ZingTruyen.Asia

Nhân duyên vạn kiếp

Lựa chọn

atashiwafurin


Ngẩng mặt lên nhìn vào mái râm dìu dịu trước cửa phòng, một vài hạt nắng nhỏ vươn trên những trang giấy trắng, tiếng lá cây xào xạc vui tai khẽ lôi kéo Rin lại gần giấc ngủ trưa êm dịu. Mùa hè đã đến rồi, chẳng có mấy dịp để nghỉ hè nữa khi đã là sinh viên đại học, đáng lý ra cô nên tận hưởng khoảng thời gian hai tuần ngắn ngủi này của mình, nhưng cô không thể, cô cần phụ giúp gia đình của mình

Rin biết cha mẹ mình sẽ cảm thấy không vui nhưng cô cũng không thể để họ gồng gánh mọi chi phí trong gia đình được, cô đã lớn rồi, đã hai mươi tuổi. Rin đã thử xin việc ở các cửa hàng tiện lợi, một công việc vô cùng phù hợp với cô nhưng rồi cô lại gặp quá nhiều rắc rối khi phải trực cửa hàng vào ban đêm, vì vậy mà sau một thời gian thì cũng phải kết thúc. Cô thật sự muốn làm được một chút gì đó cho cha mẹ mình

Mở máy và kiểm tra một số thư từ quan trọng, Rin nhìn thấy thông tin về những khóa học cho năm sau, những nhận xét của thầy cô về những bản vẽ mà cô đã gửi ngoài giờ lên lớp, còn có một tin nhắn của bạn cô, một đường dẫn gì đó, Rin vô thức bấm vào

- Một cuộc thi thiết kế sao, Rin lướt dọc màn hình máy tính, vô cùng hứng thú

Rin đọc lại bảng thông tin những hai lần để chắc chắn mình không bỏ lỡ một chi tiết nào. Tập đoàn Taishou - một trong những tập đoàn lớn mạnh và lâu đời bậc nhất của đất nước đang trong giai đoạn đổi mới lại toàn bộ và giờ đây họ cần có một mẫu thiết kế mới cho biểu tượng của tập đoàn lẫn các chi tiết liên quan. Cuộc thi thiết kế dành cho tất cả các đối tượng từ nghiệp dư cho đến chuyên nghiệp và có thể bắt đầu gửi bản dự thi kể từ bây giờ, người chiến thắng sẽ nhận được một số tiền thưởng lớn cùng các hợp đồng bản quyền chi tiết

Đây chắc chắn là một cơ hội mà Rin không thể bỏ lỡ, vì vậy mà cô nhanh chóng điền vào hồ sơ tham gia. Sau vài lần nhấp chuột cùng các thao tác trên bàn phím, biểu mẫu được gửi đi hoàn tất. Rin mở một trang mới và bắt đầu tìm hiểu qua lịch sử của tập đoàn

Sau khi cô kết thúc tìm hiểu thì đã là nửa tiếng sau đó, một chút kì lạ thoáng ẩn trong tâm trí, cũng không thể lý giải, đột nhiên Rin lại nghĩ đến vị thần của mình, không vì lý do gì cả

Cô xuống lầu, mở cửa hướng ra sân sau rợp cỏ non, hướng đi về chỗ nghỉ ngơi quen thuộc

Rin ngả đầu vào gốc cây to lớn trước cửa phòng mình, mọi chuyện đã thay đổi thật nhanh chóng kể từ khi Rin vào đại học. Cha mẹ cô đã để dành một khoản tiền đủ để tu sửa lại căn nhà đã dột mái. Một tầng nữa đã được xây nên, đẹp đẽ và vững chãi, cô thật sự rất tự hào về cha mẹ mình, cô biết họ đã cố gắng hết sức, cũng chẳng nhờ sự trợ giúp của ai, chỉ mong mang đến điều tốt nhất cho cô mà thôi

Nói về điều tốt nhất...

Cũng có một người khác cũng muốn hệt như vậy. Ai cũng có thể dễ dàng kết luận rằng Rin đã bị hoang tưởng thật nặng. Suốt bao nhiêu năm qua cô vẫn luôn tin tưởng về một hình bóng, về một người mà thậm chí cô chưa có bất kì một tiếp xúc nào. Chỉ là những giấc mơ mà thôi, những chuyến dạo chơi ở đỉnh đồi, những đêm dài vượt gió ngàn riết, những thứ gần như không có thật, lại thật đến lạ trong lòng cô

Những bài vẽ của cô được nhận xét là mang rất nhiều màu sắc khác biệt, cô đã vẽ chúng từ giấc mơ của mình mà, những bản màu nóng bật của hoa cỏ, những sắc trầm lạnh của đêm đen, những độ trong veo của suối nguồn dậy sống

Cô đã chẳng gặp lại vị thần của mình kể từ lần cô nhìn thấy người đứng trước khung cửa sổ, thậm chí đó còn chưa phân định rằng thật hay mơ, cô vẫn tin tưởng. Người đó đã luôn ở bên cô, luôn chăm sóc và quan tâm cô, chỉ là cô chưa từng nhìn thấy người đó

Những quan tâm dần trở nên thân thuộc đến lạ, chúng ngọt ngào đến mức làm cô phải ngẩn ngơ, những điều rất vụn vặt và gần như không thể nhận ra được, nhưng vẫn từng chút một khẳng định sự tồn tại của người ấy bên cạnh cô

Rin biết ơn chứ, vì những gì vị thần ấy đã mang đến cho mình, rất nhiều khi chúng khiến cô khó xử, như là những vật dụng vẽ của cô, chiếc máy tính và rất nhiều thứ khác, chúng khiến Rin đôi khi tự hỏi rằng mình đã làm những gì để nhận được sự quan tâm trên nhưng đều không có câu trả lời, những điều ý nghĩa nhất mà Rin nghĩ ra được là dưới một gốc anh đào, cô ở bên trong vòng tay người nọ, ấm áp đến nao lòng

Cô không thể vui vẻ dù cho món quà đó giá trị vô cùng, bởi chúng càng giá trị thì lại càng khiến cô nhận ra sự tuyệt vọng của người gửi chúng, điều duy nhât có thể làm cho cô là mang đến những vật dụng bên cạnh, vì vậy mà chúng được đầu tư vô cùng nhiều. Nhưng điều duy nhất mà Rin ước ao, là cùng với người đó một lần thử cùng nhau đi dạo, như cách mà họ vẫn thường làm trong những giấc mơ của cô

- Em thật sự ước chúng ta có thể gặp nhau, lời thì thầm tan ra trước khi Rin say vào giấc ngủ dưới tán cây tỏa rợp, đâu đó một ánh mắt mang ý cười chẳng hề rời khỏi hình bóng cô

___


Mashihito ngồi rung chân trên ghế bành, tay xem qua bản kế hoạch sơ bộ của toàn bộ tập đoàn trong tháng này, mắt vàng rực khẽ lia qua một chỗ, cuộc thi thiết kế sao

- Nee – chan, cậu với gọi cô gái đang đi chầm chậm từ cầu thang gỗ bóng, thật sự nhìn không ra công chúa uy quyền một thời của miền Tây nữa rồi, cậu nhủ thầm nhưng cũng không dám nói ra

Shimoki lê bước trong đôi dép bông họa tiết một chú cún mặc áo trùm màu vàng, trên người là bộ đồ ngủ bằng lụa rộng thùng thình và mái tóc bông lên sau giấc ngủ. Không hề mở mắt, tìm kiếm cậu em theo yêu khí, từng bước một đến ghế dài, ngồi xuống ngay cạnh bên Mashihito, gục đầu lên vai áo len của em trai rồi chờ đợi cho cậu nói tiếp

- Em tưởng cuộc thi thiết kế là dành cho giới chuyên nghiệp thôi chứ, cậu xoa xoa đầu chị mình, làm giảm đi cơn buồn ngủ ban sáng, cậu cũng biết đêm qua chị mình về trễ đến độ nào. Hôm qua Shimoki đến sân bay để tiễn chồng mình đi làm, đến nhà thì cũng đã quá nửa đêm, vật vờ không còn sức sống

- Nghĩ rộng ra xem, giọng mũi đặc của Shimoki làm chính cô cũng cảm thấy buồn cười, ngồi dậy chỉnh qua tóc, uống trà từ ly của Mashihito

- Em ngốc lắm chị à, cậu rót thêm ra cho chị mình, vẫn không ngừng hỏi

- Ừ, vậy đồ ngốc thử nghĩ xem chúng ta có quen ai trong giới thiết kế không, Shimoki quay mặt sang nhìn em mình, dáng vẻ có ý cười làm cậu em thắc mắc thêm vài phần nữa, một lát sau thì liền ngộ ra

- Nhưng bộ phận hình ảnh của tập đoàn cực kì cẩn trọng, liệu Rin có vượt qua được không, Mashihito xoa nhẹ gáy mình, cậu đột nhiên trở nên lạnh gáy. Nhớ lại ấn tượng về bộ phận hình ảnh của Taishou, họ quản lý vô cùng nghiêm túc từng chút về mặt hình ảnh, chính cậu cũng bị góp ý vài lần vào những khi xuất hiện xuất hiện trước truyền thông

- Đừng quá lo lắng, Shimoki cầm lấy bản kế hoạch trên tay mình cũng bắt đầu xem qua, tập đoàn được phát triển dựa theo những kỉ niệm của chichi – ue dành cho haha – ue, người hiểu rõ nhất sẽ vẽ được thứ cần nhất và chính xác nhất

___


Rin ngồi hoàn thiện những nét cuối trên bản vẽ của mình, cảm thấy đã hoàn chỉnh thì lưu lại, ngắm qua một lượt rồi gửi đi. Cô có tìm hiểu về Taishou khá nhiều nhưng lại giống như mình chẳng hề tìm hiểu gì cả, những thứ mà truyền thông cùng các bản báo cáo dựng nên thật sự rất khác, rất không giống với những gì mà cô nghĩ, nhưng những thứ cô nghĩ lại chẳng có một cơ sở nào cả. Lựa chọn của một nghệ sĩ khuyên Rin vẽ theo những gì cô cảm nhận, và cô thật sự đã làm vậy, mong rằng nó sẽ được chọn, dù cơ hội là vô cùng mong manh

___


Sesshomaru xem qua những bản thiết kế mà được chắt lọc lại, chúng đều rất đẹp và mang nhiều ý nghĩa khác nhau, hắn dừng lại trước một hình ảnh, chiếc chuông gió họa nên từ những nét tối giản, họa tiết trên đó là những ô hình lục giác đỏ tươi, sao lại có thể nhầm lẫn được

Hắn mở rộng cuộc thi trên quy mô toàn quốc, cũng là mong cô có thể tham gia vì hắn cũng muốn cho cô có một cơ hội thử sức mình, hắn hoàn toàn không nhúng tay gì vào khâu lựa chọn, cho đến khi còn năm mẫu cuối cùng thì mới đến lượt hắn xem qua. Giữa bao nhiều hồ sơ như thế và dưới đôi mắt của nhóm hình ảnh của tập đoàn thì đã chứng minh được cô tài giỏi đến độ nào rồi, còn chưa kể đến bốn mẫu còn lại đều là đến từ những công ty thiết kế nổi tiếng

Sesshomaru chọn mẫu của Rin và chọn bừa thêm hai mẫu khác, gửi về lại cho cấp dưới, mong rằng sẽ có một lý do thật thích hợp để họ gặp nhau

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia