ZingTruyen.Asia

[Liên Hoa Lâu] Nhà Có Quá Trời Người

14. Hiểu (1)

callmenue

Là người thương , là người hắn yêu rất nhiều, yêu đến quên cho mình, và cho cả người một lối thoát..

******************************

Thanh âm nức nở khe khẽ bên kia vách tường làm cho Địch Phi Thanh trái tim như bị ai đâm một nhát sâu rồi ngoáy mũi dao vào. Hắn muốn đạp vỡ bức tường kia mà đến bên người, vỗ về người, an ủi người, lau đi từng giọt nước mắt của người thương.

Nhưng hắn không làm được, bởi chỉ cần đến gần y, hắn sợ mình không tự chủ được, mà làm tổn thương y.

Y là quý nhân cành vàng lá ngọc, thân thể ngọc ngà, là người đứng đầu võ lâm chính đạo, cao cao tại thượng khiến ngàn người kính phục.

Mà hắn ngoại trừ là một kẻ xấu xa đê hèn, người đời căm ghét thì, chẳng có tư cách nào mà chạm đến y.

"Hoa Hoa." Hắn run rẩy gọi. "T-ta...ta không, không.."

Hai tay hắn run lẩy bẩy, cả người lạnh lẽo không chút sinh lực. Đây có lẽ là lần thứ hai trong đời hắn yếu ớt, sợ hãi, bất lực mà không biết làm gì.

"Ta..chỉ là không muốn..tổn thương ngươi.."

Lý Liên Hoa lòng đau như bị xé cả cõi lòng, từng dòng lệ lăn xuống thấm ướt xiêm y trắng ngần, khoé mắt đỏ lên rất bi thương. Tiếng nức nở nghẹn đắng không bật ra nổi thành tiếng, y ấm ức uất hận mà nhìn vào bức tường nứt kia..

"A Phi, rõ ràng là ngươi, là ngươi đến trêu chọc ta, nói muốn ở cạnh ta.."

"Vậy mà cuối cùng, lại đổi thành là ta không nỡ rời xa ngươi, là ta níu kéo ngươi không buông.."

"Ngươi nói đi, A Phi. Đến tột cùng, là ta không tốt ở đâu..ở đâu mà để bị đối xử như thế này hả?"

Bức tường vỡ vụn, đổ ụp thành một đống hoang tàn, cát bụi bay mịt mù khắp nơi. Hai người trông thấy nhau, bằng xương bằng thịt, chỉ cần nhẹ vươn tay là có thể chạm lấy nhau.

Nhưng họ lại không làm thế, hai nam nhân hắc bạch nhìn nhau, tóc tai rũ rượi đau đớn xé tâm gan, tuyệt nhiên nhắm mắt lại, ngoảnh mặt đi không chào...

-------------------------------------------

"T-tôn..thượng.." Vô Nhan khẩn thiết chạy vào báo cáo, khuôn mặt hết sức nghiêm trọng. "Ngài..vẫn nên, tự mình đi xem Lý đại nhân đi."

"Y làm sao?" Địch Phi Thanh hốt hoảng bật dậy, một bộ dáng hấp tấp vội vàng, muốn nhanh chóng chạy đến xem tình hình của Lý Liên Hoa.

"Bẩm..Lý đại nhân..ngài ấy cứ nằm mãi trên giường, ai gọi cũng không đáp tiếng nào cả. Hạ nhân sợ ngài ấy tổn thương tâm lí, hầm tổ yến bưng lên nhưng nửa canh giờ rồi, ngài ấy vẫn không động muỗng nào hết.."

Địch Phi Thanh sắc mặt đen lại, mắng vào mặt Vô Nhan: "Có mỗi nhờ ngươi đi dỗ y, cũng không làm được." "Bất tài!"

Vô Nhan: "...." Bất tài thì bất tài, hừ . Người của ngài dỗi, ngài giỏi thì tự đi dỗ đi, chỉ biết mắng là giỏi.

Trong phòng tối om, không có chút ánh nến thắp sáng khiến cho căn phòng thêm ảm đạm, không khí bao trùm một cảm giác lạnh lẽo tối tăm. Bóng đen đứng từ xa kia cứ ngần ngại không dám đi tới gần, hắn cứ đứng ngoài cửa mà trông theo bóng hình của người thấm mệt mà thiếp đi trên giường kia. Trăng rót ánh sáng trắng vào phòng qua khe cửa, rọi lên sườn mặt tuấn mỹ của nam nhân, y quả thật kinh diễm lòng người.

Hắn đứng trong tối, ruột thắt tim gan đau đến tột cùng, dùng khí áp chế xuống cơn hỏa đang dâng lên trong người, mới từng bước nặng nề mà đi đến bên ái nhân. Hắn đưa tay lên vuốt đuôi mắt còn đang đỏ ửng, nước mắt khẽ lăn theo ngón tay kia, hắn cúi đầu hôn nhẹ lên đôi mắt yêu kiều ấy như đang xoa dịu nỗi đớn đau của người. Trước mặt là người thương của hắn, là người hắn yêu rất nhiều, yêu đến quên cho mình, và cho cả người một lối thoát...

"A Phi.."Lý Liên Hoa y, trong giấc mơ vẫn còn gọi tên y, nhưng dường như là một giấc mơ khiến y đau khổ lắm. "Ngươi..ngươi nói ta nghe đi..đừng im lặng như thế nữa.."

Y nói lớ mớ vung tay như muốn níu chặt cái người đang muốn rời đi ấy, giọt lệ long lanh khẽ rơi ướt gối đầu. "Ta..mệt..rồi."

Địch Phi Thanh dằn vặt chính mình, nhìn nam nhân gầy yếu rơi lệ, khiến cho hắn cũng bất giác mà rơi nước mắt. Hắn tồi tệ, hắn dã tâm, hắn độc đoán, một Địch Phi Thanh như thế, giờ phút này trước mặt y lại như một đứa trẻ, cứ thế mà vỡ òa không chút đắn đo nào...

----------------------------------------

"Dược ma, y sao rồi, sao lại sốt đến mức này?" Địch Phi Thanh lo lắng đi qua đi lại hỏi mãi, sốt sắng chỉ thiếu bước nhảy tưng tửng lên.

"Tôn thượng, ngài bình tĩnh xíu đi. Đừng hỏi nữa, ta đang châm cứu." Dược ma lắc đầu than phiền.

Nửa đêm qua đang ngủ, đột nhiên Địch Phi Thanh thấy cả người Lý Liên Hoa toát mồ hôi lạnh, liên tục mê sảng, tay chân lạnh ngắt nhưng cơ thể lại nóng phừng phừng. Thế là Dược ma sáng sớm đã bị xách về đây, bị Địch Phi Thanh đe dọa bằng cái đầu bạc trắng mới chịu đi khám.

"Lý đại nhân suy nhược cơ thể, kèm thêm nóng lạnh thất thường chỉ cần tịnh dưỡng mấy ngày là khỏi." Lão cất đồ hành nghề vào, đoạn xoay người hỏi cái tên đi qua đi lại kia. "Tôn thượng, ngài để người ta chịu ấm ức khóc cả ngày như thế, có thấy tội lỗi chút nào không?"

Địch Phi Thanh đột nhiên bị xỉa xói khó chịu nhăn mày, đuổi Dược ma đi, còn mình thì ở lại chăm sóc cho y. Vô Nhan không biết từ đâu đi vào, cố tình nói khéo để đuổi người đi.

"Tôn thượng, cơ thể ngài cũng cần Dược ma chữa trị. Cứ đi trước đi, Lý đại nhân, ta sẽ giúp ngài chăm sóc."

"Nhưng mà..

"Ngài đừng có nhưng, tôn thượng." "Ngài nghĩ khi tỉnh dậy, Lý đại nhân thấy ngài thì tâm trạng y tốt hơn, hay là xỉu cái đùng rồi chầu trời đi mất?"

Địch Phi Thanh: "..."

Đợi hai người đi khuất rồi, Vô Nhan mới cẩn thận đóng cửa phòng lại, cất bước đi vào trong. Hắn lấy ghế lại gần giường rồi đặt mình ngồi xuống.

"Lý đại nhân, ngài mệt lắm phải không?" Vô Nhan luôn mở đầu bằng những câu hỏi.

Lý Liên Hoa nằm bên trong mành che, không nhìn rõ có nghe hay không, cũng không thấy có động tĩnh gì như biểu thị ý muốn đáp lời cả.

"Ta xin phép kể ngài hai câu chuyện nhỏ, ngài xem như ta trẻ con thích kể chuyện đùa cũng không sao. Chỉ cần ngài lắng nghe là được."

"Câu chuyện đầu tiên, có hai người hẹn nhau cùng tỉ thí một trận, cuối cùng ngày hôm đó lại biến mất không dấu vết, như một làn khói cứ thế mà bốc hơi rồi tan đi mất vậy. Người còn lại cũng từ đó mà kiếm tìm suốt ngày đêm, lặn lội bất kể nơi đâu cũng đi tìm, y nhất quyết tin rằng người nọ vẫn còn sống, chỉ là đang muốn trốn đi thôi. Y từ một người cầm đao nhuốm máu, lạm sát người thây chất thành đống, không tin vào thần quỷ, càng không có thứ gọi là tín ngưỡng gì hết. Nhưng y dần đi chùa cầu Phật, phát tâm Bồ đề bố thí phổ độ chúng sinh, không còn động đao giết người vô tội nữa... Y làm nhiều thứ mà trước đây chưa từng làm, không phải cầu cho chính mình được tiêu trừ tội lỗi, mà là để cho y sớm tìm được người kia, nguyện cho người kia dù có ở nơi đâu, vẫn luôn được bình an mạnh khỏe..."

"Câu chuyện thứ hai cách đây lại không xa lắm, một người vì tìm kiếm ngọc Lam Điền để làm món quà tặng cho ái nhân mà không quản vất vả. Ây dô, cuối cùng cũng có thương gia chịu bán, tuy là giá hơi đắt, nhưng vì muốn làm vui lòng người thương, y đã đích thân đi kiểm nghiệm chất lượng rồi mang về nhà. Kết quả là bị người ta chơi xỏ, bị chuốc thuốc vào trong trà, thần trí nửa mê nửa tỉnh, cần phải giải ngay lập tức, bằng không sẽ để lại di chứng..."

"Đáng tiếc là, dù có bao nhiêu người khuyên y, y cũng nhất quyết không giải, thà mang trong người cũng không làm chuyện xằng bậy, không muốn ái nhân phiền lòng..."

"Biết bao nhiêu cô nương khuê tú khắp nơi được đưa về, đưa vào tận sương phòng, hắn đều trói người ta lại hai canh giờ, sau đó không những không giết, còn cho họ lộ phí hồi hương, làm lại cuộc đời."

"Lý đại nhân, ngài nói xem, cái tên đó có phải..có phải..." Vô Nhan ghé sát giường thỏ thẻ. "Có phải hắn..hắn có bệnh hay không?"

-TO BE CÒN TIẾP -

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia