ZingTruyen.Asia

Mami, các papa lại đánh đến cửa rồi! - Cá Basa

Chương 76-80

tolaca

#Cá Basa

"Thế nhưng ta cứu không được hắn nha!" Bỉ Ngạn trợn mắt nói. Bạch Linh thiệt là buồn cười nha, Lam thiếu kia bị bệnh không mang tới bệnh viện, lại kêu nàng đi cứu. Hắn muốn bạn mình chết càng nhanh phải không!?

Hai mắt của Bỉ Ngạn mở to. Dường như nàng vừa mới nhìn thấu một âm mưu vô cùng to lớn a!!!

"Bốp!"

Bỉ Ngạn che đầu ngồi một góc, u ám nhìn Mẫu Đơn vừa cho nàng một cái gõ đầu. Mẫu Đơn nhìn Bạch Linh một thân ướt như chuột luột, ném cho hắn một cái khăn, liếc mắt: "Vào đi."

"Nói đi, có chuyện gì." Mẫu Đơn đặt trước mặt Bạch Linh một chén trà gừng nóng ấm, sau đó ngồi xuống đối diện, nhấp một ngụm. Trời mưa lạnh se se thế này, còn gì tuyệt hơn một chén trà gừng cay nồng...

"Lam Tu... ngày đó sau khi X rời đi liền ngã xuống trên sàn đấu, ta tới mang về Lam gia, hắn mấy ngày rồi liền chưa tỉnh lại. Bác sĩ của Lam gia nói rằng hắn dùng bí dược kích phát tiềm năng cơ thể, cưỡng ép đột phá, cho nên bây giờ kinh mạch toàn thân đều hủy, luôn trong tình trạng nguy kịch, mạng sống khó giữ." Bạch Linh nhắm mắt kể lại.

Ngày đó ngay khi Lam Tu ngã xuống hắn liền cảm thấy không đúng. Thứ đan dược cấm kia, Lam Tu có, Bạch Linh cũng có một viên. Thế nhưng hắn luôn không nghĩ tới chuyện nuốt nó, bản năng của Bạch Linh nói cho hắn như thế.

Ai ngờ được Lam Tu thường ngày rất điềm tĩnh, lại có một mặt điên cuồng như thế.

Đối với 1 võ giả, kinh mạch toàn thân tẫn hủy, tu vi bao lâu coi như mất hết, trở thành phế nhân. Bạch Linh hoàn toàn không hiểu lí do vì sao trưởng bối của hai tộc lại đem thứ này cho bọn họ, như vậy không phải là muốn đẩy bọn họ vào con đường chết hay sao?

Thế những nghĩ lại gương mặt thẫn thờ của trưởng bối Lam gia cùng với vẻ mặt kinh mạch khó có thể tin của phụ thân khi nghe về trường hợp của Lam Tu, Bạch Linh đầu óc có đơn giản tới mức nào cũng nhìn thấy được.

Dường như, hai gia tộc Lam Bạch, có gì đó không ổn, giống như có thứ gì, bị người cật lực che dấu đi, nhằm hãm hại bọn họ!

"Ta đã hứa với Cẩm Nhuệ rồi, sẽ không bao giờ cho phép Lam Tu bước vào Mẫu Đơn Các nữa." Mẫu Đơn cười nói, nhưng đuôi mắt lại có chút giảo hoạt nháy nháy: "Nhưng ta không có cấm cho người đi tới Lam gia chữa trị cho hắn nha, còn việc mời được người hay không..."

"Là chuyện của ngươi!"

Hai mắt Bạch Linh sáng lên, sau đó khẽ cúi đầu: "Đa tạ."

Khi Bạch Linh tới gặp Cẩm Nhuệ, nàng ta đang ngồi bên cạnh cửa số, hai mắt thẫn thờ nhìn bầu trời màu xám u ám nặng hạt.

"Bác sĩ Cẩm, tôi..."

"Ta biết ngươi tới đây vì điều gì." Cẩm Nhuệ ngắt lời hắn, nàng không tàn nhẫn tới mức bắt thiếu niên này phải cầu xin mình. "Ta sẽ tới Lam phủ, chữa trị cho hắn."

Trong tiếng mưa rả rích, Bạch Linh cầm ô dẫn Mẫu Đơn đi tới Lam phủ. Cả hai dừng lại trước căn biệt phủ, khẽ gõ cửa, chốc lát sau đã có người hầu chạy nhanh ra mở, giống như đã được dặn dò từ trước.

Hắn thấy Bạch Linh dẫn được người tới liền hai mắt sáng lên, miệng cười như hoa nói: "Thần y, xin mời, xin mời! Thiếu gia đang ở phòng chính."

Cẩm Nhuệ nhẹ ừ một tiếng, sau đó theo chỉ dẫn của người hầu đi tới phòng chính, ở nơi đó tụ tập một vài người, một nam nhân trung tuổi tóc điểm bạc đang an ủi một vị phu nhân, phu nhân ngồi bên giường của Lam Tu lau nước mắt.

"Lam bá phụ, bá mẫu. Con đã may mắn mời được người tới rồi đây." Bạch Linh hào hứng đi tới, dẫn Cẩm Nhuệ phía sua chào hỏi.

"Làm Cẩm thần y phải không!?" Lam bá phụ vốn được nghe kể từ Lam Tu về chuyện của Cẩm Nhuệ nên ngay lập tức nhận ra, hay mắt phát sáng đi tới. "Cẩm thân y khỏe, khuyển tử may mắn được cô chỉ điểm nên đột phá, bây giờ lại làm phiền cô tới cứu trợ một phen a!"

"Tôi sẽ cứu cậu ta, nhưng tôi có một điều kiện..." Cẩm Nhuệ ngăn lại Lam bá phụ nói.

Khi Lam Tu mở mắt được thì đã là chuyện của ngày hôm sau. Vừa mới tỉnh dậy đã cả người đau nhức, bên trong cơ thể trống rỗng. Hắn tỉ mỉ cảm nhận bên trong cơ thể, lại bất ngờ nhận ra chỉ là bị cạn kiệt năng lượng, chứ tu vi thì vẫn còn.

Lúc đó khi ngã xuống, Lam Tu đã hiểu rõ hắn là kinh mạch nổ tung, may mắn không chết thì cũng sẽ mất hết tu vi.

Vốn dĩ đã chuyển bị tinh thần sẽ không tỉnh lại nữa, hoặc là trở thành phế nhân cả đời này...

"Con trai tỉnh rồi! Lão gia, con trai của chung ta tỉnh rồi!!!" Lam phu nhân vừa bưng bát thuốc vào phòng đã thấy lam Tu mở mắt, vui vẻ hét lên, đặt bát thuộc xuống chạy tới bên cạnh hắn. "Con trai, cơ thể như thế nào, có chỗ nào đau hay không? Lại đây để mẫu thân xem..."

Lam lão gia mỉm cười đi tới, nhìn ánh mắt tỉnh táo của Lam Tu, khẽ vuốt nước mắt: "Tỉnh lại là tốt rồi. Cũng không phụ công sức của Cẩm thần y."

"Cẩm thần y!!?" Mất một lúc sau Lam Tu mới phản ứng lại được, hai má đỏ lên, nhìn về phía Lam lão gia hỏi: "Nàng ấy đâu, phụ thân. Ta muốn gặp nàng..."

Lam mẫu nhìn ánh mắt của con trai, mệt mỏi thở dài, nắm lấy tay hắn. Nàng mở miệng, cố gắng tìm một ít từ ngữ nhẹ nhàng nói: "Cẩm thần y tới chữa trị cho con, đồng thời giúp con khôi phục kinh mạch và tu vi, thế nhưng với một điều kiện."

"Sau này, con không bao giờ được phép bước chân vào Mẫu Đơn Các nữa, vĩnh viễn!"

Lam Tu không thể nào tin trừng lớn mắt, tay siết chặt thành nắm đấm, cơ thể rung rung, dọa sợ Lam mẫu bên cạnh. Nàng vội vàng đi tớ cố gắng mở ra nắm tay của hắn, nhưng lại phí sức, móng tay của Lam Tu đã cắm sâu vào trong thịt, máu đỏ chảy ra ướt đầm ga giường màu trắng!

"Hài tử, đừng như vậy... Người đã sớm rời đi rồi." Lam mẫu ôm lấy Lam Tu khóc lóc. "Hứa với mẫu thân, đừng bao giờ đặt chân vào nới đó nữa. Ta và phụ thân đã đồng ý đưa huyết cổ mà Cẩm cô nương đưa cho vào cơ thể con rồi, chỉ cần con bước chân vào đó, con sẽ chết mất!"

Lam Tu không thể nào tin nổi nhìn phụ mẫu, nước mắt lần đầu tiên rơi xuống từ khóe mắt. Nàng thật tàn nhẫn, hoàn toàn... không để cho hắn một đường lui nào.

Đêm đó sau khi Cẩm Nhuệ trở về liền đòi Tịnh Tịnh một bàn mồi nhậu, lôi Âm Dương Tửu ra uống tới quên trời quên đất. Mẫu Đơn ngồi đối diện uống canh an thai, cũng bị mùi rượu làm cho thèm thuồng.

Mà chết tiệt, nàng không được uống rượu ni!!!

"Ta đã hạ huyết cổ cho hắn, từ nay hắn sẽ không thể bước vào Mẫu Đơn Các nữa." Cẩm Nhuệ thì thào, sau đó nấc một cái, nốc sạch chén rượu lớn trên tay. "Cô nói xem, ta quả thực rất tuyệt tình đúng không? Tên ngốc đó hắn sẽ hận ta chứ?"

Sẽ không... thích ta nữa chăng?

Mẫu Đơn nhíu mày, sau đó gắp một miếng thịt khô cho vào miệng nhai. "Cô việc gì phải tuyệt tình như vậy, như thế quá bất công với Lam Tu. Dù sao trong mắt tôi, cậu ta mới chỉ là một tên thiếu niên chưa đủ 18 tuổi nữa, làm như vậy là quá bất công với cậu ta."

"Bất công ư?" Cẩm Nhuệ ngơ ngẩn, sau đó cười xòa: "Có lẽ nha..."

"Nhưng tôi sợ bị tổn thương... tôi sợ đau..." Cẩm Nhuệ lẩm bẩm. Cô sợ tình yêu.

Lúc đầu trêu chọc cậu ta là vì nhàm chán, sau đó có lẽ là hứng thú, thế nhưng tuyệt đối, cô sẽ không cho phép bản thân yêu một ai đó, yêu một nam nhân!

"Thế giới trước kia của tôi... phụ nữ chỉ là một con chó cái của đàn ông..." Cẩm Nhuệ đã ngà ngà say, ánh mắt mông lung nhìn vào khoảng không. Mẫu Đơn biết là cô ta đã say rồi, đang nhớ về chuyện cũ của bản thân.

"Đó mà một thế giới rất xinh đẹp, thực lực của người dân rất mạnh, cũng ngang ngửa Thần chi đại lục, ở đó dược thảo rất nhiều, rất dễ tìm, cho nên tôi rất yêu thích chúng, cố gắng tìm cách để được học." Cẩm Nhuệ như nhớ lại, mỉm cười cho quãng thời gian hạnh phúc nhất của bản thân.

Thế nhưng ngoại trừ khoảng thời gian được tự do tìm kiếm dược thảo và học tập, còn lại, với nàng chính là địa ngục trần gian...

"Mẫu thân của tôi, chính là một người phụ nữ điển hình của thế giới đó."

Đó là một thế giới rực rỡ, giàu có, nhưng chỉ là với đàn ông, còn thế giới của phụ nữ, nó là màu xám.

"Mẹ của tôi, bà có 12 người chồng." Cẩm Nhuệ ngẩn ngơ nói. "12 người đàn ông kia, có kẻ rất giàu có, cũng có kẻ làm công việc bình thường, bọn họ là từ cùng 1 người mẹ sinh ra, với những ông bố và cái họ khác nhau." Cô bật cười.

"Bà được cha đẻ của mình bán cho 12 kẻ kia, để làm "vợ". Nhưng tôi nghĩ, những tên đàn ông kia chỉ coi mẹ tôi là heo nái mà thôi. Phụ nữ ở thế giới đó rất hiếm hoi, giống như một thứ vật trân quý, nhưng lại không được hưởng cái sự trân quý đó, chỉ có nghĩa vụ duy trì nòi giống."

Cẩm Nhuệ đếm đếm, lại thủy chung đếm không ra, cô bật cười khổ sở nói: "Tôi còn không nhớ được tôi có bao nhiêu người anh chị em nữa!"

Trong tất cả đó, Cẩm Nhuệ rất không may mắn – bởi vì cô sinh ra là con gái.

Mẹ của Cẩm Nhuệ từng kể lại rằng, ngày cô sinh ra liền ngay lập tức được ẵm đi, điện thoại của nhà bọn họ như muốn nổ tung, hàng loạt gia đình xung quanh nhận được tin tức có một cô gái ra đời, liền điên cuồng liên hệ tới.

Cái giá của Cẩm Nhuệ đã được ra, ngay khi cô vừa ra đời.

"Tôi được mua lại với giá một cái thành phố, các "cha" kia của tôi sau khi bán được liền ngay lập tức chuyển tới thành phố này nắm quyền." Cẩm Nhuệ nhớ lại. "Một ngày kia tôi vẫn nhớ rõ, tôi trốn ở một góc đọc sách, liền nghe được vài người "anh em" của tôi nói rằng, may mắn tôi bán được giá cao, bọn họ sau này mới có tiền mua vợ về "xài"."

Nước mắt của cẩm Nhuệ lăn xuống, nhưng cô vẫn như không hề biết, thản nhiên cười. "Thực sự sống như vậy có thể được gọi là con người sao? Được sao?"

Mẫu Đơn đã bị cái thế giới khủng khiếp trong lời của Cẩm Nhuệ dọa tới chấn động, không biết phải nói lời gì.

Cẩm Nhuệ uống cạn chén rượu cuối cùng, sau đó hung hăng ném chiếc chén xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh nhỏ, sau đó lau miệng cười: "Tôi sẽ không bao giờ, để mình lọt vào tay của đàn ông, đừng hòng!"

===

Hú hú hú =3= ở MĐT đã cập nhật tới chương 240 nha

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia