ZingTruyen.Asia

Nam Thần Lượn Đi Mà

Chương 32

VyNguyn588113

Menu

Sa Mộc Thảo

Giữa đỉnh loạn thế cuồng phong, cười thay thiên hạ. Về thưở phồn hoa, cùng ai tay trong tay, sánh vai lặng lẽ.

Nam thần, lượn đi mà – Chương 32

Posted by Sa Thủy

NAM THẦN, LƯỢN ĐI MÀ!

Tác giả: Thanh Sắc Vũ Dực

Dịch giả: Cục mỡ số 1 (aka lingsan)

Beta: Sa Thủy

CHƯƠNG 32

Toàn thân Cố Yển cứng đờ, tưởng chừng như chỉ cần cử động nhẹ thôi là có thể nghe được tiếng các khớp xương kêu răng rắc như bị rỉ sét lâu ngày. Cậu rất muốn co giò chạy thẳng nhưng lý trí đã cảnh báo cậu: chạy đi, chạy đi rồi chờ bị xọc nha, chạy thoát thì chẳng còn có cơ hội làm người xa lạ nữa đâu cưng (mặc dù hiện tại hình như cũng ếu có Ọ A Ọ).

Sơ Hàn – bằng một phong thái lạnh lùng bá đạo kiêu ngạo vô đối – thuần phục được con Liệt Phong xong, nhẹ nhàng nhảy từ trên đầu con điêu xuống rồi tiện chân đá cho nó một phát. Con Liệt Phong đang nằm phủ phục trên mặt đất bị đá văng tít ra xa, lúc bay đi còn gào rống lên một tiếng thảm thiết, thực khiến người nghe thương cảm khôn cùng. Từ thảm cảnh của con Liệt Phong, Cố Yển dường như thấy được kết cục bi thảm của chính bản thân mình, đôi mắt cậu ngơ ngác nhìn Sơ Hàn trở về phòng chờ. Y nhận thư thông báo trúng tuyển do đích thân Thiết Nghiêm trao – vẻ mặt ông thầy này vẫn tràn đầy sự vui mừng và tán thưởng cậu học trò tương lai – rồi bước từng bước một đi về phía cậu. Theo sau lưng y còn có một cái đuôi đang lẽo đẽo bám theo – chính là số 17. Nhìn đôi mắt tỏa sáng lấp lánh của hắn thì biết ngay đây lại là một tên đàn em trung thành như cún của nhân vật chính rồi. Nhân phẩm của hắn cũng không tệ lắm, không biết tương lai có được hưởng đặc ân ‘một nhát thăng thiên’ của nhân vật chính hay không.

Khán giả vẫn nán lại không về, ánh mắt toàn trường đổ dồn về phía Sơ Hàn. Y đi tới trước mặt một cậu mập nhìn… hơi đần, nhéo nhéo cái má phúng phính của cậu, cười sáng láng hỏi: “Thế nào, có thể tài trợ anh được không?”

“Sao lại nói là tài trợ chứ? Tiền của em cũng chính là tiền của anh mà, hai chúng ta sao mà phải phân chia rạch ròi như thế? Nếu biết anh cũng thi vào học viện Đế Đô thì dù có phải dùng đến đòn ‘lấy thịt đè người’ em cũng sẽ cố kéo bác hai ở lại, không cho bác ấy mau mau chóng chóng chạy đến thủ đô như vậy. Em nhất định sẽ ở lại chờ anh mà. Hơn nữa em cũng có thể nhờ bác hai lấy hai suất đề cử cho cả anh và em, anh đỡ phải tham gia bài kiểm tra chẳng có tí ý nghĩa nào chỉ được cái phô bày thực lực như thế này.” Cố Yển chẳng thèm nghĩ ngợi gì, thuận miệng nói một mạch tràng giang đại hải những câu nịnh hót rất chi là trôi chảy – làm cho nụ cười của Sơ Hàn vốn dĩ đã rất rực rỡ rồi lại càng thêm chói lóa hơn.

Sơ Hàn – trong thoáng chốc biến từ một thằng ăn mày thành nam thần – dang tay ôm Cố Yển vào lòng. Chiều cao của một cậu thiếu niên mười bốn tuổi khiến y lại một lần nữa không thể bế nổi Cố mập, chỉ có thể gắng gượng ôm lấy vòng eo của cậu chất vấn: “Anh đã thề sẽ bảo vệ em, sẽ mãi theo bước chân em. Sao em lại bỏ anh ở lại? Tại sao không đợi anh?”

Cố Yển: “……”

Nam chính ơi, anh bày cái vẻ mặt cún con nằm trong thùng giấy bị bỏ rơi là sao vậy? Mặc dù trước đây hơi động tí là anh lại trưng cái bản mặt này ra nhưng lực sát thương của cái mặt ăn mày kia với khuôn mặt nam thần như bây giờ khi làm ra vẻ mặt đó đúng là một trời một vực. Cái đầu tiên cùng lắm thì chỉ có thể tính là bị kìm cắt móng tay làm xước da thôi, cái sau thì còn hơn cả việc lấy dao bôi độc dược ‘hạc đỉnh hồng’ cắm thẳng vào tim, trúng ngay hồng tâm, chết thẳng cẳng luôn, ngay cả cơ hội giả chết cũng không có.

“Em…… ờ……” Cố Yển cực cực cực kỳ muốn nói là do bác hai lôi tuột em đi, nhưng nếu mà nói như vậy nhân vật chính ‘hắc hóa’ xong đâm chết bác thì cậu biết phải làm sao? Chuyện gì chứ chuyện cho ‘một nhát thăng thiên’ nam chính sàng sỏi lắm. Bác hai tính tình tốt bụng như vậy, chỉ cần giơ bụng ra cho bác sờ là được bao trọn gói, nhà cậu ở hiện giờ cũng là của bác hai cho. Cậu sao có thể nhẫn tâm… sao có thể nhẫn tâm thế được!?!?

Nhìn bộ dạng không tìm được lý do nào thích hợp của Cố Yển, trong mắt Sơ Hàn bỗng ánh lên một chút đau xót. Y thích Cố Yển bao nhiêu thì sau khi phát hiện mình bị bỏ rơi thì lại oán bấy nhiêu. Y oán nhưng không hận. Vốn dĩ Cố Yển đến thành Thừa An là để tìm người thân – xét cho cùng cậu ấy chỉ đi theo thân nhân đột nhiên tìm tới rời khỏi chỗ đó mà thôi, chỉ không chờ vết thương của y khỏi hẳn đã đi mất mà thôi, chỉ ngay cả đi đâu cũng không nói cho y biết mà thôi! Cậu ấy còn vô cùng lịch sự để lại một phong thư dùng đủ các từ hoa mỹ giải thích mọi chuyện. Đối với một người chỉ tình cờ gặp trên đường, làm như thế đã có thể coi là lịch thiệp chu đáo lắm rồi, y làm gì có tư cách oán trách cậu. Ngay cả Hạ Ngự Phong cũng thấy đó là chuyện bình thường. Bọn họ rốt cuộc cũng chỉ là hai kẻ chung đường, cùng đi đến thành Thừa An mà thôi.

Nhưng Sơ Hàn không cách nào coi Cố Yển chỉ là một người tình cờ cùng đường. Cố Yển đã cho y sự ấm áp trước đây y chưa bao giờ nhận được. Cố Yển là người y thích nhất, thích đến độ thề rằng sẽ bảo vệ cậu cả đời này. Sơ Hàn vốn định chờ vết thương của y lành hẳn sẽ lên đường cùng Cố Yển, tìm cách giải trừ nguyền rủa cho cậu. Nhưng không ngờ Cố Yển lại rời đi, y hoàn toàn không biết Cố Yển sẽ đi đâu, về phương nào. Trong thoáng chốc Sơ Hàn không biết mình nên đi đâu về đâu, thậm chí y còn nghĩ hay là cứ quay lại thành Thần Hi đợi Cố Yển. Dù sao thì cậu cũng là thiếu thành chủ, một ngày nào đó cậu sẽ trở về nơi ấy.

Cũng may nhờ có Hạ Ngự Phong nhắc nhở, cho phép y đến sân huấn luyện luyện tập một tháng. Hắn lại kinh ngạc trước tư chất của Sơ Hàn nên định đề cử y vào học viện võ giả Đế Đô học tập. Giây phút ấy, trong lòng Sơ Hàn một lần nữa lại dấy lên hi vọng. Y muốn vào học viện Đế Đô học tập, ma pháp cũng tốt, võ thuật cũng được, bất luận cái gì cũng đều có thể. Y phải mạnh hơn nữa, mạnh đến độ lần sau gặp lại Cố Yển thì có thể khiến cho cậu không còn phải sợ đợt càn quét của ma thú, có thể bảo vệ cậu an toàn. Hơn nữa……còn phải mạnh đến mức Cố Yển vĩnh viễn cũng không có cách nào bỏ y lại một mình mà chạy mất được.

Sơ Hàn cũng không thể giải thích tại sao mình lại cố chấp với cậu mập này đến vậy. Y chỉ biết là Cố Yển đã cho y toàn bộ sự quan tâm săn sóc lẫn ấm áp, y phải ở bên cạnh Cố Yển…  Nói cách khác, y phải có Cố Yển ở bên cạnh mình. Có như vậy, phần tà ác đang xao động trong sâu thẳm trái tim y mới có thể tĩnh lặng lại được. Nó sẽ không đâm chồi nảy nở, biến y thành một kẻ độc ác đáng sợ.

Hiện giờ, mặc dù rất muốn trói cứng cậu mập này lại quẳng lên giường đét mông một trận nên thân nhưng nhìn bộ dạng áy náy tội lỗi của Cố Yển, Sơ Hàn lại mềm lòng nên cũng không hề truy cứu đến cùng tại sao Cố Yển lại làm vậy. Có trời mới biết lúc ở nhà hàng, nhìn thân hình mập mạp của Cố Yển đi từ tầng ba xuống tâm trạng của Sơ Hàn như thế nào – nó vừa kích động lại vừa vui sướng hân hoan. Lúc Cố Yển sẩy chân y đỡ được xong rồi cứ muốn ôm riết cái cơ thể béo ú đó không thôi. Y phải kìm nén lòng mình không đi nhéo nhéo hai bên má phúng phính ấy, ép buộc bản thân mình buông cậu ra.

Chính lúc ấy y đã hạ quyết tâm phải học ma pháp. Ma pháp hệ Quang có thể giải trừ nguyền rủa của ma pháp Hắc Ám, nếu không tìm được cách nào thì y sẽ cố gắng trở nên mạnh hơn. Ma pháp hiền giả không được thì phải lên Pháp thánh, Pháp thánh không được thì thành Pháp thần. Sơ Hàn không tin y tới cảnh giới của Đệ nhất pháp thần rồi mà vẫn bó tay trước một ma pháp Hắc Ám cỏn con.

Nhưng tất cả những chuyện đó cần một điều kiện tiên quyết – đó là Cố Yển phải ở bên cạnh y, muốn y bảo vệ cậu.

Nhưng rõ ràng Cố Yển chẳng cần ai bảo vệ mình cả. Xét về mặt gia thế hay tư chất, cậu đều đứng trong hàng ngũ những người đứng đầu cả đại lục. Lúc Thẩm Đình không tự lượng sức mình đi gây hấn với Cố Yển, Sơ Hàn ngồi ở một bên nhìn thấy tất cả. Y chợt nhớ đến Phong Tĩnh Di – y tin rằng Cố Yển sẽ không chịu khuất phục trước bất kỳ một thế lực độc ác nào, cậu nhóc mập mạp của y chỉ biết kiêu ngạo phản đòn trở lại một cách bá đạo hơn. Quả nhiên Thẩm Đình chịu nhục mà không có cách nào làm gì Cố Yển được, còn Cố mập vẫn là vị quý tộc ‘rộng lượng’ và ‘lương thiện’ nhất y từng gặp. Nghe kể y là thí sinh tham gia tuyển sinh công khai xong cậu đã định tài trợ cho y ngay, lại còn sợ Thẩm Đình tìm y gây sự nên đã cho phép một kẻ vừa mới tình cờ gặp ngồi trên xe ngựa của mình đi về.

Sơ Hàn tưởng đáng nhẽ ra y phải thấy vui mừng mới đúng. Cố Yển không phải là hạng người nói một đằng làm một nẻo, cậu vẫn là vị thiếu thành chủ dễ mềm lòng nhưng tuyệt không thay đổi những nguyên tắc cơ bản của bản thân hơn nữa lại vô cùng lương thiện. Thế mà lúc vừa nghe Cố Yển đề nghị tài trợ cho mình, Sơ Hàn lại cảm thấy trong lòng mình dường như có hơi tức giận. Y phát hiện hình như đối với ai Cố Yển cũng đều ân cần tốt bụng như vậy. Đối với y, với Hạ Mạt, với Lias, với số 161 chỉ tình cờ gặp gỡ, thậm chí với cả những gã lính đánh thuê của quân đoàn Huyết Thứ cậu cũng đều đối xử lịch sự như nhau. Cố Yển làm thế là đúng nhưng… nhưng Sơ Hàn không cam lòng. Bởi vì y cho rằng như thế có khác gì y và những người khác đều giống nhau, Cố Yển có thể dễ dàng đối xử tốt với bọn họ cũng có thể dễ dàng từ bỏ bọn họ. Y không muốn mình chỉ là một vị khách qua đường trên con đường đời của Cố Yển. Y muốn bảo vệ cậu, muốn làm kỵ sĩ của cậu.

“Anh đang chờ em giải thích đây. Nghĩ được lý do nào chưa?” Sơ Hàn nâng cằm Cố Yển lên mân mê hỏi.

Cố Yển: “……”

Cứu mạng……

Chẳng ai nghe thấy âm thanh cầu cứu yếu ớt ẩn sau sự câm lặng của cậu. Nam thần còn đang kiên nhẫn chờ cậu trả lời (hay lấy cớ), thế nhưng đầu óc cậu có nặn được ra cái cớ nào hợp lý đâu. Thật tình giờ cậu chỉ muốn mặc kệ y ở đấy còn mình chuồn mất, cần ếu gì lý do lý trấu nào. Nam thần ơi anh thi vào học viện ma pháp một cách hoành tráng như vậy không có vấn đề gì sao? Rõ ràng trong truyện, hai năm đầu ở học viện võ giả anh rất là yên lặng khiêm tốn mà. Mãi cho đến khi em Nguyệt Nhiên bị Thẩm Đình để mắt tới anh mới phát uy, chính thức trở thành người đứng đầu lãnh đạo vô số đàn em, bắt đầu bước trên con đường gian khổ (dễ dàng thì có) trở thành người mạnh nhất cả đại lục. Bởi vì gây thù chuốc oán với Thẩm Đình nên chưa hết chương trình học nhân vật chính đã bị học viện cho thôi học. Cũng may y vô cùng thông minh – trong vòng hai năm đã học xong hết toàn bộ giáo trình của học viện. Bị buộc thôi học sớm thì cùng lắm y cũng chỉ thiếu một cái bằng tốt nghiệp mà thôi.

Nhưng mà hiện giờ không nói đến đoạn nhân vật chính hoành tráng đỗ vào học viện ma pháp, y còn chưa nhập học đã xảy ra xung đột với Thẩm Đình rồi. Gái còn chưa thấy đâu Boss nhỏ cản đường đã nhảy ra sinh sự. Kịch bản à, tao phục mày, mày quả thực là vô đối. Dù có thế nào cũng phải lôi mấy tên lắt nhắt hi sinh ra cho nhân vật chính chém sao?

“Không, em không có lấy cớ!” Cố Yển lắp bắp cố gắng giải thích: “Em đã giải thích rất rõ ràng trong thư rồi. Em đến thành Thừa An vốn chỉ là để tìm bác hai mà thôi. Hôm ấy bác tới, vốn dĩ em cũng đã lần lữa ở thành Thừa An quá lâu rồi. Lại thêm thành chủ thành Thừa An và ông Võ hoàng của Phong gia đều đang truy tìm bác em, nếu không chạy mau thì e là không có cơ hội nào mà chạy nữa. Chuyện này em đều đã nói rõ trong thư rồi mà, sao anh vẫn không hiểu cơ chứ?”

“Nhưng em không nói mình sẽ đi đâu.” Nam thần cho một đòn trúng tim đen. Một chiêu là nốc ao ngay, một câu nói đã khiến cả thanh máu của Cố Yển cạn sạch.

Thật không hổ danh là nam thần, mắt quan sát và óc phân tích sắc bén ghê gớm. Thế này thì làm sao cậu tìm lý do chối tội được?

“Cái… cái này….. về nhà rồi nói có được không?” Cố Yển chớp chớp mắt dò hỏi: “Anh xem, trời cũng đã tối rồi, anh không đói sao? Đến nhà em đi, em mời anh ăn cơm. Nhắc đến mới nhớ, anh đang trọ ở đâu? Nếu không phiền thì cứ đến nhà em ở đi. Dù sao thì sau này chúng ta đều là học sinh học viện ma pháp, anh muốn thì cứ ở lại nhà em cũng không sao hết.”

Nhìn ánh mắt ‘thuần khiết’ của Cố Yển, nghĩ đến đoạn bốn năm sau này bọn họ đều cùng ăn cùng ở cùng học với nhau, Cố Yển lại chủ động mời y đến nhà cậu thì cơn giận trong lòng Sơ Hàn bỗng chốc tan thành mây khói. Y chất vấn Cố Yển không phải vì muốn nghe một lý do nào hết. Cho dù có là lý do gì đi nữa thì kết quả cũng là Cố Yển không thèm nói với y một tiếng nào đã bỏ đi mất, giờ biết được thì cũng chẳng có tác dụng gì. Mục đích y hỏi dồn cậu như vậy là muốn nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ áy náy của Cố Yển – điều đó có nghĩa là cậu vẫn còn quan tâm đến y, thế là đủ rồi. Hơn nữa cho dù hiện tại Cố Yển chỉ coi y là một người xa lạ cậu tình cờ gặp trên đường cũng được. Bốn năm sau, y chắc chắn sẽ trở thành người quan trọng nhất trong lòng cậu.

“Định câu giờ à?” Sơ Hàn nhìn Cố Yển bởi vì câu nói của mình mà ngượng ngùng xấu hổ, hài lòng nói: “Cũng được. Anh cũng muốn đến nhà em. Khi nào về nhà em liệu liệu mà giải thích đi.”

Cố Yển lau mồ hôi lạnh, lúc này cậu mới biết mình vừa nói cái gì. Thật muốn khóc hết nước mắt, giờ cậu chỉ muốn ngồi trong toa-lét khóc chết cho xong. Bốn năm… bốn năm tới bị nhân vật chính bám dai như đỉa thì sao cậu thoát được cái kết cục bị xọc chết chứ.

Nếu không thì trong mấy năm này, cậu phải cố gắng nịnh hót nhân vật chính, nhờ y giải trừ nguyền rủa trước khi xọc chết mình vậy. Trước khi chết phải cố sống sao cho không hối tiếc (quan trọng là sống khi còn đẹp giai kia). Hơn nữa dựa vào quan hệ của cậu với y, hi vọng sau khi xọc cậu xong y sẽ không đi hủy diệt thành Thần Hi nữa. Chỉ cần Ngọc Uyển Nhu và Cố Thần vẫn còn sống thì sinh thêm một đứa con nữa chỉ là chuyện nhỏ. Nói không chừng cậu còn có thể trở về thân thể của Vương Đại Minh, ngẫm lại cũng thấy hơi vui vui. Cố Yển à, mày đúng thật là một cậu thiếu niên lạc quan lại tốt bụng. Toẹt vời ông mặt giời o(≧v≦)o~~!

Nhìn vẻ mặt Cố Yển rõ ràng đã nhẹ nhõm khoan khoái hơn lại còn cười vui vẻ, Sơ Hàn không nhịn được tò mò hỏi: “Sao vui vẻ thế?”

“Thấy anh lợi hại hơn thì em vui, thấy anh đè bẹp ma thú thì em vui, thấy anh đẹp trai hơn là em vui nhất đó!” Cố Yển nói chẳng hề biết ngượng mồm. Nam thần trở nên mạnh hơn có nghĩa cơ hội giải trừ nguyền rủa của cậu càng cao, mà nam thần đẹp giai hơn thì bốn năm tới cậu được no mắt chứ sao. Chết dưới đóa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu mà. Chết trong tay một kẻ xấu xí và chết trong tay nam thần, người bình thường đều biết nên phải chọn vế nào. Nghĩ đến đoạn mắt mình có phúc hưởng ít ra cũng phải mười năm lận, Cố Yển lại cảm thấy hưng phấn ghê gớm. Quan trọng nhất là tạm thời không đề cập đến dàn em gái vây quanh nam thần thì đám đàn em của y đều là mỹ nam đủ loại muôn hình muôn vẻ, ngay cả đối thủ cũng đẹp trai ngút trời. Mắt ơi xin đừng hưng phấn quá độ như thế ~~~~

Nghe cậu trả lời như vậy, trong lòng Sơ Hàn cũng thấy khoan khoái hơn được một chút. Hai người trong lòng xốn xang đủ kiểu cùng nhau đi đến bãi đỗ xe ngựa thì mới phát hiện: sau lưng họ sao lẽo đẽo bám theo cả đống người thế này??? =__=

“Anh Cố Yển!!!” Người đầu tiên lao tới là Hạ Mạt. Cậu bé giờ đã khỏe mạnh bình thường, thân thể cũng linh hoạt hơn, cả người giống như một viên đạn lao vút vào trong lồng ngực Cố Yển. Cố mập thuận tay ôm Hạ Mạt vào trong lòng, bế cậu bé lên, cánh tay cậu trầm xuống ngay lập tức. Cố Yển nhéo nhéo gò má bầu bĩnh, nhìn khuôn mặt đã tròn hơn của Hạ Mạt nói: “Ai da, béo lên không ít.”

Sắc mặt Hạ Ngự Phong sa sầm ngay lập tức.

Kỳ thực Cố Yển chỉ có ý nói Hạ Mạt rốt cục đã khôi phục lại cân nặng như những đứa trẻ bình thường khác cùng tuổi mà thôi. Dù sao thì trước đây cậu bé cũng gầy gò ốm yếu nhìn chẳng ra hình người. Có điều hiện giờ Hạ Ngự Phong cực kỳ nhạy cảm với vấn đề cân nặng của em trai, vừa nghe Cố Yển bảo Hạ Mạt béo lên thì hắn bỗng có cảm giác muốn tự tay đập cho cậu một trận ra trò……

“Phó đoàn trưởng, các anh hiện giờ đang ở đâu? Tối nay có muốn đến nhà em không? Cơm nước chắc đã được chuẩn bị xong xuôi rồi.” Cố Yển cười cười, không hề chần chừ mời ngay đám Hạ Ngư Phong đến nhà. Dù sao thế cũng còn đỡ hơn phải ngồi một mình ăn cơm với nhân vật chính. Ọ A Ọ

“Không được.” Hạ Ngự Phong lườm cái bụng của Cố Yển đến rách mắt: “Em và Sơ Hàn đã lâu không gặp, hai đứa cứ nói chuyện đi. Ngày mai anh và Hạ Mạt đã phải đi rồi. Đến lúc đó em tổ chức bữa cơm chia tay bọn anh là đủ.”

Vẻ mặt Cố Yển đau thương gần chết: “Anh không tới thật sao? Em rất nhớ Hạ Mạt, Hạ Mạt cũng rất nhớ em mà!”

Để chứng minh lời Cố Yển là thật, bé Hạ Mạt gật đầu lia lịa. Sắc mặt Hạ Ngự Phong đã đen giờ còn đen hơn. Hắn lập tức giằng Hạ Mạt ra khỏi vòng tay của Cố Yển, bế cậu bé đi mất – ngay cả bóng lưng cũng không hề lưu lại. Quả thực chẳng có tình bạn tình bè gì hết cả!

“Anh phó đoàn trưởng…… hình như không thích em lắm thì phải?” Cố Yển mân mê cằm tự hỏi. Sao lần nào anh ấy cũng nhìn chằm chằm vào bụng cậu vậy? Bụng của cậu thì có gì sai? Từ sau khi gặp bác hai cậu thích cái bụng của mình ghê gớm, chỉ cần phơi bụng ra là có tiền tiêu.

“Không phải đâu.” Đương nhiên Sơ Hàn đã đoán được nguyên do nhưng y không muốn nói ra: “Chắc anh ấy chỉ cảm thấy chúng ta cần có thời gian riêng tư ngồi tâm sự với nhau thôi. Lúc Hạ Mạt vừa mới trở lại thành Thừa An thì chẳng phải cũng một mình ngồi tâm sự với anh ấy rất lâu sao?”

Không đúng…… hai chuyện này tương tự chỗ nào? Hạ Mạt là bị bọn buôn người bắt đi nên mới lạc mất anh trai. Còn hai chúng ta, là em bị bác hai bắt đi hay là anh đi lạc đây??

Hai anh em Hạ Ngự Phong đi rồi thì bên cạnh xe ngựa chỉ còn đúng một người ngoài – chính là cậu thiếu niên số 17 mà Cố Yển để mắt tới. Hắn đang nhìn Sơ Hàn đầy kính nể, hai mắt lóng lánh đầy sao xem chừng có thể so được với trời đêm lấp lánh.

“Cậu là……” Nhớ tới chuyện trước đó mình định tài trợ cho số 17, Cố Yển cảm thấy may mắn mình chưa kịp làm gì. Số 17 rõ ràng chính là đàn em của nhân vật chính. Một đàn em là bạn học ở học viện võ giả, lại là bình dân…… Đối chiếu với tính cách của số 17, Cố Yển đại khái cũng đoán được đây là ai. Tên đàn em xuất thân là bình dân tuyệt đối trung thành với nhân vật chính, sống chết vì y nhưng cuối cùng vẫn bị cái tên thần kinh chập mạch kia đâm chết. Lý do là mày thích ghệ của tao mà dám không nói cho tao hay. Nếu mày nói thì tao nhường lại cho mày, một đứa con gái mà thôi nào có đáng gì. Nhưng mày không nói! Mày không nói tức là mày lừa gạt tao, mày lừa gạt tao cũng chính là phản bội lại tao. Chết là đáng!

Thật đúng là bệnh không thể bệnh hơn. Thế này không thể gọi là nhân vật chính ‘hắc hóa’ nữa rồi, mà phải bảo là y mắc bệnh ‘dại’ mới đúng – hễ thấy người là cắn!

“Tên tôi là Lăng Phong.” Quả nhiên số 17 nói ra cái tên trong đầu Cố Yển. Hắn gãi gãi đầu ra vẻ ngượng ngùng rồi nói: “Tôi không có họ. Nhưng lúc ba tôi đặt tên cho tôi, ông hi vọng tương lai tôi có thể được ban họ nên đã đặt cho tôi một cái tên rất giống có cả họ lẫn tên. Ông hi vọng còn cháu của tôi sau này có thể mang họ Lăng, lăng trong “lăng vân tráng chí” (chí cao tận trời xanh)!”

Thật là một câu bé dễ thương. Tính cách này phẩm chất này, cho dù khuôn mặt không thể sánh được với nhân vật chính nhưng so với người thường cũng tuấn tú hơn rất nhiều rồi. Hơn nữa cậu thiếu niên mới mười lăm tuổi đã có V-cut* đẹp mĩ miều như vậy, sau này lớn lên thì cơ bụng còn đẹp thế nào nữa, chắc chẳng cần lấy một giây đã hạ nốc ao một tên mập ú như cậu. Hức, nếu hắn không phải là đàn em của nhân vật chính thì cậu đã tài trợ cho hắn ngay lập tức rồi, hơn nữa có thể lợi dụng hợp đồng mà thế này thế nọ một phen……

* V-cut: còn được gọi là nhân ngư tuyến, đó là nhóm cơ ở phần bụng dưới, nằm hai bên háng, lõm vào tạo thành hình chữ V.

Ai da, độc giả lại tưởng tượng linh tinh gì thế? Thế này thế nọ cũng chỉ là lợi dụng quan hệ tiện thể sờ sờ cơ bụng cơ ngực cho thỏa nỗi đam mê thôi. Một tên trai thẳng cậu xơ múi được gì chứ? Cho dù hắn có cong thì một thằng nặng những một trăm mười lăm cân như cậu thì làm ăn được gì? Công rếp thụ thì còn có thể, thế thụ muốn rếp công thì phải rếp kiểu gì, lần nào cũng phải xơi Viagra trước đã rồi mới hành sự à? (╯‵□′)╯︵┻━┻

Mà thôi, giờ có gì đâu mà làm ăn. Đấy lại là đàn em của nhân vật chính, cậu đừng nên tơ tưởng nữa. Hơn nữa sau này cậu còn phải sống chung với nhân vật chính bốn năm, cho dù là khóa sau hoặc khóa sau nữa phỏng chừng cậu cũng chẳng có cơ hội mà hạ thủ – chắc chắn tất cả đều sẽ bị nhân vật chính thu làm đàn em hết rồi. Nghĩ thôi cũng đủ thấy đắng lòng, sau này cậu nhất định vẫn còn FA mà bị xọc chết quá.

“Vậy thì giờ cậu đã lo đủ tiền học phí chưa?” Nhân vật chính trực tiếp hỏi luôn. Đây cũng không phải là chuyện gì đáng xấu hổ, dù sao thì 90% các thí sinh nhập học theo đường tuyển sinh công khai đều vướng phải chuyện này.

“Chuyện này……” Lăng Phong ngượng ngập gãi đầu: “Vẫn chưa. Kỳ thực trước khi trận đấu diễn ra đã có người đến tìm tôi rồi nhưng tôi vẫn còn hơi…… Tôi định đến quan sát xem gia tộc họ thế nào đã, đằng nào thì đó cũng là gia tộc sau này mình sẽ phục vụ cả đời mà. Nếu gặp phải quý tộc nào tàn bạo thì thảm rồi, sau này thể nào cũng bị buộc làm những chuyện xấu xa cho họ.”

Không có chuyện đó đâu – Cố Yển nói thầm trong lòng. Cậu nhớ rất rõ cốt truyện, thậm chí đêm nào trước khi đi ngủ cậu cũng đều ôn lại một lần hướng đi của câu chuyện. Gia tộc tài trợ cho Lăng Phong là một gia tộc võ giả, môn võ thuật gia truyền là Thái Cực nên yêu cầu của họ về tâm trí rất cao. Người trong gia tộc này mặc dù tính cách có sự cao ngạo đặc hữu của quý tộc nhưng đều là người tốt, họ sẽ không làm những chuyện mất hết nhân tính như Thẩm Đình. Mà cô gái Lăng Phong thích chính là đại tiểu thư của gia tộc ấy. Nàng nhập học cùng năm với bọn họ nên ba người – Lăng Phong, Sơ Hàn, đại tiểu thư – là bạn học, cuối cùng tạo thành một mối tình tay ba kinh điển.

Cố Yển còn đang bận hồi tưởng lại thì đã bị nhân vật chính kéo sang một bên nhỏ giọng hỏi: “Em có muốn tài trợ cho cậu ấy không? Anh thấy cậu Lăng Phong này tính cách không đến nỗi nào, sau này sẽ thành một tên thuộc hạ đắc lực.”

“?”

Thấy cậu vẫn ngơ ngác không hiểu, Sơ Hàn tiếp tục nói: “Sau này không sớm thì muộn em cũng thành thành chủ một thành, không có mấy tay thuộc hạ tin cậy thì sao giải quyết công việc được? Mặc dù cậu ấy là võ giả nhưng thành ma pháp cũng đâu chỉ toàn ma pháp sư. Võ giả cũng quan trọng như ma pháp sư vậy. Lăng Phong tính tình tốt bụng, đầu óc cũng đủ thông minh, thiên phú võ học rất cao. Em tuyển thuộc hạ thì quả thực không còn ai thích hợp hơn. Hơn nữa để cậu ấy đi theo em còn tốt hơn nhiều đi theo các quý tộc khác.”

“???”

“Thế nào? Em không định tài trợ cho cậu ấy à?” Sơ Hàn cảm thấy khó hiểu nhưng đồng thời trong lòng y cũng có chút gì đó vui mừng khấp khởi. Nếu Cố Yển chỉ có một mình y phụ giúp thì tuyệt nhất rồi, chỉ có một mình y…… Không được, vẫn cần phải có những tay cấp dưới khác nữa. Cố Yển tương lai sẽ là người dẫn dắt thành Thần Hi trở thành thành trì phồn hoa nhất, hạnh phúc nhất cả đại lục. Y không thể ích kỷ thế được.

Về phần Cố Yển, cậu đang choáng hết cả người. Nam chính, anh định tặng đàn em của anh cho em thật sao? Em không nằm mơ chứ? Anh cưng em thế làm em ngại quá.

Nhưng mà nếu Lăng Phong đi theo cậu thì em gái kia làm sao giờ? Ngộ nhỡ bởi vì Lăng Phong không đi bảo vệ đại tiểu thư nên không thích nàng thì… hình như cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cốt truyện cả, lại còn có thể bảo vệ được một mạng người. Nghĩ lại cậu cũng thấy sung sướng ghê gớm. ~\(≧▽≦)/~

Chứ còn sao? Có thể thu nhận một thiếu niên đẹp trai làm thuộc hạ cho mình quả thực không còn gì có thể hưng phấn hơn. Cố Yển gật đầu cái rụp, quay ra nhìn Lăng Phong nói: “Cậu có muốn đến nhà tôi ăn cơm không? Sau này chúng ta là bạn học rồi, tôi tự giới thiệu trước đã. Tôi là Cố Yển, đến từ thành Thần Hi, là bạn của Sơ Hàn.”

Sơ Hàn: “……”

Tài trợ thì tài trợ đi, đưa về nhà làm gì? =__=

“Được thế thì thật tốt quá. Tôi còn đang không biết nên đi đâu ăn cơm đây.” Lăng Phong lại ngượng ngùng gãi đầu, có lẽ đây là thói quen của hắn. “Sáng nay tôi bị người của nhà trọ đuổi ra ngoài đường vì không đủ tiền trả. Buổi trưa thì có thể ăn cơm ở trường, tôi đang lo không biết bữa tối nên đi đâu giải quyết. Vốn tôi định bần cùng bất đắc dĩ thì đến nhà ông quý tộc định tài trợ cho mình ăn chực một bữa. Giờ được cậu mời thì thật là tốt quá, tôi lại có thêm một đêm nữa để suy nghĩ rồi.”

Sơ Hàn: “……”

“Thế à? Nếu cậu không chê thì đêm nay có thể ở lại nhà tôi. Nhà tôi rộng lắm, chắc chắn có chỗ cho cậu ngủ.” Cố Yển cầm lấy tay Lăng Phong, nhiệt tình mời mọc.

Sơ Hàn: “……”

“Cậu sao mà tốt bụng thế!? Sau này chúng ta chính là anh em tốt của nhau!” Lăng Phong ôm chầm lấy Cố Yển, dùng sức đập bồm bộp hai phát vào lưng cậu khiến cho Cố Yển ho khùng khục vài cái.

Sơ Hàn: “……”

Y hối hận đề nghị Cố Yển tài trợ cho Lăng Phong rồi, giờ rút lại lời nói có được không?

Đáp án tất nhiên là không được rồi. Cố Yển vui vẻ dẫn Lăng Phong về nhà. Có con kỳ đà Lăng Phong ở đây cản mũi, trong bữa cơm Sơ Hàn hoàn toàn không có cơ hội nào tâm sự với Cố Yển cả. Mà kỳ thật mới xa nhau có hai tháng thôi, có gì để nói đâu.

“Đây là nhà cậu?? (⊙o⊙)” Lăng Phong mở to mắt nhìn. Chỗ này cũng gọi là nhà à? Từ cửa đến phòng ăn còn phải ngồi xe ngựa chạy, từ phòng ăn đến nhà chính phải cưỡi ngựa đi, từ nhà chính đến khu biệt viện dành cho khách phải chạy gần mười phút mới tới nơi. Thế này mà gọi là nhà à? Chỗ này kỳ thật là một thị trấn nhỏ có đúng không?

“Cũng không hẳn.” Cố Yển nói. “Đây là chỗ ở của bác tôi, hiện giờ thì tôi ở.”

Kỳ thật chỗ này đã là tài sản của Cố Yển rồi nhưng trước mặt cậu thiếu niên Lăng Phong, cậu không muốn khoe của. Làm như vậy có vẻ… không được hay ho cho lắm.

“Hóa ra cậu là quý tộc.” Lăng Phong lẩm bẩm nói. “Nhưng mà quần áo của cậu trông bình dân quá.”

Cố Yển: “……”

Bình dân cái nhà cậu. Rõ ràng quần áo của cậu được đặt may ở cửa hàng trang phục lớn nhất thành Thừa An do nhà thiết kế thời trang hàng đầu tự mình đo đạc cắt may. Cậu thích đem hàng thời trang cao cấp mặc thành hàng sida ngoài chợ đấy, làm gì được hả?

Sơ Hàn cúi đầu cười trộm.

“Cậu là người tài trợ cho Sơ Hàn à?” Lăng Phong nhìn Sơ Hàn có chút hâm mộ. Trực giác của cậu thiếu niên mách bảo hắn rằng Cố Yển là người tốt. Nếu hắn có thể được Cố Yển tài trợ thì cuộc sống sau này sẽ sung túc, không cần phải lo nghĩ gì nữa.

“Không phải.” Sơ Hàn trả lời. “Học phí của tôi do chính tay tôi kiếm. Dạo trước tôi đi theo đoàn lính đánh thuê làm mấy nhiệm vụ được chia một phần thù lao, chỗ đó đủ để trả tiền học phí và chi phí sinh hoạt kỳ đầu tiên. Tôi định chờ đến kỳ nghỉ đông thì tiếp tục đi làm lính đánh thuê nhận nhiệm vụ, kiếm tiền nộp học phí kỳ sau.”

Trong nguyên tác nhân vật chính cũng kiếm tiền trang trải học phí như vậy, có điều Hạ Ngự Phong đã nộp hộ y học phí kỳ đầu tiên. Dù sao thì giai đoạn này ở trong nguyên tác nhân vật chính không mạnh như hiện tại. Đừng nói là thành ma pháp sư song hệ Quang và Hỏa, y còn chưa lĩnh ngộ được ma pháp nữa là.

Lăng Phong khâm phục nói: “Sơ Hàn, cậu quả thật là lợi hại! Với thực lực của cậu dù có đi làm lính đánh thuê thì nhất định cũng thành một tay lính đánh thuê hạng nhất. Tôi bội phục cậu thật đấy.”

Cố Yển cũng cảm thấy khâm phục y sát đất. Sơ Hàn quả thực là tấm gương điển hình cho việc tự lập vừa học vừa làm, so với một cậu thiếu gia nhà giàu ăn bám gia đình như cậu thì giỏi hơn gấp bội. Đột nhiên Cố Yển thấy bản thân mình thật vô dụng. Máu nóng xông lên não, cậu cầm tay Sơ Hàn nói: “Nghỉ đông em cũng muốn đi làm nhiệm vụ với anh. Em cũng muốn tự mình kiếm tiền!”

Vừa nói dứt câu cậu đã hối hận rồi. Đường đường một thiếu gia nhà giàu sao còn phải lăn lóc kiếm tiền?? (╯‵□′)╯︵┻━┻

Tiếc là đã chậm. Sơ Hàn cũng cầm lấy tay Cố Yển gật đầu nói: “Được, anh sẽ bảo vệ em.”

“Tôi cũng muốn!” Lăng Phong cũng không cam lòng bị bỏ lại lập tức chen vô. Hắn dúi tay mình vào giữa tay hai người, nhìn Sơ Hàn cười nịnh bợ. “Đại ca, anh không ngại chia cho em một phần chứ? Một chút xíu thôi cũng được, như vậy em có thể tự do được rồi.”

Cho dù có quý tộc tài trợ thì có thể xuôi chèo mát mái nhưng ai mà chẳng muốn được sống tự do tự tại.

“Nhưng giờ cậu còn phải nghĩ cách kiếm tiền trả học phí kỳ đầu nữa mà? Hơn nữa cậu có tự tin mình có thể kiếm đủ tiền trả học phí như Sơ Hàn hay không?” Cố Yển hỏi.

“Chuyện này……” Lăng Phong hoàn toàn không tin mình có thể làm được. Hơn nữa học phí và chi phí sinh hoạt kỳ đầu tiên còn chưa thấy mặt mũi đâu, nên làm gì bây giờ? Nhưng nhìn Sơ Hàn có thể tự mình kiếm tiền trang trải không cần phụ thuộc vào quý tộc nào cả, hắn cũng rất hâm mộ.

“Kỳ thật ngoại trừ được quý tộc tài trợ và tự thân vận động, cậu còn con đường thứ ba mà.” Cố Yển chớp chớp mắt, quyết định dụ dỗ Lăng Phong về phe cậu. Làm thế cũng là muốn tốt cho hắn, sau này không cần vì gái gú mà bị nhân vật chính đâm chết.

Related

Rổ rá cạp được thì cạp đi – 8In "Rổ rá cạp được thì cạp đi"

Nam thần, lượn đi mà – Chương 33In "lượn đi mà!"

Nam thần, lượn đi mà – Chương 31In "lượn đi mà!"

February 22, 20159 Replies

« PreviousNext »

Nhắn gửi...

Logged in as MEI. Log out?

Comment 

 Notify me of new comments via email.

 Notify me of new posts via email.

buồn thối ruột on February 26, 2015 at 1:56 pm

bao giờ có chap mới vậy chủ nhà? Hóng~~!

Reply

Sa Thủy on February 26, 2015 at 4:37 pm

Một tuần hai chương ^^, thường vào thứ 4 & chủ nhật. Thi thoảng sẽ không theo lịch tùy vào tốc độ và sự chăm chỉ của hai viên thịt mỡ và nạc lười …xD

Reply

Dung on February 26, 2015 at 12:19 am

Ta hận là k thể chui tọt vào trong truyện để véo 2 cái má phúng phính của Cố mập…oa..oa! 😥

Reply

liemtrang on February 25, 2015 at 12:49 pm

Từ khi em lăn tới thế giới này thì kịch bản đã thay đổi ròi em không biết sao em :v chia buồn cùng em :v

Reply

Riri on February 23, 2015 at 5:10 am

Tiểu Thảo ơi xem cái này tự dưng thấy minh hoạ cho Cố mập và nam thần hợp dã man ý =)))

Reply

Riri on February 23, 2015 at 5:17 am

gửi Sa Thuỷ và cục mỡ chứ huhu tui mải cười mà nhầm tên

Reply

Sa Thủy on February 26, 2015 at 1:31 am

…. Phải nói là bạn chọn vid đã khiến Sa Thủy ngả mũ cúi đầu thán phục =)).

Nhân thể mà nói ST cũng rất thích Sato Takeru, nên thay mặt dịch giả Cục mỡ lingsan cám ơn Riri về mười phút giải lao vô cùng hữu ích và bổ não bổ phổi này :”>.

Reply

Hihihehe on February 22, 2015 at 9:29 pm

Tem ahhhh!!!

Reply

Hihihehe on February 22, 2015 at 9:55 pm

Có khj nào Lăng Phong vì làm bóng đèn mà bị nhân vật chính xọc chết ko ta O_O

Reply


This work is licensed under a Creative Commons Attribution 3.0 Unported License.

Vài điều nho nhỏ

1. Mong bạn vào nhà, thân thiết có thể gọi bạn xưng tôi, hoặc những danh xưng thân mật hơn, chỉ xin đừng dùng những từ ngữ như "ta", "nàng". Xin cám ơn bạn đã lắng nghe.
2. Chúng ta nói và viết tiếng Việt, vậy mong bạn hãy tôn trọng và sử dụng tiếng Việt "thuần" và "đẹp". Không sử dụng teencode bạn nhé.
3. Một số bản trong nhà là bản biên tập, một số khác là dịch từ bản gốc. Mong bạn lưu ý.

Hội leo núi

Dạ ThảoSa Thủy

Mây trôi hững hờ

Nam thần, lượn đi mà – Chương 55Nam thần, lượn đi mà – Chương 54Nam thần, lượn đi mà – Chương 53Nam thần, lượn đi mà – Chương 52Nam thần, lượn đi mà – Chương 51Nam thần, lượn đi mà – Chương 50Nam thần, lượn đi mà – Chương 49Nam thần, lượn đi mà – Chương 48Nam thần, lượn đi mà – Chương 47Nam thần, lượn đi mà – Chương 46

Ngồi ngắm mây bay

Bạch Y Kiếm KhanhBắc Kinh cố sựBluechuyện cái tờ rymDự án truyện tranhHà ĐồKTTHLạc Mai PhongLinh tinhlượn đi mà!Nam thầnNhạc khúcPhimRổ rá cạp được thì cạp điReviewTám năm kháng chiếnTùy bútTại bên kia cầu chờ đợi ngườiTự thoại.Thu Phong tái khởi thìXôi thịt nghĩa là xôi có thịtĐoản Văn

Hương trà thoang thoảng ..

Gió nhẹ man mát...

View Full Site

Theo dõi

Chuyển đến thanh công cụ

My Life

ღ•.๖ۣۜMEI๖ۣۜ•.ღmeinguyen0708.wordpress.comThống kê

Kế hoạchMiễn phí

Manage

Các Trang của WebsiteAdd

Blog PostsAdd

Hình ảnh / VideoAdd

Bình luận

Hồ sơAdd

Cá nhân

Giao diện đã cài đặtTùy biến

Tùy chọn

Chia sẻ

Người tham giaAdd

Các gói mở rộng

Tên miềnAdd

Cài đặt+ THÊM MỘT WORDPRESS MỚI

Trang đọc

Luồng dữ liệu

Followed SitesQuản lý

ConversationsKhám pháTìmYêu thích

MEI@meinguyen0708Đăng xuất

Hồ sơ

Thông tin của tôiCài Đặt Tài KhoảnQuản lí thanh toánBảo mậtThông báo

Đặc biệt

Tải ứng dụngCác Bước Tiếp TheoTrợ giúp

Đi ra khỏi nhà THchansan

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia