ZingTruyen.biz

[NakKri] _ Nói Yêu Em, Đừng Khiến Trái Tim Em Đau

Ngoại Truyện [ZepLau] (4) H

__Anh_YY__

Ẩn sau bức màn của đêm tối, có vô vàn mất mát, đau buồn, nhưng giờ khắc này, khi nhìn sâu vào đôi mắt tuyệt mỹ của cô, Zephys chỉ cảm thấy một điều : Lauriel nặng quá...

Nhưng Lauriel có vẻ không để tâm vào suy nghĩ ấy lắm, cô vô tư ngồi lên người hắn, nhìn bộ giáp, cực kì muốn tháo nó ra. Ngón tay thon dài lướt khắp nơi tìm cách mở, Zephys nằm bên dưới không lâu sau đã một thân ướt mồ hôi.

Bàn tay to lớn của hắn mất kiên nhẫn, bao lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô :

"Cởi như thế này này."

Ngón tay mang hơi lạnh như có như không lướt qua da thịt ấm áp, Zephys cảm thấy bàn tay của cô khẽ run.

Mất đi lớp giáp, chỉ còn lại một cái áo mỏng, mơ hồ có thể thấy được cơ bụng tuyệt mỹ cùng lồng ngực vững chắc.

Lauriel lại cúi xuống, môi áp môi, đầu lưỡi quấn quýt không rời. Lúc đầu còn là cô chủ động, bàn tay Zephys bỗng di chuyển, cố định đầu cô, chiếm lại thế chủ động. Dây dưa một hồi, nước miếng tạo thành một sợi tơ bạc giữa hai người, dưới ánh trăng sáng đặc biệt nổi bật mỹ lệ.

Lauriel nheo mắt, khẽ cười, đưa tay gạt chút nước miếng còn vương bên khóe môi.

Zephys dường như bị hút vào vẻ quyến rũ không lời ấy. Hết mực tự nhiên, một cách thầm lặng len vào trí nhớ, quấn lấy trái tim của hắn, giữ chặt...

Ngón tay Zephys nhanh nhẹn luồn ra sau lưng váy, ngày nào hắn cũng giặt đồ cho cô, đã sớm nắm rõ khóa kéo từng thứ nằm ở đâu, tháo như thế nào.

Tà váy lập tức trượt xuống, một làn da mịn màng, trắng như ngọc, không tỳ vết. Cơ thể đồng hồ cát gợi cảm, giấu dưới nội y đen tuyền. Zephys nhìn lớp ren mỏng trên ngực áo, khẽ nuốt nước bọt...

Lauriel hơi bất ngờ, nhưng rất nhanh đã giành lại sự chủ động. Ném chiếc váy xuống đất, cô cúi người, bàn tay khẽ luồn vào tấm áo mỏng chạm tới cơ bụng của hắn.

"Ngươi... thật ấm..."

Hơi thở như sương khói phả vào bên cổ hắn, ẩm ướt một mảnh.

Đầu lưỡi nhẹ nhàng vươn ra, vẽ một nét lên yết hầu.

"Nàng... có kinh nghiệm thật đấy, trước đây đã từng... đã từng làm rồi sao?"

Lauriel đặt nụ hôn nhẹ lên xương quai xanh gợi cảm.

"Ngươi nói xem?"

Ngọn lửa vừa cháy lên lập tức lụi xuống một nửa, Zephys có cảm giác cực kì khó chịu, có cả buồn, xen lẫn cả tức giận khi người đầu tiên của Lauriel... không phải là hắn.

Tay hắn bỗng giữ chặt lấy eo cô. Lauriel cũng dừng, ánh mắt qua làn tóc hơi rối làm người ta cảm thấy không chân thực, quá hoàn hảo, dường như tất cả chỉ là một giấc mơ.

Lauriel hơi hạ tầm mắt.

"... ngươi nghĩ gì thế?... Zephys, ngươi là người đầu tiên thấy ta trong bộ dạng này... Sao, hài lòng chưa? Cứ bắt người ta phải nói ra mới biết à, ngại chết mất..."

Màu đỏ ửng lên trên hai bên má, dần dần lan xuống cổ, toàn thân Lauriel cũng nhanh chóng trở thành một màu hồng.

Thực ra cô cũng có một chút thích tên ngốc này, nhưng... liệu hắn có thích cô không? Thường thì người ta... có vẻ hay thích mấy cô bé ngây thơ yếu đuối hơn. Lauriel không yếu đuối, cũng đã qua cái tuổi của thơ ngây. Giờ Zephys có đuổi cô đi cũng được, quay lại nhà giam lạnh lẽo cũng đâu có tệ lắm...

Lauriel không dám ngước mắt lên, sự im lặng đột ngột này làm cô thấy bối rối, suy nghĩ loạn lạc. Cơn gió mang hơi lạnh của đêm tối lùa vào cơ thể mảnh mai, làm cô khẽ run.

Zephys lặng nhìn hàng mi như cánh bướm, Lauriel vẫn đang ngồi trên người hắn, hắn có thể cảm nhận từng run rẩy của cô, dù là nhỏ nhất.

Trên bụng chợt lạnh, Zephys giật mình nhìn giọt nước trong suốt khẽ lăn.

"Lauriel? Ngươi khóc sao? Ta xin lỗi... đừng khóc mà. Ta... ta yêu ngươi."

Bàn tay Zephys vén lên mái tóc vàng, nhẹ nhàng gạt đi nước mắt đọng bên khóe mi.

Lauriel hơi ngẩng lên.

"Thật sao? Ngươi... yêu ta?"

Khóe môi khẽ nhếch, bàn tay đỡ lấy eo Lauriel. Trong nháy mắt, vị trí bị tráo đổi. Zephys cử động ngón tay, áo ngực rơi xuống đất.

"A... ah..."

Nhũ hoa hồng lên tươi đẹp, bị đầu lưỡi hắn nhẹ nhàng trêu đùa, rất nhanh đã dựng thẳng. Một bên bị thấm ướt bởi nước miếng, bên còn lại được bàn tay chăm sóc cẩn thận, Lauriel vô thức cong lưng, đón nhận cảm giác mới lạ này.

Những nụ hôn rải xuống dần, eo cô như nhũn ra, không còn sức phản kháng. Mảnh vải cuối cùng trên cơ thể cũng rơi xuống đất, Lauriel vùi mặt vào gối, cơ thể đỏ không chỉ vì ngượng, mà còn vì nóng.

"Ngươi... ưm, đừng nhìn... ah... đừng.. đừng chạm vào đó..."

Giọng nói chuyển thành tiếng kêu mời gọi, khi tay Zephys lướt qua cánh hoa.

"Nàng thật nhạy cảm... đúng như ta nghĩ."

Một ngón tay khẽ tiến vào hoa huyệt, cảm thụ ấm nóng và mềm mại bên trong cô.

"Đau không?"

Lauriel chỉ có thể ôm chặt lấy cổ Zephys, hai chân bị mở rộng, quấn quanh eo hắn. Trong đầu cô lúc này, chỉ còn một mảnh trắng xóa, cả những cảm xúc kì lạ và đau đớn...

"A... nhẹ thôi... đau.."

Zephys kiên nhẫn chờ đợi, từ một ngón, bên trong ba ngón đã có thể ra vào dễ dàng.

Lauriel chợt cong người, hét lên một tiếng.

Zephys khẽ nhếch miệng, cuối cùng cũng đã tìm được điểm cần tìm.

"Chỗ này sao?"

Ngón tay không ngừng di chuyển qua lại, ấn vào nơi đó, Lauriel chỉ biết lắc đầu, bám chặt vào lưng hắn.

"Ngươi... xấu xa, đừng... dừng lại.. dừng..."

Cảm thấy đã đủ mềm, Zephys khẽ rút ngón tay ra. Hoa huyệt co lại một chút, dường như muốn giữ lấy ngón tay. Một cảm giác trống trải xa lạ ập tới, Lauriel mở mắt :

"Zephys... cho ta..."

Hắn khẽ cười.

"Cho ngươi? Ngươi muốn thứ gì?"

Nước mắt lại thấm ướt bờ mi.

"Ngươi xấu lắm... hức.. ngươi bắt nạt ta..."

"Được rồi mà.. ta xin lỗi, được chưa.. sẽ không trêu ngươi nữa..."

Một thứ nóng như lửa khẽ cọ vào đùi trong của cô, Lauriel lập tức im lặng. Ánh mắt hơi lo lắng bị Zephys nhìn thấu, hắn hôn cô :

"Đừng lo, thân ái, ta hứa sẽ nhẹ nhàng."

Cơ thể Lauriel căng cứng, từng chút một bị thứ kia xâm chiếm, cho tới khi lấp đầy toàn bộ...

Hắn bế cô lên, khẽ di chuyển.

"A.. chậm lại.. chậm... đừng.. đừng chạm vào đó! Nhaa..."

Từng nhịp di chuyển đều chuẩn xác vào điểm nhạy cảm nhất, một cảm giác làm Lauriel như điên lên, như ùa tới vây cô lại trong một vòng xoáy không lối thoát.

Mà cơ thể lại được Zephys mạnh mẽ ôm lấy, như điểm tựa duy nhất của cô, vững chắc và ấm áp...

Xen lẫn giữa những hơi thở gấp, một âm thanh nho nhỏ vang lên bên tai Zephys :

"Zephys... ta cũng yêu ngươi. Ta... ta không chịu được nữa..."

"Chờ ta... cùng nhau đi."

Những di chuyển của Zephys càng nhanh, ngón chân Lauriel cũng cong lại, thật quá sức chịu đựng của cô...

Cảm nhận thứ chất lỏng nóng rực lấp đầy bên trong, Lauriel mệt mỏi ngã xuống.

Nhưng cô rất nhanh đã cảm nhận thấy, thứ kia lại đứng lên.

"Đêm nay, đừng hòng ngủ, Lauriel của ta ~"

Thật sai lầm, sai lầm... khi chủ động...

"Tha cho ta đi... ah.. nhẹ.. nhẹ... ahh ai cíu với..."

Trong phòng chỉ còn tiếng hét thảm thương của ai đó, vàmột nụ cười vô cùng thỏa mãn.

Ai bảo, ta lại yêu nàng đến vậy ~

                         _Ngoại truyện kết_

-------------------------------

  Viết xong cũng mặt đỏ tym đập =]]... chắc là chưa ổn lắm, các thân ái ăn tạm .^.

Chính văn kết ở phần 55, ngoại truyện là phần 60, số có vẻ đẹp =))

Lần đầu viết H 300 chữ, lần hai >1400 chữ, tự hào gê :"> ~

































Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.biz