ZingTruyen.Asia

Nghich Tap Chi Ai Thuong Tinh Dich P1

Sở Úy thế nào cũng không nghĩ tới, Trì Sính lại dùng loại phương thức này xử phạt cậu.

Trên đường bị bắt về, cậu đã tính toán đủ loại trường hợp xấu, lần này bị bắt nhất định là không thể chạy thoát, nhất định sẽ có phạt tiền, nói không chừng còn có thể bị phạt giam. Đừng nói tới năm mới sắp đến, "Tiền thưởng cuối năm" không lấy được, mà nhà cũng không thể về. Cậu phảng phất đã thấy được cảnh tượng mẹ mình lệ nóng tràn mi.

Kết quả, mấy dự đoán của hắn một chút cũng không phát sinh, Trì Sính hoàn toàn không mang hắn về cục cảnh sát, mà là giam vào một tầng hầm ẩm ướt. Ban ngày theo hắn ra ngoài bắt trộm, buối tối lại trở lại tầng ngầm, ăn uống xong xuôi thì còng tay hắn ở trên giường đến sáng. (Tuôi bị đen tối nga =//////=)

Mấy ngày nay, Sở Úy cậu chính là khổ đến không nói nỗi.

Ban ngày mệt mõi giúp Trì Sính bắt trộm, nhất định phải hoàn thành số lượng đã định, nếu không sẽ không có cơm ăn. Gặp phải mấy tên sợ sệt thì đỡ, nếu gặp phải hạng không dễ chọc, cậu có khi còn bị đánh. Có bị đánh cũng không tính là gì! Sở Úy vốn xem việc chịu khỗ không ra gì, mấu chốt lại là cái tên đứng cạnh đợi cậu a! Tôi bị đánh đến đầu rơi máu chảy, anh tốt xấu gì cũng nên giúp một tay chứ? Cứ ngậm một điếu thuốc, ngồi xổm ở góc đường xem náo nhiệt là sao! Tôi đang là làm việc cho anh cơ mà!

Buổi tối trở về cũng là dày vò.

Cậu không biết Trì Sính nghĩ như thế nào, thuê một chỗ vừa nóng vừa ẩm, ở tận hai ngày vẫn không thể thích ứng. Mỗi buổi tối đều tỉnh lại ít nhất vài lần, cứ như là ngủ trong một cái lồng hấp ấy. Điều kiện hơi kém chưa tính, còn nuôi thêm một con mãng xà lớn như vậy, Sở Úy mỗi lần tỉnh lại đều sẽ cùng Bình dấm nhỏ mắt đối mắt nhìn nhau.

Trên trời bông tuyết rơi đầy, Trì Sính như trước ngồi xổm ở góc đường cái, không chớp mắt nhìn chằm chằm cậu.

Sở Úy người gầy không ít, cái quần lại rộng, thế là liền lộ ra mép quần lót bên trong, lại còn là hồng nhạt. Có đôi khi chạy đuổi theo tên trộm, ống quần cà xuống đất, không thể không để ý tới được, cậu liền dùng hai tay kéo lên, dùng sức quá mạnh, đem hình dáng của quả trứng đều hiện rõ ra.

Trì Sính bỡn cợt cười, phủi phủi tàn thuốc, ...

"Đứng lại !"

Sở Úy thân thủ nhanh nhẹn nhào qua, dùng thiết đầu công đập vào xương sườn tên trộm, một chiêu liền chế ngự được kẻ địch.

"Lại thêm một tên!"

Nhanh nhẹn ném người tới dưới chân Trì Sính, động tác đặc biệt tàn khốc.

Trì Sính cũng không nặng không nhẹ nói một câu, "Thực là lẳng lơ ..."

"Anh nói cái gì?" cậu không nghe hiểu được.

Ánh mắt Trì Sính đùa cợt theo lưng quần rộng mở của cậu chui vào, sâu xa nói, "Mặc một cái quần nhỏ màu hồng trong người, không phải lẳng lơ thì là cái gì?"

"Anh nói bậy cái gì?" Ánh mắt càng đen hơn. "Tôi mặc là màu xám."

Trì Sính không Sở Úy bị bệnh mù màu, lại tưởng cậu chột dạ che dấu.

Cậu lại đem quần kéo lên, kéo áo bông xuống che đi, sửa sang tốt rồi liền quay đầu rời đi.

"Đợi chút đã." Trì Sính nói.

Cậu dừng bước, mắt lườm Trì Sính, "Còn chuyện gì?"

Trì Sính lấy tay sờ đầu Sở Úy, phủi ra từ đỉnh đầu một ít bông tuyết, cuối cùng nói thêm một câu.

"Trứng của cậu cũng thực lớn."

Nói xong, nhấc chân đi về phía trạm xe buýt, dưới lòng bàn chân nghe tiếng hoa tuyết xàn xạt xàn xạt vang lên.

Cậu hướng về phía thân ảnh Trì Sính đạp vào phát vào không trung, tên ngốc X! Tên du côn! Tiểu lưu manh!... Lời mắng tổ tông nhà họ vừa sắp trào ra, lại phải cố tình nuốt xuống bụng. Hiện tại năng lực của tôi không đủ, không trị được anh! Cứ chờ đó, một ngày nào đó, Ngô gia gia tôi nhất định sẽ thu được yêu nghiệt anh!

Có lẽ là ban ngày quá mệt nhọc, hôm nay Sở Úy ngủ đặc biệt trầm ổn.

Bình dấm nhỏ từ trong ổ chăn của Trì Sính chui ra, bò đến giường cậu, lượn quanh cái cổ ương ngạnh một vòng rồi về. Cậu quay người, Bình dấm nhỏ lại nhân cơ hội bò thêm một vòng, cứ như vậy vòng quanh vòng quanh, đem hơn nửa thân mình Sở Úy bò lên.

Trong hoàn cảnh nóng ẩm như vậy, cậu thường xuyên theo thói quen dán vào mặt tường để hạ nhiệt, Bình dấm nhỏ cứ một thân như vậy bò lên, cậu cũng không có gì cảm thấy khác thường, thậm chí còn dùng cánh tay ôm lấy nó.

Trì Sính cảm thấy được Bình dấm nhỏ bò xuống giường, nhưng lại thấy nó chậm chạp không chịu bò lên, hắn mở mắt ra nhìn lên đầu giường rồi lại nhìn thoáng qua bên cạnh. Sở Úy bị Bình dấm nhỏ bao lại chỉ chừa có mình cái đầu, Bình dấm nhỏ đặt đầu lên cái đầu trọc của cậu, cái đuôi lắc lư, một thoáng sau liền không nhúc nhích nữa.

Hài hòa một cách thần kì.

Sáng sớm hôm sau, Trì Sính cởi bỏ còng tay cho cậu, thản nhiên nói:"Cậu đi đi."

Sở Úy kinh ngạc,"Không phải anh nói phải bắt đủ hai trăm tên trộm mới để tôi đi sao?"

"Vậy cậu có thể lưu lại." Trì Sính nói.

Cậu bỗng chốc xoay người, nhanh chóng hướng về phía cửa.

Một cái cái túi sách ném tới đầu cậu, cậu phản ứng nhanh chóng lấy tay bắt lấy, mở ra thì thấy bên trong có một vạn đồng.

"Đây là trả thù lao." Trì Sính nói.

Lần này, cậu không cử động thân thể, đạp lên tiền, một bộ dáng thanh cao kiêu ngạo mà là chặt chẽ nắm lấy, hướng Trì Sính một ánh mắt đầy thâm ý, rõ ràng phun ra ba chữ.

"Tất nhiên rồi."

[End chương 28]

Thành thật xin lỗi mng hqa rõ ràng đã edit chương 28 bên microsoft rùi đang copy qua đây lại có con nhỏ bạn nó nhắn bỏ bê nhảy qua bên kia nt rùi quên edit ts hnay lun cứ ném đá đi j con zen sẽ hứng hết *mắt tội lỗi* no bik nó sai dồi nên hnay thức edit típ 2 chương nữa nè vẫn là iu mng nên mng cho tui xin vote nha


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia