ZingTruyen.Asia

Long Fic Allkook Mat Na Hoan Hao

"Jungkook...biến mất rồi"

Một lời này nói ra, không gian giữa hai người dường như trở nên đông cứng lại. Mặc dù sân bay hiện tại rất ồn ào nhưng họ có thể nghe được tiếng tim đập từng nhịp liên hồi ngay lồng ngực mình.

Hai mắt Jimin trừng to nhìn về phía trước, tai như ù cả đi, Seokjin ngồi bệt dưới đất cố gắng trấn tĩnh tinh thần rút điện thoại gọi cho cậu một lần nữa với hy vọng có thể nghe thấy giọng đối phương nhưng kết quả vẫn là như vậy. Anh cảm thấy cả người mình như bị rút hết năng lượng đến không thể suy nghĩ được điều gì.

Bất chợt một lực đạo hung hăng túm lấy cổ áo Seokjin kéo anh đối mặt với người nọ, anh có thể thấy được ánh mắt hằn lên từng đường tơ máu đỏ đáng sợ của đối phương.

"Tại sao lại biến mất? Tôi đang hỏi anh đó, mau trả lời đi!"

"..."

Seokjin gục đầu xuống một lời cũng chẳng thể nói, cách đây chỉ mới mười lăm phút thôi rõ ràng cậu vẫn còn ở đây, ở bên cạnh anh thậm chí còn uống ước mà anh đưa cho vậy mà hiện tại cậu lại biến mất không rõ tung tích. Seokjin còn nhớ nụ cười phấn khích của cậu trước khi rời khỏi mình, rõ ràng là rất vui vẻ kia mà...mọi việc thật sự diễn ra quá nhanh.

"Alo, thư kí Ho, cậu mau liên lạc với sân bay tìm một người tên là...Jeon Jungkook. Yêu cầu họ kiểm tra tất cả các máy quay an ninh cho tôi"

Jimin liên lạc ngay với người thư kí thân cận của mình, ánh mắt vẫn xoáy sâu vào con người trước mặt một tấc cũng không rời, chỉ có khi đối diện trực tiếp mới có thể cảm nhận được ánh mắt đó rất kinh khủng chứng tỏ chủ nhân của chúng đang tức giận đến nhường nào.

"Kim Seokjin, nếu như Jungkook có mệnh hệ gì tôi nhất định sẽ không tha cho anh"

Lời vừa dứt Seokjin liền cảm nhận được một cái đẩy mạnh từ Jimin khiến anh lảo đảo về phía sau vài bước. Là lỗi tại anh...là tại anh cậu mới biến mất...là tại vì anh không làm tròn lời hứa của mình trước khi đến đây.

"Cậu cứ yên tâm, có tôi bên cạnh cậu sẽ không cần phải sợ gì nữa"

Đúng là ngốc, đường đường lại hứa điều mà mình không làm được. Kim Seokjin là lần đầu tiên trong cuộc đời phá hủy lời hứa của chính bản thân mình.

...

"Bác sĩ Kim, hiện tại đang có một ca bệnh cần bác sĩ đến kiểm tra ở khu A"

"Vậy sao, tôi biết rồi, tôi sẽ đến đó ngay"

Taehyung vội vàng sắp xếp từng tập hồ sơ sang một bên góc bàn nhanh chóng khoác lên áo dành cho bác sĩ mở cửa phòng tiến về phía khu A nhưng bất chợt chuông điện thoại trong túi quần vang lên khiến hắn dừng lại cước bộ.

"Alo?"

"Kim Taehyung, là cậu phải không?"

"Jimin? Có chuyện gì sao?"

Nhận được cuộc gọi từ đối phương khiến Taehyung có phần hơi bất ngờ, kể từ khi cậu thiếu niên kia xuất viện anh cũng chẳng còn liên lạc với hai người họ, hôm nay ngẫu nhiên được người ta gọi điện đến khiến anh dần nhớ lại  bệnh nhân "đặc biệt" cách đây mấy tháng của mình.

"Tôi muốn nhờ cậu một việc, cậu có thể nào tra gấp giúp tôi hồ sơ bệnh nhân đã đến bệnh viện vào ngày hôm nay được không?"

"Đã có chuyện gì? Cậu muốn tôi tìm ai?"

"Jeon Jungkook..."

Thì ra là cậu thiếu niên đó...

Trong đầu Taehyung trước đó đã lập tức hiện lên cái tên này thay cho câu trả lời của mình nhưng rồi cũng nhanh chóng trở nên có phần gấp gáp. Chẳng lẽ cậu lại xảy ra chuyện gì rồi?

"Chỉ là đề phòng thôi, Jungkook đột ngột mất tích chúng tôi không biết hiện tại phải tìm kiếm ở đâu nên phải điều tra ở các bệnh viện lân cận chẳng may có việc gì..."

"Được rồi tôi sẽ cho người tra gấp hồ sơ bệnh nhân"

Chưa để Jimin nói hết câu, Taehyung đã vội vã tắt máy sau đó gọi điện cho nhân viên quản lí, tiếng tăm của Taehyung ở bệnh viện này không ai là không biết nên chỉ cần hắn lên tiếng đã có người cấp tốc lục lại hồ sơ bệnh nhân trong ngày hôm nay còn hắn thì mang một tâm trạng lo lắng tiếp tục với ca khám bệnh của mình trước đó nhưng lòng thì vẫn một mực cầu nguyện rằng sẽ không có chuyện gì tồi tệ xảy ra.

Jeon Jungkook...bệnh nhân "đặc biệt" của hắn. Đứa nhỏ này có chút bi quan với cuộc sống, hắn còn nhớ rất rõ quãng thời gian cậu còn nằm viện hắn đã phải tìm đủ mọi cách để cậu có thể vui vẻ hơn phần nào và đồng thời cũng đúng như điều hắn đã dự đoán ngày đó trước khi cậu xuất viện...

Park Jimin, người nào ở cạnh cậu tuyệt đối sẽ không có ngày nào yên ổn...

...

"Cậu đã cho người kiểm tra chưa?"

"Vâng, đã hoàn tất. Nhưng nhân viên bên sân bay báo cáo rằng họ không thể tìm thấy người có ngoại hình như chúng ta đã cung cấp"

"Chết tiệt!"

Jimin tức giận đập mạnh nắm đấm lên bàn làm việc khiến thư kí giật mình, cũng rất lâu rồi anh không thấy giám đốc của mình tức giận như thế. Người thư kí vội vã cúi đầu rồi xin phép rời khỏi, những khi cậu chủ của Park gia tức giận tốt nhất là không nên làm vướng mắt đối phương.

Jimin ngã ngồi về phía chiếc ghế da đồng thời nhận được cuộc gọi từ Taehyung, đúng là tốc độ nhanh hơn anh nghĩ nhiều.

"Alo, anh đã có kết quả chưa?"

"Tôi đã cho người kiểm tra nhưng không thấy tên của Jungkook. Tôi cũng có quen một vài người bạn ở những bệnh viện khác nhờ họ tìm kiếm giúp nhưng không có kết quả, tôi nghĩ Jungkook hiện không có ở bệnh viện"

Vậy thì tốt rồi...ít nhất là cậu không xảy ra vấn đề gì nhưng điều này lại càng khiến Jimin lo lắng hơn, lúc này chỉ có một câu hỏi duy nhất xoay quanh trong đầu anh.

Rốt cuộc Jungkook đang ở đâu?

"Này Park Jimin, tôi muốn hỏi anh một việc. Sau khi Jungkook xuất viện hai người không có vấn đề gì chứ?"

Bên đầu dây điện thoại truyền đến giọng điệu lo lắng của Taehyung khiến Jimin phút chốc ngẩn người ánh mắt híp lại thành một đường bắt đầu cẩn trọng đánh giá đối phương.

"Ý anh là gì? Mối quan hệ giữa chúng tôi rất tốt, sẽ chẳng có vấn đề gì cả?"

"Nhưng anh đảm bảo rằng thân phận của mình sẽ không phần nào ảnh hưởng đến cuộc sống cá nhân chứ? Tôi biết anh hiểu vấn đề tôi đang muốn đề cập đến là gì mà"

Jimin cong khóe môi không rõ dụng ý quay trở lại ghế sofa ngồi xuống nâng lên tách trà nhấp một ngụm nhỏ rồi mới trả lời đối phương.

"Tôi biết bản thân mình nên và không nên làm gì. Kim Taehyung anh cũng quá quan tâm đến chúng tôi nhỉ? Chẳng lẽ vài tháng kia làm bác sĩ của Jungkook, hai người đã phát sinh mối quan hệ gì mà tôi không biết chăng?"

Tính theo lẽ thường tình thì hai người chỉ là mối quan hệ bệnh nhân cùng bác sĩ, thái độ của Taehyung cũng là quan tâm quá mức rồi đi?

"Park thiếu gia đã nghĩ quá nhiều rồi, tôi hy vọng mọi thứ sẽ tốt đẹp như anh nói. Tạm biệt, tôi còn có công việc cần phải giải quyết, một lúc nào đó hy vọng chúng ta sẽ có nhiều thời gian trò chuyện cùng nhau hơn."

Taehyung chỉ đáp gỏn lọn vài câu rồi nhấn nút ngắt kết nối, Jungkook có quan hệ với những kẻ lai lịch không phải là tầm thường huống chi ngoài một Park Jimin còn có một Min Yoongi, mặc dù chỉ là một bác sĩ bình thường nhưng không có nghĩa rằng hắn không biết những thứ thuộc về đời sống rắc rối của họ. Chỉ cần lơ là một chút thôi đều có thể bị kẻ thù thừa cơ xông lên. Có khi...không ngoại trừ chuyện này.

...

Cơn đau đầu xông lên bất chợt khiến cậu nhất thời không thể hình dung được hoàn cảnh của mình hiện tại, nơi này rất tối cơ hồ chỉ nhìn được một số thứ thông qua ánh sáng từ cửa sổ. Có thể thấy đây là một căn phòng hết sức bình thường nhưng lại khá lạ lẫm đối với cậu.

Jungkook nhớ bản thân trước khi bước vào nhà vệ sinh lập tức cảm nhận được một khí tức xông lên khiến toàn thân cậu như mềm nhũn đi rồi dần mất đi ý thức.

Sẽ không phải là bắt cóc chứ?

Nhưng cậu chỉ là một kẻ có thân phận vô cùng bình thường lại chẳng phải dạng có nhiều tiền, ai lại nhắm vào thể loại ấy cơ chứ?

Càng nghĩ lại càng khiến bản thân rơi vào trong sự hoảng loạn, cậu muốn rời khỏi đây, cậu muốn gặp Jimin, cậu muốn cùng anh trở về nhà nhưng ngay khi cánh tay vừa động Jungkook liền biết tất cả dường như trở nên vô vọng. Tình trạng hiện tại của cậu có thể nói chẳng thể nào bất lực hơn, cánh tay bị siết chặt bằng dây thừng phía trên thành giường chỉ riêng việc muốn di chuyển cổ tay thôi đã là một việc bất khả thi huống chi là chạy trốn.

Rốt cuộc cậu đang ở đâu? Đã có chuyện gì xảy ra vậy? Hàng trăm câu hỏi bủa vây tâm trí mờ mịt của Jungkook hiện tại cho đến khi cậu nghe thấy tiếng động từ cửa phòng, cả cơ thể Jungkook như căng cứng lên khi cảm nhận được bóng đen ấy đang dần tiến lại về phía giường mình.

"Cậu bé, tỉnh dậy rồi sao? Sức chịu đựng của em cũng thật kém, chỉ mới dùng một ít thuốc mê liền ngất đi đến tối"

Giọng nói này...

"Jung Jun...Junho?"

Giọng nói cậu run lên không thể kiềm chế, đích thực là hắn ta, có đánh chết cậu cũng sẽ không quên tông giọng này cả cái tên ngày đêm khiến cậu lo sợ. Tại sao cậu lại có thể không nghĩ đến hắn cơ chứ, chỉ có hắn mới là thứ đe dọa cậu lúc này.

"Thực ngoan, nhớ đầy đủ tên của tôi thế kia"

"Anh! Không được tới gần tôi!"

Jungkook hốt hoảng vung vẩy chân của mình khi cảm nhận được bóng đen đang ngày một tiến gần về phía giường của mình hơn và rất nhanh chóng cổ chân nhỏ của cậu đã bị một lực đạo nắm giữ lấy, thứ thật sự khiến cậu sợ hãi chính là hành động kế tiếp của đối phương.

"Mọi thứ trên cơ thể em đều rất xinh đẹp, tôi đã phải đợi điều này rất lâu rồi. Chỉ cần em ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi thì mọi thứ sẽ ổn cả thôi"

Từng lời Junho nói ra chính là lúc từng trang phục trên người cậu bị hắn lần lượt lột sạch, cái lạnh của ban đêm dần xông đến khiến cả người cậu căng thẳng đến độ hoảng loạn.

"Đừng...đừng lại gần tôi..."

"Tôi sẽ tặng cho em vài thứ mà tôi cho là thích hợp nhất"

"Đừng...mau tránh xa tôi ra, tôi xin anh...a"

Tiếng hét vang vọng trong đêm tối khiến chúng trở nên thê lương hơn bao giờ hết, nhưng điều khiến kẻ khác sợ hãi hơn cả chính là giọng cười thỏa mãn của kẻ đã gây nên những thứ kia. Giọng cười của hắn như muốn nói rằng...

Mọi thứ chỉ là khởi đầu.

End Chap 32

Chap 33: Rơi vào tuyệt vọng

Tác giả: mấy chap trước yên bình thế đủ rồi, vào phần chính thôi...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia