ZingTruyen.Asia

Lấy ông chồng ngốc ( hoàn )

Phần 2 chương 6 Sói bắt nạt thỏ

hankieuphuong

  Trên hành lang cao cấp lát toàn gạch sứ cao cấp, sáng bóng đến có thể soi gương vào đó.

Nhược Tâm nhìn quanh ngó dọc, ngó ngang.

Công ty gì mà lớn vậy?Cô đi đi lại lại mấy lần liền rồi. Thế có phải là hại cô rồi không?

Cô lạc đường rồi. Mà cô còn muộn cả tiếng đồng hồ rồi ><.

Trong điện thoại gọi phỏng vấn nói là tầng cao nh26t. Nhưng tầng 26 cụ thể  là phòng nào mới được chứ.

Năm phút...

Mười phút...

Mười lăm phút...

Huhu...đã đi mấy vòng rồi, nhưng là vẫn không thấy phòng nào có người . 

Chẳng lẽ cô nhầm ngày? Nghĩ vậy liền vội vàng lôi điện thoại kiểm tra.

Không thể nào đúng mà ta.

-Sao đám phỏng vấn cuối dãy người nấy đều mặt đen xì đi ra ngoài. Chắc rớt rồi.-

- Đương nhiên, lần nay là đích thân Tổng giám đốc đi đấy-

- Ơ tưởng mỗi phòng nhân sự thôi chứ-

- Ai biết ban nãy nè. Tự nhiên tổng giám đốc vào đó. Khổ mấy con chuột bạch thôi-


Âm thanh hai nhân viễn nữ đang nói với nhau ở cách đó không xa, nhưng hai chữ 'phỏng vấn' thì cô không thể nhầm được.

"Ừm. Xem lý lịch thì toàn là nhân tài không mà ? Mà kệ cũng chả liên quan tới mình.

Tiếng nói xa dần, Cô nào nghe được nó, mà đại não cô chỉ còn một thông tin duy nhất.

Phòng của cuối hành lang.

Đúng rồi, cô đi khắp nơi quên luôn phòng đấy. Đúng là đãng trí mà.

A...đây rồi.

Nhìn vào tấm biển 'Phòng phỏng vẫn ' Dán lên to rõ ràng vậy mà mắt cô mù hay sao mà không thấy, Nhược Tâm nở nụ cười rạng rỡ, đôi mắt nai xinh đẹp như phát ra ánh sáng lấp lánh. 

Bên ngoài phòng không còn ai, chắc là phỏng vấn hết rồi. Nhưng là tại bọn họ nhắn không rõ ràng nha. Tại tên chồng gì đó mới gặp nữa chứ. 

Vô sỉ, Biến thái,, Chồng con cái gì hắn chứ .Hắn chính là tụ tập mọi cái xấu xa trên đời mà, lạnh lùng kiêu ngạo kiêu ngạo, Đáng ra phải phanh thây xé xác tên ác ma như hắn chứ.

- Cô là Nhược Tâm đúng không? sáng giờ tôi đợi mãi, mau vào đi cô là người cuối rồi đấy- Một tiểu thư ký, bước ra, nhìn là biết rất hiền rồi. Cô thực muốn bắt nạt nha. Mà thôi phỏng vấn quan trọng hơn. Thế là cô vẫn lịch sự "cảm ơn" 

Chỉnh sửa lại quần áo một chút, bày ra khuôn mặt rạng rỡ đúng chuẩn công sở nha.
Hít một hơi thật sâu. Tâm Tâm cố lên, Tiểu Hy , Tiểu Đông tin mày .  Rồi cầm lấy nắm đấm cửa, mở ra.

'Cạch' 

 - Tôi là Nhược Tâm, Đây là của ta lý lịch sơ lược, mời các ngài xem qua!- Nhược Tâm cung kính đưa lên chuẩn bị cho tốt tư liệu, Người nào đó từ lúc cô bước vào đã cười nhếch mép ,  cũng chỉ là tiện tay lật ra một cái, khẽ cười nói: 

- Tiểu Thư đây, thành tích cũng khá phong phú vậy có cần chứng minh ngay tại đây không- Âm thanh quen thuộc ngày càng gần. Một mùi bạc hà quen thuộc khiến cô trợn tròn mắt nhìn lên.

- sao anh ở đây.- Đương nhiên là sói nhà chứ còn ai vô đây :v

 - Lại đây-Âm điệu ra lệnh buộc người khác không thể không tuân. Mặc dù thực ra cô không muốn. Nhưng còn tiền lương, Thôi thì chụi đựng.

Nhược Tâm bước từng bước nhỏ, tựa hồ di chuyển dích dắc.

-Nhanh một chút. Muốn rớt hả-Người nào đó không kiên nhẫn nhíu lại đôi mày, Như bị nói đúng điểm yếu mà giật thót vội chạy lại trước mặt anh.

Anh nheo lại đôi đồng tử sắc sảo, nhìn vào kẻ đang đứng cúi đầu như đứa trẻ có lỗi.

-Cô biết tôi là ai không?-Nhược Tâm lén lút mím môi nhìn anh, Có lẽ chăng nếu ai nhìn vào sẽ nghĩ cô sợ. Thì,..... sai rồi nha, nàng ta đang kìm nén cơn giận đó. Nhìn mặt tên kia cô chỉ muốn lấy đôi guốc dưới chân đập nát cái mặt ra thôi.

- Có ạ-Tên nào đó thấy cô ngoan ngoãn thì gật gật đầu tỏ ý tán thưởng. Nhìn nụ cười gian trên mặt anh. Cô bỗng có dự cảm không lành, không khỏi tự chủ lui ra phía sau một bước.

- Còn không thể hiện năng khiếu.- Ngừng một lúc rồi sói nhà ta bước đến khẽ phả hơi nóng vào tai cô- Không thì dẫu là Mạc phu nhân thì .... cũng không được nhận đâu.- 

Sói không nhanh không chậm nhìn cô tựa dã thú rình mồi mà nói. Còn cô thì nãy giờ nghiến răng ken két. 

Và cũng chính vì giận đó, nên cô nào biết, ánh mắt người đàn ông bên cạnh như một con sói, một con sói đã đói khát rất lâu, đôi mắt anh đen láy thâm trầm mặc dầu mang ý cười, nhưng vẫn nào dấu được dục vọng nồng đậm, giống như dao nhỏ muốn hung hăng lóc từng mảng da thịt cô, tựa hồ muốn lột trần, ăn thịt cô đến xương cốt cũng không chừa lại.

Bỗng bên eo cô xuất hiện một bàn tay, thêm lực đẩy người cô nghiêng sang một bên.

- Hay có các khác dễ dàng hơn. Ngủ với tôi. Tôi nhận

Giọng nói Tuấn giờ đây trầm khàn và nhỏ, mang chút ái muội và dục vọng, anh cũng không buông tay, đốt ngón tay thô ráp cách y phục thật mỏng vuốt ve cô eo, một mảnh nóng cháy.

Nhược tâm cắn chặt môi, Đẩy tên nào đó ra, nhưng bàn tay người kia vẫn dính chặt như keo, gắt gao ghì chặt trên thân thể cô.

-Đừng, đừng như vậy.- Cô điên tiết rồi đấy . Thế là đầu gối cô phía dưới dùng toàn bộ lực đạp vào. Nhưng haiz Sói già nhà ta đương nhiên đỡ được mà thuận thế kéo chân cô lên cao. Khiến chiếc váy ngẵn theo lực hút trái đất mà dần dần lộ đôi chân trắng nõn nà ra ngoài không khí.

- Bỏ ra người ta.. người ta nhìn mà.

- Hử ai nhìn, trong đây có ai ngoài anh với em à- Tuấn Tuấn ngây thơ nói. Để cô nhìn ra. Ơ sao hai người cùng anh phỏng vấn tốc biến hay sao. MÀ... biến mất rồi



*2 người kia: Từ lúc ổng nói chuyển với bà. Bà không thấy ánh mắt viên đạn đuổi người à*

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia