ZingTruyen.Asia

[Longfic][HunHan][NC-17] Anh Là Của Em

Chap 45

HealinginOctober

- Sao rồi – Suho thấy Luhan đi về liền đến xem kết quả, ngó nghiêng ngoài cửa một lúc rồi mới dám mở cửa vào phòng, theo sau là Chanyeol cùng Lay - Ổn chứ?

- Tất nhiên rồi – Sehun cười đến ngoác cả miệng – Em mà đi đóng phim có khi được giải oscar luôn chứ chẳng đùa

- Thôi tôi xin – Suho tiến đến chỉnh lại cái dây truyền nước cho đỡ lệch. Thật ra có cắm vào tay Sehun đâu, chỉ là Suho có gắng làm sao cho thật giống mà thôi – Từ bây giờ chuyện này phải chôn xuống mồ cùng với cậu, chứ để Luhan biết được chúng ta giả vờ tự tử thì .....

- Thì sao? – Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên ngoài cửa phòng nhưng vào tai của 4 người trong phòng thì lại như sét đánh bên tai

- Lu .... Luhan ... - Lay lắp bắp nhìn Luhan như nhìn thấy ma

Suho với Chanyeol thì như hóa đá.

Phát này chết thật rồi.

Tại sao lại quên không cử người ra canh cửa phòng trường hợp bất trắc như lúc này chứ.

- Em ... anh tưởng em về rồi chứ? – Sehun lắp bắp hỏi, khuôn mặt vốn đã được trang điểm cho trắng bệch mà giờ dù có tẩy trang thì cũng chẳng hồng hào nổi

- Đúng – Luhan khẽ cười – Đáng lý ra tôi không nên ở đây đúng không?

- Luhan ... anh nghe bọn em giải thích .... ? – Lay định tiến lại cầm tay Luhan nhưng bị Luhan hất ra

- Giải thích? – Luhan vẫn giữ nụ cười lạnh lùng trên môi – Còn gì cần phải giải thích sao?

- Luhan, em bình tĩnh nghe anh nói được không? Thật ra ..... – Sehun bước xuống giường bệnh

Chát

Suho, Chanyeol, Lay hoàn toàn không biết phản ứng như thế nào.

Sehun cũng chỉ biết đứng im nhận cái tát.

- Tôi ngu ngốc lắm đúng không? Chỉ cần một vài mánh khóe của các người là đã đủ biến tôi thành trò đùa, như thế rất vui đúng không? – Khóe mắt cậu đã đỏ lên một mảnh

- Luhan .....

- Đừng gọi tên tôi! – Luhan dùng ánh mắt giận dữ cùng thất vọng nhìn Sehun – Tôi không ngờ anh lại hèn hạ đến vậy. Dùng đến cái chết để kéo tôi trở về.

- Chỉ tại anh quá yêu em. Anh không thể buông tay được. – Sehun cũng gào lên

- Anh không thể buông tay thì nghĩa là có quyền lừa dối người khác sao?

Lừa dối

Đối với cậu như vậy là sự lừa dối

Cậu đã nghĩ vì mình mà hắn tự tử. Bản thân cũng vẫn còn yêu hắn, không muốn hắn tự tổn thương bản thân nên quyết định quay lại

Nhưng bây giờ thì sao chứ?

Hắn cũng chẳng dại dột đến nỗi vì cậu mà tự tử. Chỉ là hắn dựng một màn kịch lên để lừa dối cậu mà thôi

Luhan khẽ cười một tiếng. Trái tim đau đớn tưởng như có thể ngừng đập bất cứ lúc nào

Lúc nãy nếu không phải vì muốn quay lại hỏi xem Sehun được ăn những gì thì có lẽ bây giờ cậu sẽ không biết gì, sẽ mãi ngu ngốc để bị lừa và cũng không đau đến thế này.

- Luhan, anh hãy hiểu cho Sehun .... – Suho từ nãy đến giờ không biết phải mở miệng thế nào cuối cùng cũng phải lên tiếng nhưng lại bị Luhan cắt ngang

- Hiểu? Tôi hiểu là các người cùng nhau lừa dối tôi. Như vậy chưa đủ sao? Hay là bên cạnh việc tử tự thì ngay cả bệnh dạ dày cũng là các người lừa tôi?

- Cái đó thì là thật mà! – Suho vội vã trả lời

- Thật! – Cuối cùng nước mắt cũng rơi xuống – Đến giờ phút này vẫn còn muốn lừa tôi sao? Các người chết hết đi!

Luhan hét lên rồi vội vã chạy ra khỏi phòng.

Sehun cũng không kịp nghĩ gì thêm mà chỉ biết vội vã đuổi theo.

- Luhan, đợi anh ..... – Sehun đuổi ngay theo sau Luhan

Giữa đường phố tấp nập người qua lại, Luhan nước mắt giàn dụa trên khuôn mặt chạy không biết đã va phải bao nhiêu người.

- Đừng như thế. Em ..... – Sehun cuối cùng cũng túm được cổ tay Luhan. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng của Luhan hắn lại không biết nói gì nữa.

Luhan nhìn thấy khuôn mặt Sehun nước mắt lại ứa ra càng nhiều.

Đây là người cậu yêu nhất

Cũng là người đã khiến cậu đau khổ nhiều nhất

Luhan một lần nữa giật tay mình ra khỏi tay Sehun, chạy lao đi.

- Cậu gì ơi, đang đèn đỏ mà – Một người tốt bụng nào đó thấy cậu đang định lao ra đường thì liền giữ tay lại

Nhưng Luhan cũng chẳng phân biệt nổi nữa rồi.

Cậu hất tay người đó, lao ra giữa dòng xe tấp nập

Bíp bíp bíp

Tiếng còi xe tải vang lên inh tai nhức óc nhưng với Sehun thì hắn không nghe thấy gì hết, chỉ thấy được người kia đang gặp nguy hiểm thì liều mạng chạy đến ẩn cậu ra

Ầm

Luhan bị xô mạnh, ngã xuống mặt đường, đầu óc vẫn còn quay cuồng chưa hiểu chuyện gì.

- Mau gọi cấp cứu

- Bệnh viện ngay kia

- Nhanh lên

Tiếng người ồn ào xung quanh kéo Luhan trở lại với thực tại.

- Sehun!

- Cậu chủ!

- Chủ tích!

Tiếp ngay theo đó là tiếng kêu thất thanh của Suho, Lay và Chanyeol

Luhan loạng choạng đứng dậy. Cậu đi đến chỗ đông người đó.

- SEHUN! – Luhan cũng hét lên rồi lao đến bên cạnh Sehun, người đang nằm giữa một vũng máu, đôi mắt nhắm chặt.

- Sehun .... anh có nghe em nói không .... đừng đùa nữa .... - Luhan mặc kệ cả người Sehun máu me, cậu vẫn ôm hắn trong lòng

Suho lúc này đang nhanh chóng cho người mang cáng ra, Lay bên cạnh khóc đến lạc cả giọng, Chanyeol nhanh chóng gọi điện về công ty để phong tỏa thông tin.

Xung quay người người vẫn đang ồn ào.

Nhưng Luhan chỉ còn nghe thấy tiếng sinh mệnh người kia đang dần dần rời xa khỏi mình.

- Này, đừng giả vờ nữa – Luhan lắc lắc vai Sehun khiến người dân xung quanh phải lôi cậu ra

- Cậu đừng làm thế với người bị thương – Một người đàn ông giữ lấy Luhan khẽ khuyên nhủ

- Buông tôi ra – Luhan như người điên mà giãy dụa khi nhìn thấy cảnh người kia bất động, toàn thân dính máu đang được đưa lên cáng – Oh Sehun, anh dù có chết cũng không hết tội. Anh mau tỉnh dậy đi. Mau dậy đi. Mau dậy đi mà. Đừng như thế ....

Luhan gào thét đến lạc giọng nhưng người kia vẫn không hề có chút động tĩnh gì

- Sehun, anh có mau mở mắt ra không! Đừng giả vờ nữa mà. Làm ơn đừng lừa dối em nữa mà. Em sẽ tha thứ hết mà mà .... Em sai rồi .... Mau mở mắt ra đi .....Không cho anh diễn nữa .... Mau dậy đi mà .....

Tiếng kêu gào đau đến xé lòng của Luhan khiến người dân cũng thấy cay cay xống mũi. Lay tiến đến muốn an ủi Luhan nhưng Luhan chẳng nghe được gì mà vẫn giãy dụa, gào thét tên người kia

- Sehun .... Sehun ... Anh mau tỉnh đi .... Sehun .....

Cuối cùng trước mắt cậu rơi vào bóng đêm vô tận, không lối thoát.

Tiếng còi xe cảnh sát vang lên.

Khung cảnh ồn ào cũng nhanh chóng được giải quyết

Chỉ là, chuyện của hai người có thể được giải quyết hay không ..............................

________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________

Mình đọc comt thấy nhiều bạn vẫn cứ nghĩ là con bánh bèo còn sống :3 :3 Mình nhớ là mình cho nó chết lâu rồi mà TT^TT Các nàng đọc lại đi, tầm chap 39-40 gì đó ý.

Giờ chỉ còn 2 đứa chúng nó hành nhau thôi nhé =))))

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia