ZingTruyen.Asia

Mạt Thế Chi Trọng Sinh - Dịch Nhiên

Chương 137: Kết Thúc

nanfangyouyigeaiyi

Còn có biện pháp nào không? Dạ Lê tự hỏi bản thân, đã không thể bảo vệ được thành rồi, chỉ còn lại có đúng một đội dị năng. Nếu bắt họ đi chiến đấu cũng chỉ có thể đưa tay chịu trói mà thôi, ở trước lực lượng đáng sợ này, cho dù là thông minh đến cỡ nào cũng uổng công, cho nên chỉ có thể đi đến bước đường này thôi sao?

Vòng phòng ngự đã sắp bị phá vỡ!

Tang thi chuột bao quanh đang tiếp tục cắn, móng tay đen thùi lùi đã xuyên được vào rồi, toàn bộ vây quanh khu Tây đều là tang thi, khiến cho bọn họ hoảng sợ.

Tang thi!!!

Theo sát phía sau còn có tang thi trùng, vây quanh tường thành, tạo thành 1 lớp thứ 2, từ trên cao đến dưới đất, rồi trước mặt tang thi đều dùng phương thức của mình để có thể xông vào bên trong.

Tang thi, tang thi chim, tang thi động vật, tang thi thực vật, toàn bộ đều đổ dồn về khu Tây, khiến cho mọi người không còn đủ tỉnh táo, không thể đứng vững được mà ngã ngồi trên mặt đất.

"Không tốt, tầng phòng ngự của chúng ta sắp bị phá vỡ!" Bên tai vang lên tiếng nói, cơn ác mộng chuẩn bị kéo tới.

Cùng lúc đó, không ít di động vang lên, mọi người nhìn nhau, thần sắc phức tạp, lập tức nhanh chóng đến một nơi được chỉ định.

Ầm, một phần tầng phòng ngự đã bị phá, tiến vào đầu tiên là tang thi kiến, bò trên mặt đất rồi nhanh chóng chui vào quần áo của con người.

Tíêng thét chói tai, tiếng kêu thảm thiết, tiếng gào khóc nhất thời vang vọng toàn bộ căn cứ, mọi người vội vàng tìm nơi để trốn, chen lấn, xô đẩy, dẫm đạp đều xảy ra, có nhiều người không kịp phản ứng đã bị tang thi kiến và tang thi chuột bao trùm, sau đó chỉ còn lại bộ hài cốt.

Biến dị thực vật nóng nảy, chúng nó vốn hoạt động không tiện cho nên không chiếm được ưu thế nhiều. Vì vậy trực tiếp không để ý chủng loại, dây leo bò tới bắt cả động vật, con người để hấp thụ năng lượng.

Tang thi chim lao xuống, bắt lấy một người kéo lên không trung, xé nát, cắn nuốt.

Tang thi giun rốt cuộc cũng chui vào được, chúng nó tiến đến phía con người, ăn thịt.


Cuối cùng thì tang thi cũng vào được bên trong, thấy nhóm tang thi động vậy chiếm được tiên cơ, vội vàng nhanh chóng đi tìm những thức ăn còn lại.

Tuy rằng vẫn còn có người chiến đấu hăng hái, nhưng đối mặt với một đoàn tang thi bao phủ lấy mình, sức lực của một người còn có thể duy trì được bao lâu?

Máu tươi tràn đầy trên mặt đất, hài cốt, thi thể người không còn cái nào lành lặn, mọi nơi đều có tang thi đang gặm nuốt.

++++

"!!!"

Đây là!!!

Sau khi nghe được mệnh lệnh từ di động truyền tới, đám người bọn họ cùng lúc đi đến một đường hầm, xuất hiện trước mắt bọn họ là —–

Phi thuyền không gian

Như đang xem một bộ phim khoa học viễn tưởng, phía mặt ngoài màu bạc được chạm khắc hình cự long đạp mây, thân thuyền có 3 chữ màu đỏ "Người mở đường" khiến cho tất cả đều trở nên thần bí hơn.

"Đừng đứng ngẩn ra nữa, mau lên phi thuyền!" Tiếng loa vang lên

Bọn họ, lên thuyền? Thế những người khác đâu? Những người bên ngoài thì làm sao? Có người chần chờ cũng có người vừa thấy cửa được mở ra liền nhanh chóng đi lên, bản thân đã chịu đủ những tang thi này rồi! Chỉ cần không phải ở đây thì đi đâu cũng được!!

Dạ Lê thở đài, trên tầng hầm mở lên những hình ảnh ở trên mặt đất, đó chính là cảnh tựơng đang diễn ra trên đầu bọn họ, nhỏ như tang thi kiến – giòi bọ – chuột, lớn như hổ – mãng xà – diều hâu, càng có là hoa ăn thịt người, chỉ cần có sinh vậy xuất hiện chúng nó đều lao tới cắn xé, máu tươi tràn ngập cả màn hình.

Một màn này đã dọa sợ bọn họ, những người còn chần chờ không chút suy nghĩ lao vào phi thuyền.

Nhưng mọi người còn chưa vào hết thì trên nóc tầng hầm bị cắt ra, một đạo bóng đen đánh thẳng về phía bọn họ, đồng thời phi thuyền không gian cũng bại lộ trước mặt những người khác.

Là Phi Thuyền!

Những người chưa chết đều tràn ngập hy vọng, chỉ cần có thể đi vào, chỉ cần có thể trốn vào ...

Vừa nhìn thấy được con đường sống, cho dù là bị cắn đứt tay, cắn nắt đầu, chỉ cần những người chưa chết đều chạy về hướng đó, bọn họ muốn đi lên, bọn họ muốn rời khỏi nơi này!

"Cứu cứu ta, van cầu các ngươi cứu ta ...."

"Giúp ta, cho ta đi lên ...."

"Cầu các người, ta không muốn chết ..."

"Cho con ta đi lên, làm ơn cho nó đi lên, van cầu các người ...."

"Ta cái gì cũng làm, chỉ cầu các ngươi đưa ta đi lên ...."

Đối mặt với sự sống của đồng loại, đối mặt với ánh mắt cầu cứu, có người vươn tay, lại bị Dạ Lê ngăn cản "Ai cũng không được cứu, nếu không đều đi xuống ...."

Đi xuống?! Trừng phạt nặng nề như vậy khiến cho mọi người đều rụt tay lại. Dạ Lê chưa bao giờ nói suông, nếu không cũng sẽ không cố gắng đoạt B thị.

"Đóng cửa." Nhìn những người khác đang bị tang thi cuốn lấy, Dạ Lê ra lệnh.

Người trên phi thuyền ánh mắt buồn bã, sẽ phải vĩnh biệt sao?


Vừa thấy phi thuyền bắt đầu đóng cửa, đám người bên ngoài càng điên cuồng hơn, khóc lóc, chửi rủa, tiếng cầu xin vang lên không ngừng.

Kia thời điểm một nữ nhân bị tang thi bắt được khi chuẩn bị lên phi thuyền, một lỗ tai bị cắn đứt, nhìn thấy những đồng bạn của mình không nhúc nhích, không cự tuyệt cũng không giúp đỡ. Nàng chỉ yên lặng, không trách móc, trong lòng chỉ nói, xem như thay nàng cố lên, đi nhanh lên đi nhanh lên ...

Tiếng súng vang lên, Thẩm thượng tướng đi tới, bắn chết một nữ nhân. Lão nhân luôn có vẻ mặt hiền từ giờ này đã tràn đầy lệ khí "Dạ tiểu tử, mau đóng cửa, ta sẽ canh giữ ở đây."

Ông không lên phi thuyền, ông đã già rồi không còn sức lực để đi tiếp nữa, cho nên hôm nay ông dừng lại tại đây thôi ...

Thẩm thượng tướng là người đã dạy bảo Dạ Lê từ lúc nhỏ, cho nên đối với quyết định này của Dạ Lê ông không có quyền đánh giá tốt hay xấu, có lẽ hãy để cho hậu nhân tự nhận xét thôi, còn về phần mình ông lựa chọn ủng hộ, cho dù có bị hàng vạn người chửi rủa ông cũng nhận. Dạ tiểu tử còn trẻ, chút chàm này hãy để ông gánh cho, aiz, danh dự cả đời của ông đã bị tiểu tử này hủy rồi, chờ sau này gặp lại ông bạn già nhất định phải bắt lão bồi thường.

Bởi vì lo lắng lại có người thừa loạn đi lên, cho nên phi thuyền nhanh chóng bay lên giữa không trung. Cửa còn chưa đóng lại toàn bộ thì một đạo bóng đen lao tới, một tay bóp nát đầu người đang đứng ở cửa, sau đó loé lên hai người đã mất mạng.

Dạ Lê ngay lập tức ra lệnh mở cửa, không đem tang thi này đuổi ra ngoài bọn nhất định sẽ chết hết.

Phi thuyền mở cửa nhưng tốc độ bay lại không dừng lại.

Dạ Lê tự hỏi vì cái gì mà Lục Duyên còn đuổi theo, rốt cuộc có cái gì hấp dẫn hắn? Hoặc là có cái gì hấp dẫn tang thi.

Ngay sau đó khi nhìn lên màn hình, thấy được tang thi công kích về hướng Dịch Nhiên, hắn tựa hồ đã hiểu ra được cái gì, đồng thời trong lòng cũng hiện lên một suy nghĩ, nếu Dịch Nhiên có thể đem tang thi này ra ngoài ....

Dịch Nhiên vừa nhìn thấy bóng đen liền hiểu được nó là vì mình mà tới, nhanh chóng chuẩn bị tốt để nghênh chiến, đồng thời cũng quyết định cùng lắm thì như lúc trước, đem tang thi dẫn đi rồi sau đó Trương Đại Minh sẽ lại kéo mình trở về. Tuy rằng hiện tại bên ngoài tang thi đang hoành hành, một khi ra ngoài muốn tránh thoát được thì rất khó nhưng bây giờ cũng chẳng có biện pháp nào khác, chỉ có thể dựa vào vận may của bản thân thôi.

Nhưng nhanh hơn một chút có một người đã nhào tới ôm chặt lấy tang thi, lao thẳng ra cửa.

Tiềm lực của con người một khi bộc phát đều rất lớn, cho nên tang thi không kịp trở tay lập tức bị đẩy lui về phía cửa. Nhưng ngay sau đó nó cũng kịp thời phản ứng lại được, móng vuốt nắm chặt lấy cánh cửa, ổn định thân thể lại, móng vuốt lập tức xuyên thẳng qua lưng người đó.

Người nọ không chịu buông tay, ngoan cường một lòng phải đem tang thi này đẩy ra ngoài. Dị năng không ngừng đánh lên người tang thi, nhất định phải làm được, nếu không nó sẽ đi bắt người kia ....

"Đó là ...." Dịch Nhiên kinh ngạc, cậu không nghĩ tới lại là hắn.

"Tô Vân!" Vu Đồng cũng nhận ra người đó.

Tô Vân dường như xác định chết trên tay tang thi, tuỳ ý để tang thi cào cấu cơ thể của mình, "Đừng ...lo cho ta "

Tang thi lực lượng quá lớn, cho dù Tô Vân bất ngờ đẩy được nó ra đến cửa nhưng khi nó phản ứng lại được thì mọi thứ lại trở về tình thế cũ.

Dịch Nhiên nhanh chóng tới gần "Tô Vân tránh ra!" một quyền toàn lực đánh ra, muốn lợi dụng quyền này để thay đổi chú ý của tang thi khiến Tô Vân có thể thoát được ra, để mình cùng tang thi này chiến đấu.

Nhưng lại không nghĩ tới Tô Vân ngược lại không tránh né mà ôm chặt hơn, trực tiến đón nhận một quyền cũng lợi dụng xung lượng để tiến ra ngoài.

Tô Vân sợ. Sợ không người nào ngăn cản được tang thi, tang thi này vô cùng lợi hại, chỉ cần cố gắng thêm một chút nữa thì có thể đẩy được tang thi này ra ngoài rồi, hơn nữa lưng của hắn đã bị tang thi đâm thủng, trọng thượng thế nào chỉ có hắn biết, nếu đã là chết thì hãy để hắn lựa chọn kiểu chết mà mình thích đi ...
Nhìn một người một tang thi đã biến mất trước mắt mình, Dịch Nhiên đột nhiên hoang mang, vì sao ....

Bị Tô Vân mang ra ngoài, tang thi thật hận, nó còn chưa được ăn thức ăn kia mà. Một trảo phóng ra, cắt qua động mạch trên cổ Tô Vân làm máu tuôn ra xối xả, sau đó nó muốn tiếp tục trở lại phi thuyền nhưng không được. Phi thuyền đã bay lên độ cao mà nó không thể nhảy lên được, cho nên nó đành phải bỏ cuộc.

Trương Đại Minh thuấn di, xuất hiện giữa không trung bắt lấy Tô Vân, nhưng Tô Vân lại cố gắng bỏ tay Đại Minh ra: "Đừng ...khụ, khụ, cứu ...." bị chính máu của mình làm sặc, Tô Vân chỉ có thể mỉm cười, ha ha, không ngờ hắn lại có kết cuộc này. Bầu trời vẫn xanh như vậy, đôi mắt hiện lên sự cô đơn, cố gắng nhớ lại hình dáng, động tác, những lần chiến đấu với tang thi của người thanh niên đó, kỳ thật Tô Vân rất muốn hỏi: "Vì sao ngươi lại chán ghét ta như vậy?!"

Phi thuyền đã được đóng lại, vết máu trước của nhuộm đỏ ánh mắt của mọi người.

Trương Đại Minh ngồi trong lòng Vu Đồng "Em cố gắng đi cứu .... Nhưng anh ấy bỏ tay ... Vu Đồng ca ca, vì cái gì mà anh ấy không cần em cứu ...."

Sờ sờ đầu nhỏ Trương Đại Minh, Vu Đồng cũng bi thương nên không nói được gì. Tuy rằng sau khi tới B thị, hắn cùng với Tô Vân không hay qua lại nữa, nhưng dù sao quãng đường từ N thị đến B thị cũng đã khiến Vu Đồng thực sự đem người đó trở thành đồng bạn của mình. Hiện tại đồng bạn chết trước mặt hắn, mà còn là vì bọn họ nên mới chết, muốn nói không đau lòng là gạt người.

Giống với suy nghĩ của Vu Đồng, mọi người cũng nghĩ như vậy, có lẽ bọn họ không biết người đó, nhưng sự hy sinh bản thân này khiến cho bọn họ sâu sắc cảm phục, thực tâm cảm ơn, nếu không có Tô Vân thì có lẽ giờ này bọn họ đã chết trên tay tang thi rồi.

Trong phi thuyền tất cả đều im lặng mọi người đều chìm vào trong suy nghĩ của mình.

Dịch Nhiên dựa vào tường, cậu không rõ vì sao Tô Vân lại muốn cứu mình. Còn có lúc nhảy xuống ánh mắt kia nhìn về phía cậu, hai người bọn họ không có mối quan hệ nào đặc biệt nhưng vì sao Tô Vân lại cứu cậu, lấy cái chết để cứu ...

Cùng Dịch Nhiên dựa vào nhau, Ngao Mộ Thiên nhẹ nhàng an ủi, " Đừng nghĩ nữa, chỉ cần nhớ rõ hắn chính là ân nhân cứu mạng của chúng ta là được." Kỳ thực ngay từ đầu Ngao Mộ Thiên cũng đã có ý nghĩ giống với Tô Vân nhưng lại không ngờ có người còn nhanh hơn mình ... khi nhìn thấy một người đàn ông dùng cái chết để bảo vệ người yêu của hắn, cho dù có cảm động thì trong lòng vẫn có một tia khó chịu không vui.

"Ừ, cho nên em cảm ơn hắn, cả đời này đều nhớ rõ có người đã hy sinh bản thân để cứu em. Nhưng em cũng cảm thấy may mắn, may mắn không phải là anh ..." Dịch Nhiên cười khổ, người khác vì mình mà chết vậy mà cậu lại cảm thấy may mắn khi đó không phải là người yêu của mình, Dịch Nhiên cậu đúng là ích kỷ máu lạnh mà.

Nắm chặt tay Dịch Nhiên, Ngao Mộ Thiên ôm lấy đối phương, cho dù là tương lai có xảy ra chuyện gì, anh cũng luôn ở bên em.

Trên màn hình tang thi vẫn còn tàn sát, cho dù mọi người có trốn thế nào thì cuối cùng vẫn bị tang thi tìm ra được, sau đó bị xé nát và cắn nuốt Khi nhìn thấy Thẩm thượng tướng đã bị tang thi vây kín, Dạ Lê quay mặt sang chỗ khác, đôi mắt đỏ lên nhưng lại không có rơi lệ "Tiếu Bắc, bên đó thế nào rồi?"

Bản thiết kế phi thuyền này là do Tiếu Bắc cung cấp, phụ thân của Tiếu Bắc - Tiếu lão tiên sinh là 1 khoa học gia thiên tài, không thể tượng tưởng nổi sau khi mạt thế xuất hiện ông đã cố gắng đưa cho Tiếu Bắc bản đồ thiết kế này và bảo mang tới B thị, chỉ tiếc là sau đó người đàn ông đó cũng đã ...

Cũng bởi vì bản thiết kế này, khiến cho 3 năm nay Dạ Lê không có phút nào ngơi nghỉ đều tập trung vào việc chế tạo phi thuyền, đáng tiếc chỉ có thể chế tạo thành công một con thuyền, nếu có thể có nhiều hơn ...

"Tuy rằng tang thi chim còn đuổi theo nhưng chắc là sẽ không có vấn đề gì!" Tiếu Bắc dùng tinh thạch mở rộng dị năng của bản thân, tăng cường phòng ngự của phi thuyền.

"Ừ, cẩn thận một chút." Trên màn hình khu Tây đều đã bao trùm toàn bộ là tang thi trước mắt, con người quen thuộc kia đang cầm lấy một cái đùi người cắn một miếng sau đó ném cho các tang thi khác.


Ngoài phi thuyền, tang thi chim vẫn chưa chịu từ bỏ vẫn tiếp tục tấn công phi thuyền, nhưng vừa mới tạo ra được thương tổn thì Tiếu Bắc lập tức chữa trị. Không có các tang thi khác cùng công kích mà tang thi chim này lúc trước đã bị chết phân nửa, mà tinh thạch trên phi thuyền lại nhiều cho nên hiện tại hơn trăm tang thi chim này đối với Tiếu Bắc chỉ là chuyện đơn giản.

Lần này trên phi thuyền chỉ có 5000 người, so với dự tính ban đầu của Dạ Lê cũng không khác biệt lắm, tất cả đều là tinh anh hơn nữa lại trung thành với chinh phủ. Bởi vì đó cũng chính là lý do quan trọng cho nên lần này đi lên phần lớn đều là những người trong quân đội, còn lại 1% thì là những dị năng giả đến từ Hoả Diễm đoàn, dù sao bất luận là bây giờ hay tương lai, Dạ Lê không thể không đề phòng nội chiến.

" Ta biết trong lòng các ngươi không hiểu, thậm chí còn oán hận ta. Vì sao lại không cứu những người khác. " Dạ Lê lấy một cái ghế ngồi xuống, giờ phút này bọn họ đang tập trung ở đại sảnh, đây là hội nghị đầu tiên khi xuất phát, cũng là hội nghị để xác định mục tiêu sau này của bọn họ.

Phía dưới đều im lặng, bọn họ thực có oán giận Dạ Lê, rõ ràng còn nhiều chỗ trống, vậy mà vì sao lại không mang theo những người khác?

"Các ngươi có biết mục đích lần này của chúng ta không?" Dạ Lê theo thói quen khẽ mỉm cười.

Lần này phía dưới có động tĩnh nhưng cũng chỉ là ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, hy vọng có thể biết được đáp án.

"Thần côn lại lừa người." Dịch Nhiên bĩu môi "Mộ Thiên chúng ta đi nghỉ ngơi, ai biết được kế tiếp sẽ có chuyện gì?"

Đúng vậy, ai biết được? Cho nên vẫn nên để tinh thần được nghỉ ngơi để còn chuẩn bị đón tiếp ngày mai, dù sao nếu có chuyện nguy hiểm thì không thể thiếu bọn họ được.

Ngao Mộ Thiên xoa tóc Dịch Nhiên, hai người lặng lẽ theo cửa hông chuồn ra ngoài, phía sau vẫn còn truyền tới âm thanh của Dạ Lê.

"Nói thực ra, ta cũng không biết điểm đến của chúng ta tiếp theo là ở đâu. Cái này cũng chính là nguyên nhân vì sao các ngươi được lên phi thuyền, các người đều là tinh anh cho nên kế tiếp đều dựa vào mọi người đi thăm dò, đi tìm kiếm tinh cầu thích hợp cho chúng ta sinh tồn. Con đường này vô cùng nguy hiểm, có lẽ ngay ngày mai thôi chúng ta so với những người ở lại còn chết thê thảm hơn, có lẽ chúng ta cả đời này đều phải sống trên phi thuyền. Cho nên lần này trên phi thuyền trừ bỏ những nhân viên khoa học ra thì còn lại đều phải mang theo những người có khả năng chiến đấu, cho nên các ngươi được lựa chọn, mà còn có nguyên nhân chính là các người còn có trách nhiệm lưu lại hậu duệ của chúng ta!"

Câu nói cuối cùng khiến cho mọi người giật mình, chẳng lẽ tất cả đều được chọn để trở thành bạn lữ sao?

Thăm dò? Tìm kiếm? Hai chữ này sẽ là sinh hoạt sau này của bọn họ, có lẽ cả đời cũng không tìm ra được, cả đời đều ở trên phi thuyền sinh hoạt. Có lẽ cũng sẽ giống như Dạ Lê đã nói, bọn họ sẽ chết trên một tinh cầu xa lạ, nhưng không còn cách nào khác đây chính là con đường sống duy nhất của mọi người.

"Không cần lo lắng về chuyện hậu duệ, việc của chúng ta cần làm bây giờ là tìm kiếm một tinh cầu để sinh tồn, để hậu duệ của chúng ta có thể sinh sống, chúng ta chính là NGƯỜI MỞ ĐƯỜNG." Dạ Lê thản nhiên nói cho bọn họ biết mục đích chính của bây giờ, bọn họ chỉ cần quan tâm đến chuyện tìm kiếm thôi, còn chuyện còn lại đã có người khác lo liệu.

"Vậy tương lai ...." Có người đưa ra nghi vấn, ở đây nữ nhân không nhiều chỉ có hơn 1000 người, chỉ dựa vào những người này để sinh nở ...

Dạ Lê chậm rãi nói "Vấn đề này các ngươi sau này sẽ biết được đáp án." Tại đây trên phi thuyền này, trừ bỏ con người còn có một trăm ngàn những trứng được thụ tinh. Những đứa trẻ sẽ được sinh ra, sẽ được đào tạo dạy dỗ, như vậy cho dù sau này bọn họ có chết đi những đứa trẻ này vẫn sẽ kế thừa được ý trí của bọn họ, cho nên lần này ra đi bọn họ không thể mang theo những người khác được.

Tìm kiếm, bảo hộ lãnh địa là nhiệm vụ của bọn họ, toàn bộ những kỳ vọng của bọn họ đều được ký thác trên người đám phôi thai kia.

Khi phi thuyền thoát ly khỏi trái đất, tinh cầu xanh thẳm kia đều đang ở trước mắt mọi người. Ánh mắt đau xót lệ đã rơi, vĩnh biệt nhà - vĩnh biệt đất mẹ - vĩnh biệt .... TRÁI ĐẤT.

+++++++++++++++++++++++++++

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia