ZingTruyen.Asia

[OFFGUN] Ngài Chuột của cậu chủ Adulkittiporn (END)

15.

GiaDy1


Em muốn cố gắng thêm nữa, mới dám nói với lòng mình rằng em có tư cách đứng bên cạnh anh.

Chờ em một chút nữa có được không?

---

Cậu đứng lên, loạng choạng mấy cái, nhanh chóng chạy đi súc miệng, lại mở tủ lạnh lấy chai nước khoáng uống mấy ngụm. Cậu vơ vội áo khoác trên giá choàng lên người sau đó chạy ra cửa.

Đến khi nhìn kĩ người trước mắt rồi, trái tim cậu như rơi xuống vực sâu.

Là AJ.

Trông cậu ta có vẻ rất căng thẳng, miệng mấp máy mãi mới nói được: "Khun Gun, hồi chiều tôi thấy sắc mặt cậu không được tốt lắm, dạ dày cậu không tốt đúng không? Lúc nãy đi ăn cơm tôi có mua một phần cháo và thuốc, anh ăn chút đi."

Gun Atthanphan nhận ấy túi đồ AJ đưa, nhìn chăm chăm, AJ cứ cúi đầu không dám nhìn cậu, chờ khi Gun Atthanphan nói 'cảm ơn' xong mới thở phào một hơi, chợt như nghĩ đến gì đó, AJ nói tiếp: "Khun Gun, anh phải nhớ ăn rồi uống thuốc đấy, mai có nhiều việc phải làm, giữ gìn sức khoẻ."

Gun Atthanphan gật đầu, giọng nhỏ xíu: "Tôi biết rồi, lát tôi ăn, cậu về đi."

Lần này AJ mới rời đi thật.

Đóng cửa lại, Gun Atthanphan đặt túi lên bàn, nhìn rất lâu, không ngăn được nghi ngờ trong lòng.

AJ là một người công tư phân minh, biết rất rõ đâu là khoảng cách, nếu không có lệnh sẽ không bao giờ đến nhà cậu giờ này. Hơn nữa, hộp đựng này là của nhà hàng nhà New Thitipoom. Mà nhà hàng của New Thitipoom thì phải đặt chỗ trước, nếu không phải Off Jumpol, AJ không thể nào mua được.

Vả lại, có trùng hợp đến nỗi cậu vừa nhắn cho Off Jumpol xong, lát sau AJ đã đến đưa đồ cơ chứ?

Cậu mở hộp, cháo vẫn còn nóng. Gun Atthanphan ăn từng ngụm nhỏ, cháo nóng dần dần khiến cơn đau trong dạ dày bớt đi, nhưng cảm giác đau đớn trong lòng vẫn còn nguyên vẹn.

Hoá ra anh nhìn thấy, nhưng vẫn không muốn gặp em sao?

Off Jumpol cài cho Gun Atthanphan một tiếng chuông đặc biệt, thế nên điện thoại vừa rung, anh đã xem được dòng tin nhắn chỉ vẻn vẹn ba giây đã bị thu hồi.

Vừa tan ca chưa được bao lâu, anh đã vơ vội áo khoác xông ra ngoài, thế nhưng vừa đến cửa anh liền do dự.

Tại sao anh phải gấp gáp như vậy?

Cho dù Gun Atthanphan có nói với anh một trăm lần một nghìn lần "không thích", anh vẫn không nỡ nhìn cậu phải chịu bất kì đau khổ nào.

Điên thật.

Thả tay nắm cửa ra, Off Jumpol lấy điện thoại, gọi cho New Thitipoom, rồi gọi cho AJ. Anh hỏi AJ địa chỉ nhà Gun Atthanphan trước, sau đó dặn cậu ta đến nhà hàng của New Thitipoom lấy cháo và thuốc mang đến cho Gun Atthanphan.

"Tôi phải nói thế nào ạ?" AJ đau đầu, muốn thế này còn đến nhà cậu đưa đồ ăn, nghĩ sao cũng không bình thường.

"Cậu tự nghĩ đi." Off Jumpol cúp máy luôn, sau đó xuống bãi lấy xe, lái đến nhà Gun Atthanphan.

Nhìn thấy AJ đi ra rồi, lại thấy đèn nhà Gun Atthanphan vẫn sáng, Off Jumpol lại gọi cho AJ một cú điện thoại, hỏi cậu ta lúc đến thì Gun Atthanphan đang làm gì.

AJ thành thật trả lời, cậu đang uống rượu.

"Thế uống thuốc chưa?"

"... Chủ tịch à, tôi làm sao có thể bắt Khun Gun ăn xong uống thuốc rồi mới đi được chứ."

"Lúc làm việc sao cậu không nhắc, em ấy không ăn gì chỉ biết uống rượu mà cậu để yên được sao? Phải biết linh hoạt chứ." Off Jumpol đập tay lên vô lăng, có hơi bực.

"Tôi có nhắc nhưng anh ấy không nghe." AJ đáp lại nhỏ xíu, hồi trước có Off Jumpol ở bên cậu ta nhắc cậu còn được, giờ nhắc cậu cũng có chịu nghe đâu, AJ cũng hết cách rồi mà.

"... Thôi bỏ đi, cứ vậy cũng được." Off Jumpol tắt máy, đến khi đèn nhà ai kia tắt rồi anh vẫn còn ngồi lại. Tận lúc ánh thái dương dần hé nơi chân trời, anh mới dụi điếu thuốc cuối cùng lái xe về nhà.



Trước giờ ăn trưa, Gun Atthanphan nhận được điện thoại của New Thitipoom, hỏi cậu có rảnh không tới giúp cậu ấy thử món.

Gun Atthanphan lịch trình chiều nay của mình, đồng ý.

Lúc đến nhà hàng, New Thitipoom đã dọn sẵn một bàn đồ ăn chờ cậu, thấy cậu tới thì tươi cười bảo: "May mà cậu rảnh đó, tụi thằng Tor đều chẳng ai thèm qua cả, cứ nói phiền. Nhanh lên, thử giúp tôi mấy món với, vài hôm nữa sẽ đưa vào menu chính thức."

Gun Atthanphan ngồi xuống, cầm đũa lên, tần ngần mãi vẫn không hỏi được câu, 'cháo đêm qua có phải Off Jumpol nhờ bên cậu nấu cho không?'

Tại sao? Tại sao lại làm như vậy?

Mấy ngày liền New Thitipoom đều gọi Gun Atthanphan đến thử món, ăn xong bữa ăn ngày thứ ba liên tục, Gun Atthanphan không nén nổi nghi ngờ hỏi: "Cậu muốn đưa vào thực đơn nhiều món thế này à?"

Có mấy món rành rành trước đây cậu đã từng ăn, còn khen ngon với Off Jumpol.

New Thitipoom ngồi đối diện cậu, cất lời.

"Gun, cậu không biết thật hay là làm bộ không biết?"

"Gì cơ?" Gun Atthanphan mất tự nhiên, trốn tránh ánh mắt New Thitipoom, hỏi lại.

"Là Off dặn tôi phải trông chừng cho cậu ăn cơm, mấy hôm trước đêm hôm khuya khoắt nó gọi điện dựng đầu tôi dậy, bảo gọi đầu bếp nấu cho một hộp cháo. Quá đáng không chịu được."

Gun Atthanphan cắn môi, yên lặng, phỏng đoán trong lòng đã được xác nhận, có chút cảm giác ngọt ngào, nhưng nhiều hơn vẫn là đau xót.

Tại sao vẫn còn đối xử tốt với cậu như vậy chứ?

"Gun, cậu không có chút tình cảm nào với nó thật sao?" New Thitipoom yên lặng một hồi, hỏi tiếp, giọng điệu rất nghiêm túc.

Cậu đứng lên, nói mình còn có cuộc họp, phải đi trước đây.

Lúc cậu kéo cửa ra, đã nghe thấy lời của New Thitipoom.

"Nếu như yêu thì đi nói cho nó biết, còn nếu không thì đừng phí phạm thời gian của nhau."

Cậu khựng lại, mệt mỏi đáp: "Tôi biết rồi."



Mỗi ngày mở khung chat với Off Jumpol ra phỏng cũng phải trăm lần, nhưng lần nào cậu cũng do dự.

Cậu nên nói cái gì?

Và cậu có thể nói được gì đây?

Cậu cảm thấy mình vừa kém cỏi tệ hại, vừa nhát gan chỉ biết chạy trốn.

Thế nên tất cả những lo lắng bất an ấy, bị cậu đè nén trong lòng. Rồi đến một ngày nào đó tất cả sẽ quay ra nuốt chửng lấy cậu.

Kết thúc cuộc họp, lúc cậu rửa tay xong đi ngang qua phòng nghỉ có nghe được mấy người đang nói chuyện, nói về Off Jumpol và Koon Sanat.

"Sao mà được, chủ tịch với cậu Gun chẳng phải chưa li hôn sao?"

"Có tiếng thôi chứ không có miếng đâu, hình như chính cậu Gun là người cứ níu kéo không chịu kí đơn."

"Không đâu, cậu Gun thấy đâu phải người như vậy."

"Bà nghe ai nói đó?"

"Koon Sanat nói, cậu ấy kêu chủ tịch đã chấp nhận cậu ấy rồi."

"Xạo đó má."

"Ai mà biết đâu chứ."

Gun Atthanphan quay người đi nhanh về phòng mình, lúc cậu dựa lưng vào ghế để điều chỉnh cảm xúc, điện thoại chợt hiển thị một tin nhắn từ số lạ.

"Xin chào, tôi là Koon Sanat, tôi có chuyện muốn nói với cậu."


Quán cà phê.

Gun Atthanphan nhìn người trước mặt, không thể trùng hợp đến mức người hôm cậu xuống sân bay đụng trúng và người đêm ấy đi cùng Off Jumpol lại cùng là một người.

Cậu hơi bất an, cầm ly cà phê lên uống.

Cà phê đắng, lòng cậu còn đắng hơn cà phê.

Cậu phải rất cố gắng kiềm chế bản thân mới có thể nghe được Koon Sanat đang nói những gì với mình.

"Gun Atthanphan, khi nào cậu với P'Off mới ly hôn?"

"Cậu cứ kéo dài mãi như vậy à? Cậu tưởng P'Off vẫn còn yêu cậu sao?"

"Nền tảng gia đình và chính bản thân cậu vốn không thể cho P'Off lẫn nhà Adultkittiporn bất cứ thứ gì quý giá, thậm chí còn là vết nhơ là điểm yếu cho anh ấy. Cậu hẳn phải rõ điều này chứ nhỉ?"

"Ly hôn nhanh đi, tốt cho đôi bên."

Koon Sanat thấy cậu không nói gì, tiếp tục tấn công.

Thật ra cậu ta đang rất gấp, sau chuyện hôn sự bị huỷ bỏ, anh trai cậu ta giận điếng người, mỗi ngày đều bắt cậu ta phải tìm cách lấy lại thanh danh dòng họ. Koon Sanat đành cố sức bám lấy Off Jumpol, tuy nhiên thái độ hờ hững của anh khiến Koon Sanat cảm thấy kế hoạch mình bày ra chắc chắn phá sản. Cuối cùng chỉ còn chơi chiêu cuối đi tìm Gun Atthanphan ra oai.

Gun Atthanphan càng sửng sốt hơn khi nhận ra, mỗi khi nói chuyện hay cười, cậu ta cũng có một đồng tiền trên má. Cậu cố gắng bình tĩnh lại, lạnh nhạt đáp: "Đây là chuyện riêng của chúng tôi, không liên quan đến cậu, tôi có việc, đi trước đây."

Mặc kệ Koon Sanat có nói gì nữa, cậu cất bước đi thật nhanh rời khỏi quán cà phê. Đến khi ngồi vào xe của mình rồi mới thở phào một hơi.

Nhìn lên gương chiếu hậu, cậu gượng cười quan sát thật kĩ đồng tiền trên má mình.

Off Jumpol rất thích nó, anh nói đồng tiền này vừa đẹp lại vừa đáng yêu.

Là vì giống với Koon Sanat sao?

Đầu óc càng nghĩ càng trống rỗng, Gun Atthanphan ngẩn ngơ mãi một lúc sau mới lấy lại được tinh thần.

Đi làm việc thôi.

Phải cố gắng, cố gắng hơn nữa.

Như vậy mới có tư cách đứng ngang hàng với Off Jumpol,

Như vậy mới khiến cho người ta khi nhìn cậu sẽ nhớ cậu là Gun Atthanphan, chứ không phải là cái người nào đó đã kết hôn cùng anh.

Như vậy mới khẳng định được cậu là chủ nhân thực sự của tập đoàn Poonsawat, mà không phải là ông Thirachai đã bị tống vào tù.

Nhưng cậu không ngờ mình sẽ gặp lại Off Jumpol.

Đối tác là một tên lắm tiền nhưng nghiện rượu, Gun Atthanphan đã không uống nổi nữa, vẫn cố gắng ngồi thẳng lưng. Cậu nhắm mắt uống hết ly này đến ly kia, đến khi dạ dày đau không chịu nổi nữa mới xin phép đi WC.

Sau khi nôn xong ra rửa tay, trước mắt cậu là gương mặt của Off Jumpol.

"Sao anh..."

Gun Atthanphan đưa tay lên bụm miệng, đây có thể xem là lần đầu tiên hai người gặp lại nhau sau khi cậu bỏ đi. Chỉ là không ngờ sẽ lại gặp ở một nơi thế này.

"Em muốn uống đến chết luôn đúng không?" Off Jumpol nắm tay cậu kéo đến trước lavabo, vặn vòi mở nước ấm, vốc nước rửa mặt cho cậu, lại rút khăn giấy lau khô cho Gun Atthanphan.

"Ăn tối chưa?"

Gun Atthanphan rất hiếm khi thấy Off Jumpol tức giận, cậu đứng yên cho anh lau mặt, níu lấy góc áo của mình.

"Đi với tôi." Off Jumpol kéo cậu ra ngoài, thấy cậu bước thấp bước cao thế là ôm eo nâng người cậu lên, đưa đi.

Gun Atthanphan khẽ vùng vẫy: "Tôi còn việc phải làm..."

Vừa nói xong đã cảm nhận được lực tay trên eo càng thêm mạnh, cậu nghe Off Jumpol cắn răng hỏi: "Việc? Chết rồi thì làm được việc gì nữa hả? Gun Atthanphan, em có thể nào đối xử với bản thân mình cho ra hồn không?"

Off Jumpol nhìn gương mặt nhọn hoắt tái mét của cậu, vừa tức giận vừa đau lòng.

Nếu như em có đối xử với bản thân tốt một chút, có lẽ tôi cũng sẽ ít quan tâm đến em một chút rồi.

Gun Atthanphan cúi mặt không đáp, đầu óc cậu rất rối, cậu không biết tại sao Off Jumpol xuất hiện ở đây, cũng không biết Off Jumpol muốn đưa cậu đi đâu.

Nhưng nếu là anh, đi đâu cũng được.

Tầm nhìn của cậu chợt chuyển đi, ánh mắt rơi vào bàn tay đang ôm lấy eo mình của Off Jumpol, trên ngón vô danh là chiếc nhẫn cưới lấp lánh.

Anh...vẫn chưa tháo ra sao?

Cậu ngưng thở, nhịp tim đập nhanh hơn, Gun Atthanphan muốn chạy nhưng đã bị Off Jumpol đưa đến xe, trong xe đã có AJ chờ sẵn.

Off Jumpol mở cửa muốn đặt cậu vào, chợt Gun Atthanphan có ý tưởng mượn rượu làm càng.

Cậu không dám hỏi Off Jumpol có đang hẹn hò với Koon Sanat không.

Cậu không dám hỏi Off Jumpol sẽ li hôn với cậu để lấy Koon Sanat không.

Cậu chỉ dám trong khoảnh khắc Off Jumpol thả cậu vào xe ôm chặt lấy anh, tay trái níu chặt tay phải, ôm trọn anh trong vòng tay mình.

Cậu gục đầu lên vai Off Jumpol, lên tiếng.

"Off Jumpol, anh không cần em nữa đúng không?"

Cậu say rồi, người đã say nói gì mà chẳng được.

Cậu nín thở chờ câu trả lời, cậu cảm nhận được hơi thở của Off Jumpol.

"Gun Atthanphan, chính em là người không cần tôi trước."

Vòng tay bị mất lực buồn thỏng xuống, Off Jumpol đặt cậu vào xe xong, lại giúp cậu thắt dây an toàn.

Cửa xe đóng lại, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy bóng dáng Off Jumpol đứng bên đường.

Nhưng mà trời tối quá, cậu không thấy được mặt anh.

Cậu chỉ cảm thấy trái tim mình đau sắp chết.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia