ZingTruyen.Asia

[Liên Hoa Lâu] Nhà Có Quá Trời Người

29. Lý Hậu Địch Phi (1)

callmenue

"A Phi, tìm được đường ra chưa?" Tiểu Bảo ngồi lì trên giường đá, ném mấy viên sỏi lung tung khắp phòng cho đỡ chán. "A Phi àaaa~"

"Ngươi ngưng cái giọng đó liền cho ta." Địch Phi Thanh khó chịu nạt. "Bị lây bệnh của mấy con lăng quăng kia rồi à?"

Cậu bĩu môi xì một cái, ngoảnh mặt đi chỗ khác ngồi thở than.

"Huhu mẹ ơi, Lý Liên Hoa ơi...đến cứu ta đi mà..."

"Ta sợ ma..hức....nhưng mà..ở đây bọn họ..còn ghê hơn ma nữa...hức. Nhất là con đỉa, à không..là con trâu đỏ chót kia..hức..."

Hai người bọn họ không phải không có cách ra, chỉ là không hiểu sao ở trong địa lao này, cả thân thể như không có sinh lực vậy, xương khớp rã rời. Có lẽ là do thuốc mê vẫn còn tác dụng phụ.

Bất chợt ở cửa ngục, hai nữ nhân thình lình đi đến đứng đó xì xầm đủ thứ, lại đột ngột cúi đầu hướng về phía kia như thể đang chào một nhân vật tầm cỡ nào đó.

"Chúa thượng." Hai người đồng loạt cất tiếng hô lên, khiến cho Tiểu Bảo cùng A Phi hoảng hồn muốn xỉu, chạy vội về cái cột gỗ, khoá tay tạo hiện trường nguỵ trang.

Cái người được gọi là chúa thượng vậy mà lại là một nữ nhân giản đơn nhưng đầy khí chất. Mắt phượng mày ngài, môi đỏ tươi cười với hai đồng điếu duyên dáng. Y phục nàng không phải là một sắc đỏ rực, mà là một thân áo lụa bóng màu nhạt, điểm thêm vài cái trâm cài tóc tinh xảo. Tổng thể nhìn chính là kiểu mĩ nhân thanh thuần mà nam nhân thời đại nào cũng yêu chuộng.

"Đây chính là nhị vị công tử mà các ngươi nói sao?" Nàng cất giọng lên khiến cho Tiểu Bảo ngỡ ngàng phải dụi dụi mắt mấy lần.

Bạch liên hoa đời thực hả?!!

"Vâng, chính là bọn họ." Nữ nhân đứng bên phải nói trước. "Buổi sáng đưa mĩ nhân múa hát thì cái tên ấu trĩ kia nhảy đổng lên như gặp phải quỷ vậy."

Nữ nhân đứng bên trái chưa gì đã vội tiếp lời. "Chúa thượng, đáng ghét nhất chính là cái tên mặt than kia. Bọn ta bưng cơm lên, còn rất cật lực mà hầu hạ bón từng muỗng một." Nàng giả vờ khóc lóc. "Vậy mà..hắn nỡ lòng chê cơm nấu dở tệ, còn thua phu nhân nhà hắn nấu nữa..hức...Ta mời gọi hắn uống nước, thì..hức..hắn nói nước lã gì mà lạt nhách, không bằng cái móng tay trà của phu nhân hắn pha.."

Chúa thượng vẻ mặt vẫn điềm đạm, rất nhẹ nhàng ra hiệu cho bọn họ mở cửa, khoan thai tiến vào trong.

Nàng ta trên mặt một nụ cười hoà nhã, ánh mắt cong lên ẩn hiện long lanh ánh nước bước đến chỗ giường đá mà Tiểu Bảo đang bị treo đứng.

"Công tử.." Nàng khẽ gọi cậu, giọng nhẹ nhàng êm ái chứ không khêu gợi như các nữ nhân trước. "Ngài..chắc hẳn là Phương thiếu hiệp, Phương Đa Bệnh nhỉ?"

Ngón tay nàng sơn màu thạch trong suốt, trông sạch sẽ ưa nhìn, từng chạm nhẹ khẽ vuốt lên má cậu. Tiểu Bảo mím môi, ánh mắt sợ hãi như gặp phải ma giữa ban ngày, miệng thì vẫn cứng rắn mà chửi đổng.

"Nói thì đứng xa xa một chút được không hả? Bản thiếu gia dị ứng với trà."

Nữ nhân không tức giận, vẫn dịu dàng mỉm cười đoan trang hỏi lại. "Trà sao, trên người ta cũng đâu có mùi trà..."

"Còn nói không có, hừ! Mùi trà xanh đậm đặc muốn chết kia kìa."

Nàng ta cười gượng, ánh mắt không còn tươi cười nổi nữa, lần lần lướt bàn tay quét một vòng mặt cậu, lại sờ sờ vành tai thủ thỉ. Người ngoài nhìn vào, còn tưởng rằng là nàng đang hôn má để bày tỏ tấm chân tình.

"Phương Đa Bệnh à Phương Đa Bệnh, ngươi chẳng qua chỉ là một tên nhóc mới tập tành làm người lớn thôi. Mạnh miệng như thế làm gì, hửm?"  

Tiểu Bảo nghe xong tức điên người, thật muốn vung tay lột cái da mặt dày của ả tiện nhân này thì người đã đứng thẳng dậy, xoay người bước đi. Tà váy uyển chuyển, bước đi khoan thai nhẹ nhàng hướng đến phía đối diện đằng kia.

Địch Phi Thanh nhắm mắt dưỡng thần, căn bản không hề quan tâm đến ả dù chỉ một chút. Tóc mai hắn rũ rượi, lòa xòa che khuất đi đôi mắt sắc lạnh, trên má có dính chút bụi bẩn đã sớm khô mài. Nàng ta ân cần đi đến, không biết vô ý hay cố tình mà tỏa ra mùi hương của bản thân mình, nhằm khiêu khích nam nhân kia.

Hương hoa sen thuần khiết, ngọt lành phảng phất trong không khí ẩm mục của phòng giam u tối làm cho khứu giác của hắn chợt mẫn cảm lạ thường. Mùi hương này, gợi cho hắn nhớ đến y, ái nhân mà hắn đem lòng si mê không lối thoát. 

"Ngươi nhớ đến y sao?" Nàng tiến đến sát khuôn mặt hờ hững, đặt ngón trỏ lên đôi môi kia, cố tình để cho mùi hương càng lúc càng xông thẳng vào mũi hắn. "Chính là mùi hương này, nhỉ?"

Địch Phi Thanh im lặng, mắt vẫn nhắm không thèm ban cho ả một cái nhìn nào, chỉ là lông mỳ bất giác nhíu chặt khi ngửi thấy mùi hương hoài thương ấy.

Nàng ta dĩ nhiên thấy vẻ mặt không khuất phục của hắn, trong lòng đã sớm hỏa khí bừng bừng, nhưng vẫn cố giữ hình tượng bạch liên hoa thanh thuần trong sáng trước mặt nam nhân. Nàng rời tay khỏi đôi môi gợi cảm, từng xúc cảm khe khẽ di từng ngón tay xuống yết hầu nam tính, họa theo dáng hình đầy khiêu gợi của nó. Người ta vẫn thường nói, yết hầu của nam nhân là nơi mà không thể động vào, bằng không thì hiểm họa sẽ rất khó lường được. Nhưng nàng là ai kia chứ, càng là không thể, thì mới càng thêm phần thú vị, nhẹ nhàng mà đùa bỡn ở nơi đó đến là vui vẻ.

Dần dần, bàn tay di xuống tấm ngực trần to lớn của nam nhân, bờ ngực săn chắc đầy khí khái của người luyện võ, cơ bụng rắn rỏi nhìn quyến rũ mê người. Chợt, bàn tay ấy lại dừng lại ngay trên bờ ngực trái, một hình xăm đỏ chói đập vào mắt nàng. 

"Hoa sen?" Ngón tay miết miết chỗ hình xăm, thứ cộm cộm lên ở đầu ngón tay khiến nàng phải đưa mắt lại gần nhìn cho rõ. Ở chỗ hình hoa sen ấy, được kết thành bởi các vết máu đã khô mài, chứng tỏ vừa được khắc cách đây không lâu, chỗ nhụy hoa nhỏ xíu còn ẩn ẩn chút dịch đỏ tươm ra từng chút một. Là Liên Hoa, loài hoa mang tên y. 

"Quả nhiên...ngươi chỉ lên được, với y thôi nhỉ.." Nữ nhân sờ soạng đến tê rần cả tay cũng không thấy hắn có chút phản ứng sinh lý nào, thấp giọng nói nhỏ. Bình thường dù là nam nhân khó đối phó cách mấy, chỉ cần với vài chiêu của nàng, đã gục đổ ngay, còn quỵ lụy mà cầu xin nàng ban cho mình ân sủng. Vậy mà, cái tên mặt lạnh này, lại có thể kiềm chế đến vậy, chậc chậc...

Địch Phi Thanh hai mắt đục ngầu, đợi chờ ả tiến đến gần bên mới dùng chút sức lực yếu ớt đá ngã ả nữ nhân không biết tốt xấu trước mặt xuống giường. Khoảng cách tuy không quá cao, nhưng cũng đủ để làm cho đầu tóc ả rối bù lên nhếch nhác, xiêm y áo lụa giờ như một mớ vải rách, nhàu nát trông thấy mà phát kinh.

"Hahaha..." Tiểu Bảo đứng bên kia cười rung cả người, cột gỗ cũng theo điệu cười vô tri của cậu mà rung rinh theo luôn. "Trà xanh dập nát..hahaha..."

"Ngươi câm miệng lại cho ta!" Ả hét lên, vội vàng đứng dậy chỉ thẳng tay vào mặt cậu như cảnh cáo. Lúc này mới phát hiện ra, khóe môi yêu kiều vậy mà lại rách một mảng lớn, vệt máu kéo dài xuống tới cằm ngọc nõn nã, tóc tai xòa xuống phủ khắp con ngươi. 

"Ngươi..cả ngươi nữa..." Ả điên cuồng hét lớn, chỉ vào mặt Tiểu Bảo, rồi lại nhìn sang Địch Phi Thanh đầy căm thù. "Nghĩ mình quan trọng lắm sao?"

Hất sợi tóc vương lên vết máu, ả cười lên một tiếng quỷ dị. "Các ngươi bây giờ, cũng chỉ là con cờ để cho Lý Liên Hoa đến đây gặp ta thôi..". Nhắc đến Lý Liên Hoa, ánh mắt của ả như gặp phải bùa chú mà ngây dại một lúc. 

"Chỉ cần y đến đây rồi..y sẽ là người của ta, là phu quân chính thất của chúa thượng Nhan Mỹ Quốc này..haha..đến lúc đó..các ngươi cũng sẽ chẳng là cái thá gì trong mắt bọn ta nữa..."

"Hưm..nhưng làm vậy chắc là lang quân sẽ buồn lòng lắm nhỉ?" Ả tự độc thoại một mình như kẻ điên, tự biên tự diễn một đoạn hài kịch viễn vông không trông thấy. 

"Hay là thế này, niệm tình ngươi tướng mạo cũng không tệ, ta ban cho ngươi làm trắc phu quân của ta..." Ả chỉ vào Địch Phi Thanh cười lớn. "Đêm đêm ta cho ngươi xem ta cùng y hoan ái mặn nồng, không tồi chứ hả..."

Rồi ả lại chỉ Phương Tiểu Bảo ánh mắt căm phẫn mà nhìn mình, mỉm cười nham hiểm. "Ấy dô...mồm miệng ngươi độc như thế, không xứng làm thiếp thất cho bổn thượng đâu..." "Ngươi tốt nhất là nên đi làm nam sủng, hầu hạ các tỷ muội của ta cho hảo hảo vào đi đó!"

-TO BE CÒN TIẾP -

********************

TIỂU KỊCH TRƯỜNG:

Ca ca: "Đệ đệ, khi nào chúng ta mới được ra ngoài?"

Đệ đệ: "Đợi Hoa Hoa đánh ghen cái đã!"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia