ZingTruyen.Asia

NONSENSE#2

1;; chết

gotohellwithbias

takemichi chết rồi.

ừ.

chết rồi.

vì gã, vì anh, vì hắn, vì em, vì chúng ta.

takemichi, là anh hùng, là ánh sáng, là ngọn đuốc, là hi vọng.

là những gì trân quý nhất.

của gã, của anh, của hắn, của em, của chúng ta.

thế mà, tại sao? em chết rồi. chết một cách lặng yên, nhạt nhoà.

tại sao vậy?

tại sao lại bỏ lại những sinh mạng dập dờn như tia lửa chỉ chờ lúc vụt tắt vậy? tại sao lại từ bỏ chức danh "ánh sáng hi vọng" vậy? tại sao lại rời bỏ thế gian vậy?

chẳng ai biết em chết như thế nào. chỉ biết em chết trong nhà, khi trời hẵng còn tối mù mịt, khi những ánh đèn le lói qua khung cửa sổ chỉ vừa mới tắt. em chết một mình. em chẳng có ai bên cạnh. em chẳng có ai hỏi han. em chẳng có ai lo lắng. em chẳng có gì.

họ nói cơ thể em bị phá hủy từ bên trong. lục phủ ngũ tạng nát bấy, thế mà lạ kì một điều. ấy là em chẳng ho, chẳng ho ra máu. và có vẻ em cũng chẳng đau, vì nhìn mặt em thanh thản lắm.

à.

đấy là cái giá hả?

chết.

em chết.

vì gã, vì anh, vì hắn, vì em, vì chúng ta.

vì sử dụng năng lực, vì thay đổi quá khứ, vì thay đổi thời không.

takemichi, mở mắt ra, làm ơn? nhìn gã, nhìn anh, nhìn hắn, nhìn em, nhìn họ. một lần thôi cũng được.

cớ sao lần cuối gặp nhau, lần cuối nhìn nhau, lần cuối nói cùng nhau lại là trong cơn say mèm của buổi nhậu cơ chứ? em về sớm là vì thế à? chẳng chào, không nói, không nhìn. em cứ thế mà từ biệt những sinh mạng vừa được cứu rỗi kia. rồi em về, em chết, em bỏ thế gian này mà đi...

em ơi, em đâu rồi?

em nói mình ổn và cất bước đi. em đi xa, thật xa khỏi nơi này.

em đi rồi tôi biết phải làm sao, hả em, em ơi?

em đi rồi, để lại tình tôi bơ vơ nơi đây,

em đi rồi, để lại tình tôi hoảng loạn nơi này.

nói cho tôi, một câu thôi, rằng, tôi phải làm gì? em cứ thế mà bỏ đi ư?

tình gã, tình anh, tình hắn, tình em, tình chúng ta. mười hai năm. mười hai năm cuộc đời, mười hai năm thanh xuân, chỉ vậy thôi sao? hả em ơi...

end.

#tsu

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia