ZingTruyen.Asia

[Noren] Thiên Thần

Chap 02

chocopuduu

Và cứ như vậy, bốn tháng đã trôi qua. Renjun thường nghe nói rằng thời gian trôi nhanh khi bạn đang vui vẻ. Bốn tháng ấy là quãng thời gian bình yên nhất mà Renjun có được. Sự bế tắc là điều em luôn cảm nhận khi lang thang hay bay lượn trên bầu trời, nhưng kể từ khi đến gia đình quý tộc Lee, em nhận thức được từng thời điểm, các mốc thời gian và những điều kỳ diệu gì xảy ra xung quanh em.

Những người hầu đã dạy Renjun cách xem lịch và nhận biết thời gian bằng cách sử dụng đồng hồ của ông nội Jeno được đặt tại đại sảnh của khu nhà dành cho người hầu. Tất cả bọn họ đều dễ gần dù em đã từng trải qua một bầu không khí dày đặc khó xử trong tuần đầu tiên. Renjun trông khác biệt, có chút đáng sợ với mái tóc bạch kim và đôi mắt vàng, nhưng có một người hầu tên Hangyul, có vẻ cậu ta là một người ở tầng lớp dưới đáy xã hội. Cậu ta làm việc ở nhà bếp nhưng thỉnh thoảng sẽ tới giúp đỡ dọn dẹp chuồng ngựa.

Trong bốn tháng đó, Renjun đã học được rất nhiều điều về gia đình quý tộc mà em hiện đang ở, còn có biết được rất nhiều thứ thú vị về Jeno.

Gia tộc Lee sở hữu khối bất động sản khổng lồ với tòa lâu đài nguy nga, ngoài ra còn có khu đất vườn tược, sân chơi trải dài hàng dặm và hơn thế nữa. Nhà họ Lee có hai người con trai nhưng cậu út có vẻ bị coi như cái bóng của anh trai mình. Jeno chính là cái bóng ấy. Anh trai của anh, Mark, hơn anh một tuổi và đang là thành viên của hội đồng thành phố này. Một người đàn ông bận rộn, Renjun hiếm khi thấy anh ta ở nhà.

Mark Lee là người con trai được yêu thích nhất, chính là đứa con vàng ngọc của cả gia tộc, là người thừa kế hoàn hảo.

Mặt khác, Jeno Lee là một cậu con trai nhút nhát, không có ước mơ to lớn hay mục tiêu sống nhất định. Hoặc đó chỉ là những điều mẹ kế của anh vẽ vời về anh.

Đó không phải là sự thật. Jeno bị nữ chủ nhân của gia đình này ghét bỏ vì anh là kết quả của mối tình vụng trộm bất chính giữa cha Lee và một người phụ nữ dưới đẳng cấp của họ - một cô đầy tớ đơn thuần, bà ta đã quyến rũ chủ nhân của mình. Gia đình Lee đã cố gắng che giấu sự thật nhưng chuyện này giống một đường ống bị vỡ, rò rỉ là điều hoàn toàn có thể xảy ra. Tin đồn bay xa và lan truyền từ người này sang người khác cho đến khi sự thật bị phơi bày.

Bất chấp những tin đồn ấy bị người ta bàn ra tán vào như thế nào, chỉ cần họ không động đến Jeno là được.

Cũng trong bốn tháng đó, Renjun đã biết nhiều hơn về Jeno, dù anh không phải là người chủ động mở lòng tâm sự cùng em. Không dễ dàng gì để có thể nhìn thấu một người, tất cả đều là kết quả của sự quan sát và tìm hiểu. Thiên Thần không có màu sắc yêu thích, không có thức ăn yêu thích, không có vật nuôi yêu thích, không có gì cả. Em chỉ đang... Thở để sống. Nhưng em chưa bao giờ cảm thấy cuộc sống của mình nhàm chán cho đến khi gặp những người phàm trần đó.

Renjun cho rằng Jeno tốt bụng một cách không cần thiết, ngay cả với những người không xứng đáng với lòng tốt đó.

Em nhớ lại một lần cùng Jeno đi đến chợ công cộng. Hai người tình cờ nghe được mấy người chủ quầy hàng đang đồn thổi về anh, gọi Jeno là thằng con hoang. Anh vẫn mỉm cười với những người đó và trò chuyện với họ như thể họ không hề cố ý để anh nghe thấy những điều kinh khủng ấy. Renjun đau lòng nhìn nụ cười hoàn hảo không bao giờ chùn bước ấy, dù nụ cười của Jeno có đẹp đẽ và ấm áp đến đâu cũng không thay đổi được sự thật rằng tất cả sự giàu sang mà anh hưởng đều phải đánh đổi thì mới có được.

Tuy nhiên, một lần nọ, Jeno tốt bụng bỗng nổi nóng và suýt bắt đầu đánh nhau với một tên chủ quầy hàng khi nghe hắn ta nói xấu Renjun.

"Hãy tránh đường cho tên con hoang và người tình quái vật của hắn đi kìa."

Renjun thực lòng không bận tâm. Em hiểu rõ hơn bất cứ ai rằng người phàm đôi khi có thể phải hứng chịu những lời nói cay nghiệt nếu không đủ cứng rắn. Với Renjun những lời ấy hoàn toàn sáo rỗng vô nghĩa, em đã sẵn sàng vứt nó ra sau đầu, nhưng em không ngờ rằng Jeno lại giận dữ xông đến hướng của người đàn ông và túm lấy cổ áo của hắn ta.

Jeno nhấc người đàn ông lên khỏi chỗ ngồi và đẩy hắn vào tường. Đôi mắt của anh phản chiếu đong đầy sự giận dữ, Renjun còn cảm nhận được rằng anh hoàn toàn có thể bùng nổ cơn tức giận ngay lúc này.

"Nói lại lần nữa xem." Jeno nghiến răng gằn giọng với tên kia, sự nguy hiểm trong giọng nói có thể khiến bất cứ ai cũng phải run sợ.

"Chủ nhân Jeno." Renjun bình tĩnh tiến tới nắm lấy tay Jeno ngăn anh lại: "Đủ rồi. Chúng ta phải đi thôi. Mặc kệ bọn họ đi."

"Chúng tôi rất xin lỗi cậu Lee." Có vài người xung quanh bước lên thay mặt tên chủ quầy hàng kia nói lời xin lỗi, trong khi tên đầu sỏ thì vẫn đang trong tình trạng bàng hoàng trước hành động của Jeno.

May mắn thay, cuối cùng thì Jeno đã nghe lời Renjun và đi theo em lên xe ngựa. Không gian hạn hẹp giúp em có thể gần gũi và nhìn rõ Jeno hơn. Em có thể nhận ra từ đôi vai căng thẳng và bàn tay siết chặt của Jeno rằng cơn giận của anh chưa kịp nguôi ngoai. Trong mấy tháng ở cạnh anh, Renjun chưa bao giờ thấy Jeno nóng nảy đến mức khiến tất cả người có mặt chứng kiến tại đó ​​đều bị sốc.

Sau sự việc hôm đó, những lời bàn tán, xì xào không còn nữa. Điều tốt hơn nữa là Mark Lee đã chặn tin báo xảy ra chuyện trước khi nó đến tai cha mẹ của anh em bọn họ. Mark cam đoan rằng Jeno sẽ phải nhận hình phạt cho hành động của mình nếu bị hai vị phụ huynh phát hiện, đó là lẽ đương nhiên trong ngôi nhà không có sự công bằng này.

Jeno vẫn hay giúp đỡ và tốt bụng bất chấp cả những chuyện mà người ta bàn tán khiến Renjun tự hỏi sẽ thế nào nếu anh bớt tốt đi một chút. Anh đối đãi công bằng với tất cả mọi người mặc cho việc anh luôn bị đối xử bất công trong chính gia đình mình. Chính vì tốt tính nên Jeno nghiễm nhiên trở thành người được yêu thích của những người hầu trong gia đình đó.

Sự tốt bụng của Jeno là hoàn toàn thật lòng. Tất cả, Renjun có thể nhìn thấu trái tim anh. Em tuy đã mất đi đôi cánh của mình nhưng thị giác, năng lực siêu nhiên để nhìn thấu một người vẫn còn nguyên vẹn. Renjun thậm chí còn có thể nhìn thấy những thiên thần khác đang bảo hộ người phàm của mình, em thấy được toàn bộ.

Tuy nhiên, em lại không thể tìm hay nhìn thấy thiên thần của Jeno.

Các thiên thần xung quanh quan sát Renjun với ánh mắt đầy tò mò. Em nghĩ chắc hẳn hầu hết họ đều xem câu chuyện của em như một bài học về sự trừng phạt, một thứ được tạo ra để khiến các thiên thần khác e sợ. Nhưng Renjun cũng đâu phải người đầu tiên, có khá nhiều người đã từng trải qua việc bị trục xuất khỏi thiên đàng như em mà, em thật không hiểu tại sao mọi người lại chỉ đổ dồn ánh mắt vào em như vậy.

Renjun có thể cảm nhận được ánh mắt ẩn chứa nhiều thắc mắc của các thiên thần khác mỗi khi em quay lưng lại, họ săm soi vết sẹo xấu xí nơi đôi cánh em từng ngự trị. Tuy em đã mặc bộ quần áo của phàm trần, những thiên thần đó vẫn có thể nhìn thấu, nhưng họ sẽ không cảm thông khi thấy em đau đớn. Không, sự cảm thông nằm ngoài khả năng hiểu biết của họ. Những thiên thần đó chỉ xem em như một tấm gương cho các thiên thần khác, đừng bao giờ hành động giống như em nếu không muốn có kết cục thảm hại như vậy.

-------------

Tuyết bắt đầu tan. Gia tộc Lee trở nên bận rộn hơn, bao gồm cả Renjun. Người đến rồi đi, lời đồn truyền từ người này sang người khác, có những ảnh hưởng xấu và tốt nhưng Renjun vẫn ở lại nhà của Jeno, làm những công việc mà em được trả tiền công, như vậy cũng tốt vì ít ra không có ai nói rằng em đang ăn bám Jeno.

Một ngày nọ, bác sĩ thú y đến cùng với trợ lý của mình để kiểm tra tình trạng những con ngựa của gia tộc Lee.

"Các cậu đã giữ cho tất cả những con ngựa đều trong trạng thái sức khỏe tốt. Cậu đã hoàn thành xuất sắc công việc chăm sóc những con vật này, hãy tiếp tục phát huy." Bác sĩ thú y gật gù nói.

Renjun bình thản nghe những lời khen ngợi của vị bác sĩ kia mà không cảm thấy một chút hạnh phúc nào giống với những người phàm khác. Em vẫn tôn trọng đáp lại.

"Cảm ơn bác sĩ Kim."

"Không có chi. Con ngựa caramel—"

"Hans."

"Phải, Hans. Nó đã hồi phục chấn thương tốt nên tôi sẽ giảm liều thuốc và bổ sung nhiều vitamin vào thức ăn để tăng cảm giác thèm ăn. Tôi nghĩ đó đã là tất cả những gì tôi cần nói bởi cậu đã chăm sóc chúng tốt hơn những gì tôi nghĩ."

"Đấy là công việc của tôi." Renjun đáp lời.

Bác sĩ Kim mỉm cười: "Hãy tự tin lên vì cậu đang làm khá tốt. Được rồi, đó là việc của ngày hôm nay. Tôi cần phải đi ra ngoài ngay bây giờ."

Bác sĩ thú y rời đi, một người hầu khác bước vào trong để chải lông cho những con ngựa. Trong khi chờ đợi bên ngoài, Renjun trông thấy người bạn của mình, Hangyul, bước ra từ vườn cây ăn quả.

"Renjun!" Hangyul kêu lên và chạy đến ôm lấy em. Lần đầu tiên bị ôm như vậy Renjun đã cảm thấy có chút khó chịu với Hangyul, nhưng bây giờ thì em đã quá quen với nó nên thấy hành động đó bình thường.

Hangyul là một người đàn ông có vóc dáng to lớn và làn da rám nắng vì đảm nhiệm tất cả những việc nặng nhọc trong số những công việc của người hầu. Anh ta cũng có một khuôn mặt nam tính và thân thiện, ấy là lý do sao mà những người hầu trong nhà đều quý mến anh ta.

"Thị trấn bây giờ đang nhộn nhịp lắm. Họ đang trang trí trung tâm thị trấn cho lễ hội sẽ diễn ra vào tuần tới."

Hangyul tiếp tục nói với Renjun về tất cả những gì anh ta đã thấy khiến em chỉ có thể cố gắng tưởng tượng khung cảnh ở ngoài phố trông như thế nào. Thực ra không phải vì em không thể đi, chỉ là em không muốn đi thôi. Em nghĩ rằng công việc của mình là phải ở trong chuồng và chăm sóc những con ngựa. Nếu cứ ung dung rời đi xem náo nhiệt ngoài kia thì chắc chắn em sẽ không còn là người có trách nhiệm với công việc của mình nữa, em không muốn làm mọi người nghi ngờ khả năng của mình.

"Và tôi cũng đã gặp lại cô gái ấy. Cậu còn nhớ người mà tôi đã nói với cậu không, cô gái có mái tóc xoăn và đôi mắt nâu?" Hangyul vẫn thao thao liên tục về câu chuyện của mình.

"Làm sao ta có thể không nhớ chứ? Cậu luôn nói về cô ấy mỗi khi có thể mà." Renjun nói một cách tinh nghịch. Điều đó cũng vậy, em đã học được từ người bạn nhân thế thân thương của mình: "Vậy... Chuyện gì đã xảy ra?"

"Nàng hỏi liệu tôi có đến dự lễ hội không." Hangyul đỏ mặt.

Theo ánh nhìn của một người yêu cái đẹp như Renjun thì em khẳng định vẻ mặt ngượng ngùng của anh ta lúc này chẳng đẹp chút nào.

"Vậy cậu đã nói gì với cô ấy?"

"Tất nhiên tôi sẽ đến nếu nàng ở đó và nàng đã đỏ mặt sau khi nghe tôi nói vậy. Renjun... Tôi nghĩ mình đang yêu."

Renjun mờ mịt đảo mắt nhìn Hangyul. Tình yêu, là một khái niệm mà em sẽ không bao giờ hiểu được. Em chưa từng cảm nhận được tình yêu trước đây. Tất cả những kiến ​​thức mà em biết đều đến từ những quan sát của chính mình. Có vẻ như người phàm trần vô cùng háo hức được cảm nhận thứ cảm xúc đó, để tìm được tri kỷ, nửa kia của họ. Renjun đã chứng kiến ​​những người phàm trần thành công trong việc kiếm tìm tình yêu của đời mình, nhưng đâu phải ai cũng có được vận may như vậy, thậm chí còn có người phát điên vì trải qua đau khổ trong tình yêu. Renjun nhíu mày, nếu vậy thì tình yêu có thể khiến ai đó thăng hoa hoặc có thể sẽ phá hủy cuộc đời họ. Chỉ có điều, em vẫn chưa hiểu, rốt cuộc tại sao người ta nhất định phải chạy theo thứ cảm xúc dễ khiến họ điên loạn như vậy.

Suy đi tính lại, Renjun hi vọng trường hợp của Hangyul, anh ta sẽ có được may mắn.

"Cậu biết không Renjun, nếu nàng nói với tôi rằng nàng thích tôi, tôi sẽ vén lọn tóc nàng ra phía sau tai."

Hangyul vén một lọn tóc bạch kim của Renjun để chứng minh điều anh ta đang nói.

"Và rồi chúng tôi sẽ cùng nhau khiêu vũ dưới ánh trăng."

Hangyul tiếp tục say mê nắm lấy tay Renjun, cánh tay còn lại của anh ta không ngần ngại đặt trên phần lưng dưới của Renjun rồi họ nhảy cùng nhau, Hangyul xoay người Renjun vòng quanh.

"Rồi tôi sẽ kết thúc câu chuyện lãng mạn đó bằng một nụ hôn trao nàng dưới ánh trăng. Rất tuyệt vời đúng không?"

Sau đó, Hangyul ôm lấy mặt Renjun và từ từ nghiêng người về phía trước. Renjun biết Hangyul sẽ không làm điều này với mình vì người mà anh ta đang mộng tưởng là cô gái trong lòng. Vả lại, đây cũng không phải lần đầu tiên anh ta làm vậy với em.

Nhưng lần này không may mắn lắm, hình như có ai đó đã trông thấy hành động mờ ám này của hai người.

"Renjun!" Một giọng nói pha chút tức giận đột ngột vang lên.

Cả hai giật mình quay nhìn về phía chủ nhân giọng nói. Hangyul gần như muốn nổ tung vì xấu hổ khi nhìn thấy vị chủ nhân trẻ tuổi của ngôi nhà. Anh ta nghĩ thầm chắc lần này xong đời rồi, bị chủ nhân bắt gặp mình đang hành động ngu ngốc trong giờ làm việc.

Jeno mặc một chiếc áo sơ mi trắng rộng rãi và quần kaki. Anh ấy đang đeo kính, Renjun nghĩ rằng anh đã dành cả ngày hôm nay để học trong thư viện, mái tóc đen được chải chuốt gọn gàng vào ban sáng của anh đã rối bời. Nếu những cô gái khác trông thấy dáng vẻ này của Jeno thì họ sẽ bị mê hoặc ngay lập tức, còn nếu là bà chủ nhà hay chính là mẹ kế của Jeno thì chắc chắn anh sẽ bị khiển trách vì bộ dạng có phần tùy tiện như này.

Những sải chân dài của Jeno đưa anh đến chỗ hai người, cả Hangyul và Renjun đồng loạt cúi đầu để thể hiện sự lễ phép.

"Chủ nhân Jeno."

"Đứng lên." Jeno ra lệnh. Anh nhìn Renjun, khuôn mặt nhỏ nhắn của em vẫn đang thể hiện vẻ nghiêm khắc, anh đánh mắt sang Hangyul còn đang đỏ bừng vì xấu hổ.

"Chà, có phải ta đã làm gián đoạn khoảnh khắc lãng mạn này không?"

"Thưa không!" Hangyul giật mình phản ứng dữ dội: "Ý tôi là, ngài đã nhầm, chủ nhân Jeno. Chúng tôi xin lỗi vì đã đùa giỡn trong giờ làm việc."

"Nhưng đó đâu phải là giờ làm việc của ta." Renjun ngây thơ nhíu mày, em vừa mới hoàn thành việc chăm sóc ngựa mà, bây giờ đúng là thời gian nghỉ ngơi của em, sao Hangyul lại nói như vậy.

Hangyul kín đáo thúc cùi chỏ với Renjun nhưng màn trao đổi này đã bị Jeno thấy rõ ràng. Anh nhìn hai người một cách nghi ngờ, hàm răng nghiến chặt đầy giận dữ, nhưng anh vẫn cố gắng duy trì phong thái bình tĩnh vốn có của một nhà quý tộc.

"Được rồi, ta đến đây để nói chuyện với Renjun."

"Tôi xin phép, thưa chủ nhân." Hangyul nói và cúi đầu rời đi.

----------------

"Anh muốn nói chuyện gì với ta sao?" Renjun lơ đễnh hỏi rồi quay lưng đi về phía khu vườn. Jeno đi theo sau em.

Đây là nơi yêu thích của họ, bất cứ khi nào Jeno nói có chuyện cần nói thì em đều đi về hướng khu vườn theo bản năng. Những bông hoa e ấp chưa nở, những bụi cây xanh mơn mởn chưa được cắt tỉa nhưng dù sao thì nó vẫn rất đẹp. Hai người dừng chân khi thấy mình đang đứng trước một đài phun nước với tác phẩm điêu khắc về một thiên thần nhỏ. Renjun nghĩ rằng nó thật đáng yêu, có chút giống dáng vẻ của em.

Renjun nhìn Jeno đầy trông chờ, chờ đợi anh. Jeno nhìn vào mắt em khiến em có chút khó đoán anh đang nghĩ gì, nhưng rõ ràng là anh có chút không hài lòng.

"Tối nay chúng ta sẽ rời đi, tới trang viên Yoon để ăn tối. Anh trai ta nói đây là một bữa tiệc để bàn chuyện trọng đại, mẹ kế cũng đã cảnh báo ta phải có cách cư xử tốt nhất."

"Bà ấy vẫn nói với anh như kiểu anh vẫn là một đứa trẻ." Renjun khịt mũi. Khi chỉ riêng hai người họ, Renjun có thể nói chuyện với Jeno một cách thoải mái, tùy ý hơn. Jeno cũng thấy vui khi em có thể thả lỏng như vậy lúc ở trước mặt mình.

Jeno nở một nụ cười buồn với Renjun.

"Em và ta đều biết rằng bà ấy đối xử với ta như thế nào mà, đều là vì bộ mặt của gia tộc này mà thôi."

Câu nói tưởng chừng bình thản này của Jeno đã giằng xé trái tim Renjun. Em không hiểu tại sao mẹ kế của Jeno lại không thể yêu anh như con ruột mình trong khi anh là người cực kỳ ngoan ngoãn, tốt tính và hiền lành. Renjun chắc chắn rằng nếu Jeno ở trong một gia đình khác, họ sẽ hãnh diện mà khoe khoang anh là một người con trai lý tưởng của họ.

Một cơn gió mạnh thổi qua, mái tóc bạch kim của Renjun bay lộn xộn trên mặt em, tạo nên một cảnh tượng diễm lệ không nói nên lời. Jeno bước về phía em, đưa tay thu mái tóc dài của em lại và đặt chúng ra sau vai. Có điều gì đó buồn bã trong đôi mắt sâu thẳm của Jeno mà anh không thể che giấu sau một nụ cười.

Người khác có thể không nhận ra nhưng Renjun khì khác, em đã nhìn thấu tất cả.

"Renjun, ta nghĩ ta sắp kết hôn."

Renjun cảm thấy khoảnh khắc này như dừng lại, thời gian không gian mọi thứ đều ngừng chuyển động.

"Sao..."

Jeno lùi lại một chút nhưng Renjun vẫn ở nguyên chỗ cũ. Đây là cách sống của những gia đình quý tộc. Bây giờ hai người đang đứng đối diện nhau - một người trông chán nản còn người kia thì kinh ngạc.

"Nhà họ Yoon có một cô con gái nhỏ hơn ta hai tuổi. Ta đã đủ tuổi kết hôn, với cả chắc hẳn rằng họ mong một tên khốn như ta rời khỏi căn nhà này."

"Đừng nói vậy mà!" Renjun thốt lên. Em cảm thấy mình đang dần mất bình tĩnh khi nghe người đàn ông trước mặt nói ra câu này. Sao anh có thể tự nói bản thân mình như vậy.

"Nhưng đó là sự thật." Jeno đáp, tuy cố gắng nở nụ cười bình thản nhất nhưng nó lại không thể che giấu được vẻ mất mát trong ánh mắt anh: "Họ vẫn luôn muốn ta rời đi, nhưng không phải theo một cách vô dụng. Ta vẫn chỉ là một công cụ giải quyết công sự của họ thôi. Và bữa tối này rất quan trọng vì ở đó sẽ quyết định ngày đính hôn."

Một khoảng lặng kéo dài. Renjun đang nhìn chằm chằm vào Jeno, cố gắng đọc suy nghĩ của anh nhưng lần này em hoàn toàn bất lực. Còn Jeno thì nhìn vào đài phun nước, lảng tránh ánh mắt cố gắng kiếm tìm điều gì của em. Sau khi sự im lặng kéo dài được một thời gian ngắn, Jeno lòng tràn phức tạp nhìn lên. Anh cố thử giao tiếp bằng mắt nhưng Renjun chưa đủ thông biết để có thể hiểu được ý của Jeno. Lúc này em mới ngộ ra, còn quá nhiều điều để tìm hiểu về con người cũng như những hành vi và cảm xúc phức tạp của họ.

"Renjun, ta không muốn kết hôn với một người mà ta không yêu. Em có hiểu không?"

Yêu? Lại là yêu? Yêu - một lần nữa. Mọi người sẽ thực sự qua đời nếu không có tình yêu sao?

Chẳng phải vừa rồi Hangyul rất hào hứng và vui mừng khi nói về tình yêu sao. Vì sao bây giờ đến Jeno thì anh lại nói bằng vẻ thất vọng và khẩn thiết nhường này?

Cuối cùng thì thứ cảm xúc thực sự của tình yêu là gì? Chẳng lẽ thiên thần như em sẽ mãi không hiểu được hay sao?

----------------------

Kẻm ơn mọi người hỏi thăm, tôi khỏe rồi. Mọi người nhớ giữ gìn sức khỏe nhé😘😘

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia