ZingTruyen.Asia

Lao Thien Gia Lai Cho Nha Ta Mot Cai Banh Nua Hoan

Tiêu Chiến thích biển, từ nhỏ đến lớn anh vẫn luôn thích biển. Mấy lần ngồi xem ti vi cùng Vương Nhất Bác, anh vẫn luôn đề cập đến việc đi ngắm biển một lần. Tiêu Chiến cũng thích những nơi bình yên, thơ mộng không ồn ào vội vã, tốt nhất là những địa điểm có thiên nhiên đẹp. Còn Tiểu Vương thì lại đối lập hoàn toàn, hắn thích đua mô tô, cũng thích xem người ta đua mô tô luôn. Thế nên nơi hắn muốn đi, đương nhiên là đường đua lớn nhất, nguy hiểm nhất thế giới. Mà đã là nơi tranh giành chiến thắng tất nhiên là rất tấp nập ồn ào. Trên bìa tạp chí, Tiêu Chiến cũng đã từng khoanh tròn vào địa điểm kia, còn ghi chú trên đó "nơi Tiểu Vương thích đi nhất". Nhưng mà lần này đột nhiên hắn không mơ mộng đến địa điểm kia nữa.

Tiêu Chiến muốn đi đâu, hắn liền thích đi đó. Bạn nhỏ Tiểu Vương gần ba mươi tuổi, lần đầu tiên lên mạng, cật lực tìm kiếm những địa danh nổi tiếng cho tuần trăng mật. Hắn cứ lướt mãi, nơi nào đẹp, nơi nào có hồ, biển, sông núi đều được cho vào danh sách dự bị của hắn. Nhắc mới nhớ, Tán Thỏ cùng hắn đã cùng nhau đi biển rất nhiều lần. Trong đầu hắn chợt lóe ra một ý nghĩ, hay lần này tìm một cái hồ đẹp rồi cùng nhau đi. Hồ nước vừa nhỏ, sóng cũng không lớn, cùng nhau chèo thuyền, hàn huyên, tình cảm phu phu nhất định sẽ được cải thiện. Thế là Tiểu Vương thức cả một đêm để tìm dòng chữ "hồ đẹp nhất", sau mấy tiếng đồng hồ tìm kiếm cuối cùng trang tiểu mạng dubai cũng cho hắn một kết quả hài lòng.

- Chị, em cầu hôn anh ấy xong, còn muốn đưa đi nghỉ tuần trăng mật. Chị xem mấy đứa nhỏ này....

Vương Như Hân nhìn ba đứa ngủ giống như tiểu tru nhỏ đang ngáy khò khò. Cô gái cảm giác sự không lành sắp xảy ra rồi.

- Mày điên à? Nghỉ tuần trăng mật những dăm bữa nửa tháng. Ai mà trông nổi ba đứa nó?

Vương Nhất Bác nhất thời cảm thấy vô cùng ngượng ngùng, hắn gãi gãi đầu nói tiếp.

- Có cha Tiêu cùng mẹ Tiêu nữa, chị đừng lo.

Vương Như Hân giật giật khóe môi, định từ chối, dẫu sao thì cô cũng gần bốn mươi tuổi, dạo này công ty rảnh rỗi còn muốn đi xem mắt vài người. Ai ngờ họa vô đơn chí, gặp ngay phải sự khó như vậy. Tuy nhiên, cô gái nhất thời cũng để ý đến sắc mặt mong chờ của đứa em trai, rốt cuộc cắn răng, nuốt nước mắt vào trong, gật đầu đồng ý. Trước khi Vương Nhất Bác ly khai còn không quên đòi hỏi thêm.

- Đội đua có ai.. thì giới thiệu cho chị nhé?

Tiểu Vương cảm thấy thái dương mình đang co giật vô cùng dữ dội. Bạn bè hắn đều tốt đẹp như vậy, hắn sợ sẽ phá hỏng cuộc đời của họ lắm.

- Được, được, không thành vấn đề.

Bác đệ nói xong, rất nhanh lại chạy đi chuẩn bị, trang hoàng cho nơi hắn sắp dùng để cầu hôn Tiêu Chiến. Chỉ đợi mọi sự kết thúc liền lập tức mang anh đi luôn. Mấy cái bánh ăn xong cơm trưa, đợi cả ngày trời vẫn không thấy cha đâu, ba thằng nhóc tự dưng thấy có gì không ổn.

- Ông ngoại, cha có thật là đang đi chuẩn bị đồ ăn ngon cho bọn con không?

Cha Tiêu có hơi chột dạ nhìn ba đứa cháu. Xưa nay ông vốn là người thẳng tính, không biết nói láo bao giờ, nếu nói dối nhất định sẽ ngập ngừng, không nói nổi thành lời. Hôm nay mấy cái bánh nhỏ còn dùng cặp mắt long lanh của chúng để nhìn ông, trong một phút không vững tinh thần, cha Tiêu buột miệng nói ra hết luôn.

- Tiểu Vương cùng Tán Tán đi ngắm cảnh rồi. Dăm ba bữa nữa mới về.

Nhóc con Bánh Ú vừa nghe xong đã chu cái miệng nhỏ khóc lên, thằng nhóc mấy ngày nay đều không được gặp cha những tưởng hôm nay sẽ được cha nấu cho một bữa ngon. Ai dè  ba ba xấu xa lại đem cha đi mất. Nhóc con Bánh Kem cũng tủi thân muốn chết, trong lòng còn nghĩ, hai người kia đúng là chỉ tương thân tương ái với nhau, còn chẳng để tâm tới bọn chúng gì cả. Đúng là ủy khuất muốn chết, thế là khóe miệng cũng không nhịn được, giật một cái khóc toáng lên. Chỉ còn đại ca Bánh Bao vẫn ngồi điềm tĩnh ăn uống, nhà có năm người, bốn người giống trẻ con, ông trời thật có mắt, tạo cho nó cả một cái vườn trẻ để trong nom.

Mẹ Tiêu ở bên cạnh bắt đầu quát mắng cha Tiêu không biết điều, sau đó, bà dùng kẹo dỗ dành bọn nhỏ. Bánh Ú được đà khóc càng to tiếng hơn. Vương Như Hân chứng kiến từ đầu đến cuối, cô gái  không nhịn được thở dài một cái. Tên nhóc Tiểu Vương thật sự vô cùng cơ hội, con cái đều vứt qua một bên, đưa mỹ nhân đi trốn. Hắn thì tốt rồi, nhưng cô thì chắc không đâu, đoán chắc sẽ mất ngủ tận mấy đêm là ít.

Bạn nhỏ Tiểu Vương còn đang ngồi trên máy bay liền hắt xì một cái, trong đầu cũng biết được ở nhà đang có ba người đang mắng chửi mình đây.

- Em không sao đấy chứ? Cảm lạnh rồi hả?

Tiêu Chiến ngồi bên cạnh, lo lắng sờ sờ trán hắn. Thấy địa phương này không nóng mới dám thở phào nhẹ nhõm.

- Tiểu Vương, em có chắc bọn nhóc sẽ ổn không?

Vương Nhất Bác cười ha ha lấy lệ. Trong đầu còn suy nghĩ, bọn nhóc thì ổn nhưng cha Tiêu với Vương Như Hân thì có lẽ đang than trời, oán đất, đem tên hắn ra chửi đây.

Switzerland.

Thụy Sĩ nhỏ bé nhưng bao hàm vô số cảnh đẹp, sông núi vườn tược, thôn làng cổ cũng có, thành phố hiện đại cũng hiện hữu. Vô cùng thơ mộng, hữu tình. 

- Tiêu Chiến, chúng ta đi đi chèo thuyền đi.

Tiểu Vương vừa nhìn thấy hồ nước trong veo không gợn sóng đã hăm hở chạy lại nhìn, đẹp như vậy phải chụp ảnh lại, sau này về nhà đem ra chọc tức mấy đứa nhóc con kia. Thằng nhóc Bánh Kem còn hay tự đắc là Tiêu Chiến yêu thương nó nhất, hôm nay chụp ảnh hai người họ tình cảm mặn nồng cho nhóc đó vỡ mộng đẹp luôn.

Bên hồ cũng sẵn tiện có một vài nhiếp ảnh đang đợi khách đến chụp, Vương Nhất Bác nắm tay dắt Tiêu Chiến lại gần. Sau đó hắn dùng tiếng Anh nói với họ vài câu. Tiêu Chiến còn đang choáng ngợp trước cảnh đẹp, chưa kịp nghĩ thêm gì đã bị hắn kéo sát vào lòng.

- Tán Tán, gọi lão công.

Tiêu Chiến đỏ mặt, giơ tay làm động tác chào, sau đó thuận theo hắn, môi nhỏ mấp máy gọi "lão công".

Năm tấm ảnh nhỏ rất nhanh đã được rửa, Tiểu Vương nhìn qua thầm đánh giá, cảnh thì đẹp thật nhưng người kế bên hắn thì đúng là mỹ mạo như tiên. Mấy tấm ảnh này, thôi thì để một mình hắn xem thôi. Bảo vật quý giá, không thể để nộ ra ngoài, cũng không thể để lọt vào tay người khác được.

Tiêu Chiến cũng lại gần bên hắn, chăm chú nhìn thật kỹ mấy bức ảnh. Anh giữ chúng cẩn thận trong lòng bàn tay, khóe miệng bất giác cong cong lên. Anh cũng chưa từng nghĩ, đến năm Bánh Bao đậu đại học, tấm ảnh này vẫn được giữ gì thật cẩn thận. Tiêu Chiến mở ra hộp tủ đầu giường, không ngờ đến mấy tấm ảnh họ chụp chung, tấm nào tấm ấy đều được lão Vương cất rất kỹ. Đã lâu như vậy mà không hề có tấm nào bị ố vàng. Lúc đó anh đã hiểu, thế nào là đúng người, đúng thời điểm. 

Tiểu Vương chèo thuyền đưa anh ra giữa hồ. Đằng xa xa còn trông thấy cả một thị trấn vô cùng cổ kính. Họ đi vào buổi chiều tà, Tiêu Chiến ngắm nhìn mặt hồ đã bị bao phủ bởi màu hoang hôn đỏ chói, lòng không hiểu sao lại trở lên vui vẻ lạ thường.

- Tiểu Vương, em không muốn đi đường đua dài nhất thế giới hay sao?

Vương Nhất Bác hôn lên trán anh một cái.

-Phải đi chứ, mỗi năm đều đi nghỉ tuần trăng mật một lần, mỗi năm đều cầu hôn anh một lần.

Tiêu Chiến cảm thấy khóe mắt mình cay cay, nóng rực, anh sẽ bị hắn làm cảm động đến nỗi khóc rưng rức mất.

- Tiểu Vương, em là của anh, sau này không được đi đâu nữa.

Nhất Bảo còn chưa kịp phản ứng, mèo nhỏ đã nhào vào lòng hắn rồi. Cái thuyền đang giữ thăng bằng trên sông, đột nhiên bị lực khác tác động, bắt đầu chòng chành, chòng chành. Vương Nhất Bác nhanh tay ôm lấy Tiểu Tán nhà hắn. Một bên giữ hai mạn thuyền, cân bằng lại, một bên bảo hộ người kia thật cẩn thận.

- Được, được. Anh xem em có đến tận bốn đứa nhỏ rồi, còn cô gái nào cần em chứ?

Bác đệ vừa nói xong câu này, ở quê nhà bỗng có một cô gái hắt xì hơi liên tục. Mẹ nó, ngoài chị gái ngươi sẽ không ai thèm điếm sỉ đến ngươi đâu. Vương Như Hân đã từng mắng chửi em trai nhỏ của mình như vậy, ai ngờ thằng nhóc này lớn lên cướp luôn cả crush đời đầu của cô. Đúng thật là họa vô đơn chí, thằng em trai duy nhất cuối cùng rước được luôn một mỹ nam tử, dung nhan so với mỹ nữ còn đẹp đẽ hơn. Không công bằng, đời đúng là bất công mà!

Buổi sáng sớm hôm sau, Tiêu Chiến được Vương Nhất Bác đứa đến một nhà hàng nhỏ. Ở đây không gian tuy có hơi chật chội nhưng món ăn lại vô cùng thơm ngon. Đã vậy còn có một loại bánh mỳ be bé mà anh rất thích. Tiểu Tán vui vẻ ôm lấy cánh tay hắn.

- Nhất Bác, hôm nay có thể ăn nhiều bánh mỳ nhỏ một chút không?

Vương Nhất Bác khẽ xoa đầu anh, đáp lại.

- Cái gì cũng theo ý anh hết.

Chiều tà, Tiểu Vương dẫn anh đến một cây cầu đá lớn ngắm hoàng hôn. Khung cảnh trên cao này rất đẹp, xung quanh còn có hoa lá cỏ cây. Tiêu Chiến đột nhiên có chút cảm hứng, sẵn tiện mang theo giấy bút, anh họa ra một bức tranh. Là thân ảnh cao gầy, là bờ vai vững trãi đang quay lại, gọi anh mau mau đến ngắm nhìn hồ nước đẹp, róc rách chảy phía dưới. Mây trời bị gió đùn đẩy bay thật xa, mặt trời sắp lặn, gió càng thêm lớn, cây lá xung quanh cũng bị thổi tung hết cả. Một cánh hoa lơ lửng trên không trung rồi rơi lên tóc Tiêu Chiến.

- Tán Tán, hoa này đẹp quá, em hái tặng cho anh.

Tiêu Chiến vui vẻ nhận lấy bông hoa màu tím biếc từ tay hắn, anh còn thuận miệng nói đùa một câu.

- Hái hoa ở đây, không phải phạm pháp chứ. Em xem chỗ kia còn ghi là danh lam thắng cảnh, cấm phá hoại.

Vương Nhất Bác khoanh tay tặc lưỡi, nói sẽ không sao đâu, Vương Nhất Bác ở đây là mọi sự đều sẽ ổn.

- Tán Tán, yêu thương anh nhiều quá!

Tiêu Chiến ngẩn ngơ ngắm hắn một lúc lâu. Thật kỳ lạ, tên anh đã được vô số người gọi qua nhưng nếu là đối phương gọi, anh sẽ cảm thấy an yên lạ thường.

Vì Tiêu Chiến biết, hắn sẽ mãi ở đây, bên cạnh anh không lìa xa, bọn họ mãi mãi không chia ly, phân tán.







Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia