ZingTruyen.Asia

Minyeon Khung Long Con Cua Park Hyomin

Tháng ngày có một người chung nhà thật sự rất vui vẻ, không còn phải đi về một mình, ăn một mình, ngủ một mình. Jiyeon nhớ từng chút kỉ niệm với Hyomin, ghi nhớ từng chút một.

Nhưng giờ chẳng còn ý nghĩa gì cả, tai nạn năm xưa Jiyeon không nhớ nhiều, chỉ biết mình và Kwon mắc kẹt chung một chỗ, thoáng chốc thấy mình nằm ở bệnh viện. Người người nói rằng, vì cứu Jiyeon nên Kwon mới phải chết. Thực sự là cú sốc quá lớn đối với một đứa trẻ.

''Trí Nghiên, Trí Nghiên...''

Một cái ôm bất ngờ làm Qri giật mình, cảm nhận thấy bờ vai run rẩy của khủng long nhỏ, mỏng manh như đoá hoa đẹp trước giông tố.

''Mình sợ lắm, Qri à...''

Trung tâm Soeul, toà cao ốc HD.

Trong căn phòng rộng rãi, thoát mát, ngự trị hai con người im lặng như tờ giấy.

5 phút...

15 phút...

30 phút...

Kẻ lùn lùn dời mắt khỏi điện thoại, liếc nhìn kẻ ngồi ở một góc chỉ đang nhìn ra ngoài lớp kính dày, suy nghĩ không ai đoán được.

''Biết cậu rời đi nhanh như vậy, đã không cần đáp ứng Jiyeon''

Bạn thân, chính là bạn thân nhất của Hyomin, luôn luôn kiên nhẫn trong mỗi lần trách mắng.

''Cậu gây sự với Choi Hae rồi bỏ đi, có phải quá đáng không? Như vậy Jiyeon mỗi ngày sẽ bị khinh dễ...''

''Không liên quan tới mình''

Nàng chậm chậm lên tiếng, nàng đã không tính hận thì có quyền gì trách nàng đây?

Người kia bất mãn dâng cao, không phải nói không liên là không liên quan nha? Có ai ép cậu ta đến, ép cậu ta nghe, ép cậu ta đáp ứng. Là chính cậu ta tự nguyện làm điều đó, sao lại cứ tự làm khổ mình?

''Cậu thay đổi rồi! Kwon ngày xưa cũng bị khinh dễ, ẩn nhẫn sống mỗi ngày khó khăn, cậu cũng muốn thấy một Jiyeon như vậy sao?''

''Im miệng! Cậu đừng nhắc Kwon trước mặt mình''

Hyomin phẫn nộ hét lên.

''Cậu mới im miệng, thậm chí cậu còn chưa xem hồ sơ của Jiyeon đúng không?''

Tên khốn kiếp kia là bạn, là bạn. Tự nhũ trong lòng như thế, nếu không sẽ cho cậu ta một trận sống chết. Mỗi ngày đều nghe thuộc hạ báo cáo, trong lòng đã không cách nào đứng tại chỗ này.

''Hừ!''

Hyomin cười lạnh.

''Từ khi nào cậu xem Park Jiyeon kia là Kwon vậy?''

''Hyomin...''

Bạn thân nhắm mắt lại, tay đã nắm thành quyền lớn.

''Park Jiyeon không phải là Kwon! Tại sao mình phải thương cảm? Chưa kể một sự việc kia cậu đã quên?''

''Haha''

Hyomin chau mày, tiếng cười lớn kia làm không khí dường như bị bóp nghẹt. Cảm thấy ngột ngạt không thở nổi.

''Soyeon''

Nàng điềm tĩnh gọi.

Bạn thân Soyeon cười mỉa mai, cô gái kia không giết người, ai cũng có quyền được sống, làm sao có thể bởi vì mình tồn tại mà cướp lấy mạng sống của người khác.

''Cậu biết không, Hyomin...''

Soyeon nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt.

''Cậu biết cậu như thế nào khi em gái cậu chết không?''

Hự! Hyomin tái sắc, cơ thể thoáng chóc như bị đánh một quyền ngã nghiêng đứng không vững. Bỗng nhiên nổi lên một trận cuồng phong.

''Sao? Cậu quên cái cảm giác bị nỗi đau gặm nhấm từng ngày trôi qua, hay đã quên những lời miệt thị gọi cậu là kẻ giết người?''

''Câm mồm! Cậu đi quá giới hạn của mình rồi đó''

''Phải''

Soyeon rống giận.

''Đau lắm đúng không? Jiyeon cũng đang trải qua cảm giác giống như cậu vậy. Cậu biết rõ, cậu ta không làm gì sai cả, đúng không hả?''

"Nhắm mắt lại đi..."

"Cậu không làm gì sai cả, trên đời này có người đến rồi đi do ông trời sắp đặt. Cậu không phải kẻ giết người...''

"Cậu dễ thương như vậy, phải cười nhiều hơn biết không?"

"Nếu một ngày cậu cảm thấy chán nản, hãy nghĩ tới người làm cậu cười"

"Có người ở nhà thật tốt ấy"

"Đồ ngốc"

"Dơ cái chân lên, tôi phải lau nhà"

"Cậu, đồ lười biếng"

"Nhích qua chút coi, bên này có chút xíu..."

"Đừng có xả rác lung tung trong nhà..."





''Haizz, lâu rồi không gặp nha, nghe bảo Hyomin đi rồi?''

Đúng là chẳng có việc gì khiến Choi Hae vui vẻ bằng việc khinh dễ Park Jiyeon. Mới hai tuần phải đi nước ngoài thăm bà mà đã xảy ra nhiều việc đến vậy, Hyomin kia cô còn chưa trả thù được.

Lại một cảnh tượng quen thuộc gần một năm nay, Jiyeon như rùa rụt cổ sợ hãi thu mình lại, hận không thể biến thành không khí tan biến mất.

''Chuyện lần trước nên tính sổ với mày luôn thể nhỉ?''

Vừa nói xong chị ta đã một chân đạp vào người Jiyeon té nhào xuống đất.

''Đứng dậy...''

Giọng nói như âm hồn trước quỷ làm người ta run sợ.

Lòm còm bò dậy, Jiyeon ngoài việc rên một cái vì đau thì không dám làm trái ý chị ta. Ngoan ngoãn như một con rối.

''Mày nên nhớ, mạng của mày là do nhà họ Choi tao nhặt về, mày tưởng thoát khỏi cái tai nạn đó thì sống được sao?''

Choi Hae cười khẩy, một phát lại một phát đạp vào bụng Jiyeon không thương tiếc.

''Ai cho mày tiền làm phẫu thuật? Ai để cho mày đi học? Vậy mà mày hết lần này đến lần khác qua mặt tao hả?''

''Mạng tôi, không phải...''

Không biết lấy đâu ra dũng khí, Jiyeon bất chấp nhìn thẳng vào mặt chị ta phun ra từng chữ.

''Mạng tôi không phải họ Choi nhặt về, cả đời này tôi chỉ nợ mạng của Kwon mà thôi''

Jiyeon không phải đứa ngốc, năm đó chính phủ hỗ trợ cho mỗi nạn nhân, nhà họ Choi muốn lấy tiếng nên đứng ra chi toàn bộ cuộc phẫu thuật. Có nợ, chỉ nợ số tiền họ vung tay ra mà thôi.

''Tôi thi vào trường nhờ chính bản thân mình, không hề dựa dẫm danh vọng nhà chị!''

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia