ZingTruyen.Asia

Mami, các papa lại đánh đến cửa rồi! - Cá Basa

Chương 161-165

tolaca

#Cá Basa

"Thiếu gia, chính là tiểu mỹ nữ đó sao?"

Ở một góc của cửa hàng đồ cosplay, một người công tử mắt nhìn chòng chọc vào Bỉ Ngạn, trong mắt là ngọn lửa hừng hực đầy dâm dục. Hắn nghiến răng cười: "Đùng rồi, là nàng ta! Chỉ cần ngươi cùng đồng bọn bắt về Triệu phủ của ta, liền sẽ trọng thưởng ngươi 1 triệu kim tệ!"

Người này cùng đồng bọn nghe vậy thì liếm liếm môi, những người này nhìn nhau, sau đó gật gật đầu, sẵn sàng hành động.

Những chuyện này Bỉ Ngạn chẳng hề mảy may biết chút gì, vẫn chọn chọn lựa lựa. Chính là Lệ Tiêu nhìn vào cái góc tối đó, ánh mắt âm u, lại không quá quan tâm.

Cho dù hắn đã yếu đi, thế nhưng làm thịt mấy tên này vẫn dư sức. Chỉ là, vì sao hắn lại phải cứu con bé này đâu? Vì nó đã cứu hắn? Lệ Tiêu hắn chưa bao giờ cần có người cứu cả, đấy chính là do con bé này tình nguyện mà thôi!

"Tiêu, grừ!" Bỉ Ngạn đội một chiếc tai mèo, làm động tác hung dữ, chọc yêu biết bao nhiêu người xung quanh. Mà cái tên Tiêu kia lại như người mù, dửng dưng nhìn.

Chẳng lẽ mị lực của mình mất tác dụng!!?

Bỉ Ngạn lần đầu tiên nghi ngờ mị lực của bản thân đến thế. Chỉ là cô nàng không biết, cái tên Lệ Tiêu này là cao thủ tình trường, kinh qua biết bao nhiêu bụi hoa, hoa đẹp dường nào mà hắn chưa thấy đâu, muốn khiến cho hắn cảm thấy hứng thú thì phải thực đặc biệt mới được...

"Tiêu..." Bỉ Ngạn vừa muốn chạy tới chỗ Lệ Tiêu, cơ thể lại đột ngột bị một loại ma pháp nào đó làm cho bất động, còn Lệ Tiêu thì quay người rời đi, còn không thèm liếc nhìn tình trạng của nàng một cái!

Ngay khi thấy ma pháp có tác dụng, đám người Triệu thiếu gia thuê ngay lập tức nhảy ra tới sau lưng của Bỉ Ngạn, trước mắt nhiều người liền muốn chồng bao tải ôm Bỉ Ngạn đi.

Lệ Tiêu thầm nghĩ, rốt cuộc cũng thoát được cái bịch nợ bám người này. Thế nhưng hắn định bước chân ra khỏi cửa, lại nhịn không được quay lại nhìn một chút.

Sau này Lệ Tiêu nghĩ lại, có lẽ hắn chính là bị nữ nhân loại này cầm tù ngày ấy. Đôi mắt mơ màng, dưới chân là những đóa hoa màu đỏ xinh đẹp, tất cả những kẻ định ra tay với nàng đều ngã trên mặt đất chết đi, khi chết vẫn mỉm cười tựa như đang chìm vào mộng đẹp.

Bỉ Ngạn cụp mắt, cười khẽ.

"Tiêu, em đã bảo là chờ em đi chung cơ mà!"

Nàng chạy tới, ôm lấy tay của Lệ Tiêu, mắt mèo cong cong cười. Lệ Tiêu vậy mà cảm thấy bên trong đôi mắt kia có chứa ma lực vậy. Bỉ Ngạn mỉm cười, nhe răng nanh cắn vào bắp tay của Lệ Tiêu, răng nanh hung hăng chà chà cà cà!

Anh nha, chạy không thoát đâu!

Khi Bỉ Ngạn nắm lấy Tiêu trở về Mẫu Đơn Các, liền thấy Bạch Liên cũng vừa ra ngoài trở về. "Bạch Liên tỷ!" Bỉ Ngạn chạy tới: "Chị ra ngoài làm gì vậy nha?"

"À, Linh Nhi vừa thông báo với tỷ là sẽ tới học viện tu luyện ơe thủ đô Bạch quốc. Tỷ vừa ra sân bay tiễn Linh Nhi nè." Bạch Liên cười.

Nàng vốn muốn kêu Linh Nhi xin vào Mẫu Đơn Các, không ngờ Linh Nhi lại thẳng thừng từ chối, nói rằng bản thân không hợp làm cái hoa khôi gì đấy, thế nên cuối cùng Bạch Liên phải bỏ qua, chấp nhận để Kim Linh Nhi rời đi.

"Linh Nhi? Ngươi nói Kim Linh Nhi của Kim gia Kim Thịnh Thành sao?"

Tiêu bây giờ đột ngột đi tới, nắm lấy Bạch Liên, sắc mặt dữ tợn nhìn nàng chằm chằm tra hỏi. "Nàng ta đi đâu? Tới Bạch quốc là nơi nào?"

Bạch Liên đề phòng nhìn Tiêu. Nàng hoàn toàn không hiểu người mà Bỉ Ngạn dễn về sao lại quan tâm tới Kim Linh Nhi như vậy, không lẽ đây là kẻ thù của Kim Linh Nhi? Nhớ tới Kim Linh Nhi đã tưnngf bị một nhóm người tập kích tới bị thương, phải triệu hồi ác ma trong khế ước, thần sắc nhìn về Tiêu đã mang theo một tia băng lãnh sát khí.

"Ngươi là ai! Ngươi hỏi về Kim Linh Nhi, Kim gia là có ý gì?" Bạch Liên giật tay ra khỏi Lệ Tiêu, lùi về sau triệu hồi một thanh băng kiếm, sẵn sàng tiếp nhận mọi chiêu thức bất ngờ từ người trước mặt!

"Ồ không không không, ta hoàn toàn không hề có ý xấu!" Lệ Tiêu giơ lên hai tay, huýt sáo một cái vô cùng vô tôi. "Ta còn đang là một người bị thương đang dưỡng bệnh đây, cô nương đừng dọa ta sợ."

Bạch Liên cau mày, thu kiếm lại rồi đi vào trong Mẫu Đơn Các, đưa cho Bỉ Ngạn một ánh mắt: cẩn thận!

Tiêu âm u nhìn thoáng qua Bạch Liên. Hắn nghĩ, không phải ai cũng ngốc nghếch như con bé nhặt hắn về này rồi. Mẫu Đơn gì đó, Bạch Liên lúc nãy, cũng không phải loại người đơn giản dễ dụ.

Người thực sự mà Lệ Tiêu dề chừng lúc này chính là cái nam nhân mơ mơ màng màng lúc nào cũng lượn lờ xung quanh bà chủ của Mẫu Đơn Các đó!

Nghe như Bỉ Ngạn thì đó là Hy Tử Kỳ, người của hoàng tộc Hy quốc. Buổi chiều khi Lệ Tiêu tiếp cận Mẫu Đơn thì liền bị ánh mắt của Hy Tử Kỳ làm cho sởn cả một thân da gà, sau khi nói mấy lời mà hắn tự tin là sẽ không có chút nào để bị nghi ngờ, liền nhờ vào Bỉ Ngạn mà nhanh chóng rời đi.

Bỉ Ngạn nhìn Lệ Tiêu hoàn toàn không chút đề phòng mình mà lẩm bẩm, khẽ cười. Có phải hắn đang nghĩ nàng thật ngốc, sẽ luôn nghe lời hắn như một cô em gái nhà bên, không cần thiết phải làm bộ làm tịch với nàng hay không?

Như vậy càng thuận tiện với nàng, không phải sao?

Tiêu, anh tự tin quá, nếu như tôi khiến cho anh yêu tôi tới muốn sống muốn chết, có phải hay chăng sẽ rất thú vị?

Nàng ôm lấy tay của Lệ Tiêu, cong mắt cười: "Tiêu, anh còn đứng đây làm gì nữa? Còn không mau đi vào, sắp tới giờ ăn tối rồi!"

"Ồ, bây giờ tôi mới để ý..." Tiêu ngáp một cái, lau lau mắt một chút đi vào, cũng không đẩy lại Bỉ Ngạn đang dính sát mình như keo dính chuột. Thực ra thì hắn bị dính phiền cũng quen, cô gái này thích bám lấy hắn thì hắn cũng không muốn quản nữa vậy.

Đây chính là vì Bỉ Ngạn đã từng cứu mạng hắn mà thôi, còn là những kẻ xấu xí khác, Tiêu đã sớm móc mắt bọn họ ra. Tiêu nghĩ vậy...

"Oáp~" Mẫu Đơn lèm nhèm gục lên gục xuống, Hy Tử Kỳ ở bên cạnh ôm mấy đứa nhỏ, canh chúng cho Mẫu Đơn ngủ ngon, trong đầu lại suy nghĩ về ám vệ vừa tới từ Hy quốc liên hệ với hắn.

Hy quốc hiện tại đang rất hỗn loạn, đợi hắn trở để giải quyết. Nhất là biến mất hơn một năm, các đại gia tộc liền bắt đầu gây áp lực về tung tích của người thừa kế là hắn, yêu cầu biết hắn còn sống hay đã chết. Âm mưu của đám người này thì đã quá rõ ràng rồi, bởi vậy Hy hoàng đế đã liên tục thúc giục hắn từ nửa tháng nay.

Nhưng hắn không muốn trở về, thực sự không muốn trở về...

Ở Mẫu Đơn Các giống như đang ở một địa đàng nơi nhân gian, chỉ cần sống và hưởng thụ, ngày ngày chăm sóc con gái, vuốt ve một chút tiểu Huyết Thê, hạnh phúc tới nỗi Hy Tử Kỳ chỉ muốn bỏ tát cả đi để ở lại nơi này, sống một cuộc sống vô lo vô nghĩ như thế.

Tất nhiên, bởi vì điều đó không thể trở thành sự thật, nên nó mới gọi là mong ước.

"Nếu như có thể bắt cóc em về Hy quốc của ta thì thực là tốt..." Hy Tử Kỳ cười khổ, sau đó nhẹ nhàng cúi người hôn lên vầng trán đang ngủ say của Mẫu Đơn.

Phía trong điện thoại đeo tay của hắn, tin nhắn thúc giục từ Hy quốc đã sắp chất đầy hộp thư rồi. Thậm chí còn có bức thư nói rằng nếu như Hy Tử Kỳ không trở về, cái ghế "Người thừa kế Hy quốc" của hắn liền cũng sẽ bị lung lay!

Hy Tử Kỳ ở lại đây cũng biết, chỉ là một kì nghỉ ngắn hạn mà thôi, rồi sớm rồi muộn cũng sẽ phải rời đi.

"Thế nhưng lần sau tôi trở lại, em phải sẵn sàng đi, Mẫu Đơn." Hy Tử Kỳ ác liệt cười. Hiện tại hắn là người duy nhất rõ vị trí của Mẫu Đơn, ưu thế cực lớn mà 4 tên kia đều đang bù đầu lên tìm kiếm.

Chỉ cần cẩn thận sắp bẫy một chút, Mẫu Đơn liền sẽ dễ dàng trở thành của riêng hắn!

Cùng với 4 tên nhóc còn lại, Hy Tử Kỳ cũng không ngại nhiều thêm 4 đứa nhóc gọi mình là "ba ba" thay vì bọn người kia! Ha ha, ai bảo hắn không thông minh, hắn cảm thấy bản thân không những thông minh lại còn may mắn bất ngờ!

Một mảnh lá rụng nhẹ nhàng đậu lên mũi của Mẫu Đơn, khiến cho nàng ắt xì một cái, tỉnh lại nhìn xung quanh. "Hy Tử Kỳ, sao đã tối như thế này còn chưa đánh thức tôi dậy? Tử Kỳ?"

Nàng chớp mắt, nhìn chiếc ghế trống trơn bên cạnh chiếc võng của mình, cùng với năm đứa trẻ đang nằm trong chiếc nôi, có chút không biết nói thành lời. Đây là lần đầu tiên từ khi những đứa nhóc ra đời, Hy Tử Kỳ không ở bên cạnh nàng.

"Hy Tử Kỳ...?" Thói quen là một thứ gì đó rất đáng sợ, tựa như việc ngươi đã quen với việc một người kia ở bên cạnh, hung hăng chen vào cuộc sống của ngươi, mà không chịu rời đi. Bây giờ hắn lại rời đi dễ dàng như thế...

Mẫu Đơn không cần ai giải thích, nàng biết là hắn đã rời đi rồi.

Cứ như vậy liền rời đi, không một lời từ biệt. Nàng cúi người ôm lấy tiểu nhị, con bé giống như cũng phát hiện cái gì đó không đúng, nước mắt rưng rưng một xu thế muốn òa khóc đòi người. Nàng thở dài, nhẹ nhàng búng cái mũi của nó: "Người cũng đi rồi, con khóc có tác dụng gì hay không?"

Thôi vậy, cuộc sống của nàng sẽ lại trở lại như lúc ban đầu, không có người luôn luôn tìm cách bò lên giường, đuổi kiểu gì cũng không đi, cũng sẽ không có người, cho dù nàng nhắm mắt ngủ cũng sẽ im lặng túc trực bên cạnh.

Hắn đã quyết định rời đi rồi, còn trở lại hay không, hẳn là phải hỏi chính bản thân hắn.

Sáng sớm hôm sau, mọi người phát hiện Hy Tử Kỳ cùng Đinh Tam đã rời đi, chỉ có Đinh Tam để lại một tờ giấy cảm ơn đã chăm sóc thời gian qua, còn Hy Tử Kỳ rời đi thậm chí còn không có lấy một lời từ biệt!

Cô bảo mẫu Lye cuối cùng cũng được chăm sóc bọn trẻ 24/24 giờ, vui vẻ tới cười tít mắt. Ở một góc, cũng có ai kia đang cười.

"Cuối cùng tên kia cũng rời đi, làm cho bổn đại gia cảm thấy thoải mái thực nhiều!" Lệ Tiêu liếm liếm môi. Kế hoạch tìm về Kim Linh Nhi của hắn cũng sắp phải thực thi rồi, thế nhưng Lệ Tiêu mù đường, cũng mù công nghệ, không biết làm sao để tìm tới Bạch quốc!

Trong lúc Lệ Tiêu đang rối rắm suy tính, một bàn tay bé nhỏ bịt lấy mắt hắn, tiếng cười khúc khích vang bên tai Lệ Tiêu: "Thế nào, bất ngờ không!!?"

===


Like và comment để nhanh có chương mới na <3

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia