ZingTruyen.Asia

[OFFGUN] Ngài Chuột của cậu chủ Adulkittiporn (END)

17.

GiaDy1

Niềm khao khát sâu thẳm trong trái tim kia, mách bảo em hãy ôm anh thật chặt

---

Sau khi ông Thirachai vào tù, Gun Atthanphan chưa gặp lại Khan Khunnok lần nào.

Nhưng hắn vẫn cứ luôn âm thầm quan sát cậu.

Việc làm ăn của công ty hắn không tốt lắm, số tiền mượn ông Thirachai trước đây cũng chẳng thấm vào đâu, dạo này cứ phải chạy tới chạy lui muốn tìm cách giúp cho công ty bên ấy hồi sinh.

Tuy nhiên, Khan Khunnok là con nghiện cờ bạc, không chỉ tiền của hắn bay hết mà cả tiền huy động vốn cũng theo luôn. Hết cách hắn đành đi tìm Gun Atthanphan.

Dưới cao ốc thỉnh thoảng sẽ có người vào người ra, Gun Atthanphan nhìn Khan Khunnok, cậu không muốn ngay 'mặt tiền' mà có gì với hắn, thế là cậu dẫn người đến một hẻm gần đó, vừa hay nó đối diện với ngã rẽ, nếu Off Jumpol lái xe đến, anh sẽ thấy được ngay.

"Anh tìm tôi có chuyện gì?" Cậu cho tay vào túi định lấy thuốc ra hút, nhưng chợt nhớ lát nữa Off Jumpol có thể sẽ đến nên chỉ cho tay vào túi quần.

"Gun, cho anh mượn ít tiền đi, anh đảm bảo, anh thề là sẽ trả em ngay." Khan Khunnok cố gắng thật nhẹ nhàng nói chuyện với Gun Atthanphan, dù sao thì hắn cũng đã hết cách, cậu hắn giờ khốn đốn đâu có rảnh lo cho hắn, mẹ hắn thì đã bỏ trốn ra nước ngoài. Trên người mang một đống nợ, đám bạn hắn thấy thế né đâu tám thước. Nghĩ tới nghĩ lui, hắn chỉ còn có thể đi tìm Gun Atthanphan.

Dù sao đi nữa thì bây giờ Gun Atthanphan rất ăn nên làm ra, có cậu giúp chắc chắn sẽ giải quyết được cho hắn kiếp nạn này.

Hơn nữa, sự xuất hiện của thằng lỏi Gun Atthanphan kia, là nguyên nhân khiến gia đình hắn đến bước đường này.

"Mượn tiền? Anh mượn tiền tôi á? Tại sao tôi phải cho anh mượn?" Gun Atthaphan nghe xong chỉ thấy nực cười, Khan Khunnok mà cũng có ngày đi mượn tiền cậu.

"Chúng ta, chúng ta là anh em cùng chung dòng máu mà. Em giúp anh đi, giúp lần này thôi, nhé!" Khan Khunnok tuy trong lòng giận sôi nhưng ngoài miệng phải cố nói ngọt, hắn cần tiền, mà người có tiền là Gun Atthanphan.

"Đừng có nằm mơ, tôi không có tiền đâu mà cho anh mượn." Cậu nheo mắt nhìn sang chỗ ngã rẽ, chiếc xe đang dừng đèn đỏ phía trước kia cậu rất quen, Gun Atthanphan không muốn lãng phí thời gian với Khan Khunnok nữa, cậu quay người toan bỏ đi.

Chợt tay cậu bị Khan Khunnok nắm kéo lại, cậu mất đà ngã đập lưng vào tường, may mà không đau lắm.

"Anh làm gì thế hả!" Gun Atthaphan gỡ tay hắn ra, nhăn mặt hỏi.

"Mày làm sao mà không có tiền được, mà cho dù mày không có thì Off Jumpol chắc chắn có." Khan Khunnok đã hết chịu nổi đóng vai hiền lương, bắt đầu giở giọng hung dữ.

"Anh điên à, tiền của Off Jumpol liên quan gì đến tôi?"

"Gun Atthanphan, chú em ngủ với hắn ta mấy lần rồi mà, chẳng phải là có tiền lắm sao? Thôi nào, giúp anh đi." Khan Khunnok lại thấp giọng xuống, trong lời nói mang theo ngữ cầu xin.

"Đồ điên." Lời của hắn chính là đang ám chỉ việc cậu dùng cơ thể để đổi lấy sự giúp đỡ của Off Jumpol, lòng Gun Atthaphan nghe xong khó chịu cực kì, cậu đẩy Khan Khunnok ra, đèn xanh xa xa kia đã sáng, dòng xe cũng bắt đầu nổ máy, hơn nữa cậu cũng chả muốn dây dưa với Khan Khunnok tiếp.

Cậu không phủ nhận việc trước đây cậu lợi dụng Off Jumpol, nhưng bây giờ cậu đã nhận ra cậu yêu anh thật. Cậu muốn dùng chính trái tim này để bù đắp lại cho anh.

Cậu đã mệt mỏi quá nhiều rồi, hôm nay Khan Khunnok còn xuất hiện làm cho sự mệt mỏi ấy càng tăng thêm.

Nhưng hắn ta không dễ dàng gì để cậu đi.

Chắn phía trước người, giọng điệu vừa nhanh vừa gấp.

"Ngày trước chú ngủ với hắn ta mấy đêm, chẳng phải hắn ta lấy cả tập đoàn Poonsawat cho chú đó sao? Chỉ cần chú ngoan thì cái quái gì mà hắn không cho chú được. Gun à, chỉ lần này thôi, anh thề, chỉ cần chú giúp anh lần này thôi. Sau này anh sẽ không xuất hiện trước mặt chú nữa, có được không Gun?"

Gun Atthanphan đã nhìn thấy xe của Off Jumpol sắp đỗ lại bên đường, nhịp tim bắt đầu đập nhanh.

Cậu không muốn để anh thấy Khan Khunnok.

Cậu cũng sợ Khan Khunnok sẽ nói bậy bạ trước mặt Off Jumpol.

"Gun Atthanphan, tao nói chuyện đàng hoàng với mày mày không nghe, mày đừng ép tao..." Nắm đấm của Khan Khunnok bị Gun Atthaphan bắt lại được, không cho hắn ta tiến tới.

Xe của Off Jumpol đã dừng lại, cũng vừa lúc nhìn sang. Theo góc nhìn của anh sẽ không thấy được tay của Khan Khunnok bị Gun Atthanphan nắm lại, chỉ thấy như hai người đang nói chuyện với nhau.

Không kịp rồi.

Gun Atthanphan nhắm mắt.

Cậu chợt muốn liều một phen.

Cậu không muốn kiếm cớ để chỉ vì muốn gặp Off Jumpol nữa, cậu đã mệt mỏi khi tìm đủ mọi lý do để gợi chuyện nói với Off Jumpol.

Cậu cũng không muốn Off Jumpol chỉ quan tâm cậu hời hợt như người dưng để đổi lấy một câu cảm ơn.

Cậu muốn mượn tay Khan Khunnok, cũng chính là cược với bản thân mình.

Thế là tay cậu dần buông lỏng ra, Khan Khunnok nghĩ cậu đã hết sức rồi, nắm đấm của hắn lại một lần nữa giáng tới lên mặt cậu.

Gun Atthanphan nhìn thấy Off Jumpol phía sau lưng hắn ta đã chạy vội đến, cậu nghiêng đầu qua một bên, nhắm mắt.

Cú đấm của Khan Khunnok sượt qua khoé miệng Gun Atthanphan, còn chưa kịp hả hê, hắn đã bị Off Jumpol hung hăng đạp một cú ngã xuống đất.

"Chuyện gì đây?!" Off Jumpol kéo Gun Atthanphan qua chỗ mình trước, sau đó vươn tay chạm lên vết thương trên khoé miệng cậu.

"Không có gì, chúng ta đi thôi." Gun Atthanphan rõ ràng nhìn thấy anh đang tức giận, thế nên không muốn dây dưa ở đây nữa.

Cậu nắm tay Off Jumpol, muốn rời đi.

Khan Khunnok hét lên, bực tức mắng.

"Off Jumpol, chẳng lẽ là mày yêu nó thật rồi à, mày không nhận ra nó chỉ vì tập đoàn nhà Poonsawat mới tiếp cận mày sao?"

"Nó đang lợi dụng mày, mày còn bị mắc lừa nó nữa, cái thằng khốn này ngay từ hồi đi học đã là cá biệt, đánh nhau, trốn tiết không ai chơi, không biết chừng đã từng ngủ với bao nhiêu người rồi, mày không để ý à? Ôi trời chủ tịch tập đoàn Adultkittiporn ai mà ngờ lại...á!" JJ ở gần đó lẹ làng bịt miệng hắn ta lại, mấy lời này cậu ta nghe mà lùng bùng lỗ tay, mồ hôi tuôn ướt đầu, JJ không dám nhìn mặt hai ông chủ mình, kéo Khan Khunnok đi.

Dòng thứ dơ dáy này, để cảnh sát xử lý là được.

Ánh mặt trời đã dần mất đi, sắc trời tối dần, dưới mặt đường là cái bóng đổ dài của anh và cậu.

Lòng bàn tay Gun Atthaphan đã đầy mồ hôi lạnh, cậu muốn rút tay ra nhưng lại bị Off Jumpol giữ chặt.

Lời nói của Khan Khunnok đã phá vỡ đi một sự thật mà hai người vẫn luôn không dám nhắc đến.

Gun Atthanphan vì tập đoàn Poonsawat nên tiếp cận Off Jumpol.

Có được nó rồi, Gun Atthanphan đã rời bỏ Off Jumpol mà đi.

Gió từ trời thổi lá khô cuồn cuộn rơi xuống đất, phát ra âm thanh xạc xào. Tiếng còi xe vang lên một tràng, sau đó Gun Atthanphan nghe thấy tiếng cười nhẹ của Off Jumpol.

"Gun Atthanphan, tôi còn chưa hỏi em, lần này em tiếp cận tôi, là vì lý do gì?"

Trái tim Gun Atthanphan siết lại, cậu nuốt nước bọt, không biết nói gì.

"Lần trước là vì muốn tập đoàn nhà Poonsawat, thế còn lần này em muốn gì? Tập đoàn Adultkittiporn sao?" Nút thắt Off Jumpol cứ canh cánh trong trong lòng cuối cùng đã không nhịn được trở thành câu hỏi với Gun Atthanphan.

"Em dám ư?"

Anh nhìn Gun Atthanphan, nhìn đôi mắt cụp xuống và khóe miệng bị thương, chỉ cảm thấy trái tim không ngừng bị dày xé.

Em nói đi.

Nói vì em yêu anh.

Van xin em.

Gun Atthanphan mím môi, yên lặng trong một chốc lát, cậu quật cường nhìn anh, hỏi: "Nếu tôi dám, vậy anh dám cho tôi không?"

Em giỏi lắm.

Off Jumpol đưa tay nắm cổ tay cậu, lực quá mạnh nên trên da đã hằn vết đỏ.

"Tôi dám cho, em dám lấy không?"

Anh cắn răng nói, hơi thở nóng rực, vẻ mặt nặng nề, không biết là đang tức giận hay uất ức.

"Có gì mà không dám?"

Em thật sự giỏi lắm.

"Được, đi với tôi." Off Jumpol nhìn sâu vào mặt cậu, nắm cổ tay kéo người đến bên xe đang đỗ.

Anh đi rất nhanh, mở cửa xem đẩy Gun Atthanphan vào ghế lại phụ, thắt dây an toàn cho cậu xong lại trở ra đi về phía bên kia ngồi về chỗ của mình, nổ máy xe.

Không ai nói gì cả.

Lòng Gun Atthanphan lại chộn rộn, hình như cậu lại làm sai nữa rồi.

Ngón tay siết lấy dây an toàn đến trắng bệch, đầu óc Gun Atthanphan loạn cào cào, không biết Off Jumpol sẽ đưa cậu đi đâu và làm gì tiếp.

Ly hôn ư? Đi làm cho xong thủ tục ly hôn đúng không?

Xe đi băng băng, vừa hay sao cả quãng đường đều không ngừng cái đèn đỏ nào. Chẳng mấy chốc đã đến dưới cao ốc của tập đoàn Adultkittiporn.

Lôi người thẳng vào trong, có mấy nhân viên nhìn thấy chào hỏi Off Jumpol nhưng anh chẳng màng để ý đến.

Đi vào thang máy, rồi lại đi ra, Gun Atthanphan bị Off Jumpol kéo vào văn phòng của anh, một tiếng "rầm" xong, cửa đóng sầm lại.

Khoảnh khắc tay bị buông ra, trái tim Gun Atthanphan phút chốc trống rỗng.

Cậu nhìn thấy Off Jumpol xoay người, mở két sắt trong góc tường, lấy ra một tệp hồ sơ.

Sau đó 'bộp' một phát, tệp hồ sơ bị anh đập xuống bàn.

Gun Atthaphan bình tĩnh lại nhìn cho kĩ, tất cả là giấy tờ pháp lý, tài liệu, và báo cáo tài chính của tập đoàn Adultkittiporn.

Cậu nhớ lúc nãy, Off Jumpol hỏi cậu có dám lấy không.

Mà cậu thì trong phút chốc nóng giận đã nói có.

Vậy là, bây giờ anh...muốn cho cậu tập đoàn Adultkittiporn thật ư?

Hai bàn tay Off Jumpol nắm chặt, anh nhìn Gun Atthanphan, giọng nói đầy bất lực.

"Gun Atthanphan, em có thể nào có một câu là thành thật với tôi không?"

"Rốt cuộc là em muốn cái gì?"

Gun Atthanphan thở hắt ra một hơi không nói gì, cúi đầu, nước mắt đã chảy ra, may là tóc mái cậu dài che luôn đôi mắt, Off Jumpol không thấy cậu khóc.

Cậu nuốt nước bọt, cố gắng kiềm chế tiếng khóc không bật ra.

"Mẹ em nói nói, nếu có thể làm lại một lần nữa, bà thà cô đơn suốt đời cũng sẽ không yêu ông Thirachai."

"Em rất sợ, sợ anh có một ngày sẽ không cần em nữa."

"Nên em không dám yêu anh."

Off Jumpol nhìn cậu đang run rẩy, lòng cũng đau theo.

Đau lòng khi Gun Atthanphan không dám yêu anh, cũng đau lòng cho chính mình.

"Gun Atthanphan, em vì một chuyện còn chưa xảy ra trong tương lai hơn nữa còn sẽ không bao giờ xảy ra mà rời bỏ tôi, muốn li hôn với tôi?"

"Em có suy nghĩ cho cảm nhận của tôi không?"

"Cái gì em cũng không nói cho tôi biết, không nói em đang nghĩ gì, cũng không nói em muốn gì."

"Nửa năm bên nhau, còn không đủ để em tin tưởng nói cho tôi biết ư?"

"Hay em nghĩ, tôi chỉ muốn ngủ với em thôi? Em nghĩ tôi nói yêu em là giả sao?"

Gun Atthanphan lắc đầu nguầy nguậy, nhưng vẫn không chịu nói gì.

Cậu biết, cậu biết hết chứ.

Chỉ là cậu làm như không biết, lừa gạt Off Jumpol, cũng lừa gạt bản thân.

Off Jumpol không nhìn rõ vẻ mặt của cậu, yên lặng hồi lâu, lại nói tiếp.

"Tôi mất ba giây để đi từ đây ra cửa."

"Tôi cho em ba giây."

"Nếu em vẫn không nói, tôi sẽ ra ngoài, làm xong thủ tục ly hôn để em tự do."

Dứt lời, anh quay người, hướng ra phía cửa.

Một.

Gun Atthanphan, rốt cuộc em có trái tim không?

Hai.

Gun Atthanphan, tôi đã thua trong trò chơi này rồi đúng không?

Ba.

Gun Atthanphan, em được tự do.

Khoảnh khắc bàn tay đặt trên tay nắm cửa, Off Jumpol nghe được một tiếng gọi nức nở sau lưng.

"Em cần anh! Anh đừng đi! Dừng lại!"

Tay Gun Atthanphan bấu cạnh bàn, từng giọt lệ rơi trên mặt bàn nhẵn nhụi, cậu lấy hết sức kêu lên.

Cậu nhắm mắt, sợ mình sẽ nghe thấy tiếng chốt cửa mở ra.

Nhưng cậu lại được một cái ôm ấm áp siết vào lòng.

Cậu chợt mất lực, đổ cả người vào trước ngực Off Jumpol, oà khóc.

Dường như tất cả uất ức, bất an, hối hận, đều được cậu gửi gắm hết vào những giọt nước mắt này.

Off Jumpol vỗ vỗ lưng cậu, ôm lấy bé chuột nhỏ tưởng chừng đã đi mất của mình, nâng niu như một báu vật.

"Em không phải, không phải không yêu anh."

"Em chỉ là hơi sợ, không, em rất sợ."

"Em sợ sẽ giống mẹ."

"Em biết anh yêu em là thật, anh đối xử tốt với em cũng là thật lòng."

"Nhưng mà, nhưng mà sẽ có một ngày kia, anh yêu người khác không? Sẽ đối xử tốt với người đó như đã từng với em không?" Đôi mắt ngập nước của Gun Atthaphan nhìn lên, Off Jumpol dịu dàng lau nước mắt cho cậu, an ủi cậu, nói với cậu rằng, 'không đâu.'

Không ngờ càng làm cậu khóc to hơn.

"Em xin lỗi, em xin lỗi, là lỗi của em hết."

"Em có đánh nhau, em có trốn tiết, lúc đó em không hiểu chuyện, không ai chơi với em, nhưng mà, em, Khan Khunnok nói bậy, em không có, không có như hắn nói..." Gun Atthanphan níu lấy cổ áo anh, vừa khóc vừa nói.

"Anh biết, anh biết hết mà." Off Jumpol siết lấy cậu, vỗ về, nghe cậu nói.

"Đừng ly hôn. Em biết sai rồi, chúng ta đừng ly hôn có được không?" Gun Atthanphan ngẩng mặt lên, đôi con ngươi màu hổ phách bị nước mắt phủ đầy.

"Được." Off Jumpol hôn lên mắt cậu, lúc anh muốn hôn lên cái má có đồng tiền lại bị Gun Atthanphan tránh đi.

"Anh, anh thích hôn chỗ này, là gì Koon Sanat cũng có một cái như vậy đúng không?" Gun Atthanphan nhìn anh, đôi mắt kiên cường.

"Gì cơ?" Off Jumpol không hiểu.

"Em đã thấy rồi, chỗ này của Koon Sanat." Cậu chỉ chỉ lên má của mình, nói tiếp: "Cũng có một đồng tiền giống của em vậy."

Cho dù New Thitipoom đã từng nói với cậu rằng, Off Jumpol và Koon Sanat không phải là kiểu 'yêu đương đắm đuối' kia, tất cả chỉ có một mình Koon Sanat tự biên tự diễn thôi. Thế nhưng sự trùng hợp này không khỏi làm Gun Atthanphan để ý.

"Nghĩ bậy bạ gì đó hả, tay cậu ta anh còn chưa từng nắm, làm gì có chuyện thích hôn chỗ đó chứ?" Off Jumpol đến là khổ tâm, nhưng nhìn thấy người trong lòng mình khóc đỏ cả mắt lại không muốn nhắc đến chuyện Koon Sanat thêm nữa.

"Ừm, thế thì tốt." Gun Atthanphan biết mình nghĩ nhiều, cơ mà cậu muốn Off Jumpol xác nhận, phải như vậy cậu mới yên tâm.

"Anh sẽ luôn yêu em chứ?" Cậu vẫn còn hơn bất an, cậu muốn nhiều câu trả lời mang tính khẳng định hơn nữa.

"Phải."

"Sẽ có một ngày anh không cần em không?"

"Không đâu."

"Sẽ luôn đối xử tốt với em đúng không?"

"Đúng rồi."

"Anh sẽ..."

Gun Atthanphan khóc mệt rồi, những câu hỏi càng lúc càng nhỏ đi, cậu dựa vào lòng Off Jumpol thiếp đi.

Lông mi cậu vẫn còn vương mấy giọt nước mắt, vết thương nơi khoé miệng tím bầm cả lên.

Off Jumpol cẩn thận bế cậu vào phòng nghỉ xong thì ra ngoài lấy hộp thuốc, cẩn thận bôi thuốc cho cậu. Sau đó anh ngồi bên giường ngắm cậu rất lâu.

Ngài Chuột nhỏ của anh.

Cuối cùng em cũng đã về với anh rồi.

---

đi nữa đánh đòn nó liền anh :> 

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia