ZingTruyen.Asia

Nbn Dn Xk Tu Viet Hoan Dao Lon Y Thien

Nói xong ông giải thích kỹ lưỡng một lần nữa. Du Đại Nham không nói một lời chỉ chăm chú lắng nghe, biết rằng thời thế cấp bách, không có thời gian để hỏi, tuy có rất nhiều điều chưa hiểu rõ nhưng chỉ cốt chăm chăm ghi nhớ, nếu như sư phụ có chuyện gì chẳng lành, những khẩu quyết chiêu thức mình còn truyền lại được, sau này có kẻ nào tài trí thông minh suy nghĩ được chỗ tinh tế trong đó. Còn Trương Vô Kỵ lãnh hội được nhiều hơn, mỗi câu mỗi thế Trương Tam Phong diễn ra đều khiến y như được mở ra một con đường mới, lòng vui sướng khó tả.

Trương Tam Phong thấy mặt Du Đại Nham có vẻ như hoang mang chưa rõ, hỏi lại:

"Con đã hiểu được mấy phần?"

Du Đại Nham đáp:

" Đệ tử ngu dốt, chỉ hiểu độ ba, bốn phần nhưng chiêu thức và khẩu quyết thì nhớ hết."

Trương Tam Phong nói:

"Cũng thật khó cho con. Nếu như Liên Châu ở đây thì có thể hiểu được năm thành. Ôi, ngũ sư đệ của con ngộ tính cao hơn cả, trong lúc vội vàng như vậy, y cũng có thể hiểu được bảy, tám phần, tiếc thay không may chết sớm, nếu ta có được ba năm ra tay chỉ điểm, thì có thể truyền môn tuyệt kỹ này lại cho y."

Trương Vô Kỵ nghe ông đề cập đến cha mình, nhớ tới tình trạng hiện tại của ông ấy trong lòng không khỏi chua xót, do dùng quá nhiều thảo dược tương khắc nhau để cứu lại tính mạng nên võ công và nội lực hiện tại của Trương Thúy Sơn và Ân Tố Tố chỉ dừng tại chỗ như xưa không cách nào tăng thêm nội lực được nữa. Lúc này lại nghe Trương Tam Phong nói:

"Quyền kình của môn này chủ yếu là tưởng lỏng nhưng không phải lỏng, sắp bung ra nhưng chưa bung ra, kình dứt rồi mà ý chưa dứt...."

Ông đang định giải thích tiếp, bỗng nghe từ phía điện Tam Thanh xa xa truyền đến một giọng nói già nua:

"Nếu Trương Tam Phong lão đạo cứ rụt đầu không ra, bọn ta sẽ đem đồ tử, đốc tôn của y giết sạch trước đã."

Lại có một giọng đàn ông ồm ồm nói:

"Hay lắm, cứ cho một mồi lửa đốt tiêu cái đạo quan này rồi tính sau."

Tiếp đến là một giọng the:

"Để lão chết thui thì lão sướng quá. Mình phải tóm cổ lão, trói lại dẫn đi các môn các phái cho họ nể mặt, để mọi người xem cái lão già sống dai vẫn được gọi là Thái Sơn, Bắc Đẩu mặt mũi ra thế nào."

Tiểu viện nơi hậu sơn cách tiền điện đến hơn hai dặm, nhưng âm thanh mấy người này truyền đến rõ ràng, hiển nhiên địch nhân cố ý khoe khoang công lực, mà công lực cũng quả không tầm thường.

Du Đại Nham nghe những lời hối nhục sư tôn, trong bụng giận lắm, mắt như muốn tóe lửa. Trương Tam Phong nói:

"Đại Nham, những lời ta dặn dò con, mới đây sao đã quên rồi? Không nhẫn nại được, làm sao đảm trách chuyện lớn?"

Du Đại Nham nói:

" Vâng, con xin nghe theo lời giáo huấn của sư phụ!"

Trương Tam Phong lại nói:

"Con đã hoàn toàn tàn phế, địch nhân sẽ không đề phòng, tuyệt đối không được gấp gáp nóng nảy. Nếu như tuyệt nghệ ta khổ tâm sáng chế không truyền được cho hậu thế, thì con sẽ là tội nhân của phía Võ Đang ta đó."

Du Đại Nham nghe mà lưng toát mồ hôi, biết dụng ý tại sao sư phụ nói thế, dù địch nhân lăng nhục thầy trò thế nào chăng nữa, thì cũng phải giả như hèn nhát để sống, cốt sao truyền được tuyệt nghệ. Trương Tam Phong lấy bên mình ra một đôi La Hán bằng thép đúc, giao cho Du Đại Nham nói:

" Tên Không Tướng này nói phái Thiếu Lâm đã bị diệt sạch, không biết có thật hay không. Người này là cao thủ của phái Thiếu Lâm, đến như y mà còn đầu hàng kẻ địch, đến trước ám toán ta thì phái Thiếu Lâm ắt đã bị đại nạn không còn nghi ngờ gì nữa. Đôi La Hán này là do Quách Tương Quách nữ hiệp tặng cho ta một trăm năm trước, con sau này gửi lại truyền nhân của phái Thiếu Lâm, may ra từ đôi La Hán này mà còn lưu truyền được một tuyệt nghệ của môn phái."

Nói xong ông phất tay áo một cái, đi ra khỏi cửa. Du Đại Nham nói:

"Khiêng ta đi theo sư phụ."

Trương Kỳ Phong, Trương Vô Kỵ và hai đạo đồng liền ghé vai khiêng chiếc cáng đi theo Trương Tam Phong.

Sáu người đi đến điện Tam Thanh, thấy trong điện đầy kẻ đứng người ngồi, phải đến ba, bốn trăm chứ không ít. Trương Tam Phong đứng giữa điện, ra hiệu chào khách nhưng không nói lời nào. Du Đại Nham lớn tiếng nói:

" Vụ này là sư tôn chúng ta Trương chân nhân. Các vị đến núi Võ Đang, không biết muốn dạy bảo điều gì?"

Đại danh Trương Tam Phong uy chấn võ lâm, lập tức bao nhiêu cặp mắt đổ dồn vào ông, chỉ thấy ông mặc chiếc đạo bào cũ kỹ dơ bẩn màu tro, râu mày bạc trắng, thân thể cực kỳ cao to, ngoài ra không có gì khác thường.

Trương Vô Kỵ nhìn thấy những người kia thấy một nửa ăn mặc theo lối giáo chúng Minh giáo, còn hơn chục người đứng đầu mặc quần áo bản phái, có lẽ vì thân phận cao cấp, không muốn mạo xưng kẻ khác. Cao lùn tăng tục(???), mấy trăm người đều dồn vào trong điện, nhất thời không thể nhìn rõ mặt từng người.

Ngay lúc đó, nghe thấy bên ngoài có người truyền vào:

"Giáo chủ đến!"

Người trong điện nghe thế, lập tức im phăng phắc, hơn chục thủ lĩnh liền tiến ra ngoài nghênh tiếp, những người khác cũng rảo bước theo sau. Chỉ trong nháy mắt, mấy trăm người đều đi hết sạch không còn một ai.

Lại nghe tiếng bước chân hơn chục người kia từ xa đến gần, đến trước điện thì dừng lại, Trương Vô Kỵ từ trong ngó ra, không khỏi giật mình, thấy tám người khiêng một chiếc kiệu bọc gấm vàng, có thêm bảy, tám người đi theo trước, sau bảo vệ, dừng ngay trước cửa. Tám người kiệu phu kia chính là thần tiễn bát hùng ở Lục Liễu Sơn Trang.

Trương Vô Kỵ trong lòng chợt nảy ra một ý, toan đưa tay muốn bôi tro nhang lên mặt nhưng đã bị Trương Kỳ Phong nhanh tay cản lại, y khó hiểu nhìn lại, thì thấy Trương Kỳ Phong chỉ mặt mình, lúc này y mới nhớ ra, mình có mang mặt nạ, y cười gượng rồi tiếp tục quan sát tình hình.

Lảm nhảm;

Dạo này mệt quá cũng lười viết, m.n comment nhìu cho tui có động lực viết tiếp đi a~~














Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia