ZingTruyen.Asia

My own GOT7

167. Yugyeom (Jinyoung)

Tiro_bear_

Lời lảm nhảm: Sau khi xong truyện Yugbam sẽ cho ra mắt 2Jae

"Please be my guidance"

Yugyeom tự mắc kẹt trong thế giới của riêng mình, tự tạo một mê cung trong đầu mình để cô lập với thế giới. Anh đã như vậy kể từ khi người đó rời đi. Thành phố về đêm lúc nào cũng thật cô đơn, và anh đi bộ dưới màn đêm của thành phố một mình, nhắm mắt cảm nhận sự lạnh lẽo của cơn gió thổi ngang qua.

Anh không nhớ rõ là mình đã chia tay được bao lâu nữa, chỉ là những kí ức đó đã mờ nhạt trong tâm trí anh. Anh bước đến bên cầu, nhìn xuống dòng nước chảy xiết. Anh đã từng nghĩ mình có thể chấm dứt đời mình với dòng nước đó, nhưng không hiểu sao anh lại không có can đảm để thực hiện.

Có lẽ anh vẫn đang chờ đợi một phép màu đến với anh.

- Chào, anh có cần giúp gì không?

Anh chầm chậm quay đầu lại, nhìn cô gái đeo chiếc khăn quàng cổ len màu trắng ngà, khẽ nghiêng đầu nhìn anh. Anh lắc đầu, rồi lại chìm vào trong thế giới riêng của mình. Anh không thích nói chuyện với ai lúc này.

Cô gái kia nhún vai, tay vỗ vỗ sau lưng anh, miệng nhếch lên một đường cong hoàn hảo:

- Đừng lo, tôi sẽ chỉ đường cho anh khỏi lạc lối...

***

- Cái thằng này có dậy không thì bảo?

Jinyoung lật chăn gối của Yugyeom lên, kéo cái thân dài của anh xuống giường. Yugyeom không động đậy, mặt khó chịu ném gối về phía Jinyoung.

- Định thất tình đến bao giờ đây, anh hẹn người ta rồi mà cậu không chịu dậy thay đồ sao?

Jinyoung kéo cái thân con gấu to hơn anh xuống giường, đạp đạp cho vài cái vào mông mà Yugyeom vẫn lười biếng không thèm mở mắt.

- Yugyeom, cậu không tỉnh trong vòng năm giây tiếp theo thì anh xách dép đánh chết cậu đấy nhé.

Yugyeom chầm chậm mở mắt, thở dài đứng dậy vệ sinh cá nhân, chải tóc gọn gàng nhìn trông sạch sẽ sáng sủa rồi thì lạch cạch dép đi theo Jinyoung. Anh ấy là một người anh trai thân thiết của Yugyeom, hai người mặc dù đôi lúc trêu chọc nhau nhưng vẫn là những người anh em tốt.

Biết tình trạng của Yugyeom lúc này ở thể lạc lối do thất tình, Jinyoung mới sắp xếp một buổi gặp mặt cho người em trai yêu quý của mình vượt qua tình trạng thẫn thờ này.

- Hyung, em không nghĩ em đã sẵn sàng cho việc yêu đương đâu.

- Chả có ai sẵn sàng để yêu cả, đến lúc tình yêu vụt đến rồi thì người ta có muốn cũng không cưỡng lại được. Em cứ đi gặp mặt người ta đi, biết đâu đấy lại thích người ta cũng nên.

Không cãi lại được người anh đầy trí lí, Yugyeom gật đầu chấp nhận đi gặp mặt, tuy nhiên vẻ mặt lại không có mấy vui. Jinyoung đặt bàn ở một nhà hàng tầm trung khá đắt khách, vị trí thuận lợi có thể nhìn thấy toàn cảnh thành phố Seoul trong buổi đêm với ánh sáng từ những ngọn đèn đường và ánh điện từ các căn hộ trong thành phố. Vẻ đẹp của Seoul với sự cổ kính ngàn năm trước hòa cùng với sự hiện đại của thời thế khiến khung cảnh trông huy hoàng mà cũng thật lãng mạn.

Jinyoung rời đi để cho Yugyeom ngồi một mình tại điểm hẹn, người hẹn của anh chưa đến.

- Xin lỗi tôi đến muộn, tôi bị lạc đường.

- Không sao, mời cô ngồi...

Yugyeom lễ phép mời bạn hẹn của mình ngồi xuống, liếc mắt nhìn trộm người hẹn của mình một chút. Cô ấy cũng khá xinh đẹp, nhưng sao anh có cảm giác đã gặp cô ở đâu rồi.

***

Bạn đến buổi hẹn trễ giờ do không để ý thời gian, chạy vội chạy vàng tới đây nên đầu tóc trông bù xù, quần áo hơi nhếch nhác. Bạn lại tốn thời gian vào phòng vệ sinh chỉnh chang lại mọi thứ rồi mới tự tin bước đến chào bạn hẹn của mình.

- Tôi là __.

- Tôi là Kim Yugyeom.

Hai người mới làm quen, vậy nên không khí cứ ngượng ngùng khi hai người nói chuyện, phải đến khi thức ăn được bày ra thì hai người mới bắt đầu nói nhiều hơn một chút. Yugyeom kể về sở thích của anh, về đồ ăn thức uống yêu thích, bạn cũng tương tự như vậy kể cho anh đôi chút về bản thân mình. Dần dần cả hai đã thân thiết hơn và nói chuyện không cần kính ngữ nữa. Ngày xưa "miếng trầu là đầu câu chuyện" thì bây giờ thức ăn vào dạ dày thôi cũng làm người ta thân thiện hơn.

Trong lúc nói chuyện, Yugyeom không ngừng nhìn bạn, như kiểu anh đang cố tìm nét gì đó quen thuộc trên gương mặt bạn, nhưng cho dù nhìn bao nhiêu lần thì trí nhớ của anh cũng không thể nào hoạt động đủ công suất để nhớ ra.

- Trên mặt tôi có dính gì sao?

Bạn cuối cùng cũng để ý tới việc này, lo sợ rằng có vết bẩn trên mặt mình thì sẽ khiến bạn ngượng tới mức đào hố chui xuống giấu mặt mất.

- Không có gì, chỉ là tôi nhìn thấy cô trông rất quen mắt.

- Có lẽ chúng ta đã gặp nhau ở đâu đó rồi.

- Vấn đề là ở đó, tôi nhìn cô bao nhiêu lần đi chăng nữa cũng không thể nhớ rõ được là đã gặp cô ở đâu.

- Có lẽ ở trên xe buýt, hoặc là ở một tiệm cà phê nào đó,...

Bạn kể ra những nơi mà bạn từng đến, Yugyeom chỉ lắc đầu. Những nơi đó anh chưa từng đến, có nơi anh còn không biết nó ở đâu. Vậy nên cả hai đều bỏ qua việc này, tiếp tục với buổi hẹn của mình.

- Làm sao cô quen biết được anh Jinyoung?

- À, anh ấy bạn của sếp tôi - một chút cửa hàng thịt nướng. Chúng tôi không có thân quen gì với nhau, nhưng sếp tôi nói muốn tôi đi tới cuộc hẹn đã xóa nợ việc mời anh Jinyoung ăn thịt nướng miễn phí. 

- Vậy là không phải cô tự nguyện đến?

- Đừng nói thế, tôi vẫn phải là người quyết định đồng ý đi hay không đi chứ. Mà cũng căn bản anh Jinyoung cứ nài sếp tôi việc cho anh ấy ăn thịt miễn phí, thành ra tôi chấp nhận đi cũng giúp sếp, hơn nữa nếu tôi không đi thì tôi đâu có biết cuộc hẹn với anh thú vị như thế nào.

***

Theo gợi ý từ trước của Jinyoung, Yugyeom đưa bạn đến bờ sông Hàn, nơi lý tưởng nhất để hẹn hò của các cặp đôi. Có một khoảng đường nhỏ dành riêng cho các cặp đôi tản bộ, hai bên phố tràn ngập cây hoa màu hồng tím phớt rất đẹp, cùng với ánh đèn về đêm lại khiến con phố trở nên ảo diệu hơn bao giờ hết.

- Trời hôm nay có vẻ lạnh hơn nhỉ?

Bạn khẽ rùng mình một cái, lục trong túi lấy cái khăn len của mình quàng cổ cho đỡ lạnh, đưa tay lên miệng hà hơi để truyền hơi ấm. Yugyeom đứng một bên, nhìn động tác của bạn. Cái khăn len trắng đó anh đã nhìn thấy ở đâu rồi...

- Anh không thấy lạnh sao?

Mũi bạn đã hơi đỏ lên, gương mặt hồng hồng vì cái lạnh nhìn anh sụt sịt. Yugyeom cười, cầm lấy tay bạn đút vào túi áo của anh, lấy thân nhiệt của anh mà truyền hơi ấm cho bạn.

- Không lạnh lắm, nếu cô thấy lạnh thì lấy tôi làm máy sưởi cũng được. 

Ây da cái câu này sao nó sến thấy kỳ à. Bạn tản bộ cùng anh dưới ánh đèn của con phố, đôi lúc bắt lấy một cánh hoa rơi theo chiều gió thổi, rồi lại nhìn ngắm xung quanh các cặp đôi đang đi cùng nhau hạnh phúc.

- Tại sao anh lại chọn tới buổi hẹn này.

- Vì anh Jinyoung bảo tôi nên hẹn hò. - Yugyeom bật cười trước câu hỏi hơi ngớ ngẩn của bạn.

- Không, ý tôi là sao anh lại tới hẹn hò khi tâm trạng của anh không được tốt?

Bạn để ý được nét mặt của Yugyeom khi ở bên bạn trong bữa ăn không hề giống là tự nguyện đi đến đây, phảng phất có chút gì đó của dư vị thất tình. Bị bạn nhìn thấu, Yugyeom cũng không giấu diếm gì, kể cho bạn nghe về quá khứ của anh, khi anh yêu một cô gái khác, nhưng rồi chuyện tình chuyển biến không tốt đẹp và cuối cùng hai người mỗi bên đi một hướng khác.

Theo dòng câu chuyện, chẳng mấy chốc hai người đã bước tới bên cầu gần sông Hàn. Làn gió thổi nhẹ mang cái lạnh đến, ánh đèn đường mờ ảo không hiện rõ được bóng hai người đổ xuống mặt cầu. Yugyeom tựa bên lan can, nhìn ra phía sông Hàn rộng khắp, ánh đèn LED từ cầu thắp sáng tựa ánh cầu vồng trong đêm.

- Khung cảnh này...

Yugyeom nhìn mọi vật xung quanh mình, nhận ra cảnh vật giống như trong giấc mơ của mình. Cũng là bên bờ sông Hàn, cũng là chỗ đứng ở cây cầu này, và người ở bên cạnh anh tình cờ thay lại đeo chiếc khăn len màu trắng.

Rõ ràng khung cảnh này y hệt trong giấc mơ của anh, và cô gái trong mơ cũng nói rằng sẽ chỉ đường cho anh khỏi lạc lối. Có phải đó là điềm báo gì đó không?

- Câu chuyện anh kể thật buồn - Bạn nói về cuộc chia tay mà Yugyeom đã kể cho bạn suốt đường đi. - Nhưng cũng thật tốt vì anh đã không để chuyện đó làm ảnh hưởng mình nữa.

- Tôi cũng không chắc là mình còn bị ảnh hưởng hay không?

- Ý anh là sao?

- Thì chuyện tình yêu đối với tôi bây giờ thật khó khăn, quên đi một người cũng cần thêm thời gian, nhưng ai biết được là đến bao giờ mới quên được. Có lẽ tôi vẫn còn lạc lối, chưa thể chắc chắn được mình đi hướng nào.

Yugyeom nhìn sang bạn, nụ cười có vẻ hơi đau khổ:

- Xin lỗi cô nếu tôi có làm cô cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương, nhưng tôi không chắc tôi đã sẵn sàng cho một cuộc tình mới.

Bạn gật đầu, cũng hiểu đôi chút vấn đề, quên được một người có ý nghĩa với mình như thế thật khó, vậy nên không thể bắt ép người ta cứ thế đến với mình được. Bạn vỗ vào lưng Yugyeom động viên an ủi, miệng cười thân thiện cũng tỏ vẻ đồng ý.

- Không sao, chúng ta còn nhiều thời gian mà, và đừng lo, nếu anh lạc lối, tôi sẽ chỉ đường cho anh...

Yugyeom nhìn vào ánh mắt bạn dưới bầu trời đêm bên sông Hàn, bên cây cầu ánh sáng chiếu đèn lung linh huyền ảo. Người trước mắt anh lúc này không phải là người thường, cô ấy giống thiên thần sinh mệnh đeo đôi cánh trắng chiếu sáng cho cuộc sống tối tăm của anh.

"Khi anh lạc lối và cô đơn, hãy đến bên cạnh anh và đưa anh ra khỏi bóng tối"

"You are my light"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia