ZingTruyen.Asia

Looking For Angels Taeny Full

“Một chuyến hành trình tốt hơn hết là nên được đo lường bằng những người bạn thay vì đi được bao nhiêu dặm” – Tim Cahill.

Video Clip: 027

Chiếc máy quay rung lắc, rồi chiếu về phía bầu trời trong xanh. Một ánh sáng chói hiện ra do sự phản chiếu của ống kính máy quay trước tia nắng mặt trời buổi sáng mạnh mẽ. Sau một lúc với màu trắng, chiếc máy quay về với gương mặt mỉm cười của Tiffany. Hình như cô ấy đã dời chiếc máy lên cột trụ của hàng rào bởi vì giờ tay cô ấy đang đặt thoải mái ở hai bên.

Cô hít vào một hơi đầy khi chiếc máy vẫn còn đang quay. Sau vài giây, cô đảm bảo rằng chiếc máy đang quay cận cảnh gương mặt cô rồi mới bắt đầu.

(Hãy nghe bài hát này trong khi đọc :I Will Remember You )

“TaeTae!” Tiffany nói với một ánh mắt cười. Cô vẫy tay với chiếc máy quay rồi tiếp tục, “Chào, đây là người bạn thân nhất của cậu trong khắp vũ trụ này đây! Mà thôi, tớ nên nói nhanh bởi vì cậu sẽ sớm quay lại. Cậu biết đó, tớ thật sự là một người thông minh mà, tớ đã nhờ cậu đi lấy tấm chăn trải giường của bệnh viện để tớ có thể quay đoạn clip này. Cậu chắc hẳn sẽ tự hào về tớ nếu cậu biết được. Ờ…uhm, nếu cậu xem đoạn clip này, thì chắc là cậu đang xem clip hai mươi bảy. Tớ đã muốn đổi tên lời nhắn này với con số đó bởi vì tớ muốn cậu quay hết những clip trước đó với tất cả những kỉ niệm mới trước khi xem đoạn clip này.”

Tiffany cười khúc khích. Trông có vẻ như cô đang suy nghĩ xem phải nói gì tiếp theo khi cô bĩu môi ngước mặt nhìn lên trời. Sau vài giây, cô tiếp tục.

“Uhm…tớ không biết phải bắt đầu thế nào nữa, nên tớ sẽ nói bất cứ điều gì nảy ra trong đầu. Đầu tiên trước hết, cám ơn cậu TaeTae, vì mọi thứ. Vì đã ở cạnh tớ và giữ lời hứa của cậu. Rất nhiều người đã ra đi mà không có ai bên cạnh họ, nhưng tớ mừng vì tớ sẽ không là một trong số đó. TaeTae, cậu đã ở bên tớ qua bao thăng trầm, cả nước mắt và niềm vui, đau khổ và nụ cười, và tớ nhận ra rằng trong suốt hai mươi mốt năm được sinh sống, nhiệm vụ của cuộc đời tớ đã hoàn thành ngay từ lúc đầu rồi. TaeTae, tớ đã tìm thấy thiên thần của mình ở công viên, mẹ cậu nói đúng, điều ước của tớ đã trở thành hiện thực. Tớ đã tìm ra cách để kéo dài hơn một chút cuộc đời ngắn ngủi của mình.”

Tiffany khẽ cười, cố ngăn những giọt nước mắt chực trào. Cô im lặng trong giây lát để nén cảm xúc lại rồi tiếp tục nói, “Cậu biết đấy, khi tớ nhìn thấy cậu chơi một mình ở công viên, tớ đã nghĩ cậu là người tuyệt vời nhất từ trước đến nay. Tớ đến bên cạnh với chiếc xe đạp màu hồng và cố làm bạn với cậu, nhưng cuối cùng tớ lại làm cậu khóc. Tớ cũng khóc bởi vì tớ không muốn người tuyệt với nhất mà tớ từng gặp trong đời ghét bỏ tớ. Và cuối cùng thì, cậu không những trở thành người tuyệt vời nhất tớ gặp mà còn là người quan trọng nhất. Tớ không thích nhìn thấy người quan trọng nhất đối với mình khóc, nên tớ đã muốn, tớ đã muốn sống lâu hơn một chút vì cậu, nhưng rồi tớ đã nhận ra một điều trong suốt chuyến đi. Hành trình này đã làm tớ hiểu rằng một cuộc sống dài không phải được đo bằng số ngày mà cậu được sống, hay cậu đã hít thở bao nhiêu lần , hay cậu đã thực hiện bao nhiêu bước đi, mà là những khoảnh khắc quý giá trong suốt đoạn đường đó.”

“TaeTae, giờ có lẽ cậu sẽ không đồng ý với tớ, nhưng tớ hy vọng với thời gian cậu sẽ nhận ra điều đó; rằng thật sự điều ước của chúng ta đã trở thành hiện thực. Trong suốt hành trình tìm kiếm những thiên thần này, chúng ta đã tìm thấy rất nhiều thiên thần, và mỗi người trong số họ đã lấp đầy điều ước của chúng ta. TaeTae, chúng ta đã ước để tớ có thể sống lâu hơn, và thật sự thì tớ đã sống lâu hơn. Cậu, cùng với những người chúng ta gặp trong suốt hành trình, đã cho tớ nhiều hơn cả tớ mong muốn. Và dù tớ sẽ sớm ra đi, tớ sẽ không bao giờ nghĩ rằng nó không đủ. Cuộc sống mà tớ sống sẽ luôn hơn mức đủ, bởi vì tớ đã tìm thấy một tình yêu vô điều kiện, không phải điều đó đã hơn cả đủ hay sao? TaeTae, nhờ có cậu, và nhờ chuyến đi tuyệt vời này, tớ sẽ chết với cảm giác hơn cả trọn vẹn.”

Tiffany dừng lại để cố ngăn tiếng thút thít khẽ của mình. “Chúng ta chưa bao giờ đến được Gyeonju, nhưng không sao cả, bởi vì Gyeonju đã luôn ở cùng chúng ta. Gyeonju sẽ là bất cứ nơi nào chúng ta đến. Gunpo, với Sunny và Sooyoung; đó là Gyoenju. Chuyến tàu với Jessica và Yuri; đó là Gyeonju. Và ở đây, ở bệnh viện này, nơi chúng ta đã chơi đùa với Yoona và Seohyun; đó chính là Gyeonju. Miễn là chúng ta ở bên nhau, thì chúng ta đã ở Gyeonju. Thật buồn cười, phải không? Rằng ta đã tìm kiếm một điều mà đã luôn ở ngay bên cạnh mình. Nhưng dù thế, chuyến đi này là điều tuyệt vời nhất từng xảy đến với tớ. Vì vậy TaeTae, khi cậu có cơ hội gặp lại bác Lee, tớ muốn nhờ cậu nói lời cảm ơn giúp tớ”

Tiffany lau đi giọt nước mắt tuôn rơi rồi tiếp tục, “Giờ đừng cảm thấy buồn nữa. Tớ biết cậu có thể vượt qua điều này. Tớ không muốn cậu mãi mãi đắm chìm trong đại dương tuyệt vọng. Vượt ra cả những điều ước tươi đẹp nhất của cậu hay là một bầu trời có đầy những thiên thần, là một thế giới khác đón chào cậu. Một thế giới khác nơi mà cậu sẽ lại tìm thấy niềm vui. TaeTae, cậu phải tìm ra thế giới đó mà không có tớ. Đó là nhiệm vụ tiếp theo của cậu cũng giống như tớ sẽ có một nhiệm vụ khác. Và dù chúng ta phải thực hiện những nhiệm vụ khác nhau, bắt đầu những chuyến hành trình riêng lẻ, thì hãy luôn nhớ rằng tớ sẽ trở thành thiên thần bảo hộ cho riêng cậu, đứng bên cạnh cổ vũ cậu. Và có thể, một ngày nào đó, chúng ta sẽ tìm thấy nhau một lần nữa. Đến lúc đó, hãy cùng nhau thực hiện chuyến hành trình khác, một chuyến đi sẽ không bị cắt ngắn nữa.”

Tiffany dừng lại, để tiếng gió rít mùa xuân trở thành âm thanh duy nhất được nghe thấy. Đôi môi cô cong lên thành một nụ cười ảm đạm khi cô tiếp tục lời nhắn tới người bạn thân.

“TaeTae, tớ sẽ không yêu cầu cậu quên tớ. Nhưng cũng giống như những quả bóng chúng ta đã thả lên trời lúc nãy, tớ muốn cậu hãy buông tay. Bởi vì, khi cậu nắm giữ một điều gì đó, đôi tay cậu sẽ quá bận rộn để làm những điều khác.

TaeTae, tớ không muốn cậu hy sinh cuộc sống của mình để nắm giữ tớ. Nên hãy đi đi, hãy sống cuộc sống của cậu. Chúng ta sẽ luôn là những người bạn thân nhất, và đó là lời hứa của tớ với cậu. Thật buồn cười, đôi khi tớ tự hỏi tại sao Thượng Đế không tạo chúng ta là một mà lại là hai thế này. Nhưng tớ đoán cậu không thể thật sự tìm thấy tình yêu khi chỉ có một mình cậu. TaeTae, dù là sau khi tớ đã trở thành một thiên thần, cậu sẽ luôn là người quan trọng nhất đối với tớ. Tớ sẽ không quên cậu đâu, và tớ biết cậu cũng sẽ không quên tớ.”

Tiffany đưa tay lau đi giọt nước mắt trên má. Tiếng nấc khẽ có thể được nghe thấy khi cô làm thế.

“TaeTae” cô nói, “Tớ muốn nghĩ rằng khi tớ chết đi và trở thành một thiên thần, thì những kỉ niệm mà tớ đã góp nhặt được trong chiếc lọ thủy tinh sẽ được đổ ra và rơi xuống thế giới này giống như cơn mưa. Tất cả tiếng cười, nụ cười mà tớ đã cười sẽ được rơi xuống từ bầu trời và trở thành một món quà nhỏ của tớ với thế giới này; một lời cảm ơn nhỏ bé với nơi đã cho tớ một cuộc sống, một tình yêu, và một điều ước.”

Tiffany đưa tay đến gần đôi môi rồi hét lên với đường chân trời đằng xa, cơn gió đón lấy lời nói của cô, gửi chúng đến bầu trời bất tận. “CÁM ƠN THẾ GIỚI NÀY ĐÃ CHO TÔI TÌM KIẾM NHỮNG THIÊN THẦN VÀ TÌM THẤY HỌ!”

Cô gái bật cười, một tiếng cười thật thánh thiện.

“TaeTae, đừng bao giờ ngưng tìm kiếm những thiên thần. Đừng bao giờ. Bởi vì hãy nhìn điều mà nó đã mang lại cho cậu và điều nó đã mang lại cho chúng ta. Tìm kiếm những thiên thần không chỉ là một nhiệm vụ cần được hoàn thành, mà nó là mục đích cuộc đời của tớ và cậu. Không cần biết là cậu đã tìm thấy bao nhiêu thiên thần, hãy cứ tiếp tục tìm thêm nữa, tiếp tục tìm kiếm những điều phi thường trong những thứ bình thường, tiếp tục tìm kiếm những điều tuyệt diệu trong thế giới vốn đã diệu kỳ này. Bởi vì khi đó cậu sẽ thấy rằng cuộc đời này thật đáng sống. Không có tớ ở bên cạnh cậu, hãy cứ tiếp tục thấy rằng cuộc sống thật trân quý. Bởi vì TaeTae, cuộc sống không chỉ xinh tươi, mà nó rất đẹp, và tớ không muốn cậu lãng phí nó chỉ bởi vì tớ không còn ở cạnh cậu nữa. TaeTae, tớ muốn cậu tiếp tục rơi với vận tốc 9.8 ngay cả khi cậu đã chạm mặt đất.”

Tiffany mỉm cười trước khi quay nhìn điều gì đó. Cô nhanh chóng quay đầu lại phía máy quay rồi nói, “Ôi không, tớ nghĩ là tớ nghe thấy tiếng cậu đang đến đấy. Tốt hơn là tớ nên hoàn thành việc này ngay bây giờ.”

Cô vẫy tay với chiếc máy cùng với ánh mắt cười và câu nói kết thúc, “Một lần nữa, cám ơn cậu vì mọi thứ. Những kỉ niệm chúng ta có cùng nhau, dù nhỏ hay lớn, Tớ sẽ luôn ghi nhớ từng điều một. Tớ yêu cậu rất, rất, rất nhiều, tớ sẽ kiên nhẫn chờ đợi chuyến hành trình tiếp theo của chúng ta – và tớ dự định là sẽ chờ đợi trong một thời gian DÀI đấy, nếu không như thế và rồi chúng ta bắt đầu chuyến đi sớm hơn dự định, tớ sẽ rất giận đấy…cậu biết khi giận dữ thì tớ sẽ như thế nào mà.” Tiffany đưa tay ra dấu chữ V rồi tiếp tục nói, “TaeTae, tớ sẽ sớm được gặp thiên thần hằng ngày, ghen tỵ không? Hehehe, đừng như thế, bởi vì cậu sẽ luôn luôn là thiên thần tớ thích nhất. Tạm biệt, nhóc hâm! Yêu cậu!”

Đoạn clip kết thúc.

♦♦ ♦♦ ♦♦

Một bàn tay mềm mại chạm vào vai cô, Taeyeon chầm chậm quay đầu và thấy Sunny đang mỉm cười với cô.

“Taeyeon…” cô nhẹ nói.

Không xa là tiếng của Sooyoung cùng những người khác.

“Sunny, cậu đã tìm thấy cậu ấy chưa?” cô gái cao ráo hỏi với giọng đứt quãng. Sooyoung dừng lại khi cô nhìn thấy vợ mình đứng bên cạnh Taeyeon đầy nước mắt.

Sunny khẽ xoa vai cô an ủi trước khi ngồi xuống bên cạnh. “Taeyeon,” cô thì thầm, “khóc cũng không sao đâu. Hãy cứ để mọi thứ tuôn ra.”

Taeyeon làm theo lời nói đó và để những giọt nước mắt không ngừng tuôn rơi trên đôi má của cô. Tiffany đã nói rằng cô sẽ nhận được điều ước vỗn dĩ là của hai người, vậy thì nếu cô được ban cho điều ước, cô sẽ không ước điều gì ngoài việc mong muốn được nhìn thấy người bạn thân của mình thêm một ngày nữa, một giờ nữa, một phút nữa. Chắc chắn rằng nếu điều đó thành hiện thực, cô sẽ không còn phải chịu nỗi đau như hiện giờ. Nhưng không, cô không chắc dù có là thiên thần quyền năng nhất có được khả năng khiến ai đó sống lại. Tiffany đã đi rồi, cô chẳng thể nào mang cô ấy về lại nữa. Taeyeon đưa tay giữ chặt miệng để cố không bật tiếng thét. Cô cảm nhận được sự rung rẩy trong tận sâu trong ngực khiến cả cơ thể cô rung lên bần bật. Cô thật sự muốn đứng dậy và chửi rủa Thượng Đế, người đã lấy đi thiên thần của cô, nhưng cô không làm thế, thay vào đó, cô không ngừng bảo bản thân rằng người bạn thân của mình đang ở một nơi xa xôi nhưng tốt đẹp hơn, một thế giới không còn nỗi đau, không còn chịu đựng, không còn bệnh tật. Chỉ suy nghĩ đó cũng đủ giúp cô không phát điên lên.

“Unnie?” một giọng nói khác gọi từ đằng sau. Yoona, cùng với Seohyun, đi vòng qua băng ghế gỗ và đối diện với cô gái đang bị phá hủy kia. “Chị biết đấy Taeyeon unnie.” Yoona nói rồi cũng ngồi xuống cạnh Taeyeon, “dù bây giờ có vẻ không phải thế, nhưng mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp hơn thôi.”

“Khi nào Yoona? Khi nào mới như thế?” Taeyeon cay đắng đáp. “Khi chị chết đi? Em biết không sẽ tốt hơn nếu chị chết đi ngay lúc này đây, bởi vì rồi chị sẽ có thể ở cạnh Fany, cùng cô ấy thực hiện chuyến đi đó.”

“Taeyeon,” Sunny khẽ trách, “cậu biết là cậu ấy sẽ nói gì về việc đó mà. Cậu ấy sẽ rất giận nếu biết rằng hai cậu sẽ tiếp tục chuyến đi sớm hơn dự định. Hãy để cậu ấy trải nghiệm niềm vui trở thành một thiên thần trước rồi mới bắt đầu chuyến hành trình đó một lần nữa.”

Sooyoung nhẹ xoa lưng Taeyeon. “Taeyeon, mọi chuyện đều đã có an bài, dù cho cậu có biết được điều đó hay không. Có lý do cho việc Tiffany trở thành thiên thần sớm hơn dự định, và không may, đôi khi cuộc sống không cho chúng ta biết câu trả lời là gì. Tất cả những điều chúng ta phải làm là cố gắng và thấu hiểu trong khi kiên nhẫn chờ đợi lý do đó được tiết lộ”

“Unnie” Yoona nói thêm, “luôn có điều đẹp đẽ trong đống đổ nát. Và chị biết đó là điều gì không? Đó là cơ hội cho một cuộc sống mới.”

“Thôi nào,” Sunny nói khi cô đứng dậy từ băng ghế. Cô quay người và đưa một bàn tay đến Taeyeon, “Hãy cùng trở về lễ tang nào. Cậu đã ở bên cạnh cậu ấy trong những thời khắc quan trọng nhất của cuộc đời cậu ấy: lễ tốt nghiệp, buổi dạ vũ, sinh nhật. Sao lại bỏ lỡ việc cuối cùng này chứ?”

Sau khi suy nghĩ về việc đó, Taeyeon cuối cùng cũng đồng ý.

♦♦ ♦♦ ♦♦

Những người đã đến dự tang lễ của Tiffany giờ đang dần tản ra sau khi nói lời chia buồn cùng Taeyeon. Chỉ còn những người mà cô và Tiffany gặp trong chuyến đi là vẫn còn ở lại.

“Taeyeon,” Sooyoung nói, “tớ và Sunny nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu cậu ở cùng với ai đó trong vài ngày. Nó sẽ giúp cậu bớt cô quạnh hơn.”

“Nếu cậu không phiền,” Sunny nói tiếp, “chúng tớ sẽ ở cùng cậu một thời gian. Cậu có muốn đến nhà chúng tớ ở vài ngày không?”

“Cám ơn hai cậu, nhưng không cần phải thế. Tớ đã dự định là sẽ ở Gyeonju một thời gian. Có lẽ là sẽ mua một căn nhà ở đây. Tớ không nghĩ là tớ có thể chịu được khi ở xa Tiffany.”

“Được rồi, không sao cả.” Sooyoung xen vào. “Tớ và Sunny đang trong kì nghỉ, nên bọn tớ có thể ở lại Gyeonju vài ngày.”

Vợ của cô gái cao ráo gật đầu tán thành.

“Các chị định bỏ em ra ngoài hay sao vậy?” Yoona nhăn nhó xen vào. “Taeyeon unnie, sếp của em không biết việc em và Seohyun đã xuất viện. Vì thế em vẫn còn vài ngày rảnh rỗi trước khi trở lại làm việc. Em cũng sẽ ở lại đây với chị”

“Vậy còn Seohyun?” Taeyeon thốt lên.

Ngay khi cô hỏi câu đó, Seohyun đã đi đến bên cạnh Yoona và quàng tay với vị hôn thê của mình. “Taeyeon unnie, mặc dù em không nhớ chị hay Tiffany unnie, Yoona nói với em rằng chúng ta đã gặp nhau trước đó. Em rất vui khi được ở lại Gyeonju để giúp chị một tay.”

Trong giây lát, Taeyeon cảm nhận được sự ấm áp. “Cám ơn mọi người.”

“Chị ấy kia rồi!” một cô bé quen mặt lên tiếng, cô bé chạy thẳng đến chỗ Taeyeon.

“Yuri, đừng đi nhanh thế. Tớ không thể thấy đường vì nước mắt đây nè.” Jessica đơn giản nói khi cô bé không ngừng lau những giọt nước mắt bằng đôi bao tay đã ướt đẫm.

Có một người phụ nữ ở bên cạnh hai cô bé mười một tuổi, một người mà Taeyeon không nhận ra.

“Unnie.” Yuri lên tiếng ngay khi đến bên cạnh Taeyeon. “chị vẫn ổn chứ? Em biết nó rất đau đớn khi mất đi người mà chị yêu thương, nhưng mà mọi chuyện sẽ ổn thôi.” Tiểu thiên tài cố ngăn tiếng nấc, nhưng cuối cùng cũng không giữ được mà để nước mắt tuôn rơi.

“Yuri? Jessica?” Taeyeon yếu ớt nói. “Sao hai em lại đến được đây?”

“Bọn em sống ở đây.” Jessica trả lời giữa tiếng nấc. “Em biết nghe có vẻ lạ vì bọn em đã ở trên tàu cùng với chị và Tiffany unnie, nhưng là vì bọn em đến thăm bà của Yuri trước khi đến chỗ lễ hội.”

“Nhưng sau em lại biết về đám tang của Fany?”

“Bọn em không biết.” Yuri nói khi cô bé lau những giọt nước mắt trên má. “Bọn em nghe thấy có một người phụ nữ đang tìm Kim Taeyeon ở Gyeonju này và bọn em quyết định giúp chị ấy tìm. Bọn em đang cùng nhau chạy quanh trong xe chị ấy thì thấy một đám đông. Bọn em định hỏi họ xem họ có thấy chị không, nhưng không ngờ đây lại là đám tang của Tiffany unnie.” Giọng cô bé mười một tuổi lạc đi trong câu nói cuối và những giọt nước mắt tuôn rơi ngăn cô bé giải thích thêm.

“Chắc hẳn cô là Kim Taeyeon” người phụ nữ xa lạ lên tiếng khi đứng sau Jessica. Cô ấy khoảng giữa hai mươi tuổi, mặc một bộ đồ comple trang nhã trong khi đeo một chiếc kính mỏng tô điểm thêm. “ Ông Lee nói với tôi rằng có thể tìm thấy cô ở đây. Xin chào, tên tôi là Kim HyoYeon. Tôi rất tiếc vì sự mất mát của cô.”

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia