, dời đi sự chú ý của cô, từ từ một lúc, Mộ Lí mới bắt đầu động.

Xuân sắc vô biên, một đêm triền miên.

...

Trước đây Thời Sênh cảm thấy Mộ Lí là một tên mặt người dạ thú. Sau khi ngủ rồi, vẫn cảm thấy hắn là một tên mặt người dạ thú.

Cô bị chơi đùa không xuống giường được, hắn ngược lại rất tốt, tinh thần phấn chấn.

Thời Sênh tức giận, đợi đến vị diện có linh khí rồi sẽ xử lý hắn.

Mộ Lí bưng cháo đi vào, ánh mắt quét qua da thịt đang phơi bày ở ngoài của Thời Sênh, phía trên toàn là vết hôn, sắc mặt hắn có chút mất tự nhiên, cụp mắt nhìn chén cháo đang bốc khói, "Tiểu Khởi, dậy ăn chút gì đi."

Thời Sênh lật người, "Không có sức, không muốn ăn."

"Anh đút cho em." Mộ Lí ngồi ở mép giường, nhẹ giọng dỗ, "Buổi sáng em chưa ăn gì cả, ngoan, dậy ăn một chút."

Thời Sênh cọ cọ trong chăn, một lúc lâu mới chống người ngồi dậy, chăn trượt xuống, lộ ra da thịt trắng non của cô.

Trên mặt cô còn mang theo tia đỏ ửng, vẻ mặt lười biếng. Tóc đen nhánh tản ra bốn phía, che những vết hôn kia như ẩn như hiện, càng lộ vẻ mê người.

Yết hầu Mộ Lí trượt nhẹ, đè nén lại dục vọng bốc lên trong cơ thể, hắn kéo kéo chăn lên, trấn định cầm thìa đút cháo cho cô.

Thời Sênh còn không buồn mở mắt, nhìn giống như động vật nhỏ chưa tỉnh ngủ.

Mộ Lí không nhịn được mổ mổ môi cô.

Người phía sau đột nhiên mở mắt ra, ngửa về sau, "Làm gì đấy?"

Mộ Lí bật cười, liếm môi một cái, "Tối hôm qua không phải em rất ầm ĩ sao? Bây giờ sao lại sợ rồi?"

Thời Sênh trợn mắt, có chút không phục, "Em làm sao biết thể lực anh lại tốt như vậy."

Nếu không phải là bản cô nương không có linh khí, tuyệt đối sẽ là anh không dậy nổi.

"Thể lực anh mà không tốt, tính phúc của em sau này biết làm thế nào?"

"Sáng sớm ra, có thể trong sáng chút không." Nàng dâu nhà mình khởi động xe, hoàn toàn là tài xế lão luyện."

Mộ Lí nhìn ra ngoài cửa sổ, "Bây giờ đã trưa rồi."

Thời Sênh trừng hắn, trưa thì làm sao, trưa thì có thể dơ bẩn sao?

Mộ Lí cười khẽ, bày ra dung mạo dễ nhìn, tràn đầy dịu dàng bịn rịn, đôi mắt kia lúc này cũng vô cùng sáng, "Được rồi, anh không động vào em, qua đây ăn cháo."

Thời Sênh mè nheo một hồi, chậm rãi qua ngồi.

Mộ Lí quang minh chính đại đút cháo, trên thực tế ăn xong một chén cháo, Thời Sênh bị hôn không dưới mười lần.

Cuối cùng bị hôn không nhịn được, đoạt lấy chén cháo, một hớp húp cạn, nhét chén cháo không cho Mộ Lí, "Hôn xong chưa hả, lui ra, ông đây buồn ngủ rồi."

Mộ Lí cầm chén không, không biết làm sao, chỉ có thể để cho cô ngủ, thay mới vỏ chăn trên giường bị hành hạ, ném vào máy giặt.

Nhưng nhìn quần áo lót của Thời Sênh, hắn có chút lúng túng, vật này hắn nên giặt thế nào? Hắn nhớ không thể dùng máy giặt để giặt...

Mộ Lí xắn tay áo lên, dùng chậu hứng nước, bắt đầu giặt tay.

1178

Thời Sênh cùng Mộ Lí lăn qua lăn lại ở nhà đã mấy ngày, chờ sau khi Mộ Lí đòi xong phúc lợi nhiều năm độc thân như vậy, Thời Sênh mới có thể ra cửa.

Mộ Lí phải kiếm tiền nuôi Thời Sênh, hai người bắt đầu chuyện ai nấy làm.

Thời Sênh tìm được giáo sư tên là Hồ Thụ lần trước bác sĩ Trương nói cho cô.

Khu dân cư cũ kỹ, Hồ Thụ ở một mình, trong nhà thu dọn rất ngăn nắp. Tốt xấu gì ông cũng là một giáo sư, điều kiện sống không tính là kém.

Ông lão đầu tóc hoa râm đón Thời Sênh vào nhà, mặt đầy kinh ngạc, "An Khởi, sao cháu lại đến đây? Mau vào mau vào đi, người của bệnh viện đưa cháu tới sao? Đứa nhỏ này tới cũng không nói trước một tiếng."

Thời Sênh lễ phép gật đầu một cái, "Cháu tự mình tới, tới đây là muốn hỏi Hồ giáo sư một ít chuyện."

Biểu tình của Hồ Thụ ngưng trệ, đột nhiên thở dài, "Là muốn hỏi thân thế của cháu sao?"

"Hồ giáo sư có thể nói cho cháu không?"

Hồ Thụ đóng cửa lại, đi về phía salon phòng khách, tỏ ý Thời Sênh ngồi xuống. Ông ta lại xoay người đi pha trà. Chờ làm xong những việc này, Hồ Thụ mới ngồi vào đối diện Thời Sênh."

Hồ Thụ yên lặng hồi lâu, mặt đầy ngưng trọng nói: "Tiểu Khởi, chuyện này cháu không biết thì tốt hơn."

Giọng của Thời Sênh rất nhạt, "Cháu muốn biết mình đến từ nơi nào."

Hồ Thụ lại thở dài, đứng dậy đi vào phòng ngủ, chờ ông ta đi ra, trên tay cầm một bức thư, ông ta cầm phong thư, ngập ngừng hồi lâu mới đưa cho Thời Sênh, "Đây là mẹ cháu để lại cho cháu. Bà ấy nói nếu như có một ngày cháu hỏi, thì đưa vật này cho cháu. Nếu như cháu không hỏi, vậy thì cả đời cũng đừng để cho cháu biết."

Thời Sênh nhận lấy bức thư, bên trong chỉ có một tờ giấy.

"Tiểu Khởi:

Mẹ không biết con có thể khôi phục trí nhớ hay không, nhưng con đọc được bức thư này, chứng minh con muốn biết thân thế của mình.

Nhưng mẹ hy vọng con đừng đi truy tìm thân thế của mình, cứ sống tiếp như vậy, sống thật khỏe mạnh.

Dĩ nhiên đây chỉ là mẹ hy vọng. Mẹ không thể tước đoạt quyền biết được chân tướng của con. Nếu như con nhất định phải biết, thì đi tìm Mộ Trần, ông ta sẽ nói cho con biết tất cả.

Sống thật tốt nhé.

Mẹ yêu con."

Thư tới đây thì hết.

Mộ Trần...

Mộ Lí?

Hai người này quan hệ thế nào?

Hỗ Hải từng nói, bảy năm trước Mộ Lí không phải họ Mộ.

"Mộ Trần là ai ạ?" Thời Sênh hỏi Hồ Thụ.

Hồ Thụ cầm ra mấy tờ báo từ dưới bàn uống trà nhỏ, lật lật bên trên, lật tới mục giải trí, chỉ vào một người đàn ông phía trên, "Ông ta chính là Mộ Trần."

"Trong giới giải trí?" Nội dung câu truyện này thật là khúc khuỷu a!

"Mộ gia..." Hồ Thụ thở dài, "Tiểu Khởi, bác coi như là nhìn mẹ cháu lớn lên, nếu không cũng sẽ không mạo hiểm nguy hiểm lớn như vậy, giữ lại cháu. Mẹ cháu hy vọng cháu sống tốt, chớ làm chuyện ngốc nghếch."

"Cháu sẽ sống tiếp." Thời Sênh đứng dậy, "Cảm ơn Hồ giáo sư đã nói cho cháu biết."

Đáy mắt Hồ Thụ lộ ra vẻ không biết làm sao, ông ta biết cô bé trước mặt này sẽ không nghe ông khuyên nhủ.

...

Lúc Thời Sênh tìm được Mộ Trần, Mộ Trần đang quay phim, phim cổ trang. Mộ Trần không trẻ, mặc đồ cổ trang, so với những tiểu thịt tươi kia càng thêm có mị lực của đàn ông.

Danh tiếng của Mộ Trần ở giới giải trí rất lớn, đã từng lấy được đại lão ảnh đế.

Đây là một đoạn phim đánh trận, Mộ Trần dường như đã luyện qua, không dùng bất kỳ thế thân nào.

Cảnh của Mộ Trần rất nhanh thì xong, ông bị các phụ tá vây chặt lấy đi ra ngoài.

Phó đạo diễn từ chỗ đạo diễn bên kia tới, nói chuyện cẩn thận, "Anh Trần, vất vả rồi, lát nữa vẫn còn có mấy pha cần sửa chút, anh Trần không vội chứ?"

Mộ Trần cao ngạo, ông ta không đáp lại phó đạo diễn. Trợ lý của ông ta trực tiếp kéo phó đạo diễn đi sang bên cạnh nói chuyện.

Mộ Trần trở lại chỗ nghỉ ngơi, thấy chỗ của mình có một cô gái đang ngồi, cau mày lại. Trợ lý bên cạnh cảm nhận được khí lạnh, tiến lên mắng một tiếng, "Cô là nhân viên làm việc ở đây à? Đây là ghế của anh Mộ, cô cũng dám ngồi, còn không đứng dậy."

Cô gái ngẩng đầu lên, Mộ Trần đột nhiên ngẩn ra, ông ta kéo người trợ lý kia lại.

"Anh Mộ?"

"Đi ra ngoài xem xem." Mộ Trần lên tiếng, giọng nói ông ta lạnh lùng y như con người ông.

Tầm mắt trợ lý dò xét một vòng trên người Thời Sênh và Mộ Trần, đáy lòng lẩm bẩm, em gái này là ai vậy?

Trợ lý sợ Mộ Trần tức giận, mang đầy một bụng nghi vấn, lui ra bên ngoài, phòng ngừa có paparazzi chụp ảnh.

Mộ Trần đi tới trước mặt Thời Sênh, từ trên cao nhìn xuống, "Cháu khôi phục trí nhớ rồi?"

"Vẫn chưa." Thời Sênh lắc đầu.

Mộ Trần cau mày, "Vậy tại sao cháu lại tìm được tôi?"

Thời Sênh giơ giơ bức thư trong tay lên.

Nói chuyện với người thông minh vĩnh viễn không tốn sức.

"Đợi tôi một phút." Mộ Trần xoay người gọi trợ lý, dặn dò hắn mấy câu, sau đó dẫn Thời Sênh đi, để lại trợ lý mặt mù mờ.

Anh Trần lại đi cùng một người phụ nữ...

Đi thật rồi!!

...

Mộ Trần dẫn Thời Sênh về nhà mình, "Ngồi đi, uống gì?"

"Gì cũng được." Thời Sênh tìm một chỗ ngồi xuống, không hề vì đi tới chỗ xa hoa thế này mà lộ ra chút khó chịu nào.

Mộ Trần cũng không kỳ quái gì, cầm đồ uống từ tủ lạnh ra, đặt trước mặt Thời Sênh, "Cháu đi theo tôi về như vậy, không sợ tôi làm gì cháu à?"

Khóe miệng Thời Sênh khẽ cười, "Ông muốn làm gì tôi?"

Trên khuôn mặt lạnh như băng của Mộ Trần đột nhiên nở ra nụ cười, "Cháu nên gọi ta là chú."

Thời Sênh: "..."

Thời Sênh so sánh mình và Mộ Trần một chút, hoàn toàn không có chỗ nào giống nhau.

"Xem ra cháu thật sự vẫn chưa nhớ ra được." Mộ Trần ngồi xuống đối diện cô, thả lỏng người, "Cũng đúng, dược tính kia rất mạnh, cháu bây giờ vẫn có thể giữ suy nghĩ rõ ràng đã là kỳ tích. Cháu muốn biết cái gì?"

"Ông ném tôi và bệnh viện tâm thần Trung Sơn?"

"Coi là thế."

"Tại sao?"

"Bà ấy muốn để cháu sống tiếp."

Thời Sênh đoán bà ấy trong miệng Mộ Trần là mẹ cô. Khi Mộ Trần nói tới bà ấy, cả người đột nhiên dịu dàng lại.

"Nói từ đầu được chứ?"

Mộ Trần nhìn Thời Sênh một cái, "Cháu thật sự muốn biết?"

"Đôi khi biết được chân tướng, so với chẳng hay biết gì mà chết sẽ tốt hơn."

Mộ Trần tay để trên môi trầm mặc một lúc, dường như đang suy nghĩ nên nói như thế nào.

Thời Sênh cũng không thúc giục. Hai người an tĩnh ngồi ở phòng khách, toàn bộ không gian giống như không có ai vậy.

Hồi lâu, giọng của Mộ Trần mới vang lên.

Hai mươi hai năm trước, mẹ cô và ba cô gặp nhau ở trên thương trường, lúc đó mẹ cô đã là một người phụ nữ có danh tiếng, thân thế tốt, xinh đẹp, thông minh có tài. Lúc bấy giờ bà gần như là người phụ nữ mà tất cả mọi người trong giới đều muốn lấy được.

Bà ấy là con một, cưới được bà ấy, đồng nghĩa với việc cưới được tập đoàn sau lưng bà ấy.

Nhưng mẹ cô rất cao ngạo, ai cũng không vừa mắt, ít nhất là trước khi gặp ba cô, là người mà ai cũng coi thường.

Nhưng sau khi gặp ba cô, mẹ cô đột nhiên liền biết yêu.

Lúc ấy ba cô cũng chẳng qua là cố ý tiếp cận bà ấy, vẫn là vì sản nghiệp khổng lồ sau lưng bà ấy.

Chỉ cưới một người phụ nữ, là có thể có được nhiều tài sản như vậy, người đàn ông nào không động tâm?

Ở trong tình yêu đàn bà thường mù quáng, không thấy rõ dã tâm của người bên cạnh. Mẹ cô cho là đàn ông kia thật tâm thích bà ấy, không quan tâm sự phản đối của người nhà, gả vào Mộ gia.

1179

Bởi vì thân phận và thế lực sau lưng của bà ấy, bà ấy quả thật cũng sống một thời gian tốt đẹp, nhưng thuận theo việc bà ấy dần dần giao quyền lợi ra, chuyện liền bắt đầu xảy ra biến hóa.

Những chuyện này là góp nhặt từng ngày mà xảy ra, cho đến năm nguyên chủ mười tám tuổi ấy, có một người đàn bà mang hai đứa bé đến cửa, tất cả mâu thuẫn bùng nổ.

Mẹ của nguyên chủ bị giam lỏng, vì nguyên chủ, bà ấy không thể không giao ra xí nghiệp dưới tên mình.

Nhưng hết lần này tới lần khác hai đứa con riêng kia vẫn không ưa nguyên chủ, không biết từ chỗ nào lấy được một loại thuốc, tiêm cho nguyên chủ, loại thuốc kia sẽ bị nghiện, gần như ma túy.

Lúc được phát hiện ra, nguyên chủ đã mất đi phần lớn trí nhớ, mẹ nguyên chủ lúc này mới cầu đến chú em chồng vẫn luôn thầm thích bà ấy, để cho ông ấy mang nguyên chủ đi.

Mộ Trần chưa bao giờ nghĩ tới muốn tranh đoạt gia sản gì. Ông ta lăn lộn từ nhỏ trong giới giải trí, những người muốn tranh gia sản của Mộ gia kia, cũng không thèm để ý đến thiếu gia Mộ Trần nhỏ nhất này.

Nhưng Mộ Trần muốn đem nguyên chủ đi, cũng không dễ dàng như vậy.

Mẹ của nguyên chủ hình như chuyển không ít đồ đứng tên nguyên chủ, dẫn đến ba nguyên chủ coi chừng cô ấy rất nghiêm. Cuối cùng là mẹ nguyên chủ giúp đỡ, ông ta mới đưa người đi được.

Ông ta mất rất nhiều thời gian tránh tai mắt của Mộ gia, cho người bố trí xong.

Nhưng chờ lúc ông ta trở lại, mẹ nguyên chủ đã chết, đồng thời còn có một đứa con riêng cũng chết.

Nói trắng ra, là một trận ân oán của nhà quyền thế, nguyên chủ chẳng qua chỉ là một kẻ xui xẻo.

Trở thành kết tinh của một trận hôn nhân lấy tình yêu làm trò lừa bịp.

"Bà ấy để lại cho tôi những gì?" Người Mộ gia nếu như để ý như vậy, khẳng định không phải là thứ đơn giản.

"Không biết, có lẽ có liên quan tới Phó gia. Mấy năm này, hắn vẫn chưa hoàn toàn nắm được quyền quản lý công ty của mẹ cháu."

Phó là họ của mẹ nguyên chủ.

Mộ Trần dừng một chút, "Bà ấy rất thông minh, sẽ không thật sự giao thứ quan trọng ra. Cháu là đứa con duy nhất của bà ấy, bà ấy khẳng định là để lại cho cháu. Nếu như cháu vĩnh viễn không nhớ ra, những thứ đó vĩnh viễn cũng không có ai biết, tiền Phó gia kiếm được, quyên cho công ích hết."

"Bọn họ hoàn toàn có thể làm giả, nói tôi chết rồi, thứ đứng tên tôi tự nhiên sẽ trở lại trên tay bọn họ."

Mộ Trần nhìn cô: "Cháu chết rồi, những thứ đó cũng bị quyên ra như vậy, ai cũng không có được."

Thời Sênh trầm tư chốc lát, bây giờ thân phận đã khá rõ ràng, nguyên chủ chỉ là để cô làm rõ thân phận, cũng không kêu cô giúp đỡ nghịch tập, cho nên, nhiệm vụ này tới đây là chấm dứt rồi.

Thời Sênh đứng dậy, "Cảm ơn đã nói cho biết."

Mộ Trần ngẩn ra, gọi Thời Sênh lại, "Cháu không hỏi những thứ khác sao?"

"Vẫn còn có cái gì phải hỏi sao?" Nên biết cô đều đã biết rồi.

Mộ Trần: "..."

Vì để tránh cho bị người của Mộ gia phát hiện, ông ta chưa bao giờ đi thăm cô, cũng chưa từng nghe ngóng tin tức của cô, không nghĩ tới nhiều năm không gặp như vậy, cô lại dưỡng thành tính tình như vậy.

"Cháu không muốn biết mẹ cháu để lại cho cháu cái gì sao?"

"Không có hứng thú." Trừ tiền chính là quyền, nhưng những thứ này đối với cô mà nói, rất dễ dàng, không có gì đáng tranh.

Mộ Trần cổ quái quan sát Thời Sênh mấy lần, dường như đang nghiên cứu cô thật sự là không thèm để ý, hay là giả vờ.

"Vậy thì... chúc cháu may mắn." Cô đi ra rồi, làm sao có thể chỉ lo thân mình.

"Đing đang..."

Tiếng chuông cửa đột ngột vang lên.

Mộ Trần đứng dậy đi mở cửa, nhìn thấy người đàn ông đứng bên ngoài, "Sao cậu lại tới đây?"

"Cô ấy đâu?"

Mộ Trần hiểu ra, để cho hắn đi vào, "Cậu sợ tôi làm gì cô ấy sao?"

Mộ Lí trầm mặt đi vào trong, thấy Thời Sênh hoàn hảo không hao tổn gì đứng đó, hắn mới thở phào.

Thời Sênh có chút kinh ngạc, "Sao anh lại đến đây?"

"Lo lắng cho em."

Vừa rồi lúc hắn lên weibo nhìn thấy ảnh cô ở cạnh Mộ Trần bị paparazzi chụp được, lập tức bỏ chuyện đang làm xuống chạy tới đây.

Mộ Trần khoanh hai tay trước ngực nhìn Thời Sênh và Mộ Lí, "Cũng may là con cô ấy, tôi sẽ không làm gì con bé cả, có điều Mộ Lí... Chuyện cậu đồng ý với tôi, hình như cũng làm không tốt."

"Cô ấy bây giờ rất an toàn."

Mộ Trần ý tứ không rõ hừ nhẹ một tiếng, "Vậy sao?"

Ánh mắt Mộ Lí kiên định, "Tôi sẽ bảo vệ cô ấy."

Mộ Trần giơ giơ tay, "Dù sao cũng là tôi quản nhiều việc đâu đâu, mấy người đi đi. Từ nay về sau, chúng ta hết nợ."

Mộ Lí lập tức dẫn Thời Sênh ra ngoài, Mộ Trần không ngăn cản. Cho đến khi bóng dáng hai người biến mất, Mộ Trần thở dài, "Quả nhiên vẫn là không xuống tay được... cũng bởi vì cô ấy là con của em sao?"

...

Bên ngoài biệt thự, Mộ Lí nhét Thời Sênh vào trong xe, nhanh chóng nổ máy, rời khỏi chỗ này, khu biệt thự phía sau dần dần biến mất.

Giọng Mộ Lí chậm rãi vang lên, "Ban đầu là Mộ Trần kêu anh đưa em đi. Ông ta chưa nói có mục đích gì, chỉ nói anh tìm một chỗ an toàn cho em. Anh nợ ông ta một cái nhân tình, anh phải trả cho ông ta."

Mộ Lí từ đầu tới cuối đều không biết Mộ Trần có quan hệ như thế nào với cô, hắn cũng lười hỏi, chỉ cần làm xong chuyện này, hắn sẽ trả được nhân tình này, hắn cũng có thể thuận lợi đi vào bệnh viện.

Nhưng hắn không nghĩ tới, mình sẽ thích cô.

Thời Sênh tiếp lời, "Ông ta có mục đích với em, có điều sau đó từ bỏ rồi, người này có bệnh."

Mộ Trần cũng không rộng lượng như ông ta biểu hiện ra như vậy, không màng quyền thế.

Ngược lại ông ta che giấu dã tâm rất sâu, sâu đến nỗi người ta không nhận ra được, loại người như vậy mà đánh lại, sẽ rất đáng sợ.

Ông ta đại khái là thật sự thích mẹ nguyên chủ, nếu không cũng sẽ không từ bỏ cơ hội tốt lớn như vậy.

Đối với Thời Sênh mà nói, từ bỏ cơ hội tốt như vậy, tuyệt đối là có bệnh.

[Nếu như có một ngày, cần cô chọn lựa giữa Phượng Từ và một chuyện rất quan trọng với cô, cô sẽ chọn cái gì?] Hệ thống đột nhiên nhảy ra đặt câu hỏi.

"Tại sao phải chọn?"

[...] Ví dụ thôi.


"Không có nếu như, ta sẽ không để cho hắn rơi vào nguy hiểm."

[Ký chủ cô khinh thường như vậy, sẽ thua thiệt đó.] Con người sống trên đời, ai mà không có gì ngoài ý muốn chứ?

Thời Sênh hừ lạnh, "Có thể thử xem."

[...] Rất tốt, cuồng vọng tự đại như vậy, không hổ là Ký chủ nhà nó.

Mộ Lí rất lo cho cô, sau mấy ngày đều không đi ra ngoài, một mực ở nhà bầu bạn với cô, rất sợ xoay người một cái, cô sẽ xảy ra chuyện.

Cuối cùng là Thời Sênh nhìn hắn không nhịn được, tống cổ hắn ra ngoài.

Con hàng này cứ xẹt qua trước mặt cô, chơi game cũng không có cách nào mà tập trung tinh lực.

Mộ Lí mỗi ngày đều về nhà rất đúng giờ, chỉ có sớm không có muộn.

Nhưng thế này, thời gian của hắn liền bị giảm bớt, mỗi ngày chỉ có thể chờ Thời Sênh ngủ mới đến thư phòng tiếp tục làm những việc hắn chưa xong.

Sau đó mấy ngày Thời Sênh không ra ngoài, nhưng mỗi lần cô ra ngoài, đều có thể cảm giác được có người đi theo cô.

Thời Sênh cố ý chọn một buổi tối, ra đi bộ một vòng, cố ý đi bộ đến nơi vắng vẻ.

Ngắm nhìn bốn phía, là một chỗ đánh nhau tốt.

Thời Sênh phất phất tay áo, "Đi ra đi."

Người theo dõi cô chắc là không ngờ, một lúc lâu mới từ chỗ tối đi ra. Tổng cộng ba người, một người trong đó đứng ở phía trước nhất, hắn gật đầu một cái với Thời Sênh, "Đại tiểu thư, tiên sinh mời người về nhà."

"Về nhà? Trở về nhà nào?"

"Mộ gia."

1180

Mộ gia.

Mộ Bạch ngồi ở phòng khách, ngồi bên cạnh hắn là một cậu con trai mười tám mười chín tuổi, rất xinh đẹp. Mộ Bạch đang không ngừng quan sát, ánh mắt đầy ái mộ kia khiến cho Mộ Bạch nổi hết da gà.

Hắn là một quý ông có khuynh hướng tình dục rất bình thường!

Hơn nữa chúng ta đều họ Mộ, không chừng mấy trăm năm trước còn là một nhà.

Mộ Bạch mặc kệ ánh mắt của cậu con trai, nhìn về phía người trung niên đối diện.

Người trung niên trầm mặt, dường như đang trầm tư, đại khái một phút sau mới nói: "Mộ tiên sinh, anh thật sự có thể giúp tôi lấy được đồ sao?"

"Chỉ cần ông có thể giúp tôi, tôi đương nhiên có thể giúp ông." Mộ Bạch khẽ vuốt cằm, bất kể là bị thịt gì, hắn đều có thể làm ra quý công tử thân sĩ và cao quý, khiến cho người ta kinh động mà liếc nhìn.

"Ba, ba còn suy nghĩ cái gì, đồng ý với anh Mộ đi!" Đứa con trai đột nhiên ngồi vào bên cạnh người đàn ông trung niên, lắc lắc tay ông ta nũng nịu.

Quả nhiên, thấy cậu con trai lớn như vậy nũng nịu, nội tâm Mộ Bạch tan vỡ, hắn thà rằng thấy kẻ điên Thời Sênh kia hơn.

"Đừng linh tinh." Người đàn ông trung niên mắng con trai, nhưng đáy mắt tràn đầy cưng chiều.

"Ba~"

Trước sự nũng nịu của con trai, người đàn ông trung niên cuối cùng cũng đồng ý với Mộ Bạch.

Chuyện quyết định xong, Mộ Bạch lập tức đi ra ngoài, còn chưa đi ra, phía sau liền phát ra một tiếng, "Anh Mộ."

Anh Mộ cái ông nội nhà mi!

Mộ Bạch đi nhanh hơn, nhưng phía sau hoàn toàn không buông tha, đuổi theo hắn ra cửa, cách một đoạn, cuối cùng đuổi kịp hắn, "Anh Mộ anh nhanh như vậy làm gì, em không đuổi kịp anh."

"Tôi không phải anh của cậu." Mộ Bạch kéo dài khoảng cách với cậu con trai kia, "Tôi còn có việc, Nhị thiếu gia dừng bước."

Cậu con trai bắt lấy cánh tay Mộ Bạch, trong con ngươi lóe lên ánh sáng cổ quái, "Anh Mộ, em mời anh ăn cơm nhé."

Mộ Bạch buồn nôn một trận, hắn biết sở thích của vị này, hắn mới không muốn bị bỏ thuốc, sau đó bị ân ân a a...

Quá đáng sợ.

Mộ Bạch giằng tay ra, khí thế trên người đột nhiên mạnh lên, "Nhị thiếu gia mời trở về, chớ dây dưa với tôi nữa, không đừng trách tôi không khách khí."

Thừa dịp cậu con trai bị hắn làm khiếp sợ, Mộ Bạch nhanh chóng rời đi. Hắn liên tục quay đầu, thấy không có ai đuổi theo, lúc này mới thở phào.

Hơi thở này còn chưa buông xuống, nhìn thấy một người đứng trên đường nhỏ đối diện, hắn thiếu chút nữa một hơi bị nghẹn chết.

Xong rồi xong rồi.

Người phụ nữ này làm sao lại nhanh như vậy!!

Kế hoạch của hắn còn chưa bắt đầu đã phải chết yểu sao!

Mộ Bạch xoay người chạy.

Thiết kiếm chợt rơi từ trên trời xuống, ngăn ở trước mặt hắn.

Mộ Bạch người cứng đờ, đứng tại chỗ.

Bình tĩnh!

Bình tĩnh!

Không thể mất mặt!

Mộ Bạch hít thở sâu một hơi, thu liễm vẻ dữ tợn trên mặt, xoay người, cười ưu nhã ôn hòa, thuần chất quý ông, "Tiểu thư Thời Sênh."

Thời Sênh từ xa đi đến, cười như không cười nhìn hắn, "Diễm phúc không tệ mà."

Nụ cười ở khóe miệng Mộ Bạch cứng đờ, "Tiểu thư Thời Sênh nói đùa rồi." Hắn còn lâu mới thừa nhận mình bị một người đàn ông nhìn trúng.

Độ cong ở khóe miệng Thời Sênh càng sâu, tay quơ quơ trên không trung, thiết kiếm từ phía sau Mộ Bạch bay tới, rơi vào tay cô.

Thời Sênh xách thiết kiếm chém về phía Mộ Bạch.

Mộ Bạch trợn to mắt, không phải, cô không làm như mọi khi sao?

Trước đây còn hỏi chút, lần này sao lại đến hỏi cũng không hỏi hả?!

Mộ Bạch chật vật tránh thiết kiếm, tốc độ của cô quá nhanh, lại từng chiêu đều là hướng đến mạng hắn, hắn bây giờ ngay cả thời gian tự sát cũng không có.

Đúng là người phụ nữ ác độc!

Giờ đến tự sát cũng không cho.

Mộ Bạch nghĩ một cái, nhắm ngay quỹ đạo thiết kiếm đi tới. Vốn là nên tránh, hắn đột nhiên đón lấy, thiết kiếm xuyên qua bụng hắn.

Mộ Bạch nắm thiết kiếm, đón lấy ánh mắt của Thời Sênh, dữ tợn cười một tiếng, "Cô cho là như vậy thì có thể cản tôi sao?"

Hắn sẽ còn trở lại.

Không giết chết cô, hắn không tên là Mộ Bạch!

Thời Sênh cười theo hắn, thiết kiếm chợt xoay tròn ba trăm sáu mươi độ, "Thật hy vọng anh còn có thể trở lại, dẫu sao đấu với anh, thú vị hơn đấu với những tên khỉ gió kia nhiều."

Sắc mặt Mộ Bạch vốn tái nhợt, bị Thời Sênh làm như vậy, càng thêm tái nhợt, "Ý... ý gì thế?"

Mộ Bạch cúi đầu nhìn về phía thiết kiếm bị mình nắm, "Cô đã làm gì rồi?"

Thời Sênh chậm rãi rút kiếm ra, "Xem ra hiểu biết của anh về tôi còn chưa đủ thấu đáo, thanh kiếm này còn có tên là đoạt hồn, không biết anh từng nghe qua hay chưa."

Thiết kiếm: "..." Tôi cũng không có tên bừa bộn như vậy, chủ nhân đừng có sửa bậy tên cho tôi, cảm ơn!

Mất đi sự chống đỡ của thiết kiếm, hai chân Mộ Bạch thẳng tắp quỳ trên đất, hắn một tay che bụng, một tay chống mặt đất, "Vớ vẩn... thanh kiếm này của cô..."

"Tôi có nói vớ vẩn hay không, anh rất nhanh sẽ biết thôi."

Mộ Bạch vẫn còn muốn nói cái gì, nhưng hắn biết không còn thời gian, trước mặt hắn bắt đầu xuất hiện hàng loạt ánh sáng trắng, đảo mắt hắn liền mất đi ý thức

A a a a, Thời Sênh cái đồ chết bằm nhà cô, đợi đấy cho ông!

Hắn còn lâu mới chịu chết như vậy!

Thời Sênh nhìn Mộ Bạch mất đi sức sống, con ngươi trầm xuống, cô cũng không xác định rốt cuộc có được hay không.

Nhưng không thử xem, ai biết có được hay không chứ?

...

Mộ gia đã chuẩn bị xong, nhưng Mộ Bạch đột nhiên ngỏm như vậy, người Mộ gia mặt đầy mù mờ.

Trước mặt nói trong lòng có dự tính như vậy, anh nói ngỏm liền ngỏm? Đây cũng quá tùy tiện rồi đó!

Lúc người của Mộ gia còn đang mù mờ, có người đưa tới một bức thư mời, nội dung là mời bọn họ tham gia tiệc rượu mấy ngày sau, mà người mời là An Khởi.

An Khởi...

An Khởi....

Ông Mộ dồn sức đập thư mời lên bàn.

Người đứng đối diện thở cũng không dám thở mạnh.


Người ông ta phái đi mất liên lạc, Mộ Bạch trước đó thề thốt son sắt như vậy, đột nhiên liền chết.

Tất cả những thứ này nhìn thế nào cũng không bình thường.

"Tiên sinh? Chúng ta đi không?"

Ông Mộ cười nhạt, "Đi, tại sao không đi, ta ngược lại muốn xem xem nó muốn làm gì."

Tiệc rượu được tổ chức tại quán rượu lớn nhất thành phố, được mời có các nhà truyền thông và người giới đại thương.

Đừng hỏi Thời Sênh tại sao có thể mời được những người này, cô không mời nổi, nhưng có người mời được, cô chỉ cần giải quyết người mời được là được rồi.

Những người truyền thông kia cũng không cần nói, nhiều người tụ tập chung một chỗ như vậy, nhất định sẽ xảy ra chuyện lớn, không đến là kẻ ngốc.

Người đã đến, lúc này đang rối rít trao đổi tin tức.

"Có chuyện gì? Anh nghe được phong thanh gì không?"

"Không có... đột nhiên nhận được thư mời, đại lão phía trên phát xuống, chúng tôi nào dám không đến, cũng không biết chuyện gì, làm thần bí như vậy."

"Bên kia sao lại nhiều ký giả như vậy..."

"Không phải là có tin tức gì muốn tuyên bố đấy chứ?"

"Không biết, tôi đi hỏi xem..." Người nói lời này có người quen ở truyền thông, hắn qua hỏi mấy câu, mặt bất đắc dĩ trở lại, "Bọn họ cũng không biết, phía trên kêu tới."

Mọi người đưa mắt nhìn nhau chốc lát, không biết xảy ra cái gì, vậy cũng chỉ có thể chờ, xem xem rốt cuộc làm cái gì.

Ông Mộ nghe những người này thảo luận, cuối cùng cũng biết, những người này đều là đại lão phía trên mời tới, nhưng...

Ông ta không phải!

Ông ta là được An Khởi mời tới.

Ông Mộ bắt đầu nghĩ ra đủ loại tình tiết cẩu huyết trong đầu, lo lắng cô ta tìm được cái hậu đài gì.

1181

Người tới cũng khá đông đủ, nhưng trên sân khấu lại không có ai đi lên chủ trì. Một đám người chỉ có thể ở phía dưới suy đoán đi suy đoán lại.

Đúng lúc này, một cô gái đột nhiên từ trên sân khấu nhảy xuống, vừa rồi có người thấy cô tiến vào, ăn mặc vô cùng tùy ý, hoàn toàn không ăn khớp với tiệc rượu này.

Cô gái vỗ vỗ micro, trực tiếp lấy nó xuống cầm trong tay, "Hôm nay mời mọi người tới, chính là để làm chứng."

"Cái gì?"

"Cô ta là ai?"

"Làm chứng cái gì?"

Không có ai biết cô, tiếng nghi ngờ càng lớn. Bọn họ bắt đầu hoài nghi có phải bị đùa bỡn hay không, dẫu sao từ đầu tới cuối, đại lão mời người ngay cả mặt mũi cũng không lộ.

Thời Sênh không để ý tới thảo luận của người phía dưới, ở phía trên nói.

"... quyên toàn bộ tài sản, thành lập ngân sách hội từ thiện hoa nhài."

Câu này rơi xuống, toàn bộ hội trường đột nhiên an tĩnh lại.

Tầm mắt mọi người rơi vào trên người Thời Sênh, có không tưởng tượng nổi, khiếp sợ, kinh ngạc.... các loại ánh mắt, không ngừng đánh giá cô gái nhỏ đứng ở trên sân khấu.

Vừa rồi cô ta nói là Phó gia sao?

Người Phó gia đều chết hết rồi, nhưng thân là chồng của người thừa kế duy nhất của Phó gia, vị Mộ gia kia nhưng vẫn chưa chính thức tuyên bố tiếp quản Phó gia. Ân ân oán oán trong này, mọi người cũng nghe được một ít tin tức.

Mà vị thiên kim của bọn họ kia, cũng biến mất không tăm tích từ mấy năm trước.

Lúc mọi người ở đây còn kinh ngạc không thôi, cô gái trên sân khấu lại lên tiếng, "Cho nên xin nhớ cho mấy vị Mộ gia kia, đừng có cái chủ ý không chính đáng gì, hợp đồng tôi ký rồi, pháp luật đã có hiệu lực, các người bây giờ có túm lấy tôi cũng vô ích, đừng có lại tới tìm tôi, nếu không thì đừng trách tôi động thủ với Mộ gia."

Cô không có hứng thú đối với Mộ gia, cũng không muốn báo thù cho nguyên chủ gì cả, cô đã hoàn thành nguyện vọng mà nguyên chủ nói ra, những chuyện còn lại không có ở trong phạm vi cân nhắc của cô.

Cô làm chuyện này, chẳng qua là để thoát khỏi Mộ gia.

Nếu như cô không đứng ra, bọn họ sẽ luôn quấn lấy cô, mà cô thì phải tốn thời gian đi giày vò bọn họ.

So với giày vò bọn họ, cô càng muốn giày vò Mộ Lí hơn.

Bây giờ tất cả đều quyên góp hết, mọi người ai cũng không có được.

Tất cả mọi thứ Thời Sênh quyên ra đều công khai, chứng minh cô không để lại bất kỳ thứ gì.

Thời Sênh làm như vậy, ông Mộ làm sao cũng không nghĩ tới. Ông ta còn tưởng rằng cô tìm được chỗ dựa nào, muốn tới khoe khoang lật mình.

Ai biết cô lại ngay trước mặt ông ta, quyên góp toàn bộ những thứ đó...

Thời Sênh từ trên sân khấu nhảy xuống, nghênh ngang rời đi, lúc đi tới cửa, cô đột nhiên nhìn về một phía, giơ tay vẫy vẫy, "Cảm ơn đại lão."

Đại lão ở phòng ngăn: "..." Không bao giờ muốn nhìn thấy cô nữa, mau cút đi!

Mộ Trần đứng ở góc, nhìn bóng lưng Thời Sênh rời đi, khóe miệng khẽ cong, thì thầm, "Con gái của em lợi hại thật."

...

Mộ gia quả thật không tìm Thời Sênh nữa, nhưng Chu Ninh tới, vì cái chết của Mộ Bạch, có người nhìn thấy Thời Sênh xuất hiện ở gần đó.

Thời Sênh lừa Chu Ninh đến chỗ không người, đánh cho hắn một trận, nếu không phải Mộ Lí kịp thời xuất hiện, có lẽ Chu Ninh thật sự bị Thời Sênh đánh chết rồi.

Mấy vụ án trên tay Chu Ninh chưa phá, cũng bởi lúc làm việc thất thần, thiếu chút nữa hại chết đồng đội. Một lần phạm sai lầm có thể hiểu được, nhưng cứ luôn phạm sai lầm, Chu Ninh bị tạm thời cách chức.

Chu Ninh cố chấp với Thời Sênh, luôn cảm thấy cô là hung thủ, sau khi bị tạm thời cách chức, mấy lần theo dõi Thời Sênh.

Thời Sênh trực tiếp báo cảnh sát.

Bị người từng là đồng nghiệp của mình dẫn đi, bóng đen tâm lý của Chu Ninh cũng rất lớn. Lần này Chu Ninh muốn tiếp tục trở về công tác, e rằng là không thể nào rồi.

...

Hứa Nhạc sau khi trải qua một thời gian chữa trị, bị đưa đến bệnh viện tâm thần, bệnh tình của cô ta không thực sự ổn định, thường xuyên trong trạng thái ngây ngây ngô ngô.

Lần này cô ta không cần giả bệnh thần kinh nữa rồi, cô ta chính là bệnh nhân tâm thần.

Thời Sênh không gặp cô ta, nhưng có một hôm đã nhìn thấy cô ta trên tin tức.

Hứa Nhạc nhảy lầu rồi.

Chết tại chỗ.

"Em xem cái này làm gì." Mộ Lí từ bên cạnh tắt ti vi, nhét máy vi tính vào trong ngực cô, "Đi đến phòng chơi game đi, đừng quấy rầy anh."

Thời Sênh ôm máy vi tính, không hiểu nhìn Mộ Lí, "Em quấy rầy gì anh?"

Cô cái gì cũng không làm à nha?

"Em ở đây chính là quấy rầy anh." Mộ Lí nhéo má cô, "Có em ở đây, anh không muốn làm việc, chỉ muốn..."

Hắn dán lại gần Thời Sênh, phun ra hai chữ bên tai cô.

"Vậy thì đừng làm nữa, em có tiền mà." Thời Sênh cọ qua, Mộ Lí vội vàng đặt đồ trên tay xuống, bị cô cọ một cái, lát nữa phải làm lại từ đầu.

Mộ Lí ôm lấy eo Thời Sênh, xốc cô lên, hôn vào đôi môi căng mọng của cô, chờ khi hai người thở hổn hển, Mộ Lí mới buông cô ra, "Vậy không được, không làm việc anh làm sao mà bao nuôi được em? Em ra giá cao như vậy, anh phải cố gắng mới được."

"Em có thể bớt cho anh." Thời Sênh nghiêm mặt.

Mộ Lí bật cười, nhẹ giọng dỗ dỗ, "Đừng quậy, ngoan ngoãn đợi, anh sắp xong rồi."

Thời Sênh rề rà ra khỏi lòng hắn, ngồi dưới đất, dựa vào chân hắn, mở máy vi tính ra.

Giọng Mộ Lí chợt vang lên, "Không cho phép xem những thứ đó."

Thân là con gái mà cả ngày cứ xem những thứ không lành mạnh đó.

Người khác có gì hay mà nhìn, hắn cả ngày cho cô nhìn còn chưa đủ sao?

Tay Thời Sênh khẽ run, tắt trang web vừa mở ra, "Quản lắm quá."

Không thể xem những món đầy sức sống đó... vậy thì đào hố thôi!

Thế là vị diện này, lại có không ít người bị bẫy.

Bị bẫy trước sau như một phải cam tâm tình nguyện.

...

Đời này, Mộ Lí sống rất lâu, thân thể khỏe mạnh, chết tự nhiên.

Thời Sênh đã tiễn hắn rời đi rất nhiều lần, cô biết có một số thứ đang thay đổi, nhưng cô không muốn ngăn cản.

Con người mà, chính là cầu sự vui vẻ.

Sau khi Mộ Lí nhắm mắt, Thời Sênh tháo đồng hồ trên tay hắn ra, nắm lấy tay hắn hôn lên, "Chờ em."

...

Thời Sênh quay về không gian hệ thống, như có suy nghĩ gì nhìn chằm chằm màn phản quang, vẻ mặt bình thường, nhìn không ra cái gì khác lạ.

[...] Ký chủ lại muốn làm cái gì rồi, ánh mắt bình tĩnh kia sao lại đáng sợ như vậy chứ?

"Nhị Cẩu Tử, ta hỏi mi chuyện này." Sênh ngồi xếp bằng trước màn phản quang, hai tay chống cằm.

[Hỏi đi.] Rất sợ Ký chủ hỏi ta vấn đề kỳ quái gì.

Không phải, cô mới là Nhị Cẩu Tử!

Đã bảo không được gọi ta là Nhị Cẩu Tử mà!

"Vậy gọi là Đại Cẩu Tử?"

[...] Tạm biệt nhé Ký chủ, tôi cự tuyệt trả lời vấn đề của cô.


Hệ thống bắt đầu quét tài liệu.

Họ tên: Thời Sênh

Giá trị làm người: -365000

Giá trị sinh mệnh: 55

Tích luỹ: 73400 (mua đạo cụ khấu trừ tích luỹ 400)

Cấp bậc nhiệm vụ: B

Chấm điểm nhiệm vụ: 92

Nhiệm vụ ẩn giấu: Hoàn thành

Phần thưởng nhiệm vụ ẩn giấu: tích luỹ 2000

Nhiệm vụ phụ tuyến: Hoàn thành

Phần thưởng nhiệm vụ phụ tuyến: tích luỹ 5000

Thời Sênh chỉ nhìn lướt qua, tiếp tục đề tài vừa rồi, "Nhị Cẩu Tử, ta hỏi mi nhé, dưới tình huống nào ta mới có thể tự chọn vị diện?"

[...] Biết ngay Ký chủ sẽ không hỏi vấn đề tử tế gì mà. [Ký chủ đừng có nằm mơ, vị diện là phân phối ngẫu nhiên.]

Thời Sênh khinh bỉ cười lạnh một tiếng, "Mi tưởng ta tin sao?"

[...] Không tin vậy cô hỏi tôi làm gì? Bản Hệ thống không phục vụ!

Tiếp theo bất kể Thời Sênh hỏi cái gì, Hệ thống cũng không lên tiếng. Thời Sênh một mình nghiên cứu hồi lâu ở nơi đó, nhìn đến mức Hệ thống chỉ muốn nhanh chóng đá cô đi.

Hệ thống không dễ gì mới nghe được cô nói vị diện tiếp theo.

Vội vàng bắt đầu dịch chuyển.

[Bắt đầu dịch chuyển...]

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia