ZingTruyen.Asia

Longfic Suu Tam Khi Tuyet Tan Het Hoan

Đôi mắt xanh dương khẽ khàng, đôi lúc anh tự hỏi con bé đang suy nghĩ gì, nhưng không thể biết được. Chỉ có một thoáng ngỡ ngàng từ con bé, rồi cũng với một đôi mắt xanh trời, con bé khẽ cười. Nụ cười thấp thoáng một sự hạnh phúc, nó làm cho anh ngạc nhiên. Cô bé này, là con của Ran. Nhưng anh không thể ghét được cô bé, bên cạnh cô bé, anh cảm thấy rất thoải mái. Thậm chí còn là một niềm vui hiếm khi nào anh có được. Trái hẳn với những tháng ngày ngột ngạt vừa qua.

- Chú phải hứa là chú sẽ làm cơ.

Bàn tay nhỏ bé đưa ra, bàn tay ấy nắm lại thành chỉ trừ ngón út. Shinichi bật cười vì thái độ vô cùng vô tư của cô bé.

- Ừ, dù đó là chuyện gì đi nữa.

Shinichi lồng bàn tay thô ráp của mình chạm vào tay Myu, cô bé mỉm cười, thụt tay về.

- Giờ thì cháu nói đi, cháu muốn gì nào?

Thêm một nụ cười nữa, thật hồn nhiên.

- Cháu không biết nữa, vì chú đã đẩy xích đu cho cháu rồi mà.

Shinichi khẽ chạm nhẹ vào mái tóc đen nhánh của Myu, rồi anh cũng cười. Nụ cười hiêm hoi không được xem là xã giao. Gió vẫn cứ đưa, nụ cười tỏa nắng của cô bé vẫn làm không thôi nở, dù gì đó chỉ là một đứa bé. Cô bé rất thông minh, thậm chí còn có lúc hơi ngờ nghệch, nhưng thật sự rất đáng yêu.

- Trời cũng tối rồi đấy, cháu không định về sao? Mẹ cháu sẽ lo lắm đấy.

Điều đó dường như tác động trực tiếp đến Myu, cô bé dừng lại, đôi mắt khẽ nhìn về phía cửa, dường như đang trông ngóng gì đó. Mặt trời đã lặn, màn đêm chỉ cần một ít thời gian để bao phủ toàn bộ bằng màu đen chết chóc ấy. Myu nhớ ra lí do vì sao, chắc chắn mẹ sẽ lo lắm. Đôi mắt ấy khẽ thẩn thờ, rồi quay lại nhìn Shinichi.

- Cháu phải về thôi, chú sẽ lại đến đây chứ ạ? Cháu thật sự..

Shinichi nhìn Myu, thật sự thì anh không muốn để con bé về, nhưng anh không thể giữ Myu ở đây. Ran chắc chắn sẽ điên lên nếu không tìm được con bé, mà anh thì không muốn nhìn thấy Ran như thế.

- Nếu cháu muốn chú sẽ đến đây khi nào cháu thích.

- Chú hứa nhé... nhưng làm sao cháu tìm được chú chứ?

- Khi nào cháu muốn, có thể gọi cho chú mà.

Shinichi lấy ra một mảnh giấy nhỏ, ghi số điện thoại của mình vào đó. Anh cũng chẳng rõ vì sao mình lại làm như thế nữa.

- Vậy khi nào chú cháu mình chơi tiếp nhé? Cháu cám ơn chú..

Myu mỉm cười tươi khi nhận ra Shinichi gật đầu, cô bé đứng dậy, cúi đầu chào anh và chạy đi. Shinichi nhìn theo, mỉm cười. Liếc nhìn đồng hồ, anh tốn đến gần hai tiếng để quan sát đất sao? Shinichi giật mình vì thời gian trôi qua như thế, một người đến gần anh, cúi chào.

- Có chuyện gì vậy?

- Cô Asami vừa gọi, cô ấy sẽ đến tại khách sạn đã đặt trước. Chúng ta đi chứ?

Gương mặt trầm trầm lại quay về với Shinichi, nó làm người thư kí hơi ngạc nhiên, lần đầu tiên đối diện với vị giám đốc này. Có rất nhiều chuyện mà anh không được phép, một số việc đó có liên quan đến những lí do riêng tư của Shinichi. Không được phép hỏi, cũng như không được có những lời quan tâm nào với người này. Ngoại trừ công việc, chưa bao giờ thấy con người thật của người mà anh phục vụ. Luôn là nụ cười xã giao, và khi nhắc đến người vợ của anh, đôi mắt anh trở nên trống rỗng, cứ như sa vào một vũng bùn, không thể tự thoát thân.

- Được, đi thôi.

Shinichi thở dài, đôi mắt vẫn nhìn ra chiếc xích đu còn đong đưa. Nghĩ gì ư, có lẽ chỉ mình anh biết.

................

Ran đứng bên những người phụ huynh, họ cúi chào cô, cố gắng tạo ấn tượng tốt với cô. Mặc dù chẳng vì lí do gì, Cô tự hỏi Myu đâu rồi, rõ ràng con bé không thể đi đâu trong tình trạng thế này. Cô bé chưa bao giờ làm cô buồn hay lo lắng, dù chỉ là một lần. Lần này thì sao?

Ran biết mình đã đến muộn, có lẽ cô bé giận, và quyết định đến nơi nào đó để ẩn nấp. Chờ đợi cô lo lắng và nhảy ra, nhưng không giống Myu chút nào. Sẽ không bao giờ Myu làm cô lo lắng được. Không thể.

Cô vội chạy đi, về xích đu, về những nơi Myu thường xuyên lui tới. Tất cả chỉ là một sự lo lắng tăng tiến theo thời gian. Không hề có Myu ở đây.

Con ở đâu?

Ran tự hỏi lòng, nhưng chẳng có ai đáp lại. Cô giáo của Myu đã nói cô bé đi đâu từ khi buổi họp bắt đầu, và không quay lại. Đôi khi cô ghét thái độ vô trách nhiệm của họ quá thể. Nhưng Ran không tỏ vẻ gì với họ, mà chạy đi tìm cô bé như điên.

Ran cảm thấy lồng ngực lo lắng kinh khủng. Nếu có ai có thể làm cô lo lắng đến mức này, có lẽ chỉ có Myu. Ran thở gấp, chạy qua những chiếc xích đu. Không có nốt. Rốt cục thì Myu đang ở đâu được chứ?

Một bóng dáng bé nhỏ lướt qua, Ran ngỡ là tìm được. Nhưng khi cô chạm vào cô bé đó, không phải.

Sự tuyệt vọng dâng đầy trong đôi mắt cô. Ran thả tay cho cô bé đi, nước mắt hòa lần với sự bất lực làm cô cảm thấy nghẹt thở.

Con giận mẹ thật sao? Myu...

Không có ai đáp lại cả.

Những người khác cũng chạy đi tìm Myu. Và không ai thành công, Ran bước đến chiếc xích đu, một mùi hương thoảng qua. Gần như mất hết sức lực, Ran ngồi bệch xuống xích đu. Đáng lẽ cô nên nhờ một ai đó đi dự cuộc họp giúp mình, thay vì bỏ đi biệt tăm đến thế. Cô tự trách móc mình bằng nhiều lí lẽ, và chúng thật sự đã hạ gục cô.

- Mẹ ơi.

Ran ngạc nhiên, ngước lên. Myu tiến lại gần từ sau những tán cây lớn. Ran đứng dậy, niềm vui sướng vỡ òa. Tìm thấy rồi, cô bé vẫn ổn. Không có gì xảy ra cả. Cô đứng dậy, run rẩy chạm vào Myu, ôm siết cô bé vào lòng. Ổn rồi, Cô thầm thì. Nhưng trong một thoáng, Ran đẩy nhẹ Myu ra.

- Con đã đi đâu?

Cô gằn giọng, nhìn Myu, cô bé ngạc nhiên. Đứng nép lại vào một góc, chưa bao giờ Ran giận đến vậy. Nhưng mẹ không đến cơ mà. Mẹ đã để lại cô trong lớp, với những tiếng cười nhạo cơ mà.

- Myu, con có biết làm vậy mà sẽ lo lắng lắm không?

Myu nhìn Ran, đôi mắt nhòa lệ. Chúng làm Ran ngạc nhiên.

- Sao mẹ lại không đến chứ? Mẹ đã hứa mẹ sẽ đến đúng giờ? Vậy mà mẹ không đến!

Ran ngạc nhiên, cô tiến lại gần, bao nhiêu cảm xúc với đi hết. Cô chưa bao giờ nghĩ Myu sẽ có thái độ này. Cô cố gắng chạm vào nó, nhưng con bé vùng vằng, chỉ biết khóc và khóc.

- Mẹ xin lỗi, có công việc nên...

- Con ghét mẹ! Mẹ suốt ngày chỉ có công việc, sao mẹ không bảo cha đến họp cho con??? Sao con không có cha??? Con ghét mẹ, con thật sự ghét mẹ!!!

Myu quay đầu chạy đi, để lại Ran bần thần nhìn theo. Cô chạy theo. Liên tục gọi tên cô bé, nhưng Myu cứ thế chạy thẳng về nhà, lên lầu và đóng cửa lại. Ran chạy theo, nhưng phát hiện cửa đã khóa trái. Ran đứng ngoài, gõ cửa.

- Mở cửa cho mẹ đi.

- Không!

Myu trèo lên giường, ôm con gấu to màu hồng của mình và khóc nức nở. Từ nhỏ đến giờ, cô không hề có cha. Đã bao lần, nhìn những đám bạn chọc ghẹo, cô ước có cha đến đón, để được người đó ôm vào lòng. Và sẽ cho tụi kia một bài học vì đã chọc ghẹo cô. Nhưng làm gì có chuyện đó, mẹ đã bảo, cha đi rồi sẽ về. Nhưng sao người ấy không bao giờ xuất hiện? Đã có lúc, Myu mong ước Araide, hoặc chú Hakuba sẽ là một người cha của cô, vậy là đủ.

Nhưng điều đó không thành hiện thực được.

Vì họ không phải người đó.

Myu khóc nấc, cô bé giận mẹ kinh khủng. Thật sự thì cô có cha không?? Mẹ chẳng bao giờ chịu trả lời cả! Không bao giờ.

- Myu!

Tiếng Ran vẫn gọi bên ngoài, nhưng điều đó cũng chỉ khiến Myu kiếm một chiếc gối và bịt chặt tai lại. Không muốn nghe gì nữa.

- Mẹ đi đi, con không nghe gì hết.

Ran ngừng gõ cửa, đôi mắt cô khẽ đau đớn. Nước mắt cứ thế chảy dài trên má, cô miễn cưỡng rời đi.

Căn phòng của cô, một góc tối. Ran thu mình trên giường, nước mắt cứ thế chảy ra ướt đẫm má cô. Không phải cô không muốn cho Myu biết. Nhưng cô phải nói như thế nào đây? Cô chưa từng nghĩ đến cảm nhận của con bé..

Cô phải làm thế nào đây? Ran lắc đầu, cô không thể để mình nói ra. Vì giờ bên cạnh anh có một gia đình giành riêng cho anh, không hề có chỗ cho cô chen vào.

Nước mắt nghẹn đắng.

Ran cố gắng đẩy khí vào lồng ngực, nhưng điều đó chỉ khiến cô cảm thấy thêm xót xa. Chẳng bao giờ cô có đủ dũng khí để nói ra điều đó. Nếu làm anh bận tâm thêm, cô thà chết còn hơn.

Làm sao để em nói với anh... với Myu.. rằng anh là... Trả lời đi, Shinichi!

Ran thở dốc, chạm mặt mình xuống gối, mặc kệ cho nước mắt lăn dài.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia