ZingTruyen.Asia

[NOMIN] BƯỚC QUA LẰN RANH GIỚI

Chương 22

qina_qina

Nghi lễ kết thúc từ lâu, quần chúng tản ra khỏi đền bắt đầu dạo chơi buổi đêm, cùng người thân, người yêu, bạn bè tận hưởng cảm giác lễ hội đến hết ngày. Mark Lee đem đến cho Jaemin một chai nước mát, ngồi cạnh cậu bên ghế đá ven đường đợi đám bàn trên bàn bên bàn dưới chơi trò chơi lãnh quà.

"Anh nói sẽ không sao mà. Em lo lắng cho cậu ấy nhiều thế sao?"

"Em không biết, cảm giác không nỡ nhìn. Dù là không nguy hiểm nhưng anh chưa từng thấy xót cho ai đó hả?"

Mark Lee hơi khựng lại, nghiêm túc suy nghĩ câu hỏi của Jaemin.

"Có chứ, rất nhiều là đằng khác. Ví dụ như... Thấy xót cho em này", anh nhích nhẹ vào vai Jaemin, thành công để cậu nhoẻn môi cười.

"Không được lấy em ra đỡ thay cho em trai bé nhỏ của anh"

"Haechan... hẳn phải ghét anh lắm", Mark ngẩn đầu ngước nhìn dãy đèn lồng lấp lánh. "Từ lúc hoàn thành xong thủ tục, em ấy đã thật sự cắt đứt với anh rồi"

Không mấy khi mà Jaemin thấy Mark biểu hiện sầu não, cậu biết anh có rất nhiều tâm tư trong mối quan hệ không bình thường với Haechan, nhưng lại không dám quá phận xen nhiều vào chuyện riêng của anh, hai người cứ thế đành im lặng tự đuổi theo suy nghĩ riêng của bản thân.

Cậu nhìn đông ngó tây thấp thoáng thấy bóng ai giống bố Na, muốn đi đến, được thì có thể nhờ ông đưa mình về, dù gì cậu chơi đến đây là đủ rồi.

"Anh, bố em ở đằng kia, có lẽ em phải về thôi. Hôm nay rất vui, cảm ơn anh", Jaemin tạm biệt Mark, ghé đến chỗ đám bạn mình nói mấy câu rồi hoà vào dòng người đi mất.

Vừa lúc Jeno sắp xếp xong ở đền, vẫn y nguyên một thân phục trang, phía dưới mang dép cói làm dịu bàn chân từ tốn rẽ đến.

"Anh Minhyung, Jaemin đâu?"

Mark thắc mắc, "Đã về rồi, em tìm làm gì?"

.

Jaemin nhăn nhó, người thì đông, đi cũng không nhanh được, cứ hết va vào bên trái lại đụng qua bên phải, mãi mới tới cuối khu phố thoát khỏi đám đông thì cũng đã không còn thấy bố đâu. Cậu rúc hai tay mình vào ống tay áo lớn co ro nhìn quanh mà chép miệng, "Không lẽ lại đi bộ về?"

Đứng quanh quẩn một lúc, Na nhỏ lò dò đến bãi đỗ xe cũng không thấy xe nhà mình, muốn gọi điện thoại nhưng suy đi tính tới nghĩ phiền bố Na phải quay lại, ở đây có lẽ cách nhà không xa mấy vẫn cứ tản bộ mà về.

Vấn đề là chỗ này có chút không quen, ra khỏi khu vực lễ hội rồi nên thưa người lại còn hơi tối. Thứ duy nhất cậu xác định được là con đường phía xa kia có lối men theo biển, đến đó cậu sẽ biết đường trở về. Tính toán tốt trong đầu Jaemin đành tìm cách đi qua phía đấy.

Nhưng hình như càng đi lại càng dẫn đến bìa rừng, càng không có ánh đèn, bạn Na nhỏ bắt đầu có chút ớn lạnh. Rõ ràng con đường nhìn qua rất dễ đến, nhưng đi rồi mới thấy lối để qua đó là một đoạn đường không thân thiện chút nào.

Đường quê buổi tối hoang vắng, lại lạc trôi tới khúc cây cỏ vách núi nào mù tịt, Jaemin không có gan đi tiếp liền suy nghĩ xem bây giờ quay về chỗ lễ hội còn được không. Cậu quay đầu định trở lại thì đột nhiên ngay phía sau cách hai thước, ở đâu xuất hiện ba kẻ lạ mặt, đầu đeo mặt nạ quỷ vô cùng đáng sợ đứng yên thành hàng nhìn tới từ lúc nào không hay.

Jaemin bị doạ sợ mà hét toán lên, bọn người đó nhìn nhau dự tính gì đó. Người cậu run lẩy bẩy, khung cảnh đêm tối lạnh lẽo một mình lạc giữa đường, lại bắt gặp cảnh tượng này không thanh niên nào không biết sợ.

"Đằng...đằng kia ba vị...là... là người phải không? Cho... cho hỏi..."

Ba kẻ bí ẩn bất ngờ đồng loạt lao nhanh đến ép Jaemin vào vách đá sau lưng, cậu mờ mịt không kịp phản ứng, trong đầu ong ong lên hồi chuông cảnh báo, không lẽ là quỷ thật...

"Các người... làm gì?"

Jaemin bị bọn người lạ giữ lại, mặt tái nhợt hoảng sợ nói không nên lời, đến sức vùng vẫy tự dưng cũng không có. Đám quỷ này chẳng nói chẳng rằng cứ thay nhau dí sát gương mặt dữ tợn vào cậu cười khúc khích.

Một tên trong bọn dùng bàn tay bẩn thỉu của mình vỗ vỗ lên mặt Jaemin rồi miết theo đó vuốt xuống cần cổ trắng xinh, cậu tự dưng thấy kinh tởm. Jaemin rất nhạy cảm trong việc đụng chạm, nào giờ chẳng ai được phép lướt vào da dẻ cậu như thế, nếu có thì cũng chỉ mỗi...

"Jeno", Jaemin vô thức gọi tên hắn trong cơn hoảng sợ.

Ba kẻ này đột nhiên khựng lại động tác, nhưng mau chóng tiếp tục vờn quanh con mồi ngon của mình. Bọn này có là ma quỷ thì chạm vào cậu cũng xem như tới giới hạn rồi, Jaemin điên tiết vùng ra, tay muốn lột mặt nạ của một gã trong số đó.

"Mẹ kiếp, ai cho mày sờ tao đấy"

Nhưng một người thành phố vẫn không bằng sức thanh niên vùng quê, tay cậu bị bắt lại, bọ nó bao quanh siết cậu chặt hơn.

"Bọn khốn này, muốn gì nói mau! MẸ NÓ THỨ DƠ BẨN", Jaemin gào lên, đưa tay vùng vẫy loạn xạ.

"BỎ TAO RA, BỚ NGƯỜI TAAAA"

Cậu ra sức gào lên liền bị chúng bịt miệng lại. Jaemin bắt đầu cảm nhận nguy hiểm thật sự, ư ư kêu trong họng, cố chống cự tới đâu hay tới đó cho đến khi một bóng người nhanh như gió lao đến mạnh tay lôi bọn người kia ném ra ngoài. Chính xác là ném khi mà Jaemin thấy hắn cầm lấy cổ từng tên bóp mạnh vứt hẳn xuống đường tối.

Người nọ nhìn qua thấy Jaemin đang run lên mới gấp gáp kéo cậu áp vào người, gầm gừ hung tàn.

"Bọn mày năm nào cũng chơi trò này không biết sợ hả? Dám đụng đến người của Lee Jeno. Mau tháo mặt nạ ra!"

Ba tên này trông vậy lại vô cùng ranh mãnh, nhìn Jeno đang ôm Jaemin biết hắn sẽ không thuận tay làm gì mà tìm đường tẩu thoát.

"Xin lỗi xin lỗi, lần sau không làm nữa, tha cho chúng tôi lần này"

Bọn chúng vừa rối rít xin xỏ vừa bỏ chạy tán loạn. Jeno biết đám này cũng chỉ là tụi thanh niên quậy phá, tới ngày lễ hội thích dựa vào hủ tục hiến tế cho thần linh mà đi tìm người hù doạ, năm nào cũng xảy ra đôi ba vụ nhưng đều chỉ dừng lại mức chọc phá rồi bỏ đi, không ngờ lại trúng đến Jaemin, đụng đến người trong lòng, Jeno càng không khoan nhượng muốn bắt bọn nó lại trả giá đủ đầy.

Nhưng lúc này Jaemin ở trong ngực hắn hai tay nhỏ níu chặt vạt áo rấm rức giữ lại. Jeno xìu lòng ôm chặt cậu, ở vị trí cao hơn mà cúi xuống hôn lên đỉnh đầu Jaemin, luôn miệng nói "không sao, đừng sợ"

"Sợ chứ sao lại không? Sợ chết đi được!", thỏ nhỏ lúc này vẫn già mồm gào lên.

"Cậu muốn tôi làm gì bọn nó tôi đều làm"

"Đồ điên, làm gì là làm gì?", Jaemin đẩy hắn ra, vì có người dỗ mà nổi lên cơn uỷ khuất dùng dằng bỏ đi.

Jeno giữ lại tay cậu nhẹ giọng gọi, "Na Jaemin..."

"Cảm ơn hậu duệ Lee đã dang tay giúp đỡ, nhưng xin phép đính chính, tôi không phải người của cậu"

"Là người của tôi"

Giọng hắn nhẹ như nước nhưng hành động lại mạnh mẽ siết lấy cổ tay Jaemin, cậu đang chuẩn bị tinh thần nhìn thấy sự buông xuôi của hắn như mọi khi, lại không ngờ được thời điểm dở khóc dở cười này Jeno lại nói ra lời khó hiểu. Nhăn mày nhìn hắn trong bóng đêm:

"Lúc nào cơ? Lee Jeno để tôi nhắc lại lần nữa cho cậu nhớ, tôi...ư...ưm.."

Trời đất quay cuồng, Jaemin mở to mắt khi bị môi Jeno chiếm lấy, không để cậu chuẩn bị bất cứ thứ gì dù là tinh thần hay hơi thở.

Hắn giữ chặt Jaemin ở bên vách núi đá, một tay ghì lấy gáy cậu ép sát hơn nữa vào nụ hôn hắn vẽ ra cho hai người, nụ hôn mà cậu có thể cảm nhận Jeno đã cố gắng đến nhường nào mới nếm ra được vị ngọt ngào lẫn đắng chát như thế.

Không phải kiểu điên cuồng ở cái trao môi đầu tiên cậu chủ động, Jeno lần này gửi hết những yêu chiều thành kính sang cho người trong lòng. Jaemin hé miệng nhỏ đón nhận, đối phương chờ được cho phép gấp gáp tiến sang vừa sợ cậu đổi ý vừa sợ cậu rời đi.

Đối với Jeno bây giờ, hắn đã cố hết sức tỏ ra mình là chiến binh giỏi giang nhất, mạnh mẽ chống lại tình yêu này đến kiệt quệ, cuối cùng lại chính vì sự kiệt quệ này hiểu ra, đẩy cậu đi xa không phải cách để giải thoát cho hắn. Điều Jeno cần đối đầu không phải là Na Jaemin hắn đặt trong toàn bộ trái tim, tâm trí và linh hồn, mà là chính bản thân sợ hãi sự thất bại của mình.

Nụ hôn dứt bởi cái đẩy nhẹ của Jaemin, cậu thiếu dưỡng khí nhân lúc cả hai tách ra mà điều hoà lại nhịp thở của mình, bối rối hỏi:

"Cậu là đang trả lại cái hôn trước hả?"

"Không phải trả lại. Mà là đáp trả"

Đáy mắt Jeno tự bao giờ không còn là hố đen sâu thẳm nữa. Giữa đêm đen mờ sương không có lấy một ánh sao thế này, Jaemin chìm vào biển hồ miên man không chớp mắt.

"Jaemin, Na Jaemin... Tớ yêu cậu đến mất trí rồi"

Âm từ văng vẳng lặp đi lặp lại bên tai, Jaemin nghe không sót một chữ, đến cái ngắt quãng trong tiếng gọi tên cậu cũng khắc ghi. Jeno không thấy đối phương có biểu hiện gì, kiên trì nói thêm lần nữa.

"Jaemin, nghe lời tớ nói không? Tớ yêu cậu..."

Tiếng 'yêu' lần nữa nói ra, chính hắn đã rơi nước mắt. Lee Jeno, hậu duệ đầy kiêu hãnh không biết vui buồn của danh gia vọng tộc nhà Lee vậy mà thời khắc này lại vì một người, vì một chữ tự mình đè nén đến tuyệt vọng trong bao lâu mà đổ lệ.

"Tớ biết..", Jaemin áp tay lên má hắn, gạt đi giọt nước long lanh hiếm thấy trên gương mặt điêu khắc này.

"Jaemin... cậu có thể lại một lần nữa thích tớ được không? Nhìn đến tớ một lần nữa được không?"

Loại tỏ tình ngỡ như đơn giản dễ dàng với tất cả mọi người, nói ra cũng bằng tông giọng rất nhẹ vậy mà chỉ mỗi Jaemin hiểu để có thể làm được điều này Jeno đã vận dụng toàn bộ hy vọng cùng nỗi tuyệt vọng của hắn. Cậu vén miệng, cười đẹp đến nao lòng.

"Lee Jeno nhàm chán vô cùng."

"...."

"Tớ chưa bao giờ ngừng thích được... Mà không, là chưa bao giờ ngừng yêu cậu, Jeno"

Jeno chấn động, thì ra tình yêu chính là kì diệu như vậy, có thể khiến con người ta đau đớn đến tận cùng, lại cũng từ hố sâu không đáy thả cho họ sợi dây cứu rỗi.

"Jeno, một bước nữa là được. Tớ đã đợi cậu rất lâu rồi"

Jaemin cách một bước chân vươn tay, thập phần chờ mong. Khoảng trống giữa cả hai bây giờ đơn giản đủ kẻ một lằn ranh giới ở giữa, không nghìn trùng xa cách, không vạn lý trăm năm, chỉ một vạch này thôi lại làm thay đổi toàn bộ trật tự trong mắt kẻ có tình.

Jeno đi đến, vượt qua khỏi thế giới vô sắc, bỏ lại vùng an toàn phía sau, trút xuống sức ép hắn gồng lên đeo suốt hơn mười bảy năm cuộc đời, ôm lấy Na Jaemin như thể cậu là bảo vật duy nhất hắn có trong tay.

"Cuối cùng cũng nói được rồi, lại còn can đảm đến bên tớ. Jeno, vất vả cho người yêu của tớ quá", Jaemin siết chặt, khoé mắt cũng vì chứa ngập tình yêu mà long lanh muốn tràn ra.

Cậu của hôm thông suốt một đêm từ rừng cấm về, quyết định không để chính mình và hắn ngập ngụa trong thứ tình cảm mơ hồ chết tiệt này thêm mà chấp nhận đánh cược một trận, làm phép thử xem Jeno có thể đối diện hay không.

Có lúc cũng chính cậu mông lung, Jaemin rõ ràng biết Jeno cũng thích cậu chứ, chuyện hắn phá huỷ buổi kết duyên sao cậu lại không biết được, nhưng nếu hắn vẫn chịu đựng chọn bỏ qua cậu thì sao? Đã tính đến phương án nếu Jeno thật sự không thể nói ra, vậy cậu cũng triệt để dứt khoát thôi. Đau khổ thì cả hai cùng đau đi, cậu đã để hắn quyền chủ động rồi bây giờ có thể làm gì hơn?

Chịu giày vò cùng nỗi nhớ Jeno vô bờ mỗi khi không được thấy, cắn chặt răng để giữ bản thân đối đãi với người mình yêu như thể đã hết tình cảm với hắn rồi với Jaemin mà nói là thử thách tàn nhẫn nhất. Nhìn hắn khổ tâm vì mình bao nhiêu chính Jaemin cũng không dễ chịu bấy nhiêu. Rốt lại cũng vì yêu người ta quá. Nhưng cứ đến lúc chờ mong hắn sẽ gần như chân thật nói ra thì lại toàn nhận lấy mấy lời điên rồ ngoại trừ câu thích cậu.

Cho đến đêm bão giông nằm trong vòng tay vỗ về của Jeno, Jaemin dường như thấu cảm được mình sắp không chịu được nữa, sắp mất hết kiên nhẫn đợi chờ hắn rồi. Nhưng may quá, Jeno của cậu yêu hơn Na Jaemin tưởng tượng rất nhiều.

.

"Hù doạ được gì thằng nhóc đó chưa?"

"Jeno... đúng lúc đó cậu ta đến.."

"Mẹ kiếp lại là Jeno, tất cả cũng vì thằng Na Jaemin đó"
.
.
.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia