ZingTruyen.Asia

[Liên Hoa Lâu] Nhà Có Quá Trời Người

5. Giải (3)

callmenue

Thật tuyệt vọng, rõ ràng biết cần phải từ bỏ, nhưng lại cứ trông ngóng vào một phép màu viển vông.

*********************

"Lý Liên Hoa!!!" Phương Đa Bệnh đi từ xa đã lớn tiếng la toáng lên, chỉ hận người ta không biết mình đến không bằng. Trên vai cậu đeo một túi nải to cồng kềnh, nặng trịch, hai tay còn xách lỉnh ka lỉnh kỉnh đồ đạc, thịt cá, rau củ, gạo khoai...

Bên trong nhà Lý Liên Hoa vừa mới sực tỉnh dậy, cả đêm qua ho nhiều đến tờ mờ sáng mới ngủ được, bây giờ lồng ngực vẫn còn ẩn ẩn đau nhức. Địch Phi Thanh nằm kế bên, bị người trong lòng cựa quậy nên mới khó chịu ngồi dậy.

"Tiểu Hoa, ngủ thêm tí nữa đi." Cái giọng khàn khàn của hắn cất lên bên tai, khiến y có chút ngứa ngáy mà muốn xuống giường, trốn tránh cái tên to tướng nằm cạnh.

Địch Phi Thanh thấy người đẹp muốn rời vòng tay, muốn nài nỉ cũng không thể nên chỉ đành mặt nhăn mày nhó bước ra cửa, phóng đao ra chỗ cái tên phá giấc mộng đẹp của mình.

"Ấy A Phi!" "Ngươi ném đao là ý gì đây hả???"

"Ý muốn đánh chết ngươi."

"Được, ngon thì nhào vô." Phương Đa Bệnh để thúng đồ ăn xuống bậc thềm, bắt đầu lôi lôi kéo kéo đánh nhau, um sùm hết chỗ nói.

Lý Liên Hoa ngồi thưởng trà trong nhà, mắt hướng ra sân xem hai nam nhân đánh nhau chí choé, cãi nhau nảy lửa cũng chỉ phì cười, mắt nhắm tai không nghe, nhà không sập là được.

Phương Đa Bệnh hoá ra trở về ngay trong đêm đó, là muốn thu xếp nhanh chóng về lấy đồ đạc dọn hẳn sang đây. Túi tay nải mở ra đủ thứ món: lư đồng, bát hương, chiếu tre, vài quả chuối xanh, còn có bánh ú gói lá..

"Ngươi mang thiếu một món." Địch Phi Thanh nhìn một lượt rồi mới nói.

"Thiếu sao?" Cậu ngơ ngác nhìn đi nhìn lại. "Ta thấy hơi bị đủ mà?"

"Khung thờ." Hắn đáp hờ hững.

Chết tiệt cái tên điên này. Phương đại thiếu gia nổi đoá lên vồ đến định đánh cho một trận ra hồn, Lý Liên Hoa đã lên tiếng ngăn cản.

"Ây ây hai vị đại hiệp, nhà của ta eo hẹp, xin hai vị đây đừng đánh nhau giùm ạ."

Thật là, bao giờ mới hết ấu trĩ đây :)))

Cổ họng Lý Liên Hoa sau bữa sáng bỗng tái phát đau rát, Địch Phi Thanh kiểm tra thì thấy một mảng lớn bầm tím đã lan đến qua khí quản, thảo nào cổ họng lại thấy đau. Phương Tiểu Bảo thấy thế thì cuống cuồng vò đầu bứt tai chạy loăng quăng, không biết phải làm thế nào.

"Hay là ta đi gọi Quan Hà Mộng?" Ý kiến ngu ngốc số 1 lên tiếng.

"Hắn ta không được." "Gọi Dược ma." Ý kiến ngu ngốc số 2 lên tiếng ngăn cản.

Lý Liên Hoa đau nhức khắp người, xương cốt như rệu rã, y phẩy phẩy tay bảo cả hai im lặng, còn mình thì mệt quá mà ngủ thiếp đi.

Địch Phi Thanh đương nhiên sẽ không dễ dàng thoả hiệp với Phương Đa Bệnh, y phải luôn túc trực bên cạnh y, nửa bước cũng không rời. Hai người thay phiên nhau nấu cháo loãng, sắc thuốc rồi đắp khăn ấm hạ nhiệt cho Lý Liên Hoa.

——————————————

"Dược ma, ngươi con mẹ nó, nói." Địch Phi Thanh thấy Lý Liên Hoa cứ mê man không tỉnh dậy, sốt ruột đến phát điên lên quát hết người này đến người khác.

"Tôn..tôn thượng..n-nói cái gì ạ?" Lão Dược ma ngờ nghệch đang vùi đầu tìm thuốc trị Bích Trà độc, lão còn chưa kịp thay y phục mặc suốt cả tháng nay, lại bị lôi đến cái chỗ khỉ ho cò gáy này làm gì không biết.

"Cần ta thông lỗ tai cho ngươi không hả?" Địch Phi Thanh thực sự không kiên nhẫn cầm đao lên định làm thật, Phương Đa Bệnh bèn nhanh tay ngăn cản.

"Dược ma à, lão xem thử vị công tử nằm trong kia vì sao cứ mê man không tỉnh đi."

"Ai nằm trong đấy?" Dược ma tò mò lú đầu vào hỏi, Địch Phi Thanh liền giơ cán đao kề lên cổ lão. "Ngươi câm cái miệng chó của ngươi lại, biết nhiều dễ đoản mệnh."

Dược ma ngồi xuống ghế gỗ, xích lại gần mép giường định lấy kim châm ra thử, chợt nhìn thấy người quen nên có chút hoảng loạn.

Lý Tương Di? Lý Liên Hoa?

Y còn sống sao?

Địch Phi Thanh biết ngay cái bản tính tò mò của lão ta, tằng hắng giọng đốc thúc lão già ra sức làm cho mau lẹ.

Thật khổ cho thân già này mà.  Lão than thở.

"Tôn thượng, Bích Trà độc đã phát tán hầu khắp lục phủ ngũ tạng, chậm một bước e là mất mạng."

Sắc mặt Địch Phi Thanh xám xịt, hai hàng lông mày chau lại, thiếu bình tĩnh đến tay cầm đao mà run lên. Yết hầu hắn khẽ lăn vòng, cất giọng không nặng không nhẹ mà hỏi.

"Vậy ngươi có cách giải rồi?"

Lão khẽ giật người một cái, mặt mũi méo xệch nhìn nam nhân hắc y sát khí hướng thẳng về phía mình kia không dám động đậy.

"Ta bất tài, xin tôn thượng giơ cao đánh khẽ."

"Ngươi cmn cút!!" Địch Phi Thanh hét lên. "Bản tôn cho ngươi đến sáng mai, không đưa thuốc giải thì coi chừng cái mạng chó của ngươi!!!"

——————————————-

Nửa canh giờ sau, y lờ mờ tỉnh giấc, đôi mắt nóng ran như dính phải sắt nóng mà khó chịu vô cùng. Miệng lưỡi khô khốc không cất nổi thành tiếng, tay chân lại lạnh cóng khiến toàn thân y run lẩy bẩy không ngừng. Y sờ soạng xung quanh, không một bóng người nào cả.

Trái tim quả thật rơi một nhịp mạnh, y cố rướn người mò mẫm thêm một lần nữa.

Vẫn chẳng có ai.

Y muốn cất tiếng gọi, nhưng cổ họng lại tỉ như bị ngàn cây kim châm vào khí quản, không phát ra được thanh âm nào. Y gọi trong vô vọng, y cố hết sức bình sinh gào thét lên, nhưng một tiếng động nhỏ xíu cũng không phát ra được.

Ta chết rồi sao? Lý Liên Hoa thấy một cơn gió lạnh ùa vào, quanh thân là cái khí rét đậm khó tả làm y hơi hoảng loạn tự vấn bản thân.

Sớm hơn dự đoán một tuần cơ à?

Lý Liên Hoa nhẩm nhẩm đếm ngón tay, dần lấy lại bình tĩnh, y ngồi tĩnh tâm lại, như người sắp chết mà hồi quang phản chiếu lại một chặng đời dài.

Trước khi chết, con người ta sẽ trải qua ba trạng thái: Giận Dữ, Vui Vẻ và cuối cùng là Tĩnh Lặng.

Lý Tương Di, Lý Liên Hoa...

Y đang lần lượt hồi tưởng về từng giai đoạn đã qua, mười năm lay lắt tìm kiếm một kẻ phản bội tông môn, nghịch thiên giết phụ, hãm hại đồng môn...

Y thấy bờ biển trắng xoá những cơn sóng nhỏ, lăn tăn vỗ vào bờ cát, hai người họ đã đến tìm lại y. Nhưng lẽ ra ngay từ đầu, y nên giả khờ giả dại, nên kiên định hơn, chứ đừng vọng tưởng vào một phép màu thần kì nào.

Vì chỉ có thế, mới buông tha cho người, cũng như buông tha cho chính mình.

Tiểu Bảo... A Phi... Gặp lại các ngươi những tháng ngày cuối cùng này.

Thực tốt...

-Buông xuống một đời nặng gánh, trả lại người an yên-

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia