ZingTruyen.Asia

Otome game sekai wa mob ni kibishii sekai desu

Chap 1 Cha mẹ và con cái

leolado


Học viện của Khối thịnh vượng chung Alzer đã vào học kỳ thứ ba.


Trời vẫn lạnh và mờ sáng sau giờ học.


Khi buổi học kết thúc, học sinh rời khỏi lớp và về nhà vì không có hoạt động câu lạc bộ. Những người còn ở lại là giảng viên và một số sinh viên.


Trong khi đó, tôi cùng Marie đến một căn phòng giống như phòng hướng dẫn học sinh của học viện.


Người đang đợi chúng tôi ở đó là Clement-sensei.


Cơ thể của anh ấy rất to lớn, một đàn ông với cơ bắp đầy mình! Nhưng thầy ấy là một giảng viên thích mặc áo bó với giọng điệu ẻo lả.


Anh ta có một bộ râu dày, và sau khi cạo râu, nó trông có màu xanh lam.


Anh ấy là một giáo viên tốt bụng, bất chấp vẻ ngoài của anh ấy.


"Chi ~ suu. Eh? Chỉ có Clement-sensei thôi sao?" (Leon)


Sau khi dũng cảm chào Clement và bước vào phòng, Marie cảm thấy chán nản vì người cô muốn gặp không có mặt ở đó.


Clement-sensei đang ngồi khoanh tay trên ghế.


"Lelia-sama vẫn chưa thể tới ở đây." (Clement)


Thật hiếm giáo viên nào mà vừa có cơ thể rắn chắc vừa có một giọng nói đầy nữ tính.


Marie và tôi nhìn nhau, nhún vai và ngồi xuống những chiếc ghế được chuẩn bị.


Tôi quyết định nói chuyện với Clement để giết thời gian.


"Bất ngờ thật đó, tôi không biết rằng Clement-sensei là một hiệp sĩ của Nhà Lespinasse đó." (Leon)


Khi tôi đề cập đến chủ đề này, Clement-sensei nhìn tôi đầy hoài niệm.


"Ngay cả Noelle-sama cũng không nhớ đến tôi. Tôi hơi thất vọng, nhưng lúc đó hai người họ chỉ mới 5 tuổi nên không thể trách ngài ấy được." (Clement)


Marie gục xuống bàn một cách lười biếng.


"Thật kỳ lạ khi cô ấy không nhớ ra thầy, vì thầy là một người rất mạnh mẽ. Vậy, Clement-sensei sẽ làm gì từ giờ trở đi?" (Leon)


Clement-sensei trả lời tôi mà không do dự.


"Tôi sẽ ở bên cạnh Lelia-sama và bảo vệ ngài ấy. Còn Noelle-sama ── sẽ an toàn hơn khi ngài ấy với Leon-kun, phải không? Rốt cuộc thì cậu là người bảo vệ cây non thần thánh mà." (Clement)


Người bảo vệ ── Đó là danh hiệu của một người có mức độ phước lành cao nhất được ban cho bởi Thần thụ.


Nó được trao cho những người mà Cây Thánh cho là xứng đáng để tự bảo vệ mình.


Cây non thần thánh mà tôi nhận được, tôi không biết nó nghĩ gì mà nó đã chọn tôi.


Ban đầu, một trong những mục tiêu của trò chơi thứ hai được cho là được chọn làm người bảo vệ ── nó được cho là có liên quan đến Noelle.


Nhờ vậy mà kế hoạch cứ rối tung lên.


Tôi nhìn đồng hồ trong phòng và thấy đã quá giờ hẹn.


Ban đầu, tôi ở đây để thảo luận về tương lai với Lelia Beltre ──Không, bây giờ là Lelia Zel Lespinasse.


Tôi phải nói chuyện với một cô gái từ quê hương cũ của tôi, người đã được tái sinh trong Khối thịnh vượng chung.


"Lelia lại đến trễ sao?" (Leon)


Khi tôi thể hiện sự bồn chồn của mình, Clement-sensei xin lỗi.


"Tôi xin lỗi. Lelia-sama cũng đang bận. Khối thịnh vượng chung đang bận rộn và cô ấy đã được công nhận là đứa con mất tích của Gia tộc Lespinasse. Thật khó để có thời gian nói chuyện với cả hai người như thế này." (Clement)


Tái sinh thành em gái song sinh của Noelle, Lelia là người sống sót của một gia đình đại quý tộc bị huỷ diệt── Nhà Lespinasse.


Giờ mới biết, cô ấy đang bận.


Marie phát cáu.


"Tôi cũng bận lắm đo! Tôi còn phải chuẩn bị bữa tối nữa! Nếu tôi không làm vậy, Julius sẽ tự mình chuẩn bị nướng thịt. Chúng tôi đã ăn thịt xiên đến mức phát chán với chúng rồi!" (Marie)


Bất cứ khi nào có cơ hội, Julius chuẩn bị thịt xiên cho bữa tối.


Không chỉ một hai lần.


Anh ấy đã trở thành một người kén ăn đến mức ngày nào cũng muốn ăn thịt xiên, khiến tôi và Marie đều gặp rắc rối.


Anh ấy chuẩn bị các bữa ăn và thậm chí dọn dẹp.


Thay vào đó, nếu tôi chạm vào công cụ của Julius mà không được phép, anh ấy sẽ khó chịu.


So với trước đây, khi anh ấy không làm việc nhà, anh ấy đã trưởng thành hơn rất nhiều.


Nhưng ── Tôi không muốn phải thịt xiên mỗi ngày.


Clement-sensei bối rối, nhưng xin lỗi Marie.


"Tôi xin lỗi. Gần đây, mới đây thôi, do việc vặt của Emile-kun nên Lelia-sama phải ra ngoài thường xuyên hơn." (Clement)


Khi tên của Emile được nhắc đến, Marie thở dài.


"Lại là Emile nữa à? Mà kệ đi, anh ấy là chồng chưa cưới của cô ấy, nên tôi không thể làm khác được ~" (Marie)


Emile, Emile Laz Pleven, là hôn thê của Lelia. Và anh ta là một trong những mục tiêu của trò chơi thứ hai, và ngay cả khi bạn không bắt được mục tiêu, nếu bạn chọn Emile, bạn vẫn có thể xem kết thúc mà không cần kết thúc trò chơi.


Vì lý do này, Emile được người chơi gọi là Safe Tile.


Đó là một biệt danh khủng khiếp.


Khi tôi tiếp tục chờ đợi và nói chuyện với Clement-sensei, tôi nghe thấy tiếng bước chân.


Cánh cửa được mở ra một cách thô bạo, và đứng đó là Lelia, đang thở dốc.


Cô ấy để kiểu tóc đuôi ngựa hai bên giống như Noelle, nhưng tóc cô ấy mượt và thẳng.


Mái tóc của cô ấy đều màu hồng đậm và cô ấy có đôi mắt sắc bén, không giống như Noelle có bầu không khí dịu dàng hơn.


Họ là chị em sinh đôi nên trông rất giống nhau, nhưng ngực Lelia nhỏ hơn một chút so với Noelle. Lelia có dáng người mảnh khảnh.


Ở bên cạnh Lelia, một quả cầu có màu khác với Luxon đang lơ lửng. Đó là một Ideal với một quả cầu màu xanh và một con mắt màu đỏ.


Khi anh ấy nhìn vào đây, anh ấy di chuyển con mắt đỏ duy nhất của mình theo chiều dọc như để chào đón tôi.


Lelia nhìn chúng tôi một cái rồi chuyển sự chú ý sang Clement-sensei.


"Tôi xin lỗi, nhưng cuộc thảo luận đã bị hủy bỏ. Xe của Emile đang đợi ở cửa, Clement cũng nên đi cùng tôi." (Lelia)


"Lelia-sama? Tôi tưởng ngài không có kế hoạch cho ngày hôm nay?" (Clement)


Clement-sensei dường như đang quản lý lịch trình của Lelia như thể anh ấy là thư ký của cô ấy. Có điều gì trong lịch trình của cô ấy mà Clement-sensei không biết?


Marie đứng dậy khỏi chỗ ngồi, chỉ vào Lelia và hét to.


"Đừng phớt lờ chúng tôi! Chúng tôi có rất nhiều điều để nói với cô đấy!" (Marie)


Đúng vậy. Chúng tôi có rất nhiều điều muốn hỏi Lelia.


Về tương lai của Khối thịnh vượng chung Alzer, giai đoạn của trò chơi thứ hai.


Và về Noelle, và các mục tiêu bắt giữ.


──Điều quan trọng nhất bây giờ là Serge, người đang mất tích trong số các mục tiêu chinh phục.


Nhà Rault là một trong sáu ngôi nhà quý tộc vĩ đại.


Serge là con trai hợp pháp của họ, nhưng giờ anh ấy đã mất tích.


Có rất nhiều điều tôi muốn thảo luận với cô ấy về tương lai, nhưng Lelia có lịch trình riêng và chúng tôi không thể thảo luận.


Cô ấy cũng không hài lòng với thực tế là lịch trình của cô ấy đã đi chệch hướng.


"Tôi có hoàn cảnh của riêng mình! Emile khăng khăng rằng tôi phải tham gia──" (Lelia)


Ánh mắt của Lelia chuyển sang Ideal khi cô ấy đưa ra lời bào chữa.


Ideal nhìn tôi. Không ― anh ấy đang nhìn Luxon, người đang trốn gần tôi.


[Tôi vô cùng xin lỗi, nhưng để bảo vệ địa vị xã hội của Lelia-sama, chúng tôi không thể bỏ qua vấn đề này. Xin hai người hiểu cho điều đó?] (Ideal)


Địa vị xã hội của Lelia. Thật khó để tranh luận gay gắt khi mọi người nói rằng cần phải bảo vệ vị trí của họ trong thế giới mà họ đang sống.


Mỗi người đều có một cuộc sống.


Hy sinh vì hòa bình thế giới! ──Chỉ có một vài người có thể bị thuyết phục để làm như vậy.


Còn tôi và Marie thì ở phe đa số.


Chúng tôi, những người không thể đổ lỗi cho Lelia, không có lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận nó.


"Hãy chắc chắn rằng mấy người sẽ sắp xếp một cuộc họp thời gian tới." (Leon)


[Tất nhiên rồi! Tôi sẽ đảm bảo rằng chúng ta có một nơi để nói chuyện vào lần tới. ──Chà, Lelia-sama. Emile-sama đang đợi ngài.] (Ideal)


Theo yêu cầu của Ideal, Lelia miễn cưỡng tuân theo.


Nhìn bề ngoài, Lelia có lẽ cũng không có ý đó.


Cô ấy nhìn chúng tôi và nói ngắn gọn.


"Tôi sẽ đi ngay bây giờ, nhưng tôi muốn anh tìm kiếm Serge kĩ càng." (Lelia)


Marie, tay trái chống nạnh, hiệu cho cô ấy đi nhanh lên.


"Được rồi, bây giờ đến chỗ Emile nhanh đi!" (Marie)


Khi Lelia rời đi, Clement-sensei xin lỗi chúng tôi.


Đây là lý do tại sao tôi không thể nói chuyện lại với Lelia ngày hôm nay.


Những ngày trôi qua như thế này, không thể hỏi ý kiến ​​nhau.



Tôi đi xe điện với Marie để về nhà.


Chúng tôi là những hành khách duy nhất, bên trong xe sáng đèn còn bên ngoài thì tối om.


Trời đã tối.


Marie khó chịu với Lelia. Cô ấy dường như tin chắc rằng mình không có lựa chọn nào khác, nhưng cô ấy cũng bày tỏ sự thất vọng của mình.


"Tại sao em phải nhận mệnh lệnh từ cô ta cơ chứ! Ban đầu, Lelia là người từng thân thiết với Serge, phải không? Em không phải người hầu của cô ta!" (Marie)


"Không thể khác được. Họ đang cố bảo vệ danh tiếng của mình, phải không?" (Leon)


"Em hiểu điều đó, nhưng──" (Marie)


Danh tiếng là thứ không thể xem nhẹ và thường bị coi thường trong các câu chuyện, nhưng nó rất quan trọng.


Ngoài các nhân vật chính trong truyện, những người bình thường như mob chúng ta khó có thể sống thiếu nó.


Nó giống như ở kiếp trước của tôi, nhưng thế giới này đứng sau thế giới của kiếp trước của tôi về mặt văn minh.


Đó là một thế giới mà bạn không thể bỏ qua danh tiếng của mình.


"Điều đó không làm anh bực mình sao, aniki?" (Marie)


"Chắc chắn là anh cảm thấy khó chịu, nhưng anh trưởng thành hơn mày nên anh sẽ không thể hiện điều đó ra ngoài. Ngoài ra, Luxon đang tìm kiếm anh ta nhưng vẫn chưa thể tìm thấy, điều đó có nghĩa là sao nhỉ?" (Leon)


Luxon ── và Ideal đang tìm kiếm Serge, nhưng đã được một khoảng thời gian kể từ đầu học kỳ thứ ba nhưng vẫn không có bất kỳ manh mối nào của anh ta.


Đột nhiên, Luxon xuất hiện và tham gia cuộc trò chuyện.


[Chúng tôi nghĩ rằng anh ta đã ra khỏi đất nước hoặc trốn ở một nơi mà chúng tôi không thể tìm thấy.] (Luxon)


Thật rắc rối nếu anh ta đang chạy trốn khỏi đất nước.


Nhưng cũng rắc rối nếu anh ta có thể trốn khỏi sự giám sát của Luxon và những người khác.


Trong trò chơi, Serge ── là một thanh niên khao khát trở thành một nhà thám hiểm. Nói hoang dã thì nghe cũng hay, nhưng theo quan điểm của tôi, anh ta là một gã thô bạo.


Anh ấy được Nhà Rault nhận nuôi, nhưng anh ấy đã gây rạn nứt với gia đình mình.


Trong trò chơi, Albergue-san, người đứng đầu Nhà Rault, là trùm cuối, anh ta không tin tưởng bố của mình và hợp tác với nhân vật chính.


──Nhưng theo quan điểm của tôi, nếu đây là một trò chơi, hành vi của Serge sẽ hơi khác một chút.


Albergue-san trông không giống trùm cuối, hay đúng hơn, anh ấy là người đáng tin cậy nhất trong sáu đại quý tộc.


Và Gia tộc Rault có vẻ đã phần nào chấp nhận Serge. Trừ khi có việc gì đó nghiêm trọng xảy ra mà tôi không biết, nhưng xác suất thấp.


Louise-san đã kể cho tôi câu chuyện, nhưng tôi không thể nói rằng Serge không có lỗi.


Bỏ qua câu hỏi ai có lỗi, nguyên nhân của sự khác biệt là gì?


Tại sao anh ta lại ghét gia đình mình nhiều như vậy?


Khi đang chìm trong suy nghĩ, Marie hỏi tôi.


"Anh đang lẩm bẩm cái gì vậy?" (Marie)


"Đó là về Serge. Nếu Albergue-san là một người xấu và đó là lý do tại sao anh ta nổi loạn thì anh có thể hiểu điều đó. Nhưng đó là Albergue-san, em biết mà? Ông ấy đủ tốt theo quan điểm của anh." (Leon)


"Tiêu chuẩn của anh không đáng tin cậy chút nào cả, nhưng nó có vẻ hợp lý. Em nghĩ anh ta quá hung hăng. Bên cạnh đó, trong trò chơi, anh ta rất giỏi chiến đấu, nhưng lại thua bởi một cú đấm của aniki thì thật ngạc nhiên." (Marie)


"──Oi, mày đánh giá anh thấp như thế nào vậy? Mày có biết bọn tao, những chàng trai quý tộc tội nghiệp đã làm việc chăm chỉ như thế nào không?" (Leon)


Ngay cả như thế này, tôi đã đổ máu và làm việc chăm chỉ ở trường.


Đó là một sự kiện hàng tháng, và tôi phải tặng quà cho các cô gái.


Những chàng trai quý tộc nghèo thách thức các dungeon để kiếm tiền mua quà.


Càng đi sâu vào ngục tối, nó càng dốc và nguy hiểm hơn, nhưng bạn càng kiếm được nhiều tiền.


Một nhóm các chàng trai quý tộc nghèo làm việc cùng nhau để kiếm tiền bằng cách tham gia vào các ngục tối nguy hiểm.


Đó là tất cả để kết hôn! Tôi đã thực sự đổ máu và làm việc chăm chỉ cho nó.


Tôi cảm thấy như muốn khóc khi nhớ lại nó.


Lấy tay áo lau nước mắt cho tôi, Marie tỏ vẻ không quan tâm.


"Nhưng các cô gái thường cầm cố những món quà mà họ nhận được đó." (Marie)


"Anh biết điều đó chứ, anh cùng những anh em mình đã rơi nhiều nước mắt vì điều đó. Dù sao thì, anh không giống như Serge, anh không phải là một kẻ trở thành nhà thám hiểm cho vui!" (Leon)


Nó không phải để cho vui. Đó là vì danh dự và kết hôn!


── Lý do tôi cố gắng hết sức cũng thật thảm hại.


Marie dường như không quan tâm lắm đến những gì tôi đang nói hay làm, và cô ấy cảm thấy tội nghiệp cho Serge.


"Tuy nhiên, không phải nó quá sai sao, chỉ bằng một cú đấm? Đàn ông gặp rắc rối khi niềm tự hào của họ bị phá vỡ. Rốt cuộc, họ là một sinh vật của niềm tự hào." (Marie)


"Đừng có bình xét một người đàn ông như thế!" (Leon)


"Rồi rồi. Em hiểu biết hơn aniki. Tất cả các chàng trai đều có một lòng tự trọng kỳ lạ khiến họ rất dễ đối phó." (Marie)


Marie đã quên rằng con bé đã bị lừa dối bởi một người đàn ông như vậy sao?


Tôi nhìn Marie, người đang đưa ra một nhận xét khiến tôi nhức nhối, và tôi bật cười với cô ấy.


Có lẽ cô ấy không thích điều đó nên Marie lườm tôi.


"Anh cười cái gì?!" (Marie)


"Không. Tao chỉ nghĩ rằng thật tuyệt khi được nghe từ một người phụ nữ nghĩ rằng cô ấy biết đàn ông nhưng lại bị họ làm tổn thương." (Leon)


"Anh là đồ ngốc!" (Marie)


"──Tao sẽ cắt giảm chi phí sinh hoạt của mày." (Leon)


Tôi đã quá mệt mỏi với việc tranh luận với Marie, vì vậy tôi đưa ra chủ đề về chi phí sinh hoạt như một phương án cuối cùng.


Rồi Marie bất lực quỳ xuống và bám lấy chân tôi.


"Onii-sama thông minh, dũng cảm và tuyệt vời! Xin đừng cắt giảm chi phí sinh hoạt của em! Làm ơn ──Em thực sự không thể sống được. Em không muốn bỏ Kyle và Carla ngoài đường chứ đừng nói đến năm người đó! Giúp em với, onii-chan!" (Marie)


Tôi không thể không cảm thấy yếu đuối trước từ "Giúp em với!" của Marie.


Và Marie sang một bên ── Tôi không muốn gây bất kỳ rắc rối nào cho Kyle hay Carla.


Năm tên ngốc thì... Họ rất cứng rắn nên chắc sẽ ổn thôi.


Có vẻ như con bé đã hiểu vị trí của mình.


"Fufu" khi tôi cười nhạo cô ấy, Marie làm vẻ mặt thất vọng và phồng má tức giận.


"Gunununu." (Marie)


Luxon, người đã theo dõi sự tương tác của chúng tôi, phản ứng như thường lệ.


[Như thường lệ, Chủ nhân rất quan tâm tới Marie.] (Luxon)


"Về cơ bản ta là một người tử tế với mọi người." (Leon)


[Một người tử tế sẽ không đi xa đến mức phá vỡ niềm kiêu hãnh của một kẻ thù đâu. Tôi chắc rằng Serge có ác cảm với ngài đó, Chủ nhân." (Luxon)


"Đó là lỗi của họ khi thua ta." (Leon)


[Thật là một sự bất công khi có thể nói điều đó với sự giúp đỡ của tôi. Ngài không nghĩ thế là hèn nhát sao?] (Luxon)


"Ta không nghĩ vậy. Ai đó đã từng nói với ta điều này. Hèn nhát là một lời khen." (Leon)


[Khi Chủ nhân nói vậy, những người khác ghét ngài cũng là điều không thể tránh khỏi.] (Luxon)


"Mặc dù ta rất tốt bụng!" (Leon)


Khuôn mặt của Marie trông như muốn nói "Những người này đang nói về cái gì thế?", nhưng tôi phớt lờ cô ấy.



Chúng tôi xuống xe khi đến ga gần nhà của chúng tôi.


Ngôi nhà mà chúng tôi sử dụng trong Khối thịnh vượng chung Alzer là một dinh thự tráng lệ.


Đó là nơi tôi sống, cùng với Marie và những người khác.


Chỉ còn vài tuần nữa là đến kỳ du học, việc sống riêng trở nên rắc rối.


Khi chúng tôi bước vào biệt thự, Yumeria-san nhận ra và chạy đến chỗ chúng tôi.


"Chào mừng trở lại, Leon-sa~a!" (Yumeria)


Tôi đoán cô ấy đang vội, bởi vì cô ấy vấp ngã và cuối cùng trượt đầu về phía trước chúng tôi.


Mặt cô ấy đập xuống sàn và trông cô ấy có vẻ đau đớn.


"C-cô có sao không?" (Leon)


Khi tôi lo lắng gọi Yumeria-san, mặt cô ấy đỏ bừng và sưng tấy, và mắt cô ấy đẫm lệ.


"Tôi ổn okhi~yu" (Yumeria)


Yumeria-san, người đã tự cắn vào lưỡi, là một elf dễ thương với dáng người nhỏ bé và một tâm hồn đẹp.


Cô ấy trông rất trẻ và trông giống như ở độ tuổi chúng tôi, nhưng cô ấy đã là mẹ một con.


Mái tóc dài thẳng màu xanh lục của cô để lộ đôi tai dài, một đặc điểm của elf. Đôi mắt điềm tĩnh và dịu dàng của cô ấy có màu vàng, và một cô gái xinh đẹp và tươi tắn. Không, cô ấy là một phụ nữ xinh đẹp.


"Cô không cần phải vội đâu." (Leon)


Tôi nhẹ nhàng nói, và Yumeria-san cảm ơn tôi. Tuy nhiên, bên cạnh tôi, Marie tỏ thái độ không hài lòng và nói:


"Huh! Anh mà cũng thốt ra đước những lời đó sao?" (Marie)


Tôi nói gì sai sao?


Trong khi tôi đang làm ầm ĩ ở cửa, một người giúp việc khác, một phụ nữ xinh đẹp với cặp kính được gửi đến từ nhà của bố mẹ Angie, bước đến.


Đó là Cordelia-san.


"Chào mừng trở lại, Ngài Bá tước." (Cordelia)


"──Tôi đã trở về." (Leon)


Tuy nhiên, không giống như Yumeria-san, với cô, đây thực sự là một mối quan hệ công việc.


Cordelia-san không nghĩ tốt về tôi, và thái độ của cô ấy rất lạnh lùng.


Marie trở lại từ bên ngoài và cởi áo khoác, quay đầu lại để kiểm tra xung quanh.


"Eh? Kyle đâu?" (Marie)


Cô hơi lo lắng vì cậu bé bán elf xinh đẹp thường chào đón cô không có ở đó.


Yumeria-san trả lời trong khi bịt mũi bằng cả hai tay.


"Tôi nghĩ cậu ấy ấy đang ở nhà kho phía sau." (Yumerie)



Trong nhà kho phía sau biệt thự, một bộ giáp đơn độc đang quỳ gối.


Các bộ giáp──Một vũ khí hình người có thể bay và sử dụng phép thuật cũng như chiến đấu.


Những bộ giáp được mang vào dinh thự là bộ giáp mà Julius và những người khác đã sử dụng trước đây.


Arroganz cũng có trong đó.


Kể từ khi đến Khối thịnh vượng chung Alzer, Leon đã tham gia vào nhiều trận chiến ── hay đúng hơn là đã gây ra các trận chiến ── và đã mang áo giáp vào nhà để phòng thủ.


Đây là bằng chứng cho thấy họ quan tâm đến tình hình hiện tại.


Nhưng có một cậu bé đứng trước bộ giáp như vậy.


Đó là một bán elf, Kyle.


Cậu có mái tóc ngắn màu vàng và đôi tai dài giống như mẹ cậu, Yumeria.


Anh ấy là một chàng trai có ngoại hình đẹp và có tất cả các đặc điểm của một yêu tinh.


Tuy nhiên, Kyle là nửa elf và nửa người.


Dù còn trẻ nhưng anh vẫn được Marie mua về vì anh không có nơi nào để ở tại quê nhà do thân phận bán yêu tinh của mình.


Kyle đưa tay ra trước mặt Arroganz, người đang quỳ một chân, cố gắng trèo lên.


Rồi giọng nói của Luxon vang lên từ cánh cửa nhà kho đang mở.


[Vô dụng thôi.] (Luxon)


"Uwaa!" (Kyle)


Kyle hoảng sợ quay lại và toát mồ hôi lạnh, ngạc nhiên khi thấy Luxon phía sau mình. Anh cảm thấy lúng túng như một đứa trẻ bị bắt quả tang.


"Tôi không làm gì cả!" (Kyle)


[Đó là một lời nói dối. Cậu đang cố vào Arroganz.] (Luxon)


Khi Luxon nhìn thấu lời nói dối nhất thời của Kyle, Leon, Marie, mẹ anh, Yumeria và Cordelia đến sau lưng anh.


Leon nhìn Kyle và cười.


"Gì thế này,nhóc cũng là con trai phải không? Nhóc có muốn lái Arroganz không?" (Leon)


Từ nụ cười toe toét của Leon, anh có thể thấy ý định trêu chọc Kyle của anh ta.


Và Marie có vẻ khó hiểu trên khuôn mặt.


"Đàn ông thật ngu ngốc. Có gì thú vị khi lại bộ giáp đó chứ?" (Marie)


Kyle đứng thẳng người, hơi bối rối khi chủ nhân của anh, Marie, xuất hiện.


"Chào mừng trở lại, Goshujin-sama." (Kyle)


"Ta đã về rồi. Nhưng nếu em muốn thử, em phải hỏi ý kiến của Ani―Leon." (Marie)


Marie dường như không đổ lỗi cho hành động của Kyle.


Điều này cũng đúng với Leon, người đã trêu chọc Kyle.


"Nhóc có con mắt tinh tường khi muốn lái Arroganz đó. Muốn thử không?" (Leon)


Leon có thể sẽ cho cậu thử lái bộ giáp đó nếu cậu ấy yêu cầu, nhưng Kyle không thể thành thật yêu cầu.


"Tôi không cần." (Kyle)


Tuy nhiên, có một người không chịu được thái độ của Kyle ── Cordelia, người có vẻ mặt dữ tợn.


"Đối với các hiệp sĩ và quý tộc, áo giáp là một công cụ chiến tranh quan trọng. Việc một người hầu chạm vào một thứ như vậy mà không có lý do là không thể chấp nhận được. Tôi hy vọng cậu đã chuẩn bị tinh thần cho việc đó?" (Cordelia)


Chuẩn bị cho điều đó ── Kyle sẽ không có chuyện đó.


Kyle đủ thông minh để tính toán rằng Leon và Marie sẽ không giận cậu vì đã chạm vào Arroganz.


Trên thực tế, Leon trông không hề tức giận, anh ấy đang cười.


"Tôi sẽ không khiển trách cậu vì điều đó đâu. Chẳng phải cậu ấy sẽ cảm thấy tốt hơn nếu tôi cho Kyle thử sao? Luxon, mở buồng lái." (Leon)


Cordelia im lặng, không hài lòng với sự tha thứ của Leon.


Cô quyết định rằng cô không thể can thiệp nữa.


Kyle rất vui khi nghe Leon nói, nhưng anh ấy không thể hiện điều đó trên khuôn mặt. Anh ấy không thích nó vì nó khiến anh ấy cảm thấy như mình đang thua cuộc ── Kyle bị vặn vẹo, vì vậy anh ấy sẽ nói điều gì đó đáng ghét.


"Tôi đã nói là tôi không cần!" (Kyle)


Có lẽ Marie đã cảm nhận được cảm xúc của Kyle và nhờ Leon


"Anh cho cậu ấy thử đi." (Marie)


Nhưng──chính Luxon lại từ chối việc đó.


[Tôi từ chối.] (Luxon)


"──Eh?" (Kyle)


Khi bị Luxon từ chối quyết liệt, Kyle hối hận vì đã đánh mất cơ hội. Nhưng anh ấy cố gắng không để cảm xúc của mình thể hiện trên khuôn mặt.


"T-Tại sao?" (Kyle)


Khi anh ấy run rẩy hỏi tại sao, Luxon lạnh lùng nói với tôi.


[Elf không thể điều khiển bộ giáp. Ngay từ đầu, cách họ điều khiển phép thuật của mình rất khác so với con người. Arroganz, và tất cả bộ giáp ở đây, là dành cho con người.] (Luxon)


Kyle vẫn tìm thấy một tia hy vọng mặc dù Luxon nói rằng elf không thể lái một bộ giáp.


"──Tôi là một bán elf" (Kyle)


[Nó giống nhau. Không, sẽ rắc rối hơn. Dòng ma lực giữa con người và yêu tinh là khác nhau, vì vậy ngay cả khi cậu có một bộ giáp dành cho yêu tinh, cậu cũng khó có thể di chuyển được chúng.] (Luxon)


Kyle cũng là con trai. Cậu ấy muốn lái một bộ áo giáp và chiến đấu.


Nó khiến cậu ấy buồn khi nó bị Luxon nghiền nát hy vọng.


Khi nhìn xuống và rơi nước mắt, Leon vội vã đến và nói chuyện với Luxon.


"Ngươi cần gì phải nói thật đến mức đấy đâu!" (Leon)


[Arroganz là bộ độc quyền của chủ nhân. Xin đừng giao nó cho người khác dễ dàng như vậy.] (Luxon)


Ngược lại, Leon đã bị mắng bởi Luxon.


Cordelia cũng thốt lên.


"Quả cầu đó nói chính xác đó." (Cordelia)


Kyle chán nản và Yumeria lo lắng tiếp cận cậu.


"Kyle, hãy xin lỗi đàng hoàng đi. Leon-sama đã rất tốt bụng khi tha thứ cho con, nhưng nếu đó là bất kỳ nhà quý tộc nào khác, anh ta sẽ giết con đấy." (Yumeria)


Yumeria, người luôn vụng về, lại chính trực một cách bất thường.


Được giáo huấn bởi Yumeria ── Kyle xấu hổ quay đi.


"Không phải Kaa-san luôn phạm sai lầm sao?" (Kyle)


"Kyle?" (Yumeria)


"Đừng có mà giáo huấn tôi khi bà thậm chí không thể tự chăm sóc bản thân mình!" (Kyle)


Khi Kyle cao giọng, Yumeria──cứ như vậy, cô ấy nhìn cậu một cách nghiêm khắc.


"Kyle, giờ không phải chuyện của mẹ. Con cần phải xin lỗi. Ngoài ra, con không thực sự nghĩ rằng họ sẽ tha thứ cho con sao? Mẹ thường nói với cả hai người họ đừng mềm lòng với con, nhưng mẹ nghĩ thái độ đó thật tệ." (Yumeria)


Khi Yumeria trách mắng Kyle, cả Leon và Marie đều im lặng và xem chuyện gì đang xảy ra.


Đối với Cordelia, có vẻ như Kyle là một đứa trẻ hư hỏng.


Cô im lặng quan sát nhưng ánh mắt lại có phần lạnh lùng.


Tuy nhiên, sự xấu hổ và niềm tự hào về công việc của Kyle đã ngăn cản anh ta nghe lời Yumeria một cách ngoan ngoãn.


"Khi nào bà làm tốt công việc của mình hơn tôi thì lúc đấy bà mới có quyền nói tôi. Và bà làm ơn bó cái mối quan hệ mẹ con cái vào nơi làm việc được không? Đồ phiền phức!" (Kyle)


"Kyle!" (Yumeria)


Khi Yumeria hét lên và nắm lấy cánh tay cậu, Kyle hất tay cô ra.


"Đừng mắng tôi như một người mẹ! Bà không thể làm bất cứ điều gì mà không có tôi!" (Kyle)


"K-không phải như ...!" (Yumeria)


Kyle biết điểm yếu của Yumeria.


Đó là cảm giác tội lỗi khi cô ấy đã gây khó khăn cho Kyle vì cô ấy không đáng tin cậy.


Kyle đủ thông minh để hiểu điều đó.


Cậu ấy nói với Yumeria, người đang im lặng quay đi, theo một cách cao thượng hơn.


"Hãy làm điều gì đó tử tế trước khi bà thuyết giảng cho tôi. Tôi không công nhận bà là mẹ tôi." (Kyle)


"Tôi không công nhận bà là mẹ tôi" ── Nghe những lời này, khuôn mặt Yumeria trở nên tuyệt vọng.


Vẻ mặt của cô khiến cậu cảm thấy tội lỗi, nhưng Kyle không đủ trưởng thành để xin lỗi.


"── Tôi sẽ trở lại làm việc." (Kyle)


Cậu chỉ nói vậy rồi chạy vụt ra khỏi nhà kho như muốn trốn chạy.



Khi tôi xem cuộc trao đổi giữa Yumeria-san và Kyle, tôi gãi đầu bằng tay phải.


Cuộc trò chuyện giữa hai mẹ con họ khiến tôi nhớ lại kiếp trước của mình, và tôi ghét nó.


Cả tôi và Marie ── đều chết trước cha mẹ mình ở kiếp trước.


Cả hai chúng tôi đều là những đứa trẻ vô ơn, vì vậy tôi muốn Yumeria và Kyle hoà thuận.


"Luxon, ta biết ngươi rất khó chịu. Nhưng tất cả những gì ngươi cần làm là đưa cậu ta vào buồng lái thôi mà. Điều đó hẳn sẽ khiến Kyle hạnh phúc." (Leon)


Nếu chúng tôi đưa Kyle lên Arroganz càng sớm càng tốt thì đã không có chuyện này xảy ra.


Khi tôi nói vậy, Luxon không những từ chối thừa nhận rằng mình đã sai ──mà còn đổ lỗi cho tôi.


[Ngài chắc chứ?] (Luxon)


"Eh?" (Leon)


[Kyle là một đứa trẻ. Ngay cả trong thế giới này, nó vẫn là một đứa trẻ, một đứa trẻ cần được bảo vệ, và ngài đang cho cậu ta lên Arroganz? Ngài quên rồi sao? Arroganz là vũ khí mà tôi đã chuẩn bị.] (Luxon)


Nghe vậy, tôi nhận ra mình đã bất cẩn như thế nào.


Tôi quay mặt về phía Arroganz và nhớ lại mục đích nó được chuẩn bị.


Nó không chỉ là Arroganz. Áo giáp là vũ khí được chuẩn bị để chiến đấu ngay từ đầu.


Đó không phải là thứ mà một đứa trẻ có thể dễ dàng động vào.


[Kyle nhìn Arroganz với sự ngưỡng mộ của một đứa trẻ. Cậu ta không ở trong địa vị cao quý mà cậu ta cần phải chuẩn bị, thậm chí cậu ta cũng không cần phải chiến đấu.] (Luxon)


Marie bị thuyết phục khi biết lý do tại sao Luxon không cho Kyle đi nhờ.


"Sẽ tốt hơn nếu em ấy không phải chiến đấu. Ta hiểu rồi. Tôi sẽ giải thích cho Kyle và khiến em ấy từ bỏ. Vì vậy đừng quá khắt khe với bản thân, Yumeria-san." (Marie)


Khi chúng tôi nhìn cô ấy, Yumeria-san đang nhìn xuống và khóc, như thể cô ấy bị sốc.


Cordelia-san, người ở bên cạnh cô ấy, đã an ủi Yumeria-san.


"Không có gì đáng lo cả. Chỉ là đứa trẻ đấy đang trong giai đoạn nổi loạn thôi. Cậu ấy có thể trưởng thành, nhưng cậu ấy vẫn còn là một đứa trẻ." (Cordelia)


Cordelia-san đang thể hiện lòng tốt khi cô ấy an ủi đồng nghiệp của mình.


Tôi muốn cô ấy thể hiện một chút lòng tốt đó với tôi.


Tuy nhiên, Yumeria-san lắc đầu.


"Đó là lỗi của tôi vì tôi đã không làm bất cứ điều gì để trở thành một người mẹ tốt." (Yumeria)


Khi chúng tôi im lặng, Yumeria-san bật khóc.


"Tôi── vụng về và dễ bị lừa. Có vẻ như tôi không đáng tin cậy với Kyle, và tôi luôn gây phiền toái cho thằng bé ── K-Kyle vẫn ổn ngay cả khi không có tôi, và thằng bé sẽ tốt hơn nếu không có tôi" (Yumeria)


Kyle là một vấn đề, nhưng Yumeria cũng là một vấn đề.


Cô ấy dường như nghĩ rằng cô ấy không đủ tư cách làm một người mẹ.


"Đó không phải sự thật. Kyle đã rất lo lắng cho cô, Yumeria-san." (Leon)


"Đó là lý do tại sao tôi không nên ở bên cạnh Kyle. Tôi đến đất nước này để được gần thằng bé nhưng tôi lại chỉ gây thêm phiền toái cho nó mà thôi." (Yumeria)


Yumeria đến Khối thịnh vượng chung Alzer vì lo lắng cho Kyle, nhưng giờ cô cảm thấy chán nản vì không cần thiết.


Tôi là một đứa trẻ bình thường ở kiếp trước, và tôi đã chia sẻ những vấn đề bình thường với cha mẹ mình.


Không nhiều như Kyle, nhưng có sự trùng lặp với bản thân tôi.


Tôi muốn giải quyết vấn đề của cha mẹ và con cái này, nhưng nó thực sự chỉ là vấn đề này đến vấn đề khác.



Ban đêm.


Sau khi hoàn thành công việc của mình, Yumeria-san ôm chiếc hộp trong suốt chứa cây non thần thánh và đi ra khu vườn của biệt thự trong bộ váy ngủ.


Cô ngồi xuống băng ghế và hồi tưởng lại những sự kiện của ngày hôm nay.


Kể từ khi Kyle cãi nhau với cô ấy và rời khỏi nhà kho, cho đến bây giờ cô ấy vẫn chưa thể hàn gắn mối quan hệ của họ.


"Rốt cuộc thì mình vẫn không đủ tốt nhỉ..." (Yumeria)


Cô cười buồn, như thể đang bối rối, và nước mắt cô trào ra.


Đối với Yumeria, Kyle là gia đình duy nhất mà cô có trên thế giới này. Những người khác đã tránh hoặc cắt đứt quan hệ với cô ấy do tính cách đặc biệt của cô ấy.


Con người không thể hiểu nó, nhưng elf có thể cảm nhận được sức mạnh ma thuật của màu sắc.


Yumeria được các elf gọi là "đồ không tinh khiết" và họ tránh cô ấy vì sự pha trộn sức mạnh ma thuật mà họ cảm thấy.


Đối với Yumeria, đứa con trai duy nhất của cô, Kyle, là một mối quan hệ quan trọng để cho cô biết rằng cô không đơn độc.


Sẽ là một cú sốc nếu Kyle nói với cô ấy rằng anh ấy sẽ không chấp nhận cô ấy là mẹ của mình.


Khi cô ôm lấy chiếc hộp và thu mình lại, Yumeria nghe thấy một giọng nói.


[Chào buổi tối]


"Eh?" (Yumeria)


Khi cô nhìn lên, cô thấy đó không phải là Luxon ── mà là Ideal, người bạn đồng hành  của Lelia.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia