ZingTruyen.Asia

Longfic Kristaohun Truong Hoc Vampire

Kết thúc.
"Tao à, để giết được Demonzu ngoài bản thân cháu và viên ngọc thạch ra còn cần một thứ nữa, đó là hoa purebloood, loài thảo dược đáng sợ chỉ dành riêng cho dòng thuần chủng. Những vampire cấp thấp hơn khi trúng độc sẽ không tránh khỏi cái chết. Không những thế, hoa Pureblood còn được coi là sự trừng phạt kinh khủng nhất giành cho các vampire lai thuần chủng. Nếu trúng độc những vampire như cháu sẽ bị chất độc hành hạ đau đớn cho đến chết... Đây là lí do tại sao ta không kể cho cháu nghe mọi chuyện sớm hơn.
...
_ CHOANG"
- Hoa Pureblood?
- Đúng vậy, để giết Demonzu, Tao phải lựa chọn đi vào con đường chết. Hoa Pureblood là điều kiện đủ để có thể giết được hắn. Sẽ chẳng có chuyện gì nếu hậu duệ của Hana là một vampire thuần chủng. Khốn thay thằng bé lại là vam lai thuần, bây giờ đến hoa đà tái thế cũng chưa chắc cứu được nó.
Cụ Jihye nói rồi ngồi thụp xuống ghế, đau khổ ôm lấy đầu, đôi mắt cụ nhắm nghiền lại.
SoJin dường như không dám tin vào tai mình nữa, đôi chân bà run rẩy, cả người ngã khụy xuống đất.
15 năm trước số phận đã cướp Chul Soo từ tay bà, bây giờ lại đến Tao, đứa con trai bé bỏng, niềm hi vọng sống duy nhất của bà.
Bà nên trách ai đây? Trách Demonzu, trách ông trời, trách số phận hay tự nguyền rủa chính bản thân mình. Nếu ngày ấy bà không bướng bỉnh bỏ tộc ra đi, không gặp Chul Soo, không yêu và lấy anh ấy, Tao sẽ không được sinh ra và nó sẽ không phải chịu đau đớn như bây giờ.
Nếu 5 năm trước bà không để Tao trở về thế giới vampire thì có lẽ giờ này hai mẹ con bà vẫn đang sống yên ổn, hạnh phúc như hai con người bình thường.
Tất cả là do lỗi của bà, tại sao đau khổ lại đổ hết lên đầu Tao, thằng bé chỉ mới 21 tuổi, nó còn tương lai còn cuộc sống trước mặt. Chẳng lẽ cuộc đời nó lại phải chấm dứt ở cái tuổi 21 đẹp đẽ này sao?
- Mẹ ơi...con đau lắm...
Tiếng gọi đứt quãng trong cơn mê sảng của Tao đưa SoJin trở về với thực tại tàn khốc. Bà lồm cồm bò dậy, vội vã chạy đến bên giường con, áp lấy bàn tay nhỏ nhắn của nó vào má mình, tha thiết gọi:
- Tao à, mẹ đây, mẹ đây mà con.
- Con đau lắm, đau lắm...

- Ừ, mẹ biết, mẹ biết mà, sẽ hết đau ngay thôi Tao đáng thương của mẹ, hức... hức..._ Gục đầu vào vai con, nước mắt bà rơi xuống, mặn chát, cay đắng.
Gần con như vậy bà mới thấu hiểu được nỗi đau của nó mạnh mẽ đến thế nào. Mỗi lần cơ thể nó run lên là trái tim bà lại đau như bị ai cào xé. Chứng kiến nỗi đau đớn của con, là một người mẹ, bà lại không thể làm được gì. Bà thật ngu ngốc, thật vô dụng quá!
- Mẹ ơi...giết con đi...con muốn chết._ Cào mạnh tay xuống tấm ga giường, Tao cắn chặt răng, kêu lên.
Nếu đau như vậy thì thà chết còn hơn, đôi khi cái chết chính là sự giải thoát tuyệt vời nhất.
- Con nói gì thế? Chết là chết thế nào? Con phải mạnh mẽ lên, sẽ có cách giải độc hoa thôi. Đứng nói như thế nữa nhé, Tao của mẹ._ Bà SoJin bật khóc nức nở, giọng nói của bà lạc đi vì lo lắng, sợ hãi.
- ĐAU...đau lắm, giết con đi, đâm chết con đi. Con xin mẹ, giải thoát cho con, cứu con...AAAA.
Tao vùng vẫy thét lên, sự đau đớn của cậu khiến trái tim tất cả mọi người tan nát. Nỗi đau ấy như thấm sâu vào lòng mỗi người khiến ai nấy đều có cảm giác như chính mình cũng đang bị chất độc của hoa Pureblood hành hạ.
Giữ lấy hai tay của Tao, SoJin ôm chặt lấy con, gào lên:
- Con bảo mẹ phải làm sao đây? Tự tay giết con ư? Thà mẹ tự đâm chết mình còn hơn...
- Con vẫn sẽ chết dù mẹ không giết con, một cái chết đau đớn, con không muốn. Hãy giết con đi, con van mẹ. Làm ơn đi, ai cũng được hãy giải thoát cho con_ Tao chắp hai tay lại, van nài. Những giọt nước mắt đau đớn rơi xuống, nhòe nhoẹt trên gương mặt trắng bệch, xanh xao.
Giọng nói tha thiết của đứa con đã đánh động vào tâm hồn người mẹ. Run rẩy cầm lưỡi găm nhọn trên tay, SoJin khóc không ra tiếng, ý nghĩ giải thoát cho đứa con tội nghiệp khỏi nỗi đau cứ thôi thúc trong tim bà. Bà có quyền gì níu giữ sự sống của nó khi mà nó đang đau khổ muốn chết. Không giải thoát cho nó bà cũng đâu có cách gì cứu được nó, chất độc của hoa Pureblood đang bào mòn cơ thể và tâm trí nó. Giết nó là cách duy nhất giúp nó không còn đau đớn nữa.
Nhưng...tự tay giết chết người mình yêu thương nhất, bà không làm được, thật sự không làm được.
- Mẹ hãy làm đi, chỉ cần dứt khoát, con sẽ hết đau và mọi người cũng sẽ hết đau._ Níu lấy bàn tay đang run rẩy cầm lưỡi găm của mẹ, Tao thều thào nói, cố nhếch vành môi nở một nụ cười nhạt như nắng đông.
- Không, mẹ không thể.
- Có chứ, mẹ có thể làm điều đó – vì con.
- Tao...
- Con nhìn thấy ba rồi, ba đang cười rất vui, còn cả anh Kai nữa, con muốn gặp họ, hãy giúp con...
Siết chặt cán dao găm trong lòng bàn tay, SoJin cắn răng để không bật khóc nhưng nước mắt thì vẫn cứ tuôn trào không thể ngừng nổi.
"Hãy giúp con, hãy giúp con"
- Sao con lại tàn nhẫn như vậy, thỉnh cầu mẹ giết con, thỉnh cầu điều mà một người mẹ sợ nghe nhất. Giết con sau 21 năm mẹ bên con, sau 21 năm mẹ yêu con, sau 21 năm mẹ sống vì con và sau 21 mẹ đem con vào giấc mơ của mình. Nhưng chứng kiến con đau đớn như vậy mẹ còn sự lựa chọn khác sao? Giết con mẹ sẽ làm dù điều đó rất khó khăn...

_PHẬP...
Lưỡi dao găm cắm phập xuống, máu bắn lên khiến chăn gối xung quanh như được điểm xuyết thêm hoa văn. SoJin buông tay khỏi lưỡi dao, mở to mắt nhìn cảnh tượng trước mặt. Một bàn tay của ai đó đã hứng trọn lưỡi dao mà bà đâm xuống. Người đó không ai khác là...Sehun.
Rút lưỡi găm đang cắm sâu vào bàn tay mình rồi lẳng nó vào góc phòng, Sehun không nói gì chỉ lặng lẽ bế Tao lên, bàn tay đẫm máu của anh khiến tấm áo trắng của cậu bị lấm lem.
- Sẽ hết đau ngay thôi, em yên tâm đi, ta đã có cách để cứu em._ Sehun thì thầm, dùng bàn tay lành lặn nhẹ nhàng lau vệt nước còn đọng lại trên bọng mắt Tao.
Hành động đầy bất ngờ của anh khiến SoJin ngơ ngác, ngồi ngẩn người ra một lúc lâu. Đến khi định thần lại, bà mới giật mình, vội vã nhỏm dậy chạy đến đứng chắn trước mặt Sehun.
- Cậu định đưa thằng bé đi đâu? Nó còn chưa đủ đau, chưa đủ mệt mỏi hay sao mà cậu còn định hành hạ nó? Lần này tôi nhất định không để cậu cướp nó khỏi tay tôi đâu._ SoJin gằn giọng nói, tay túm chặt lấy cổ áo Sehun.
- Để Tao ở bên bà, rồi bà định làm gì? Giết cậu ấy như vừa nãy sao?_ Sehun nhếch môi, cười nhạt.
- Thế còn cậu? Cậu nhẫn tâm nhìn nó phải chịu đau đớn quằn quại cho đến chết sao?
- Tao sẽ không chết. Nếu ta còn sống trên đời này ta nhất định sẽ không để cậu ấy chết.
- Làm sao ta có thể tin cậu, làm sao ta có thể để cậu đưa thằng bé đi? Rồi cậu sẽ làm gì với thằng bé?_ SoJin nghi ngờ nói, bàn tay nắm chặt lấy cổ áo Sehun hơn.
- Tin hay không tùy bà. Ta sẽ làm tất cả để cứu Tao, ta sẽ không bao giờ để cậu ấy phải chịu đau đớn thêm lần nữa._ Sehun lạnh lùng nói rồi né người, vuột khỏi bàn tay của SoJin nhanh chóng bước ra ngoài.
- Cậu...đứng lại._ Dường như SoJin vẫn chưa thể tin tưởng được Sehun, bà vội vã xoay người, định đuổi theo nhưng có một bàn tay đã giữ bà lại, ngăn không cho bà đuổi theo.
- Hãy để anh ta đi._ Thu bàn tay về, Kris lạnh lùng lên tiếng.
- Cậu nói gì thế? Sao lại để cậu ta đưa Tao đi?
- Anh ta sẽ khiến cậu ấy hết đau đớn.
- Cậu yêu thằng bé mà, phải không? Oh Sehun có thể sẽ đưa thằng bé đi mãi mãi, chúng ta sẽ không còn được nhìn thấy mặt thằng bé nữa, cậu muốn vậy sao?_ SoJin phẫn nộ hỏi.
- Chỉ cần cậu ấy không đau nữa.
- Hả?
- Oh Sehun là người duy nhất có khả năng cứu Tao. Chỉ cần cậu ấy được sống, được hạnh phúc thì dẫu không được nhìn thấy cậu ấy nữa, tôi cũng chấp nhận.
Kris nói rồi đầy cửa bước ra ngoài. Có ai biết lúc nhìn thấy Tao đau đớn vì bị chất độc hành hạ, cậu đã trăm nghìn lần muốn giết cậu ấy, muốn tự tay kết thúc nỗi đau cho cậu ấy. Nếu phải chọn lựa, cậu sẽ chọn cách giết cậu ấy, để cậu ấy ra đi trong bình yên vì cậu không chịu đựng được cái cảm giác nhìn thấy cậu ấy đau đớn như vậy.
Vì cậu vô dụng nên chỉ có thể kết thúc nỗi đau của cậu ấy bằng cái chết nhưng Oh Sehun thì khác. Anh ta sẽ có cách giải thoát Tao khỏi cái chết và sự đau đớn. Cậu tin là vậy. Đó là lí do tại sao cậu lại để Sehun đưa cậu ấy đi trong giờ phút còn lại ít ỏi của cậu ấy.
Cậu ra tay chặn SoJin lại nhưng có ai biết chính cậu đã trăm ngàn lần muốn cướp Tao khỏi tay Sehun. Nhưng giữ cậu ấy ở bên mình rồi cậu sẽ làm gì? Giết cậu ấy hay đứng nhìn cậu ấy chịu đau đớn đến chết? Nếu đã như vậy thì thà cậu buông tay để cậu ấy ra đi còn hơn.
Chính suy nghĩ này đã khiến cậu không thể ích kỉ được. Vì cậu yêu cậu ấy, đơn giản chỉ là yêu mà thôi.
Một mình cậu đã bước đi trên con đường mờ mịt, đơn độc trong suốt từng ấy năm cho đến khi Tao xuất hiện. Như một tia nắng ấm áp và tinh nghịch.
Lần đầu tiên trong đời cậu có niềm tin vào phía trước, cậu đã mơ thấy tương lai và muốn đuổi theo cậu ấy. Nhưng cậu nhận ra mình chỉ như một bóng nắng cứ mãi đuổi theo tia nắng ấm áp để rồi đến khi bắt kịp cũng là lúc tia nắng sắp lụi tàn và dần tắt hẳn.
Sehun cố bước thật nhanh trên con đường dẫn đến đỉnh núi Oyama. Đường đi khúc khuỷu, gồ ghề, đá nhọn và mấp mô khiến chân anh tứa máu nhưng tốc độ thì vẫn không giảm mà ngước lại còn tăng lên.
Thời gian không còn nhiều, anh phải nhanh chóng đưa cậu ấy đi gặp Aso, người quản gia già 5 năm trước đã xin nghỉ hưu về ở ẩn. Bây giờ chỉ có ông ta mới cứu được Tao.
Căn nhà gỗ nằm chênh vênh trên vách, nửa già bị che khuất bởi những rặng cây um tùm. Xốc Tao trên vai, Sehun vội vã đi đến, cánh cửa gỗ của căn nhà đã đóng im ỉm. Cũng phải thôi, bây giờ là sáng sớm sẽ chẳng có vampire nào thức dậy vào giờ này cả.
Sehun giữ Tao bằng một tay, tay còn lại anh đập mạnh vào cánh cửa:
- Aso, mở cửa cho ta.
...
_ Rầm, rầm, rầm.
- Aso, mở cửa mau. Aso...
_ Rầm, rầm, rầm.
Người đàn ông già nghe thấy tiếng đập cửa thình thịch bèn uể oải đứng dậy đi ra ngoài, còn đang ngái ngủ nên ông không nhận ra giọng nói của người bên ngoài.
Kéo tay mở cánh cửa gỗ nặng nề, đôi mắt ông chợt mở lớn, cả người suýt ngã ngửa ra đằng sau vì kinh ngạc.
Người đang đứng trước mặt ông, khuôn mặt thanh tú lấm tấm những giọt mồ hôi, khuôn mặt ánh lên sự lo lắng, đau đớn đến cùng cực.
- Cậu chủ? Sao cậu lại ở đây?
- Đừng nói nhiều, mau giúp ta cứu cậu ấy._ Sehun nói rồi vội vã lách người đi vào trong để mặc người quản gia già còn đang đứng thẫn thờ ở đằng sau.
Gần 20 năm làm quản gia cho tộc họ Oh, phụ trách săn sóc cho Sehun, đây là lần đầu tiên ông thấy bộ dạng như vậy của cậu ấy. Chứng kiến cậu ấy sinh ra và lớn lên, ông hiểu chắc chắn phải có chuyện gì quan trọng lắm cậu ấy mới phải vượt một chặng đường dài để đến đây trong bộ dạng thê thảm như vậy. 5 năm qua, không có ông ở bên không biết cậu ấy sống như thế nào?
...
_Cạch...
- Cậu uống nước đi._ Đặt li trà xuống bàn, Aso giục Sehun. Tinh thần cậu ấy có vẻ bất ổn, một li trà Atiso sẽ giúp cậu ấy bớt căng thẳng hơn.
- Được rồi, bây giờ ông hãy giúp tôi cứu Tao đi. Chỉ có ông mới cứu được cậu ấy._ Sehun nóng nảy đi luôn vào vấn đề.
- Cậu bình tĩnh đã, rốt cục cậu bé bị làm sao?_ Ông Aso nhíu mày bình tĩnh hỏi.
- Hoa Pureblood.
- Hả?
- Cậu ấy bị trúng độc hoa pureblood. Ông hãy mau cứu cậu ấy đi.
Khuôn mặt người đàn ông già bỗng chốc biến sắc. Hoa pureblood, loài hoa độc nhất, đáng sợ nhất nhưng cũng quí nhất trong số các loại thảo dược.
Làm sao một vampire lai thuần còn trẻ như cậu bé lại bị trúng độc được? Vấn đề là muốn giải được độc trừ phi...
- Ông mau nói gì đi chứ.
- Ờ. Cậu chủ, cậu cũng biết mà, hoa pureblood không có cách gì giải được độc. Nó là loài thảo dược độc nhất trong số các loài hoa._ Ông Aso cúi đầu nói, trong lòng chợt cảm thấy tội lỗi. Xin lỗi cậu bé, vì Sehun, vì sự sống của cậu ấy ông không thể nói ra cách giải độc hoa được.
_ RẦM...
Sehun đập mạnh bàn tay bị thương xuống bàn, li trà bắn văng ra ngoài, rơi xuống đất và vỡ tan tành:
- Ông nói dối. Cũng như ông, ta đã sống bên ông gần 20 năm, ta hiểu rất rõ về ông. Ông đã giành ra 5 năm để tìm hiểu và nghiên cứu về loài hoa này. Không lẽ chẳng tìm ra thứ gì cả?
- Đúng vậy, công cuộc nghiên cứu là vô vọng, tôi không thể tìm ra cách giải độc hoa._ Ông Aso nghiêm mặt từ tốn nói.
- Đừng có đùa, ông là người không bao giờ từ bỏ khi chưa tìm ra thứ mình muốn. Ông không thể quay sang nghiên cứu loại hoa khác khi mà Pureblood ông còn chưa nghiên cứu xong. Ta nói có đúng không?_ Sehun nhếch môi bắt bài.
- Cậu...Hừ, dù cậu có nói thế nào đi chăng nữa thì kết quả vẫn chỉ có một. Đó là chất độc của hoa Pureblood không có cách gì giải được. Cậu hãy từ bỏ đi, cậu bé ấy không cứu được đâu, nếu cậu muốn tốt cho cậu bé thì giết cậu bé đi. Cứ để như vậy cậu bé sẽ phải chịu đau đớn cho đế...
_ PHỊCH...
Tiếng cơ thể chạm mạnh xuống nền đất khiến Aso giật mình, vội quay đầu lại, nhìn người đang quỳ trước mặt mà không dám tin vào mắt mình nữa. Ông gần như hoảng loạn, vội vã chạy đến đỡ Sehun đứng dậy nhưng anh không chịu.
- Cậu Sehun, cậu làm cái gì thế, cậu là cậu chủ của tôi, sao lại hành động như vậy? Thế này thì tôi phải ăn nói với bà cậu, với ba mẹ cậu thế nào đây?_ Ông Aso hoảng hốt kêu lên.
- Hãy cứu cậu ấy, ta cầu xin ông.
- Hả?
- Một lần đã là quá đủ, ta đã từng chứng kiến cái chết của ba mẹ mình mà không thể làm được gì. Lần này ta không thể đứng yên nhìn cậu ấy như vậy được. Ta sẽ không thể sống nổi nếu phải nhìn thấy cậu ấy chịu đau đớn cho đến chết. Vì thế hãy giúp ta cứu cậu ấy.
- Có gì thì cậu cứ đứng lên rồi nói được không? Tôi van cậu đấy, đừng làm tôi sợ.
- Ta sẽ không đứng lên nếu ông không nói ra cách cứu Tao._ Sehun hẩy mạnh Aso ra, cương quyết nói.
- Cậu... Trời ơi, cậu muốn ép tôi vào bước đường cùng sao? Cậu thật quá nhẫn tâm, cậu muốn tôi lúc chết đi không dám nhìn mặt bà cậu, ba mẹ cậu sao?_ Aso tức giận kêu lên.
- Họ sẽ hiểu cho ông giống như lúc này đây ông đang hiểu cho tôi vậy._ Sehun nhún vai nói.
- Hừ...thôi được rồi, cậu hãy đứng lên đi, tôi sẽ nói cho cậu biết._ Aso cáu bẳn gắt lên rồi đỡ Sehun đứng dậy, khuôn mặt già nua khắc khổ, in đậm nỗi buồn không giấu giếm.
- Ông nói đi. Ta đang nghe đây._ Sehun giục.
- Độc hoa pureblood không có cách chữa trị thông thường. Muốn cứu được người bị nạn thì chỉ có một cách. Đó là...
...
Nắm chặt hai bàn tay lại, khuôn mặt thanh tú của Sehun bỗng chốc tối xầm. Nhưng chỉ trong thoáng chốc, anh lấy lại vẻ bình tĩnh, gật đầu nói:
- Ta hiểu rồi, ông ra ngoài một lúc được không?
- Cậu Sehun...
- Được rồi, ta biết mình phải làm gì. À...còn một chuyện này nữa ta muốn nhờ ông.
- Cậu nói đi.
- Ông có loại thảo dược nào giúp người uống bị mất trí nhớ một cách chọn lọc không?_ Sehun nhíu mày hỏi.
- Không, nhưng tôi có cách thôi miên giúp người đó mất đi phần kí ức muốn vất bỏ. Nhưng cậu hỏi điều đó để làm gì?_ Aso ngạc nhiên kêu lên.
- Ta muốn nhờ ông giúp ta một việc...
_ Kẹt...kẹt...
Đẩy cánh cửa gỗ, Sehun nhẹ nhàng bước phòng, ngồi xuống bên cạnh Tao. Cậu ấy đang mê man trong cơn đau đớn của thể xác và tinh thần. Khuôn mặt thanh tú lấm tấm những giọt mồ hôi lạnh, cơ thể cứ run lên từng đợt.
- Anh sẽ làm tất cả vì em. Cơn đau này sẽ qua nhanh thôi, hãy tin anh.
Sehun thì thầm rồi cúi xuống hôn nhẹ lên bờ môi Tao. Một giọt nước mắt chợt trào ra khỏi khóe mi của cậu. Nóng hổi, mắn đắng, cậu đang khóc vì đau hay khóc vì anh. Điều đó không còn quan trọng nữa, bởi từ nay cho đến cuối cuộc đời sẽ chỉ mình anh đau vì cậu, khóc vì cậu, và sẽ chỉ có mình anh dõi theo cậu mọi lúc mọi nơi.
Anh đã từng ích kỉ, mong cậu là của mình, ích kỉ muốn giữ cậu trong vòng tay của riêng anh. Anh ghen tức và khó chịu khi có người con trai khác đứng bên cạnh cậu. Anh đã từng hứa với lòng dù có chết cũng phải để cậu ở bên cạnh anh. Chính anh đã cho rằng bản chất của tình yêu là ích kỉ.
Nhưng càng ở bên cậu, càng yêu cậu, anh lại càng nhận ra rằng, yêu một người thật lòng không phải là ích kỉ giữ người đó ở bên mình. Anh đã học được cách buông tay, để cậu ấy ra đi, chọn cho cậu ấy một con đường bình yên không sóng gió, không chết chóc. Anh sẽ nén nỗi đau trong lòng, một mình rẽ sang nối khác tình nguyện là lá chắn vững chắc cho cậu ấy.
Ai biết được anh đã đau như thế nào khi nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé của cậu ấy lúc ở bên bờ biển, gào gọi tên anh, nói yêu anh, nói hận anh. Anh đã trăm ngàn lần muốn giải thích với cậu ấy mọi chuyện nhưng anh không thể, Demonzu còn đó, mối hiểm họa còn đó, anh không thể làm ảnh hưởng đến cuộc sống của cậu ấy được.
Đưa tay lên nhẹ nhàng lau đi những giọt mồ hôi trên trán Tao, Sehun nhếch môi nở một nụ cười buồn.
"5 năm qua, em có hạnh phúc không, con đường anh đã chọn để em đi có yên ổn không, em có vui không? Đến giờ phút cuối cùng của cuộc đời anh rất muốn giải thích cho em hiểu mọi chuyện, anh muốn em biết anh yêu em như thế nào. Nhưng còn có ích gì? Đến khi em thức dậy, những kí ức về anh trong em sẽ chỉ là một bóng mờ không xác định, là ngôi sao đã tắt là ánh trăng đã lụi.
Anh trong em chỉ là một cơn gió lướt qua vô định. Một lựa chọn phũ phàng với anh nhưng lại dễ dàng cho em. Vì vậy anh sẽ chọn đi con đường đó, sẽ yêu em cho dù em không biết đến sự tồn tại của anh. 5 năm trước, tình yêu em trao cho anh thấm đầy nước mắt vì bị vây kín bởi nỗi hận thù sâu sắc. Dù vậy đối với anh, nó vẫn là một món quà vô giá, một món quà mà anh mong ước.
Nhưng giờ phút này anh có thể xin em một ân huệ nữa không? Em hãy chấp nhận điều đó vì một người đã yêu em thật lòng. Hãy cho anh một đứa con, hãy để nó sinh ra đời và yêu em như anh đã từng yêu. Nó và Kris sẽ là những người yêu em bên em trọn đời. Nếu anh không là giấc mơ của em thì anh sẽ tìm cho em một giấc mơ khác. Một lần này cho mãi mãi về sau, hãy để anh nói lời yêu em..."
_ Rầm...
Đẩy mạnh cánh cửa phòng, ông quản gia già thẫn thờ bước vào. Trên chiếc giường nhỏ nhắn, chàng trai đang nằm ngủ thật bình yên, không đau đớn, không mệt mỏi.
Gió từ ngòai thổi vào làm căn phòng dậy lên hương hoa hồng. Mùi hương của cậu ấy vẫn còn đây nhưng người thì ra đi rồi. Ông vốn đã biết trước điều đó nhưng sao vẫn thấy đau quá, bi thảm quá. Gục người xuống sàn nhà, người quản gia già ôm mặt khóc nức nở.
Ông chỉ khóc có 3 lần trong đời. Một lần là khi ba mẹ cậu Sehun mất, một lần là khi bà cậu ấy ra đi và lần thứ ba là vì cậu ấy. Ông khóc cho tình yêu của cậu ấy, cho tương lai cho mọi thứ thuộc về cậu ấy. Ông trời thì ra không hề công bằng như người ta đã nói. Nếu ông ta công bằng thật thì chắc chắn cậu Sehun là ngoại lệ.
Tiếng động bất chợt vang lên từ giường ngủ khiến ông giật mình, vội ngẩng đầu lên. Cậu bé đó đã thức dậy sau khi thoát khỏi bàn tay của tử thần.
Nhìn cậu bé, ông bỗng thấy lòng đau như cắt, khuôn mặt ngơ ngác ấy sẽ ra sao nếu ông nói ra cậu bé biết hết mọi chuyện?
- Đây là đâu? Ông là ai, sao cháu lại ở đây?_ Nhìn ông quản gia bằng đôi mắt ngơ ngác, Tao kêu lên, hai tay ôm lấy đầu vì đau nhức.
- Đây là nhà tôi, cậu Sehun đã đưa cậu lên đây._ Ông Aso gạt nước mắt, nói bằng chất giọng khàn khàn.
- Sehun? Vậy anh ta đâu? Tại sao cháu chưa chết?
- Cậu ấy đi rồi.
- Đi rồi, ông nói vậy là sao? Anh ta đã đi đâu?_ Tao kêu lên rồi vội hất chăn lao xuống giường nhưng vì vẫn còn yếu nên cậu đứng không vững, cả người ngã nhào ra phía trước.
- Để giải được độc hoa pureblood cậu ấy đã chấp nhận hi sinh, hiến dâng toàn bộ thân xác của mình cho cậu._ Ông Aso cay đắng nói.
- Hi sinh? Như vậy là sao? Ông nói gì cháu không hiểu?
- Thứ duy nhất giải được độc hoa pureblood chính là máu của thuần chủng. Để cứu sống cậu Sehun đã dùng toàn bộ số máu trong người mình thanh lọc chất độc hoa pureblood, biến cậu thành vampire thuần chủng. Dòng máu đang chảy trong người cậu lúc này chính là máu của cậu ấy. Mạng sống của cậu đã được cậu ấy đánh đổi bằng chính mạng sống của mình._ Ông quản gia nói rồi đưa tay lên tay ôm lấy mặt cố che dấu những giọt nước mắt mặn đắng.
- Ông nói gì vậy? Điều này không thể xảy ra, cháu không tin, không bao giờ tin. Làm sao anh ta có thể hi sinh bản thân để cứu cháu khi mà 5 năm trước anh ta đã suýt lấy mạng cháu bằng chính đôi tay của mình?_ Tao gào lên, lắc đầu quầy quậy. Cậu không thể tin được những lời ông lão nói, anh Sehun không thể chết dễ dàng như vậy, hơn nữa...lại là chết vì cậu.
- Chuyện của 5 năm trước, tất cả chỉ là một vở kịch.
- Vở kịch?
- Đúng vậy. Cậu chưa bao giờ thắc mắc sao hôm đó mình lại may mắn thoát chết như vậy sao? Ông trời không thể ban cho cậu sự may mắn lớn đến vậy. Tất cả đều là nhờ Sehun. Cậu ấy đã cùng Kris Wu bày ra một vở kịch lừa Demonzu tin rằng cậu đã chết. Để cậu có thể ra đi mà không vướng bận điều gì, Sehun đã cố tình làm cậu hiểu lầm, cậu ấy muốn cậu quên đi mọi thứ và bắt đầu với một cuộc sống mới bình yên hơn. Hạnh phúc của cậu chính là mục tiêu và mong ước duy nhất của cậu ấy. Tất cả những gì cậu ấy làm đều là vì cậu.
- Thế còn ba tôi? Anh ấy giết ba tôi cũng là vì tôi sao?
- Chính Hwang Chul Soo  đã quỳ xuống cầu xin Sehun giết ông ta.
- Tại sao?_ Tao kinh ngạc kêu lên.
- Vì ba cậu đã bị vam thuần chủng cắn. Ông ta biết mình sắp thoái hóa xuống cấp E. Ba cậu lo sợ một lúc nào đó, chính mình sẽ làm tổn thương hai mẹ con cậu nên ông ta đã cầu xin Sehun hãy giết ông ta nếu một lúc nào đó ông ta bị mất kiểm soát. Ngày hôm đó để cứu cậu và cũng là để giữ lời hứa Sehun buộc phải nổ súng. Cái chết của ba cậu đã khiến cậu ấy phải chịu bao đau khổ và dằn vặt trong suốt từng ấy năm._ Ông Aso nói rồi thở dài não nề.
- Tất cả mọi chuyện là thật sao?
- Đúng vậy. cậu ấy không muốn tôi giải thích cho cậu nghe mọi chuyện nhưng tôi không làm được, tôi phải nói, để cho cậu biết rằng cậu ấy đã yêu cậu nhiều như thế nào.
- Nói dối, không tin. Nếu điều ông nói là thật, nếu anh ấy yêu cháu thì hãy ra đây đi, cháu chỉ tin những gì anh ấy nói mà thôi. OH SEHUN, ANH MAU RA ĐÂY CHO EM...
Tao nắm chặt tay vào vạt áo, gào đến khản cả giọng. Giọng nói của cậu lạc đi trong những tiếng nấc nghẹn ngào:
- Đừng trốn nữa, anh mau ra đi. Anh định chơi trốn tìm với em đấy à? Đừng chơi nữa, trốn tìm chỉ dành cho lũ trẻ con mà thôi...huhu...Được rồi, được rồi, em chịu thua được chưa, anh mau ra đây đi. Em đếm từ 1 đến 100 anh phải đứng trước mặt em đấy...1 2,3.... 50...huhu...51...60... huhu.... 70...99..100...
Từng con số, từng con số cứ dần trôi qua nhưng Sehun vẫn không xuất hiện, bây giờ và mãi mãi cũng không. Những con số lẫn trong những tiếng nấc nghẹn ngào, đau thương. Nước mắt và nỗi tỉ lệ thuận với nhau cứ dần tăng lên theo cấp số nhân, tiếng khóc nức nở, nghẹn ngào của chàng trai khiến vạn vật xung quanh đều chung nhau một nỗi buồn sâu thẳm.
- Tại sao? Tại sao anh vẫn không xuất hiện? Em đã đếm đến 100 rồi mà. Em phải làm thế nào thì anh mới ra gặp em đây? Hãy xuất hiện và nói với em rằng anh yêu em, ngoài anh ra em không tin bất cứ ai cả, được không anh? Huhu...
- Cậu đừng như vậy nữa, cậu ấy sẽ không trở lại đâu._ Đặt tay lên vai Tao, ông quản gia khẽ an ủi.
- KHÔNG...ông nói dối, anh ấy cũng nói dối, tất cả đều lừa dối tôi. Cái gì mà yêu tôi, muốn bên tôi suốt trọn đời? Đã hứa là sẽ hạnh phúc bên nhau thế bây giờ anh ấy ở đâu? Tại sao? Tại...
_ BỐP..._ Mạnh mẽ và dứt khoát, ông quản gia Aso dùng tay đập mạnh vào gáy Tao khiến cậu không kịp phản ứng chỉ mở to mắt đầy ngạc nhiên rồi ngất lịm đi.
Nhìn chàng trai đang chìm dần trong cơn mê, ông Aso chợt cảm thấy đau lòng. Ông cảm thấy thật có lỗi vì đã làm trái lệnh Sehun.
Trước đó cậu ấy đã nhờ ông một việc đó là trước khi Tao thức dậy, ông phải làm cho cậu bé quên đi tất cả những gì liên quan đến Sehun, xóa bỏ hoàn toàn hình bóng của cậu ấy trong trái tim cậu bé.
Nhưng...ông đã không làm như vậy, ông đã nói hết cho cậu bé biết mọi chuyện. Chứng kiến sự đau khổ của cậu bé ông cảm thấy thật có lỗi nhưng ông không hối hận vì việc mình đã làm. Ông không muốn tình yêu của cậu Sehun là vô nghĩa cậu bé phải biết cậu ấy đã yêu đã hi sinh nhiều như thế nào vì cậu.
Ông mừng là tình cảm của cậu ấy không hề vô vọng, cậu bé ấy đã khóc vì cậu ấy, đau vì cậu ấy. Như vậy... là đủ rồi.
Bây giờ ông sẽ làm theo lời Sehun, khiến cậu bé quên đi tất cả những gì liên quan đến cậu ấy, cả những kí ức vui vẻ và những kí ức đau buồn. Lần tới thức dậy, cậu bé sẽ không còn phải đau không còn phải khóc nữa. Cậu bé sẽ có một cuộc sống mới đẹp như giấc mơ, một giấc mơ mà cậu ấy đã dùng cả mạng sống của mình để ban tặng cho cậu.
Rồi đây, Kris Wu sẽ đến tìm cậu bé, cậu ta đã đang và sẽ yêu cậu như cậu Sehun đã từng yêu.
- Chúc cháu hạnh phúc, cậu bé!
...
Một cơn gió nhẹ thổi qua khiến chiếc chuông gió kêu leng keng, cậu khẽ chớp mắt, sắc xanh của đất trời và cây cối lọt qua khung của gỗ tràn vào căn phòng ngập mùi hương của hoa hồng và gỗ mộc. Cậu cựa mình ngồi dậy, hít một hơi thật sâu.
Sao cậu lại ở đây nhỉ? Còn mẹ cậu, cụ Jihye, YoonHo, Kris và...ai nữa nhỉ? Cậu nghĩ rồi chợt thần người ra. Cái tên trong dấu 3 chấm ấy là ai? Sao cậu không tài nào nhớ ra người đó nhỉ? Có cảm giác như người đó rất quan trọng nhưng lại chưa hề tồn tại.
Trái tim cậu bỗng nhói lên một mà không hiểu tại sao, trong lòng chợt thấy đau một nỗi đau vô hình.
Gấp gọn chiếc chăn đơn trên giường, cậu mở cửa bước ra ngoài. Một không gian bao la, bát ngát như trải ngập trước mắt cậu, đẹp quá, tuyệt vời quá. Tất cả mọi thứ đều căng tràn nhựa sống, không gian ngập hương hoa và tiếng chim líu lo. Cậu nhắm mắt đón lấy cơn gió mát mẻ vương chút hơi xuân ẩm ướt, lòng chợt thấy thanh thản kì lạ.
- Tao...
Tiếng gọi vang lên từ đằng sau khiến cậu giật mình, trái tim hẫng đi một nhịp. Tiếng gọi quen thuộc quá, tuy lạnh lùng nhưng cũng thật dịu dàng ấm áp.
- Kris?_ Cậu quay lại, nhìn hắn, chợt cảm thấy hạnh phúc đang xuất hiện ở nơi đây. Trong phút chốc, cậu đã không kiềm chế được bản thân chạy đến ôm chầm lấy hắn. Không hiểu sao cậu bỗng thấy nhớ hắn, nhớ kinh khủng.
Cậu cứ ngỡ rằng hắn sẽ rất khó chịu rất bực mình trước hành động thân mật của cậu và hắn sẽ đẩy cậu ra như cái cách hắn vẫn làm với người khác.
Nhưng không trái với dự đoán của cậu, Kris dang rộng vòng tay, đón cậu vào lòng và ôm cậu thật chặt bằng vòng tay rộng rãi của hắn. Cậu nghe trong gió tiếng hắn thì thầm thật dịu dàng:
- Tôi nhớ em, rất nhớ...Mọi chuyện đã kết thúc rồi phải không?
- Ừ, tất cả đã kết thúc rồi. Chúng ta về nhà thôi.
...
~0o0~
10 năm sau...
- Yuki, đứng lại, anh sẽ bắt được em cho xem._ Thằng tóc bạc hét lên đầy ranh mãnh. Phía trước nó là một cô bé tròn tròn dễ thương đang xách váy chạy như bay, vừa chạy vừa mếu máo khóc:
- Huhuhu...mẹ ơi anh Zero bắt nạt con huhu.
- Zero, em đang làm gì vậy? Không được trêu Yuki._ Thằng nhóc tóc đen có đôi mắt dịu dàng không biết từ đâu xuất hiện đứng chắn trước mặt hai đứa kia. Nó vừa cau mày nhìn thằng em bất trị vừa dịu dàng dàng vuốt tóc cô em, trông nó rất ra dáng một người anh tuyệt vời.
- Anh Sehun, anh Zero bắt chuột chết trêu em, anh phải phạt anh ấy.
- Ừ anh biết rồi, Yuki ngoan nhé!
- Á...á, đấy đấy chuột kìa!
...
- Ai da, ba cái đứa nhóc này lại trêu nhau rồi._ Cau mày nhìn 3 đứa con hiếu động của mình, Tao vội khoác cái áo lên người định chạy ra chỗ chúng nhưng có một vòng tay ấm áp bỗng vươn ra níu cậu lại.
Kris xuất hiện từ lúc nào, anh ôm lấy Tao từ đằng sau bằng đôi tay rộng lớn của mình.
- Đừng ra, em phải để cho chúng tự giải quyết chứ.
- Nhưng...
- Không nhưng nhị gì nữa, hôm nay cuối tuần chúng ta đi ngắm hoa anh đào trên núi nhé!
- Ừm, kế hoạch rất tuyệt, nhưng còn lũ trẻ, có đem chúng theo không?
- Dại gì, cứ để chúng ở nhà. Em mau đi chuẩn bị đi._ Kris khẽ cười, cúi xuống thì thầm vào tai Tao.
- Ừm, nhưng anh phải bỏ em ra đã chứ?_ Tao nói rồi bật cười hóm hỉnh.
- À, ờ, nhanh lên nhé!
Kris gật gù rồi thả tay ra, khẽ hôn lên má Tao. Khi bóng Tao đã khuất sau tấm rèm phòng, anh chợt hướng mắt nhìn ra ngoài nhìn ba đứa con của mình, trong lòng chợt cảm thấy thanh thản.
- Anh thấy không anh trai, bọn em đang rất hạnh phúc. Em và cậu ấy sẽ nuôi nấng thằng bé nên người. Nhất định khi lớn lên Sehun sẽ trở thành một vampire tuyệt vời như anh. Dù không bao giờ nhắc đến anh nhưng hãy tin rằng trong lòng tất cả mọi người đều có anh. Sehun Wu...
...
- Chuột nè, chuột nè...
- AAAAAA...chuột, Á_ BỊCH...
- Yuki.
- Yuki.
- Huhu đau quá, đau quá!
- Em không sao chứ?
- Có làm sao không?
- Tất cả là tại em đấy, Zero.
- Ế, sao lại tại em?
- Hừ, em trêu Yuki cho lắm vào. Yuki, đi chơi với anh, mặc kệ nó.
- Ai cho đi, Yuki phải chơi em.
- Với anh.
- Với em.
...
Một tam giác tình yêu mới lại ra đời, nó sẽ mãi mãi còn tồn tại, hết đời này sang đời khác và chỉ biến mất nếu như các bạn nghĩ rằng trên đời này không có vampire cũng như cái gọi là tình yêu của vampire.
Nhưng tại sao các bạn lại cho rằng vampire không hề tồn tại nhỉ? Hãy để trí tưởng tưởng bay xa, hãy tin rằng ngoài kia vẫn có những vampire đang đi lại đang cười nói và đang yêu giống như chúng ta những con người cực kì bình thường...
******* THE END *******  

*NOTE: Trước khi thanh lọc chất độc của hoa purelood, Sehun đã cho Tao uống một loại thảo dược khiến cơ thể của cậu ấy thay đổi. Cậu ấy có thể sinh con. 

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia