ZingTruyen.Asia

[Narusaku] Love 73 - Nhà Uzumaki có trồng một cây hoa anh đào

22. Về nhà thôi

dlwlrmana

Đó là những ngày tháng cuối cùng trước khi lâm bồn. Naruto đã luôn ngồi bên cạnh em cả giờ đồng hồ, liên tục xoa bụng em và nói chuyện với con.

"Sao thế Naruto?"

"Hmm anh mong thằng bé sẽ có nét mặt giống em. Tại em siêu cấp xinh đẹp đó" Anh cười hì hì.

"Không đâu nha, khả năng nó sẽ giống anh nhiều hơn đó. Vì đây là con đầu lòng."

"Nếu Sakura-chan đã nói như vậy thì... anh mong đứa bé sẽ sở hữu đôi mắt lục bảo của em."

Naruto nghiêm túc suy nghĩ, Sakura chợt im lặng. Sau đó mới chậm rãi hỏi:

"Naruto, anh cảm thấy thế nào về sinh mệnh nhỏ bé của chúng ta?"

"Anh không biết phải diễn tả cảm xúc trong mình thế nào, nhưng anh lúc nào cũng cảm thấy rất vui vẻ, luôn rạo rực như thế. Có em bên đời, anh đã rất hạnh phúc."

"Em cũng thấy khoảng thời gian này rất tốt. Nhưng mà ý của em là cảm nhận về báu vật nhà mình cơ mà"

Cái con người này, người ta hỏi một đằng trả lời một nẻo.

"Haha, anh xin lỗi. Tại vì anh cũng không biết phải suy nghĩ làm sao. Anh thì kiểu chuyện gì đến cứ cho nó đến thôi. Để nói về việc trở thành bậc cha mẹ thì anh cũng không có quá nhiều chuyện để suy ngẫm lắm, em biết đấy.... Thế em có ý kiến gì không? Nói anh nghe xem."

"Cục cưng của chúng ta lần đầu đón chào thế giới này sẽ có nhiều bỡ ngỡ lắm. Sinh mệnh mới tinh khiết chưa từng nếm trải bất cứ khó khăn nào trên đời này. Em thực sự muốn anh sẽ làm bạn với con. Đứa trẻ lớn lên trong tình yêu của ba mẹ, đó từng là ước mơ của anh chứ?"

"...."

"Naruto, anh đừng có khóc."

"Sakura-chan, tự nhiên nói mấy câu cảm động thế này."

"... Anh mà khóc nữa em khóc theo cho coi."

"Được rồi, em bé của anh đừng có khóc"

*

*

*


Naruto và những người khác trở về làng, trước sự trông ngóng của tất cả mọi người.

"Papa!!"

Hanami bắt đầu sụt sịt, lao tới ôm người cha của em. Sakura cũng rưng rưng nước mắt theo, cuối cùng cô cũng có thể thờ phào nhẹ nhõm rồi. Thật may quá, Shinachiku vẫn ổn. Sakura ôm chặt lấy đứa con trai của mình.

Sakura rời khỏi Shinachiku sau khi nỗi cảm xúc lộn xộn trong lòng dần ổn định lại, cô quay qua nhìn Naruto: "Anh không sao chứ?"

"Ừm, tất cả đều không sao." Naruto mỉm cười nhè nhẹ. Hokage Đệ Thất đã bảo vệ được làng Lá, mọi việc đều ổn cả rồi. Thật may mắn vì có những người bạn tốt của anh, cả thầy Kakashi nữa. Naruto không nghỉ ngơi. Sau khi trở về, anh liền đi một vòng kiểm tra xung quanh khu vực xảy ra hỗn chiến khi nãy.

"Shinachiku!"

Sau khi tất cả mọi người đều rời đi thì Haruto mới gọi Shinachiku lại.

"Làm sao?" Shin trả lời.

"Tôi thấy là cái tên Rasengan "lốc xoáy" có thể sẽ phù hợp hơn Rasengan "từ trường"."

"Magnetic rasengan, "từ trường" nghe vẫn ngầu hơn chứ !" Shinachiku nhếch môi thành một đường cong tuyệt hảo, ánh mắt tràn đầy sự tự tin.

"Thế cậu vẫn không làm được rasengan khổng lồ như Ngài Đệ Thất à?" Haruto liền châm biến, lúc nãy xem Đệ Thất chiến đấu cậu đã được chiêm ngưỡng những chiêu thức nổi bật của Ngài ấy và nó tuyệt thật.

"Này, đừng có chạm vào nỗi đau của người khác chứ?" Shinachiku không biết nên khóc hay cười, làm sao đem cậu so sánh với cha được. Trong khi đó cha là người giúp cậu hoàn thiện rasengan.

"Tại cậu cứ thể hiện đấy, ngứa mắt thật!"

"Yah, cái thằng này!!" Shinachiku ghì Haruto xuống đòi xử cho cậu ta một trận. Chưa kịp làm gì thì Shikadai và Inojin chạy tới gọi.

"Bỏ ra coi!" Haruto đập tay Shinachiku rồi đẩy cậu ấy ra, vì tính khí không được tốt lắm nên nhìn mặt cậu ấy lạnh tanh.

Inojin lập tức hỏi: "Hai cậu có sao không? Biết tin hai cậu trở về, tụi mình chạy đến đây liền đó."

"Không sao không sao, chuyện ở đây thì thế nào?" Shinachiku hỏi ngược lại.

Shikadai im lặng từ nãy giờ cũng bắt đầu lên tiếng: "Hmm, cậu có đánh nhau với tên bí ẩn đấy không? Hắn thế nào? Hắn bị xử lý chưa hay đem về làng tra khảo? Hắn có mạnh lắm không? Sao tốn nhiều thời gian vậy?"

"Shikadai, tên đeo mặt nạ đó có thể dịch chuyển nên hắn thật sự rất nguy hiểm, không thể đem về làng được. Vậy... bây giờ tớ đến bệnh viện trước nha." Shinachiku thật sự muốn đến bệnh viện trước để xem có nhiều người bị thương không.

"Này... chưa nói xong?" Shikadai nhíu mày.

"Thôi nào, để hôm khác tớ kể cho. Giờ tớ phải đến bệnh viện với mẹ đã. Rảnh thì hai cậu đến luôn nhé. Tạm biệt!" Shinachiku nhanh chóng rời đi, Haruto đi cùng cậu.

"Nhưng tụi tớ mới từ bệnh viện ra mà?" Inojin để lại một câu sau đó nhìn sang Shikadai.

"..."

Trước cửa tộc Uchiha.

Cạnh!

Haruto mở cửa bước vào nhà.

Đập vào mắt cậu là Sasuke đang đứng nấu ăn trên bếp.

"Chú chắc là chú biết nấu không đó?" Haruto ngạc nhiên tột độ nhưng biểu cảm ngoài khuôn mặt thì không chút động tĩnh gì.

"Sao nhóc vào được đây, ai nói cho cháu mật khẩu vậy?" Sasuke thì không thèm nhìn Haruto trả lời.

"Là sinh nhật của con chú à?"

"Ừm..."

Haruto không biết nói gì thêm.

Sasuke đột nhiên nói tiếp: "Là công chúa của nhà này."

Haruto nhìn chằm chằm Sasuke, phải rồi ha. Dù có là người thế nào đi chăng nữa, vẫn rất thương con ruột của mình. Kể cả Hokage, hay là Uchiha Sasuke, đều có cô công chúa nhỏ của riêng mình.

Haruto. Cậu ấy, cũng muốn được yêu thương như vậy.

"Rồi công chúa của tộc Uchiha đâu?"

"Rồi cháu sẽ sớm gặp thôi. Còn bây giờ, lại đây cùng ăn đi."

"Vậy được ư?"

"Ừ, ta nấu hơi nhiều rồi."

"Nhưng mà chú lại biết nấu ăn à?"

"Thường hay ở một mình thì phải biết nấu thôi."

"Tôi cũng ở một mình, nhưng tôi không biết nấu ăn."

"Vậy cháu nhịn đói à?"

"Có siêu thị và quán xá mà?"

"..."

"..."

"Không phải trên đường làm nhiệm vụ thì luôn xuất hiện những thứ tiện lợi như thế đâu. Cháu nên tập làm quen thì hơn."

"Tôi đã tốt nghiệp học viện rồi, và sau này thì không có ý định trở thành ninja nữa."

"Thế cháu ăn rồi thì ngày mai không cần ăn nữa à?"

"Này chú!"

"Ăn mau đi còn rửa chén."

"Sao tôi phải rửa chứ?"

"Muốn ra ngoài đường ngủ không?"

"Này, Hokage Đệ Thất đã cho phép tôi sống ở đây đấy nhé."

"Đây là nhà của ta mà?"

"..."

"..."

"Rửa thì rửa, có vài cái chén chú cũng không tự rửa được nữa."

"Sức mạnh của cháu chỉ là dùng shuriken thôi đó à?"

"Có thể dùng kiếm nữa."

"Chỉ nhiêu đó?"

"Với đất nước của tôi thì chỉ vậy là đủ."

"Kém quá!"

"Cái chú này!" Haruto bắt đầu mất hết kiên nhẫn, người gì đâu mà ăn nói cộc lốc khó chịu.

"Ăn thêm đi." Sasuke gắp một miếng thịt vào bát Haruto. Anh khẽ nhếch môi: "Nhưng mà khả năng thiện xạ đỉnh phết đấy chứ."

"Chuyện đó là đương nhiên, bài thì cuối cấp là môn bắn cung và tôi đã đạt điểm tuyệt đối."

"Cũng có chút thành tích đấy nhỉ."

"Đã nói là ở đất nước của tôi thì không cần chú trọng nhẫn thuật quá nhiều mà. Chú biết Ánh Quốc chứ?"

"Đã ghé qua rồi. Quả thật nơi đó quan trọng khoa học kĩ thuật hơn, nên phát triển còn rất nhanh so với Ngũ đại cường quốc."

"Ừ nhà của tôi đấy."

"Cháu tự hào quá nhỉ?"

"Hả?"

"Ta thấy làng Lá cũng không kém quá nhiều mà."

"Chuyện đó..."

Haruto đã nghĩ, ở Konoha thật sự rất tuyệt, cậu thấy nơi đây không quá vội vàng.

"Làng Lá cũng tốt mà, phải không?"

"Ừm, đúng là như vậy. Hokage ở đây rất tốt, không khí ở đây cũng rất trong lành."

"Nên ta sẽ bảo vệ làng. Cháu mà sống ở đây thì cũng được ta bảo vệ."

"Ồ vậy cảm ơn chú nha."

Haruto chưa từng nghĩ mình sẽ nói chuyện tự nhiên với bất kì người nào trong làng Lá này. Kể cả đó là Shinachiku, cậu cũng không có cách nào để bộc bạch ra mọi điều trong đầu.

Cũng lâu lắm rồi, Uchiha Sasuke mới thoải mái trò chuyện cùng một người như thế.

Haruto và Sasuke?

Hai nét tính cách rất tương đồng, mà lại hợp không tưởng.

*

"May quá, sau khi kiểm tra xong thì nhận thấy tình trạng của anh rất ổn." Sakura mỉm cười an tâm, sau đó xoa xoa vùng cổ mỏi nhừ. Một lúc thì đôi mắt lục bảo hướng tới phía Naruto, ánh mắt xanh thăm thẳm cũng đang nhìn chằm chằm cô. Sakura cong khoé môi, giọng dịu dàng: "Naruto, lại đây cho em ôm một cái."

Uzumaki Naruto chỉ chờ đợi duy nhất sự cho phép của em từ nãy đến giờ, anh nhanh chóng nhảy xuống giường rồi lao tới chỗ cô. Chỉ một cái chớp mắt đã ôm trọn lấy Sakura vào lòng.

"Cảm ơn em vì đã bảo vệ mọi người trong lúc anh vắng mặt, vì có em nên số lượng người thương vong giảm đi đáng kể."

"Đồ ngốc, đó là việc em phải làm mà. Em phải cảm ơn anh mới đúng, cảm ơn vì đã bình an trở về." Đôi mắt lục bảo rưng rưng, cánh tay thon dài siết chặt lấy tấm thân to lớn. Hai thân thể dán chặt với nhau đến nỗi không gì có thể chen vào được.








Tớ với cậu cứ như một cặp trời sinh ấy nhỉ. Tớ ở tiền tuyến còn cậu ở hậu phương

🧡

*

Chúc mừng Narusaku day 💕
Narusaku là couple duy nhất có ngày kỉ niệm chính thức trong Naruto.
Ngày 3/4 chính là ngày mà Naruto phải lòng Sakura-chan 🌸🍥

#Chiu
#Na

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia