ZingTruyen.Asia

Mitake Am Duc Chuyen Ver


Xuân về hoa nở, đếm trên đầu ngón tay cũng chỉ mới mấy tháng trôi qua. Những ngày lạnh nhất tiêu điều ảm đạm trong mắt mọi người đã trở thành quá khứ, hiện giờ đã là giữa hè.

Takemichi gặp qua Hinata, mặc dù cố gắng mời cậu trở lại Hoa Thiên làm, nhưng vẫn bị cậu nhẹ nhàng từ chối. Takemichi muốn thoát ra khỏi cuộc sống trong quá khứ, Hoa Thiên bởi vì cậu mà phải chịu bao uất ức, cậu vẫn thích hợp sống ở nơi an tĩnh.

Công ty mới này cũng không lớn lắm, là do cá nhân thành lập nhưng đãi ngộ cũng tốt lắm, 25000 yên lương thử việc, thêm phần trăm thiết kế, mỗi tháng còn có mười ngàn yên tiền trợ cấp cước điện thoại, đi lại và tiền ăn.

Quan trọng nhất là Takemichi ở chỗ này lại gặp được Akane, cô gái có gương mặt hiền lành, bởi vì Phạm Thiên sụp đổ mà phải đi ra ngoài tìm công việc mới, vừa vặn trong nhà có quen biết, công ty này chính là cậu cô mở ra.

Akane rất biết cách quan tâm người khác, về chuyện Mikey cùng Takemichi, cô cũng chưa từng gặng hỏi.

Công ty thuê một tầng lầu của một tòa cao ốc, chỗ ngồi của Takemichi gần cửa sổ, mỗi lần mở rèm cửa sổ là có thể thấy toàn bộ những tòa nhà cao tầng ở thành phố Tokyo này. Có đôi khi làm thêm giờ, còn có thể nhìn thấy ánh nắng chiều quanh quẩn giữa không trung, cảnh quan trước mắt càng trở nên tráng lệ.

Trước máy vi tính, bày 1 chậu tiên nhân cầu (xương rồng hình cầu), hoa có hình em bé đặt trong chiếc chậu bằng gốm sứ. Takemichi sau khi tan việc rời khỏi công ty, Akane kéo cánh tay cậu muốn đi ăn đồ biển, hai người mới đi đến bãi đậu xe liền nhìn thấy xe của Ran đã ngừng ở ven đường, Akane nhận ra hắn, cũng tự giác buông lỏng tay.

Người đàn ông nhìn qua có chút gầy gò, nhưng bộ dáng cũng không tệ, hắn đi tới trước mặt Takemichi, thân ảnh cao lớn đem ánh sáng trong mắt cậu toàn bộ che lại, "Takemichi, chúng ta đi ăn cơm tối."

Thân phận của hắn sau khi bại lộ, ngay cả một tiếng Michi cũng là xa xỉ.

Bọn họ chọn một tiệm ăn ở bên cạnh công ty, khung cảnh thanh nhã, cũng không có nhiều người.

Lúc Ran vừa ngồi xuống, một tay đặt ở trên đầu gối, "Ba mẹ tôi đã ra nước ngoài, có thể tôi cũng sẽ đi."

Takemichi uống một ngụm nước, "Anh muốn định cư sao?"

"Đúng vậy" trên mặt Ran không giấu nổi vẻ lo lắng, "Bây giờ ngay cả Thiên Trúc tôi cũng không thể giữ được, Rindou đã ra đi, ở đây đã không còn gì để lưu luyến nữa."

"Khi nào anh đi?" Takemichi ngẩng đầu ngắm nhìn gương mặt này, cậu từng xem hắn là Rindou, cuối cùng, lại bị người đàn ông này làm cho thương tích đầy mình.

"Còn có chút chuyện phải xử lý xong."

"Vậy còn Hime thì sao?"

Ran sắc mặt tối tăm, hắn uống một hớp rượu, "Tôi đi... nhất định sẽ mang cô ấy theo, dù sao cô ấy là vì tôi mới biến thành như vậy." 

Người đàn ông nhâm nhi rượu, Takemichi mi mắt cụp xuống, xem ra chuyện mấy tấm hình, Hime vẫn không nói sự thật. Nhưng bình tĩnh mà xem xét, người phụ nữ nào gặp chuyện như vậy có thể mở miệng thẳng thắn nói, có đôi khi, nói dối cũng dễ chấp nhận hơn là nói thật, "Sức khoẻ của anh, hiện tại vẫn tốt chứ?"

"Tôi đã cai nghiện rồi." Ran nói rất nhẹ, "Hime nói cho tôi biết, những thuốc kia là do Chifuyu cung cấp, hôm nay Thiên Trúc dễ dàng đổi chủ như vậy, chuyện ban đầu, rõ ràng chính là cái bẫy."

"Tôi thật không nghĩ tới, Chifuyu sẽ biến thành như vậy."

Takemichi nhớ lại ngày đó, chẳng lẽ thật sự là tiếp xúc với cái xã hội này ngay cả lòng người cũng sẽ thay đổi sao? Khi còn đi học, cậu, Rindou, Chifuyu, thường xuyên như hình với bóng, cậu làm sao cũng không nghĩ được Chifuyu dùng mọi thủ đoạn để đạt được Thiên Trúc.

"Takemichi, sau này em phải bảo trọng, phải tự biết chăm sóc chính mình."

Con ngươi Ran trống rỗng nhìn cậu, "Tôi biết anh ấy chết đi khiến em rất đau đớn, nhưng em rất kiên cường, hãy cố gắng vượt qua."

Takemichi hai tay giữ chặt ly nước lạnh, "Nói thật, khi đó nếu không vì hận Mikey, tôi sẽ không vượt qua được nỗi đau này. Tôi đến hiện tại vẫn không thể chấp nhận được hiện thực anh ấy chỉ tỉnh lại được một ngày liền vĩnh viễn ra đi."

"Có lẽ.." người đàn ông kéo dài ngữ điệu, "Bởi vì em chưa kịp hiểu rõ trái tim của mình, lúc em chưa phản ứng, Rin đã ra đi."

Takemichi không hiểu ý tứ trong lời nói, "Trái tim của tôi?"

Ran đốt điếu thuốc, người này anh từng tìm hiểu lâu như vậy, Rindou không biết, nhưng là anh biết, cậu đối Mikey không thể nào là không có có tình cảm.

Ran cũng không muốn tiếp tục đề tài này, "Về Cám Dỗ, tôi cũng sẽ sớm buông tay, không muốn tiếp tục quản lý nữa."

Cảnh còn người mất.

Hôm nay, Haitani gia cũng đã đi hết, toà nhà cũ này chỉ còn lại toàn bộ ký ức của cậu và Rindou, cũng phủ đầy bụi muốn đi theo cùng anh. Takemichi có đôi khi sẽ nhớ đến Rindou, nhưng cũng sẽ không đau đớn như trước.

Chỉ là, tận sâu trong lòng có một nơi ngay cả cậu cũng không thể đụng đến, cậu bắt ép mình không nghĩ đến nữa, càng buộc mình phải quên, trong đầu lại càng nhớ rõ ràng.

Lúc nằm mơ cậu thường xuyên mơ tới Mikey, anh nói, Michi, nước biển lạnh quá, địa ngục lạnh quá, tôi ở dưới này chờ em, làm sao em vẫn còn chưa xuống?

———

Cuộc sống Takemichi bình thản như nước.

Phạm Thiên bị bán đấu giá, người mua nghe nói là một thanh niên trẻ tuổi, cuộc sống về người đàn ông này bắt đầu bị đào bới nhưng không có tác dụng, ngoài cái tên ra không tìm được chút thông tin có giá trị nào.

Hắn giống như Mikey vậy, lấy thân phận huyền bí xuất hiện trước mặt mọi người. Phạm Thiên không có đổi tên, người đàn ông ra tay phóng khoáng này, tên là Shinichiro.

Phạm Thiên có một dự án thiết kế cùng Thiên Trúc hợp tác, giám đốc chỉ đích danh để Takemichi đi đàm phán, nói có thể đoạt được dự án này, nhất định doanh thu sẽ tăng gấp mấy lần.

Lúc Takemichi về nhà, Chifuyu đã tới tìm cậu mấy lần, thái độ cũng rất tốt. Rất nhiều chuyện cậu không có chất vấn, cũng cảm thấy không cần thiết, dù sao cũng là thủ đoạn cạnh tranh của Haitani cùng Matsuno gia.

Khi đến Thiên Trúc, thư kí thông báo xong, trực tiếp mời cậu lên gặp.

Phòng làm việc của Chifuyu ở tầng cao nhất, Takemichi đi vào, hắn đang phê duyệt giấy tờ, thấy cậu đi vào liền lộ ra vẻ hết sức cao hứng, "Michi, em hôm nay làm sao lại đến đây?"

"Phương án tôi đã làm rất tốt rồi, muốn cho anh xem trước, nếu không hài lòng chỗ nào, tôi về chỉnh sửa."

Chifuyu đứng dậy đi tới trước sofa, ý bảo Takemichi ngồi xuống, "Michi, em không cần khách sáo như vậy."

Chifuyu nhận lấy phương án của cậu cũng không có nhìn, chẳng qua tùy ý đặt ở trên mặt bàn, "Anh biết, anh tiếp nhận Thiên Trúc, em ít nhiều gì sẽ đối với anh có chút thành kiến, nhưng Michi em phải hiểu được, đó cũng là ý của cha anh, anh cũng không có cách nào khác, càng không thể đi phản đối ông ấy."

"Chifuyu, anh suy nghĩ nhiều rồi."

Thư ký đem nước trà đến, Takemichi nói cám ơn, đối phương đi ra ngoài đem cửa phòng làm việc đóng lại.

"Nếu là anh suy nghĩ nhiều, Michi."

Người đàn ông cầm tay cậu, "Tại sao em đến bây giờ còn không chịu tiếp nhận anh? Chẳng lẽ anh so ra kém Rindou sao? Lúc trước bên cạnh em còn có Mikey, nhưng hiện tại, em không có lý do gì không chấp nhận anh."

Takemichi dùng sức muốn rút tay về, nhưng Chifuyu nắm rất chặt, không cho cậu có cơ hội rút ra. Ngón tay Takemichi bị nắm đến đau nhức, mặt có vẻ giận "Chifuyu, cũng mấy năm rồi? Tôi nếu có thể thì đã chấp nhận anh rồi, lúc trước tôi chỉ xem anh là bạn, anh đừng như vậy, nếu không chúng ta ngay cả bạn cũng rất khó làm."

"Michi, bọn họ đều chết hết em còn nhớ tới làm cái gì?"

Chifuyu đứng dậy, chuyển sang ngồi bên cạnh Takemichi, tay hắn đưa tới nắm vai Takemichi, "Anh bây giờ là tổng giám đốc tập đoàn Thiên Trúc, anh cũng không cần kiêng kị kẻ nào nữa, Michi, em đáp ứng anh đi, chúng ta thử tìm hiểu nhau.."

"Chifuyu!" khuỷu tay Takemichi kháng cự chống đỡ ở trước ngực hắn, "Tôi nói rồi là không có khả năng, đừng như vậy, anh thay đổi quá nhanh khiến tôi không thể nhận ra!"

Bọn họ ở rất gần, mùa hè vốn là ăn mặc rất mỏng, Takemichi có thể cảm giác được hơi thở nóng hổi của anh phà bên tai, "Anh đối với Ran thủ đoạn độc ác, tôi cũng biết, Chifuyu, anh thật cho là tôi có thể tiếp nhận anh sao?"

Động tác cưỡng ép của người đàn ông dừng lại, "em cũng biết?"

"Đúng, Ran nghiện ma tuý là do một tay anh bày ra?" đôi mắt Takemichi nhìn thẳng vào khuôn mặt này, hắn chính là Chifuyu ngày xưa sao?

"Anh vì muốn chiếm đoạt Thiên Trúc, loại chuyện như vậy cũng làm ra được, Chifuyu anh mau buông ra."

Người đàn ông nghe vậy, không muốn buông tay, ngược lại càng ôm chặt cậu, "Em đã cũng biết rồi, Michi, tôi đây tuyệt đối sẽ không buông tay, tôi lúc trước cũng bởi vì không có dũng khí, mới từ bỏ em lần này đến lần khác. Mikey tại sao có thể có em, không phải là dựa vào bức bách cùng thủ đoạn sao?"

"Chifuyu!!" Takemichi giận đến hai vai run lên, "Những lời như vậy anh có thể nói ra sao?"

"Hắn có thể, tôi tại sao không thể..."

Chifuyu hai tay giữ chặt bả vai Takemichi, "Michi, tôi thật sự yêu em, tôi sẽ chăm sóc tốt cho em cùng mẹ."

"Thật sao?"

Takemichi trước sau không khuất phục, "Nếu như tôi không lầm..., anh hẳn là sắp cùng thiên kim tập đoàn Khương Thịnh đính hôn, Chifuyu, anh dựa vào cái gì nói anh yêu tôi?"

Lớp giấy ngăn cách giữa hai người trước đây hoàn toàn bị xé toạc, Chifuyu sợ run lên, cũng không có ra vẻ giật mình, "Đó là trong nhà an bài cho tôi, Michi, tôi không thương cô ta, tôi chỉ yêu em..."

"Chifuyu" ánh mắt cậu lạnh xuống, "Nếu bây giờ anh để tôi trở về..., tôi còn có thể xem như chuyện này chưa từng xảy ra, nếu như anh thật muốn tiếp tục nữa, tôi sẽ xem thường anh."

"Michi, tôi sẽ ở bên em giống như Mikey, tôi cho em cuộc sống tốt hơn, tôi sủng ái em nuôi em, chúng ta có thể coi người đàn bà kia không tồn tại..."

Takemichi tránh tay ra, hung hăng cho hắn một cái tát.

Chifuyu nửa bên mặt trắng bệch, bên mặt còn lại bắt đầu sưng đỏ, hắn trợn mắt. Takemichi nhân cơ hội đẩy hắn ra, vừa muốn đứng dậy đã bị phía sau một lực đột nhiên nắm trở về, mắt cá chân cậu bị đau, ngã trở về bên trong ghế salon.

Người đàn ông thẹn quá thành giận, "Tôi không tin người khác có thể, tôi lại không thể..."

Ở trong mắt Takemichi, hắn thật biến thành một dã thú, Chifuyu vui vẻ sáng ngời lúc trước, đã không còn thể tìm thấy một chút gì trên người đàn ông này nữa rồi.

Cửa phòng làm việc đột nhiên gõ vang, "Giám đốc."

Là tiếng cô thư ký, Chifuyu muốn mặc kệ nhưng đối phương giọng nói rất gấp "Giám đốc, ngài có hẹn Shinichiro của Phạm Thiên, hiện tại anh ta đang đi lên."

Chifuyu đột nhiên nhớ tới còn có vị thần tài này phải hầu hạ. Hắn ảo não bới tóc, không cam lòng đứng dậy, giọng nói lộ áy náy, "Michi, tôi..."

Quần áo Takemichi nhàu nát, cậu đẩy Chifuyu ra vội vàng đứng dậy, từ trên bàn cầm lại bản thiết kế, "Tôi nghĩ Matsuno tổng cũng không có hứng thú xem, cáo từ."

Cậu run run môi, mắt cá chân đau đớn đi đứng không vững, Chifuyu sửa sang lại, Takemichi mới vừa đi mấy bước, cửa phòng làm việc liền bị đẩy ra.

Dẫn đầu đi tới chính là chàng thanh niên mấy tháng nay được giới truyền thông săn đón, Shinichiro. Hắn mặc tây phục đen nhánh hạng sang, người đàn ông này so với Mikey cũng không kém hơn bao nhiêu, khóe miệng hắn khẽ cong lên, mang theo một cảm giác không quá xa cách.

Tròng mắt đen như hố sâu rơi trên mặt Chifuyu, "Matsuno tổng, hình như anh rất bận?"

"Không, không.." Chifuyu bước lên phía trước nghênh đón, "Mới vừa có việc đột xuất, không thể tự mình đón tiếp chu đáo, mong rằng Shin tổng có thể tha thứ."

Takemichi nghe giọng nói như vậy, trong lòng càng phát ra sinh chán ghét, cậu khập khễnh đi qua bên người Shinichiro. Người đàn ông chẳng qua là đúng lúc ngắm nhìn, đáy mắt hắn lóe lên, một lần nữa liếc nhìn khuôn mặt nghiêng của Takemichi, lại có cảm giác quen thuộc như vậy từ đâu mà đến, "Đứng lại."

Takemichi nhíu mày, cậu cũng không nhận ra người này.

"Cậu tên là gì?" Shinichiro sẽ không nhìn lầm, Takemichi, chính là người con trai trong bóp da của Mikey.

Hắn nheo lại con ngươi, mắt kín đáo xem kỹ, quần áo xốc xếch của cậu mặc dù đã sửa sang lại kỹ càng, nhưng mái tóc bởi vì đè ép mà trở nên bù xù, cổ bởi vì mới vừa kích động mà mảng da thịt trắng nõn trở nên ửng hồng. Tầm mắt người đàn ông tùy ý rơi vào tài liệu trong người cậu, môi mỏng khẽ cong, bên trong đôi mắt có chút giễu cợt.

Người mà Mikey vừa ý, thế nào lại là loại rẻ tiền này!

Takemichi rất rõ ràng nhìn thấu ý nghĩ của hắn, cho là cậu là vì hợp đồng mà bán chính mình sao?

Cậu giơ tay lên, buông lời "Đừng nghĩ tôi và hắn giống nhau, xấu xa như vậy."

Chifuyu sắc mặt trong nháy mắt xanh mét, hiện đầy lúng túng, ánh mắt người đàn ông quét về phía hắn, chẳng qua là cười cười, không có nói gì.

Takemichi đi ra xa khỏi tập đoàn Thiên Trúc, trong lòng giống như là chất chồng tảng đá, làm sao cũng thở không ra hơi. Chỉ mới mấy tháng, tập đoàn Thiên Trúc cùng Thiên Trúc cũng mất đi chủ cũ. Cậu dọc theo phố dài chẳng có mục đích, hai người đàn ông đó, cũng từng khắc sâu khắc sâu vào trong trái tim cậu, bất kể trên danh nghĩa là yêu hay là hận, tóm lại, đều khắc cốt ghi tâm.

———

Trở lại công ty, lúc Takemichi nói phương án thất bại, sắc mặt giám đốc thật không tốt, cầm bản thảo thiết kế của cậu đập mạnh xuống bàn rồi rời đi. Akane ôm bả vai cậu an ủi, Takemichi ngược lại không cảm thấy gì, thực tế chính là như vậy, nếu muốn thích ứng với nó, cần phải có một quá trình khó khăn.

Trước kia, phía sau lưng cậu có Mikey, trong tay anh nắm giữ huyết mạch nền kinh tế Tokyo, lời nói của anh, ai dám không cúi đầu khom lưng? Ánh mắt Takemichi bỗng nhiên có chút cay xót, cậu đem cửa sổ đóng lại, nhất định là gió lớn, làm cho bụi bay vào mắt.

Cậu cố gắng bình phục tâm tình của mình, lúc trước cậu liều mạng muốn thoát khỏi Mikey, đem tất cả sự quan tâm chăm sóc của anh vứt bỏ hết. Cậu thích dựa vào hai tay của chính mình, thích yên bình, nhưng hôm nay, tại sao lại đột nhiên nhớ tới cuộc sống được anh che chở?

Cậu quả thật đa sầu đa cảm, đặc biệt là tận mắt thấy sự thay đổi của Chifuyu, cả trái tim cậu cũng bắt đầu chết lặng.

Nhưng cảnh ngộ của Takemichi, đúng là nghiệm chứng cho câu trong họa có phúc.

Ai có thể nghĩ đến công ty Phạm Thiên lại có thể tìm một đối tác nhỏ như vậy, thậm chí nghiêm khắc mà nói không xứng hợp tác với quy mô của công ty như vậy?

Ông chủ sau vài ngày đàm phán, mặt đầy vui vẻ trở về, còn có ý khen ngợi Takemichi, khen cậu làm rất tốt, cũng hứa hẹn công ty sẽ không bạc đãi cậu, khi phát tiền lương còn tăng 5000 yên.

Akane lắc đầu liên tục, "Chậc chậc, cậu của mình chính là thấy tiền liền sáng mắt, thay đổi 180 độ, mấy ngày trước còn trừng mắt lạnh lùng nhìn nhau đấy."

———

Mấy tháng lại trôi qua, Cám Dỗ quy mô lớn nhất thành phố Tokyo cũng bị người khác thu mua, cùng lúc đó vài quán bar cũng bị thu gom. Những chuyện này, cũng là do Takemichi thỉnh thoảng xem từ tin tức từ TV mà biết, Cám Dỗ thay đổi hoàn toàn còn sửa lại tên, gọi là Tử Sắc.

Cuộc sống của Takemichi, mỗi ngày đều là một đường thẳng, không có biến cố gì.

Mấy bác gái ở trong chung cư thấy từ khi Mikey mất cũng đã hơn nửa năm, nhưng Takemichi trước sau cũng không có người yêu, mọi người đều vô cùng lo lắng, tranh nhau giới thiệu đối tượng cho cậu.

Con của cô bảy dì tám cũng đều lôi ra, Mẹ Take lúc trước chẳng qua chỉ cười, về sau cũng bị thuyết phục, liền thúc giục Takemichi đi xem mắt. Cậu tất nhiên là không chịu đi, nhưng những bác gái kia thực sự quá nhiệt tình, Takemichi chỉ đành ngoài mặt ứng phó, nhẹ nhàng từ chối.

Tùy theo số trời mà sống, có đôi khi thật rất nhanh.

Công ty cùng Phạm Thiên hợp tác, dự án đầu tiên hiệu quả và lợi ích không tồi. Takemichi hôm nay đi làm ôm theo Manji, con chó nhỏ kia cũng đã hơn một tuổi, mặc áo liền váy màu hồng phấn, cực kỳ đáng yêu.

"Ưm.. Manji, Manji à~" Akane cực kỳ thích, "Đến đây chị ôm cái nào, hôm nay sao lại đem nó đến công ty?"

"Mẹ mình trong chung cư tổ chức hoạt động gì đấy, bác Lưu và mọi người đi ra ngoài, không ai chăm sóc Manji." Takemichi đem thức ăn cho chó đặt ở trên bàn.

"Này, nhóc con này cũng xa xỉ quá đó." Akane sờ đến sợi dây chuyền trên cổ nó "Bạch kim a, bây giờ đối với chó cũng không giống như trước kia."

Dây chuyền kia là Mikey tặng cho cậu, Takemichi cũng nghĩ đem tháo nó xuống, nhưng cậu lại cảm giác nếu gỡ nó xuống giống như thiếu mất thứ gì "Cậu thích như vậy, đợi sau này Manji sinh bảo bối, tặng cậu một con."

"Được, hứa rồi nha."

Vốn là Takemichi định tan việc sẽ trở về, nhưng ông chủ tự mình tuyên bố, nói Phạm Thiên vì mọi người mấy ngày này cố gắng hợp tác nên khao, muốn mời mọi người trong công ty đi Tử sắc. Cậu vừa muốn từ chối, ông chủ liền quét mắt tới, "Ai cũng không được phép vắng mặt, cơ hội ngàn năm có một, đừng không thức thời."

Lời nói trong miệng Takemichi vòng vo vài vòng rồi nói, "Ông chủ, nhưng hôm nay tôi còn mang theo chó nữa."

"Đơn giản như vậy, ôm chó đi cùng, không ai quy định không thể mang chó vào."

Takemichi cùng Akane nhìn nhau một cái, ai nấy đều thấy được tâm tình ông chủ hôm nay rất tốt, nhìn khuôn mặt đen thui đó, bởi vì cười mà ngũ quan chen lấn nhau "Mau thu dọn một chút, kêu xe đến."

Không ai dám làm ông ta mất hứng, bằng không cuộc sống sau này nhất định khổ sở.

Takemichi bất đắc dĩ chỉ có thể ôm Manji cùng đi, may mà con chó nhỏ trên đường cũng thật biết điều, gục ở trong lòng cậu cũng không làm ầm ĩ.

Taxi dừng lại ở cửa Tử sắc, so với Cám Dỗ, nhân tài mới xuất hiện này còn lộ ra vẻ xa hoa cùng tinh tế hơn, nơi này so với lúc trước lớn gấp đôi. Đèn neon lấp lánh bao phủ khắp nơi, "Tử sắc" hai chữ lớn cũng đủ chiếu sáng cả con đường, đứng trước lối vào của nơi sa đọa này, bóng người cũng giống như là một ánh sáng nhỏ bé.

Người người ra vào, khuôn mặt mỗi người cũng không giống nhau. Các đồng nghiệp tranh nhau đi vào, chỉ có Takemichi ôm Manji đứng ở cửa, hai mắt cậu như đeo chì, làm sao cũng không nâng lên nổi.

Takemichi đi qua sảnh chính của Tử sắc, cái cổng to lớn kia giống như cái miệng khổng lồ đầy máu há ra. Tim cậu đập mạnh, loạn nhịp bất an, cảm giác từng bước mình bước đi giống như quanh quẩn ở cửa thiên đường cùng miệng địa ngục.

"Michi, sao còn thất thần ở đây?"

Akane đi vào trước một bước lại quay trở ra, kéo cánh tay Takemichi dắt cậu đi vào, con chó nhỏ mở to đôi mắt đen bóng, chân trước bất an ở trước ngực cấu mấy cái.

Bên trong Tử sắc gần như bố trí cũng thay đổi, hẳn là thiết kế đặc biệt, bên trong rộng rãi giống như là đi vào mê cung. Lên đến lầu hai, dưới lòng bàn chân không phải là sàn nhà bằng gạch, mà là một chất liệu thủy tinh đặc biệt, có thể thấy đầu người di chuyển ở phía dưới. Takemichi cùng Akane đi theo ông chủ đi tới khúc quanh, chỗ này là phòng Vip số 1, xa hoa nhất Tử sắc.

Lúc đi vào, ngoài người của công ty cũng chỉ có một mình Shinichiro. Ông chủ ân cần mời rượu, người phục vụ vẫn duy trì quy củ ban đầu của Cám Dỗ, khi rót rượu đều hai chân quỳ gối trên mặt thảm.

Takemichi nhìn quanh bốn phía, trong phòng Vip số 1, cũng không thay đổi quá nhiều, ánh mắt cậu rơi vào trên bàn, không khỏi nhớ đến Senju.

"Cậu dường như rất quen thuộc nơi này?"

Takemichi đang xuất thần, hoàn toàn không nghe được giọng nói, Akane biết liền đụng cánh tay của cậu, cậu mới phản ứng lại, "Cái gì?"

"Tôi nói..." Shinichiro nhận lấy ly rượu trong tay, ly rượu trong suốt đặt giữa môi mỏng của anh, người đàn ông nhấp nhẹ một chút rượu, cánh môi còn vương lại một chút rượu sáng bóng "Cậu trước kia đã tới đây sao?"

"Đúng, trước kia chúng tôi là nhân viên của Phạm Thiên, ông chủ của chúng tôi thường xuyên tổ chức chút ít hoạt động ở đây..." Akane nhìn qua sắc mặt cậu có chút không tốt, liền thốt lên nói.

Người đàn ông gật đầu, "Thì ra lúc trước hai người là nhân viên của Phạm Thiên, vậy tại sao đi?"

"Bởi vì.." Akane giọng nhỏ lại "Giám đốc của chúng tôi qua đời."

"Ai nói hắn đã chết?" chân mày người đàn ông khẽ nhíu lại, khóe miệng cong lên, bộ dạng bất cần đời.

"Hả?" Akane giật mình, ngay cả Takemichi nhịp tim cũng theo đó mà đập kịch liệt, "Anh ấy không chết sao?"

Trong mắt Shinichiro có thâm ý, con ngươi chăm chú nhìn vào gương mặt Takemichi, bên trong phòng bởi vì lời nói của người đàn ông này mà tràn đầy yên tĩnh cùng quỷ dị. Hai tay Takemichi đặt trên đầu gối không khỏi nắm chặt, ánh mắt phát sáng, dường như đang mong chờ điều gì đó.

Người đàn ông khẽ động khoé miệng, đặt ly rượu lên bàn, "Không phải là không tìm được thi thể sao? Có câu, chết phải thấy xác."

"Đúng đúng, Shin tổng nói rất đúng" Ông chủ phụ họa liên tục, vội vàng mời rượu.

"Cậu tên là... Takemichi đúng không?"

Đồng nghiệp tụm năm tụm ba bắt đầu đem ánh mắt tò mò ném lên người Takemichi, thần tài này, dường như luôn vô ý mà nhắc tới cậu.

"Đúng, cậu ấy là Takemichi, cậu ấy cũng là trụ cột của công ty chúng tôi.." Ông chủ vui tươi hớn hở nói.

"Cậu Take, cậu có tin người khác sau khi chết còn lại hồn không?" đôi mắt người đàn ông bỡn cợt mà sáng lên.

Thần sắc Takemichi không thay đổi, bình tĩnh mà đối diện anh, khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng, "Shin tổng lại có thể tin những lời này? Nếu có rảnh, ngài nên cúng bái nhiều một chút."

"Takemichi, sao lại nói như vậy?" ông chủ vội vã bảo ngừng lại.

"Ông chủ, hiện tại công ty nào cũng thờ phụng thần tài, tôi đây là muốn Shin tổng làm ăn thịnh vượng mà."

"Đúng đúng, nha đầu này nói chuyện, Shin tổng đừng cười." Giám đốc sợ nhất đắc tội Shinichiro, nói chuyện châm chước câu chữ, cũng phải nhìn sắc mặt người khác.

Người đàn ông cười yếu ớt, khóe miệng giãn ra, "Miệng lưỡi bén nhọn."

Takemichi nhướng mày nhìn người đàn ông trước mặt, bốn chữ rất quen thuộc, mơ hồ nhớ tới Mikey cũng đã nói như vậy, còn cười nói cậu lại cắn người, phải đem răng nanh nhỏ của cậu mà nhổ xuống. Ánh mắt Takemichi trong trẻo lạnh lùng từ từ mà nhu hòa, tầm mắt mặc dù là dừng lại ở trên mặt Shinichiro, nhưng rõ ràng lại nhìn rất xa.

"Chúng ta chơi trò chơi đi, như thế nào?" cằm người ông dứt khoát hướng về phía Takemichi.

"Được, Shin tổng muốn chơi như thế nào?" thay mặt mở miệng vẫn là ông chủ.

Shinichiro đem vỏ chai rượu đặt trên bàn, quay một vòng, "Miệng chai nhắm ngay người nào, người đó uống rượu, nếu không, cởi quần áo cũng được."

Đây là cách chơi phổ biến nhất, khi ông chủ đi ra ngoài xã giao cũng gặp nhiều, "Được, công ty của chúng ta tửu lượng rất kinh người, ngài cần phải coi chừng."

"Thật sao?" Người đàn ông cười, khóe miệng cong lên, làm người ta có cảm giác vừa gần vừa xa.

Takemichi cười lạnh, "Tôi không biết uống rượu, mọi người chơi đi."

Ông chủ sắc mặt liền kéo xuống "Takemichi..."

Đây chính là bi ai của xã hội hiện thực, muốn mượn hơi quan hệ phải dựa vào cấp dưới lấy lòng cấp trên, chả trách lúc phỏng vấn, nhan sắc cũng sẽ chiếm tỷ lệ lớn như vậy.

"Không uống rượu cũng không sao, cậu cũng không phải là không mặc quần áo, cậu tự tin là tối nay sẽ bị cởi sạch sao?" ánh mắt của người đàn ông giống như X Quang quét về phía Takemichi.

Cậu hé miệng vừa muốn đứng dậy, đã bị Akane dùng sức kéo về, "Được, chơi thì chơi, đến lúc đó Michi uống không được, tôi sẽ uống thay cậu ấy."

Shinichiro nhìn hai người, cũng không làm khó ngược lại gật đầu.

Người đàn ông đem chai rượu đẩy tới trước mặt Takemichi "Cậu bắt đầu trước."

"Không không, bắt đầu dĩ nhiên phải là Shinichiro" ông chủ lấy chai rượu về, một mực cung kính mà đưa tới trước mặt người đàn ông.

Shinichiro dùng ánh mắt ý bảo Takemichi, cậu nhìn sắc mặt ông chủ "Ngài trước đi."

Người đàn ông ngón tay thon dài cầm chai rượu, nhẹ nhàng chuyển động, chai thủy tinh trong suốt kia xoay vòng vòng, thời điểm dừng lại, miệng chai rõ ràng là hướng về phía Takemichi.

Akane không nghĩ tới vận khí của cậu đen đủi như vậy, cô biết tửu lượng Takemichi rất kém.

"Tôi uống." Akane không chút do dự bưng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, ông chủ sắc mặt đã sầm xuống, dù sao kia cũng là cháu gái mình.

Liên tục vài lần, cho dù tửu lượng khá hơn nữa cũng sẽ chống đỡ không được.

Khi Shinichiro sắp quay, Takemichi đưa tay lấy chai rượu "Không nhọc Shinichiro ngài."

Người đàn ông thẳng vai lên, thần sắc vô vị buông tay ra.

Takemichi hôm nay cũng thật là xui xẻo, mặc dù là Shinichiro thỉnh thoảng có uống một ly, nhưng vẫn là cậu uống nhiều nhất.

Rượu này không phải là rất mạnh, nhưng vẫn ngấm từ từ, một lần sau khi cậu uống rượu xong, ban đầu con chó nhỏ biết điều một chút ngoan ngoãn ngồi ở bên người nhưng nhanh chóng nhảy lên rồi chạy ra ngoài. Takemichi vội buông ly rượu xuống đuổi theo, "Manji—"

Người đàn ông nghe được cái tên này, khóe miệng rõ ràng là giơ lên.

Takemichi nhớ được con chó nhỏ là quẹo phải đi ra ngoài, nhưng khi cậu đi tới hành làng, cũng không thấy bóng dáng của nó.

Manji co cẳng lên đuổi tận không buông, cái đuôi ngắn nhỏ không ngừng lay động, lúc ở cửa thang máy, vệ sĩ dùng chân ngăn đường của nó "Ông chủ, có con chó."

Người đàn ông bước vào thang máy, hắn mặc âu phục màu trắng bạc, hai chân thon dài bao phủ bởi chiếc quần tây thẳng tắp. Hắn tựa vào vách tường, hai tay khoanh trước ngực, đôi mắt phượng hẹp dài tràn ngập tàn ác, quan trọng nhất là, hắn có mái tóc ngắn màu đen, màu đen nguyên thuỷ này, càng nổi bật hơi thở mị hoặc khắp người.

Nghe vệ sĩ kêu lên, hắn đi tới cửa thang máy.

Manji nhìn thấy đối phương, hai chân liền đứng thẳng lên, chân trước khua khua, vọt tới trong thang máy cắn lấy ống quần người đàn ông không buông.

"Gâu gâu——" Bộ dạng kia, cực kỳ thân thiết.

Vệ sĩ ở ngoài cửa thấy thế cũng sợ hãi, "Ông chủ, cái này..."

"Không có gì đáng ngại" người đàn ông không chút tức giận, hắn khom lưng, ôm lấy con chó nhỏ, Manji tựa đầu vào cánh tay hắn, vui vẻ ở trước ngực hắn cọ cọ.

Takemichi nghe được tiếng động, khi chạy tới cửa thang máy đã bị đóng lại, còn một khe hở, lại nhìn thấy Manji bị một người ôm vào trong ngực.

"Này, đó là chó của tôi..."

Thang máy đã đóng, khi Takemichi chạy tới liền thấy nó dừng ở tầng 1. Cậu vội vàng nhấn thang máy, cùng đi theo đến tầng 1, lúc cửa mở ra, cậu cho là phải dừng ở bãi đỗ xe hoặc là cái gì đó, lại không nghĩ rằng...

Nơi này, rõ ràng là nơi ở riêng của người khác.

Takemichi xác thực chính mình không nhìn nhầm, cậu đi theo con đường nhỏ đi tới trong hoa viên, nơi này lớn như vậy, nhưng ngay cả người cũng không nhìn thấy.

Nơi này bố trí cùng Ngự Cảnh Uyển rất giống, kiến trúc phong cách Châu  u, Takemichi nghĩ thầm, nhất định là thang máy xảy ra vấn đề. Nhưng là cậu đi cùng một hướng tới, có lẽ là không sai.

"Manji——" Takemichi nhỏ giọng khẽ gọi, trước kia chỉ cần cậu gọi, nhóc con kia sẽ nhanh chân chạy tới.

Cậu không dám đi vào trong, chỉ có thể quanh quẩn ở bên ngoài, Takemichi gọi mấy tiếng, nhất thời cảm thấy có gì đó không đúng, phía sau lưng luôn luôn tràn ngập cảm giác lạnh lẽo, giống như bị người khác nhìn chằm chằm.

Cậu xoay người sang chỗ khác, vườn lớn như vậy, vẫn như cũ nhìn không thấy một bóng người. Cậu thuận đường, đi tới trước bể bơi.

Cậu đứng ở mép hồ, có thể nhìn thấy nước đang ẩn ẩn hiện hiện ở bên trong, lăn tăn, nước xanh thẳm dường như cũng không tĩnh lặng, Takemichi ngẩng đầu ngắm bốn phía.

Bên trong nhà, người đàn ông đứng ở trước cửa sổ sát đất, Manji đang chơi đùa, thỉnh thoảng cắn ống quần hắn, ôm lấy chân của hắn.

Đứng ở bên trong vườn quỷ dị như vậy, trong lòng Takemichi không khỏi rụt rè, hai tay cậu đặt ở khóe miệng, đem tiếng nói ép cực kỳ nhẹ "Manji, Manji.."

Sau lưng, bỗng nhiên truyền đến trận gió lạnh thổi vèo đến bên cạnh cậu, Takemichi theo bản năng, vừa muốn quay đầu, phía sau lưng lại bị một lực mạnh mẽ đẩy về phía trước. Cậu kinh hãi kêu lên một tiếng, không kịp chuẩn bị mà ngã vào trong bể bơi.

Bọt nước văng khắp nơi, hít thở không thông rét lạnh gấp rút vây quanh cậu, đầu Takemichi vẫn còn trên mặt nước, cũng chỉ có mái tóc đen trôi trên mặt nước, nở rộ xinh đẹp.




___End chương 121___

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia