ZingTruyen.Asia

[Naruto translated fanfic] [GaaSaku] [Vietnamese] You and Me and the Weather

Chương 115 : Hoàn toàn vô lý

Dankaf

Cô thức giấc lúc nửa đêm khi thấy anh dậy.

"Lại công việc à ?" Cô hỏi và mỉm cười. Cô đang bắt đầu thấy thích sự sắp xếp này : sau khi nói chuyện với Gaara thì ngủ một chút. Đặc biệt là ngủ, ngủ một giấc luôn làm cô thấy khá hơn.

Anh gật đầu.

Cô chộp lấy tay anh trước khi anh kịp rời đi. "Ừm, này Gaara. Em không biết anh có định làm thật không, nhưng dù sao thì... Anh đừng nói với ai về mối quan hệ của chúng mình nhé ? Ít nhất là một thời gian đã."

Gaara chau mày. Anh không hiểu vì sao cô lại yêu cầu như thế, nhưng sau khi thấy cô khóc, anh vẫn thấy day dứt trong lòng dù cô đã khẳng định là không giận. Anh sẽ làm bất cứ thứ gì để cho cô thấy thoải mái khi ở làng Cát. "Được." Anh trả lời. "Điều đó có nghĩa là anh phải đột nhập vào đây để thăm em không ?"

Sakura bật cười. "Anh là ninja cơ mà ?"  Cô nhìn vào mắt anh và mỉm cười theo kiểu mà cô cho là an ủi nhất. "Em biết nghe có vẻ ngớ ngẩn, nhưng em muốn tìm hiểu vài thứ trước đã, được không ?"

Gaara im lặng một hồi, và Sakura sợ anh sẽ cự tuyệt cô, nhưng rồi anh cũng trả lời. "Em biết không, lạ thật đấy. Chưa bao giờ anh lại muốn thực hiện những điều mà người khác muốn ở anh như vậy."

Sakura cười ranh mãnh. "Đó là bởi vì anh yêu em." Cô nói, với một sự tự tin không chắc chắn lắm.

Gaara cười lại. "Ừ. Anh cũng cho là vậy."

"Tại sao anh cứ phải thêm vào mấy chữ nữa để câu nói nghe có vẻ là anh ít quan tâm vậy hả ?" Sakura hỏi và chau mày. "Sao anh không nói là, "Ừ, Sakura, anh thật sự yêu em say đắm", mà cứ phải là "anh cũng cho là vậy" hay "chắc là em đúng" hả."

Gaara cười nhăn nhở và nhún vai. "Anh đoán là tính anh nó vậy."

Sakura thở dài. "Vâng, em nghĩ là anh nói đúng." Cô nói và hời hợt vẫy tay với anh. "Vậy thì anh cứ đi đi. Em cá chắc là anh có hàng tá công việc cần giải quyết."

Gaara gật đầu và cô lại nằm xuống ngủ, ít nhất là đến bình minh. Gaara nhìn cô lần cuối trước khi rời đi, và không thể cưỡng lại mà gửi cô một cái thơm nhẹ rất dịu dàng lên má, và anh đi ngay, mừng là bóng tối đã giúp anh che giấu gò má ửng hồng. Anh không thể hiểu nổi mình nữa, không hiểu vì sao anh lại hành xử kì quặc ở bên cô.

Anh nghĩ là anh đang yêu rất say đắm, nếu không thì rất là vô lý.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia