ZingTruyen.Asia

[ Lee Minho x Hwang Hyunjin ] Cigarette after sex

3

llily_d

"Em chắc chứ Hyunjin?" Bang Chan thấy người trước mặt gật gật đầu cũng chỉ biết thở dài, tay vỗ nhẹ vào lưng cậu rồi đẩy cậu lên xe, còn bản thân thì bỏ vài túi đồ của cậu lên cùng. Sau khi đóng cửa xe lại, Chan gõ gõ lên kính làm cậu chú ý.

"Anh sẽ chờ." Hyunjin đọc khẩu hình của Chan, cười rồi cũng đáp lại.

"Anh sẽ luôn như vậy, em biết mà."

---------------------------------------

Đã hai tháng, hai tháng kể từ khi Lee Minho đánh dấu một Omega nào đó, và cũng đã hai tháng từ khi Han Jisung chịu đựng sự bất thường từ người anh lớn.

Thật đấy, cái quái gì diễn ra với ông anh này vậy chứ?

"Lần này là tên gì nữa đây?" Han Jisung miệng còn dính ít kem trên bánh ngọt, tay lật hồ sơ rồi lại thở dài ngán ngẩm.

Hwang Sam, Joseph,... Đôi khi còn là vài cái tên vớ vẩn nào đó nữa. Chỉ trong có hai tháng mà cậu trai này đã đổi tên, đổi địa chỉ, đổi quốc tịch cũng trên dưới đâu đó 13 lần rồi. 

Mặc dù đã biết được tên thật và nơi ở cũ, nhưng nhìn chung lại cũng không thể moi thêm thông tin từ hai đầu mối đó. Cậu trai này đối với Han Jisung có thể gọi là một bóng ma điển hình.

Hwang Hyunjin, đâu đó tầm 30 tuổi, phó giám đốc của một công ty trung cấp, Omega, sống tại khu nhà bình dân ở gần trung tâm thành phố, không gia đình, không con cái, không có bạn bè, không thú cưng, không mạng xã hội. 

Nhiều lúc Jisung cũng tự cảm thán rằng sao Hwang Hyunjin này sống được một cuộc sống tẻ nhạt đến thế. Miệng uống nốt ly cacao sữa còn ấm, tay vứt tạm đống hồ sơ qua một bên, đã là sáu giờ chiều rồi.

Tay Jisung hoạt động linh hoạt, như một thói quen bấm một dãy số rồi áp vào tai, mặc vội một bộ đồ thoải mái rồi chuồn khỏi nhà, miệng còn hét lớn qua điện thoại.

"Mở cửa cho em trước đi Chan hyung."

-------------------------------------------

Khi đồng hồ điểm đến mười một giờ tối, cũng là khi hai người trong một phòng studio đã say đến trời trăng mây nước gì cũng mặc kệ. Hai người lảm nhảm tám chuyện và hợp tác làm một bài hát mới đã được vài tiếng đồng hồ, vấn đề bây giờ là không ai có đủ khả năng lết xác về nhà trong tối nay.

Han Jisung biết mình sẽ bị Lee Minho tiêu diệt nhưng hắn mặc kệ.

"Em nói cho anh nghe.... Cái tên chết dẫm Lee Minho đó.... Tự dưng đánh dấu thằng quỷ nào đó rồi... Bắt em đi tìm..." Jisung vừa nói vừa nấc cụt, trông rõ là buồn cười.

"Làm gì có chuyện có ai mà Lee Minho không tìm ra đâu, thế là ai mà không tìm được?"

"Hwang...bà nội nó Hyunjin... Chắc giờ thằng này đổi luôn tên khác rồi..."

Chan khựng lại trong vài tích tắc, rồi tỏ vẻ bình thường ngay sau đó, thậm chí trong đáy mắt cũng không hiện lên sự sợ hãi nào. Tay vẫn nhẹ nhàng đem miếng pizza đưa vào miệng.

Thì đúng là không thể tìm ra được đâu, hắn đem người giấu đi rồi thì còn ai đào lên được nữa.

Điều duy nhất Chan không ngờ tới đó chính là Han-say đến sắp không biết gì-Jisung vẫn còn đủ tỉnh để nhận ra sự khác biệt trong vài tích tắc ngắn ngủi kia.

Jisung nhét tay vào túi áo hoodie, bấm một dãy số quen thuộc rồi viện cớ muốn đi vệ sinh để ra ngoài. Mặt mày hớn hở khi biết mấy cái cheesecake đang chờ cậu ở nhà. Trong khi Chan ở trong phòng đã vì uống hết một chai rưỡi soju nên đã gục tạm xuống mặt bàn rồi ngủ ngon lành.

Đến khi hắn thức dậy thì đã là một câu chuyện khác.

Chan mơ hồ tỉnh dậy, thấy mình không còn trong studio nữa, thay vào đó là chăn ấm nệm êm cùng với một tâm hồn sảng khoái. Mùi rượu đâu đó còn vương nhẹ trong không khí làm đầu Chan đau âm ỉ khó chịu. Nhưng hắn nhớ hôm qua hắn uống soju cơ mà? Sao lại có mùi rượu vang?

Rượu vang?

Tiếng gọi tên từ góc ban công vang lên, Chan xoay người lại rồi chỉ còn biết ôm mặt than thở.

"Christopher."

Lee con mẹ nó Minho.

Hyunjin bé nhỏ của hyung ơi, em dính dáng đến thằng nhóc này làm gì cơ chứ, phiền chết đi được mà...

---------------------------------------------------

Hyunjin hắt xì một cái rõ là mạnh, thầm nhắc bản thân phải đi mua một cái áo lạnh mới thôi, dạo này trời chuyển đông rõ là lạnh, sức khỏe vốn đã yếu nay còn thiếu cả áo để mặc, ốm đau cũng là chuyện sớm muộn.

Cậu bước ra vườn ở sau nhà, cắt vài lá bạc hà, làm cho mình một ly nước chanh ấm ngon lành rồi ngồi xuống, thưởng thức cùng với khung cảnh chiều tà chốn Âu châu. Bỗng điện thoại cậu rung lên liên hồi, Hyunjin nhìn một lúc rồi cũng mặc kệ, buổi chiều đẹp thế này phải thưởng thức cái đã, cái gì vui vẻ thì mình ưu tiên.

Nhưng rồi chiếc điện thoại kia lại rung lên lần thứ hai, rồi lần thứ ba, lần thứ tư...

Cậu cầm điện thoại lên, gạt ngang một cái rồi hờ hững ậm ừ bảo rằng mình không có nhu cầu đăng kí khóa tập gym hay mua xe oto thì một chất giọng ấm áp vang lên ở đầu bên kia.

"Hwang...Hyunjin." 

Chất giọng kia, không lẫn vào đâu được. Cậu vô thức đưa tay ra sau cổ, vết cắn vốn đã qua vài tháng giờ lại nhói lên liên hồi.

Lee Minho?

"Chào, lâu rồi không gặp."

Mùi hương rượu vang trải dài căn phòng trống của Lee Minho, hắn đang hứng thú. Tựa như việc mèo vờn chuột, hắn đang thích thú chơi trò chơi với con mồi hắn lựa chọn. Không tệ.

"Chắc em hiểu vì sao tôi gọi cho em."

"Không cần nghe cuộc điện thoại này tôi cũng biết Christopher bị anh nắm đầu lôi đi rồi, nhưng tiếc quá, tôi không quan tâm đâu, đừng gọi lại nữa nhé, hỏng buổi chiều hoàng hôn của tôi rồi."

Tiếng tít dài làm Minho bật cười, đúng là con mồi hắn lựa chọn, không hề giống những Omega hắn đã cùng lên giường, cậu trai này đúng là đem lại cảm giác hoàn toàn khác biệt.

--------------------------------------

Hyunjin nằm trên sofa, tay lướt nhẹ qua từng trang sách, trong đầu lởn vởn mấy câu nói của tên khốn nạn kia lúc chiều. Ngần ngừ một hồi, cậu vẫn chọn ngủ một giấc cái đã rồi tính tiếp.

Còn Chris? Cứu hay không tính sau đi. 

Nhưng nếu đi cũng tốt, cậu còn nhiều chuyện để làm, cậu cũng nhớ mùi quê hương lắm rồi. 

Có lẽ nhớ cả mùi của tên kia nữa, chắc thế.

Mùi thuốc lá nồng lan tỏa khắp không khí, lẫn đâu đó chút hương rượu vang đỏ mạnh mẽ, dễ dàng cuốn người ta vào sự nghiện ngập không lối thoát. Cậu thở dài, mở hộc tủ lấy lọ thuốc ức chế rồi cho vào miệng nuốt khô.

Cảm nhận vị đắng trong cổ họng, cậu đặt vào sau gáy, sờ nhẹ lên vết cắn kia mà lòng đột nhiên hỗn loạn vô cùng.

Lần đầu trong đời cậu cảm thấy bất an mà chẳng có lý do gì. 

-----------------------------------------------------

Không phải tui lười không update fic này đâu, là do tui bị lũ lụt đó :< Nốt cái này rồi chuẩn bị tinh thần bão số 6 nên chắc phải vài tuần nữa chiếc fic này mới được update mất


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia