ZingTruyen.Asia

Norman X Ray Thuong Lay Ve Vo Thuong

Ngay từ khi còn nhỏ, Ray đã gặp quỷ.

Em vẫn nhớ, đơn giản vì chúng lưu trữ trong tâm trí khi em mới vừa sinh. Nó bất chợt xuất hiện trong những giấc mộng Ray thấy hôm nay. Ký ức về một con quỷ mang dáng hình, trí tuệ con người. Nó đến. Với một liên kết mơ hồ nhưng vô cùng gần gũi. Tới và hỏi Ray điều em không ngờ.

"Ngươi có muốn cứu Norman không? Cậu ta sắp tận mạng rồi."

Dạo này, Ray đang làm một chiếc giày cho Norman.

Em không hỏi ý kiến cậu ấy. Tự Ray làm thôi. Bởi có lẽ do những cơn mơ gần đây của em. Hay chính Ray muốn giữa em và cậu có kỷ niệm nào chăng?

Và theo như đề nghị của Isabella với cấp trên, một người sơ nữa đã tới. Tên Krone - Người phụ nữ có mái tóc xoăn đến cổ, da ngăm cùng cặp mắt mở lớn như đang bất ngờ.

Bà ấy làm quen lũ trẻ rất nhanh. Tất nhiên Krone là mối nguy hại đến kế hoạch của Ray. Em ngồi trên chiếc giường êm ái, bình lặng nghĩ. Tay tỉ mẩn khâu từng chi tiết nhỏ ở giày. Tuy vậy, Ray chưa vội vàng. Em biết, trước sau sơ Krone sẽ chết. Không sớm thì muộn.

"Con đang làm gì vậy?"

"Một món quà?"

Ray đáp lời Krone. Không mấy thân thiện nhưng vẫn giữ được sự tôn trọng. Do vài lý do nào đó, em không thích sơ. Như cách bà ấy đột ngột đứng trước mặt Ray. Hoặc cách Krone nhìn Norman, em thật lạ thường.

Nhắc về cậu, Ray lại nhớ. Em nhớ nụ cười cậu hay mang tới cuộc sống em ra sao. Những lúc như thế, đời em mới nhận về hạnh phúc hiếm hoi. Dù thế, em phải chấp nhận thực tại. Em muốn dùng sinh mạng bản thân đánh đổi. Đánh đổi lấy sự nguy hiểm tột cùng.

Đâu đó hằng đêm, không rõ là ai nhưng những âm thanh gào thét đầy tức giận vẫn kéo dài chốn não bộ Ray. Để em thấu, nơi miền ký ức sâu thẳm, chắc hẳn vẫn vẹn nguyên tình yêu em dành cho cậu ấy.

Mặc em chỉ là kẻ phản bội đáng chê trách mà thôi...

"Vị trí của thiết bị theo dõi, nếu không thể tìm ta có thể đoán."

Dưới ánh đèn vàng cam ấm áp, Norman trả lời. Chốn thư viện đầy sách đây, một điểm tụ họp khá lí tưởng đối với cả ba lúc có điều cần bàn bạc. Ray gật đầu. Dường như xuyên suốt cuộc trò chuyện vừa mới, ánh mắt em chỉ hướng về cậu. Lại chẳng chứa đựng bất cứ niềm cảm xúc.

Bấy giờ lòng em tựa dấy lên nỗi nghi ngờ vô hình. Cái vô hình đó mạnh mẽ tác động ở tư tưởng dễ bỏ cuộc của em khiến Ray tự nhiên sợ hãi.

"Thử suy luận xem. Lũ quỷ cài ở đâu là hợp lý."

Và phút giây ấy trôi qua như ngàn thế kỉ. Thậm chí lý trí sắt đá của chính Ray khoảnh khắc quan trọng lại biết mỗi đêm, mỗi ngày. Mạng sống của người Ray thương sắp tan biến. Dẫu căng thẳng có bao trùm khiến em phát điên, Ray phải là người tỉnh táo nhất.

"Ngươi có muốn cứu Norman không?"

Chẳng điều gì xảy ra cả. Ray cười lắng tai nghe tiếng gió du đãng lan tràn quanh em. Rồi khi Emma chạy theo quả bóng cô "lỡ" để rơi. Ray đứng dậy, phủi bụi bám ở quần áo. Quyển sách trên tay vẫn là cuốn Norman đưa em mấy hôm trước. Thứ duy nhất làm dịu đi tâm hồn Ray hiện tại.

"Ở tai."

"Tớ chưa từng để ý đấy." Norman ngạc nhiên, mân mê theo phản xạ đến đỏ ửng. Tự nhiên, Ray cũng chẳng hiểu tại sao, bên tai bất giác nhay nhảy, ngứa ngáy.

"Việc phá huỷ có thể giao cho tớ." Em đáp "Quan trọng số người bỏ trốn. Nói thật chúng là gánh nặng."

"Ray." Emma phồng má giận dỗi. Nhưng phần nào cô biết, tại sao Ray khẳng định chắc nịch như thế. Ấy vậy, nhanh thôi. Emma suy tư một hồi vui mừng đề xuất:

"Vậy dùng trò đuổi bắt thì sao?"

"Ta sẽ cải thiện thể chất của chúng mà không bị nghi ngờ."

Sau đó, một màn rượt chạy bắt đầu. Ray sẽ giúp bọn trẻ cách kéo dài thời gian bị tóm, còn Norman sẽ đuổi. Cùng thời điểm ấy, sơ Krone lặng lẽ đứng từ xa quan sát từng hành động.

Dường như sơ nổi hứng thú với việc bộ ba đang làm. Bà không thể kìm lại những ý thích quanh quẩn óc đầy vui sướng. Chờ tất cả đông đủ quay về, Krone tiến lại gần chúng, cái miệng giương lên, nói:

"Các con chơi vui quá nhỉ? Sơ tham gia được chứ? Sơ rất muốn gần gũi với mấy đứa."

Không chần chừ hay đúng hơn vì sự vui vẻ của lũ trẻ, cả ba chẳng có lý do nào từ chối. Cơ thể Ray như phản kháng dữ dội không ngừng run rẩy. Cái cảm giác đè ép này khiến sự đề phòng của em tăng gấp bội.

"Sơ sẽ đuổi theo mình và thuận tiện bắt thêm những người khác."

Bất ngờ Norman khẽ vỗ vai, mỉm cười dịu dàng nhìn em. "Ổn mà." Thanh âm đó như đến. Cậu chắc hẳn đã nhận ra sự lo lắng trong Ray. Và tương tự, cậu cũng thấy vậy dù đây chỉ là một trò chơi. Bởi nó quyết định quá nhiều thứ. Về quyết tâm, ý chí, cả tương lai.

Qua đôi mắt nhau, họ tự thấu về nó. Bây giờ, ngoài việc truyền động lực, tự nhủ phải dũng cảm còn cách nào khác sao?

Không, Norman tin Ray. Ray tin Norman. Và do đó, họ chọn chạy hai hướng khác biệt.

"Tám phút bốn mươi giây."

"Còn hai người nữa."

...Hoặc có lẽ vậy?

Hiện tại, dù sức lực sơ hơn hẳn đám trẻ nhưng chạy nhiều Krone đã thấm mệt. Bước chạy mất dần đi sự nhanh nhẹn vốn có. Cả hai tiếp tục lợi dụng cơ hội đó lần nữa tách nhau.

Đúng như phán đoán, dự vào mặt sức khỏe, Krone chọn Norman làm mục tiêu, dồn dập đeo đuổi qua mỏm đá. Và rồi khi bất chợt dừng lại, ngày thứ hai tiếp xúc Norman, Ray, lần đầu bà ta thấy ớn lạnh cả người.

"Đây là năng lực của những đứa đạt điểm tối đa?"

Còn Ray, em chỉ trông đợi phút giây này. Em đến gần Krone và chạm vào vai bà. Nhẹ nhõm giơ chiếc đồng hồ cầm tay đáp:

"Hết giờ."

Và chẳng ai hay, tình cảnh đó sẽ kéo dài bao lâu. Chỉ biết linh hồn em sắp tàn rồi. Một linh hồn đã dần héo úa đến tuỷ xương. Và chẳng ai hay. Niềm hy vọng có chợp tắt những ngày hùng đông đến? Tia nắng sớm mai của em liệu sẽ tan biến chăng?

"Ngươi có muốn cứu Norman không?"

Hãy dâng hiến như người tôn thờ thánh thần đầy khao khát. Để niềm mong ước thành sự thật.

... Ray đã nghe thấy rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia