ZingTruyen.Asia

[Markhyuck/ Edit] Chỉ là người yêu cũ

4

doriser34

4

Tiếng gõ bàn phìm vang khắp nhà văn phòng công ty, tất cả nhân viên đang tập trung nghiêm túc nhìn màn hình máy tính trước mắt, hầu hết đều không làm việc riêng trong giờ. Bộ dạng siêng năng chăm chỉ cần cù như vậy không chỉ vì cái gì khác mà chỉ là bởi vì trong cái gọi là công ty "ưu tú" này, việc giẫm đạp lên nhau là chuyện thường xuyên. Mà việc thăng chức cũng chỉ diễn ra trong chốc lát, cơ hội nói đến là đến, vận xui giáng xuống cũng không chào hỏi. Sợ cái tên tổng giám đốc mặt lạnh kia đột kích bất ngơ nên mới phải tạo ra cái bầu không khí căng thẳng như vậy.

Nói đến vị giám đốc mặt lạnh này, kỳ thật phần lớn mọi người đêug giữ thái độ cảnh giác. Chỉ vì thủ đoạn tinh vi, sấm rền gió cuốn của hắn khác hẳn hoàn toàn với gương mặt ngây thơ của mình. Thế cho nên cho dù không nhớ được diện mạo của hắn nhưng dưới sự uy nghiêm của hắn thì tất cả mọi người đều phải chăm chỉ cần cù.

Vị giám đốc trẻ tuổi này thoạt nhìn thậm chí còn chưa đến ba mươi tuổi, chính là Lý Mã Khắc. Trong thời gian ngắn vào công ty hắn đã thể hiện thực lực của mình trước mặt mọi người vì thế nhanh chóng đã leo lên được vị trí cao ở công ty.

Tuy nói cũng có những nhân viên ở công ty lâu hơn hắn nên đương nhiên có chút bất mãn, nhưng chung quy là đều thấp cổ bé họng nên không làm được gì. Dù sao thực lực của Lý Mã Khắc tất cả mọi người cũng đều có thể thấy rõ. Đối với hầu hết mọi người, hắn là một vị sếp giỏi.

So với Lý Mã Khắc một người không mấy thân thiết với mọi người trong công ty thì Lý Đông Hách một đứa trẻ đáng yêu trong lòng mội người. Biết cách ăn nói có chừng có mực, khôn khéo cho dù là đang trong tình huống từ chối người khác nhưng cũng có thể làm mọi người vừa lòng.

Cứ như vậy hoàn toàn bất đồng, hai người nhìn như không có gì giống nhau nhưng không ai nghĩ đến giữa hai người bọn họ còn có đủ loại nút mắc trong quá khứ.

Cuộc đời của Lý Mã Khắc và Lý Đông Hách như đang vẽ nên đường tròn khổng lồ theo nhiều chiều hướng khác nhau. Rõ ràng là bắt đầu cùng một điểm khởi đầu, nhưng lại dần dần xa nhau và cuối cùng lại gặp nhau.

Thi đậu vào một trường đại học giống như Lý Mã Khắc hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Lý Đông Hách. Khi đó cậu đã cắt đứt liên lạc với Lý Mã Khắc nhiều năm, trong thời gian chuẩn bị thi đại học, Lý Mã Khắc đã sớm rời xa quê hương lên thủ đô học trường đại học danh tiếng. Mà Lý Đông Hách cũng dựa vào nỗ lực liều mạng gần một năm của mình cuối cùng cũng trúng tuyển.

Hai gia đình còn đặc biệt vui mừng, phấn khích vì duyên phận của hai đứa nhỏ.

"Đông Hách cố gắng như vậy nói không chừng chính là vì muốn học cùng trường với Mã Khắc ca chứ!"

" Haha bà nói thật trùng hợp, có thể coi là hoàn thành tâm nguyện thời thơ ấu của tôi!"

Lý Đông Hách ngồi trong bữa tiệc nhìn hai người mẹ nắm chặt tay nhau, cũng chỉ cúi đầu cùng cười. Có lẽ chỉ mình bản thân cậu mới biết lý do mình vào trường đại học kia tất cả cùng không phải đều vì Lý Mã Khắc. Mặc dù cậu đã thực sự có những suy nghĩ khác với Lý Mã Khắc khi còn nhỏ.

Đó là kỳ nghỉ năm hai, năm ba của năm học trung học.

Vào mùa hè nắng nóng, việc Lý Đông Hách thích nhất là cầm tiền ba đưa ra ngoài đường mua một thùng kem yêu thích về nhét tủ lạnh, sau đó có thể để mình tùy ý ăn. Mặc dù mẹ thường xuyên mắng cậu chỉ có thể ăn một cây mỗi ngày, nhưng Lý Đông Hách vẫn sẽ ăn một cái ở nhà trước, sau đó lấy trộm một miếng bánh pudding nhỏ ôm lấy bằng hai tay đổ mồ hôi sau đó chạy ra khỏi nhà để ăn.

Chỉ nhớ rằng một ngày nào đó nó đã gần tối. Lý Đông Hách đi dạo dọc theo bờ hồ gần nhà, vừa thỏa mãn ăn bánh pudding trong tay như một con chuột nhỏ ăn vụng. Khi đó hoàn hôn đã hạ màn, trời cũng nhá nhem không rõ. Nhiệt độ cũng đã giảm xuống một chút vào lúc đấy.

Chính là khi Lý Đông Hách lơ đãng nhìn quanh, liền nhìn thấy Lý Mã Khắc ngồi trên đài  mới xây bên hồ, trong tay còn cầm cần câu.

Góc cạnh của Lý Mã Khắc khi đó so với nhiều năm sau đó còn rất non nớt. Khí chất trên người ôn hòa điềm đạm. Hắn hơi gù lưng, mặc áo thun trắng có  "Summer", dáng vẻ thiếu niên đơn giản.

Mặt trời sắp trở về nhà, khi ánh sáng cuối cùng còn lại rất nhẹ nhàng đọng lại trên người Lý Mã Khắc.

Lý Đông Hách tin tế quan sát cảnh tưởng, trong lòng không thể nói ra vì thế mà tim nhảy lên càng rõ ràng hơn. Nhưng hắn không tới gần thiếu niên thoạt nhìn có chút không ăn nhập với xung quanh, giống như cùng tất cả ồn ào náo nhiệt đều không quan tâm. Cứ như vậy ngơ ngác nhìn một lát rồi liền cất bước rời đi.

Khi đó tình cảm không nên xuất hiện lại nảy sinh.

Sự lựa chọn vụng về của Lý Đông Hách chính là chốn tránh để che đẩy cảm giác kỳ lạ mà cậu dành cho hắn.

Đáng lẽ phải như vậy.

Nhất định là ỷ lại từ nhỏ, nên cậu mới nảy sinh ra tình cảm vốn không nên có. Lý Đông Hách tự an ủi mình như vậy.

Cậu bắt đầu trốn tránh Lý Mã Khắc

Vết thương khi mẫu thuẫn ở trường học đã bị Lý Mã Khắc nhìn thấy, trong lòng cậu vô cùng bối rối.

Nhiều năm như vậy cậu vẫn kỳ vọng bản thân mình trong lòng Lý Mã Khắc là hình ảnh đẹp đẽ, đáng ngưỡng mộ nhưng mà không phải như vậy, mỗi lần bị bắt gặp đều là bộ dạng vô cùng chật vật.

Sau khi vào đại học, Lý Đông Hách cũng không chủ động liên lạc với Lý Mã Khắc. Một mặt cảm thấy không cần thiết, mặt khác là chưa sẵn sàng.

Từ nhỏ cậu ở trong mắt Lý Mã Khắc cơ hồ đều là hình tượng yếu  cần bảo vệ, thế cho nên nhiều năm như vậy cảm giác tự ti ẩn giấu sâu trong tâm lý của cậu luôn biểu lộ ra bên ngoài khi Lý Mã Khắc xuất hiện.

Lý Đông Hách ghét chính mình như vậy.

Rõ ràng, ở trong mắt những người khác mình đều là tự tin như ánh mặt trời tồn tại không phải sao. Vậy vì cái gì, cậu lúc nào cũng ở trước mặt người kia mà tỏ ra vụng về?

Cậu đối xử với Lý Mã Khắc như với mọi người xung quanh, giống cách mà một hậu bối đối xử với tiền bối, chỉ có như vậy mới an ủi được Lý Đông Hách.

Mãi đến đêm văn nghệ năm thứ hai đại học, khi bị Lý Mã Khắc đẩy đến góc tường hôn sâu cậu mới bừng tỉnh giác ngộ. Hóa ra đây không phải là một vở kịch một mình của riêng cậu.

"Lý Đông Hách."

Lý Mã Khắc cúi đầu tựa vào vai Lý Đông Hách thở hổn hển.

"Chơi đùa tôi em có vui không?" Sao lúc nào cũng phải trốn tránh tôi? Chúng ta không phải là cùng nhau lớn lên từ nhỏ sao? "

Lý Đông Hách không biết trả lời thế nào.

Hắn đang nói về cái gì vậy?

Anh ấy nói, tôi xin lỗi vì tôi luôn cảm thấy rằng tôi mong muốn có một mối quan hệ kỳ lạ với em.

Xin lỗi, tôi vốn không nên dùng suy nghĩ tồi tệ nhất của mình để phỏng đoán sự quan tâm của em đối với tôi.

Hắn chung quy vẫn không nói ra những lời kia, bởi vì tay Lý Mã Khắc đã để lên cổ, đôi mắt trong veo nhiều năm không thay đổi kia nhìn cậu thật lâu, rồi nghiêm túc nói với cậu

''Tôi vẫn luôn thích em, chúng ta có thể ở bên nhau không?"

"Nhóm trưởng..."

"Nhóm trưởng?"

Lý Đông Hách bừng tỉnh thoát khỏi suy nghĩ của mình. nhìn về phía cô gái trước mắt.

"Lý tổng nói lần trước áo khoác của anh để quên nên nhờ tôi trả lại cho anh."

Quả thật cô gái kia đang cầm áo khoác của cậu trên tay.

Lý Đông Hách sau khi nhận lấy ôn hòa cười cười cảm ơn, liền để cho nhân viên có chút đỏ mặt trở về.

Cậu vẫn liền theo bản năng ngửi ngửi áo khoác trong tay. Đã được giặt .

Vẫn là vậy, mùi hương của bột giặt quen thuộc.

" Chúng ta tại sao lại có thể đi đến bước này ..."

Ai lại đang lẩm bẩm một mình.

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia