ZingTruyen.Asia

Ky Ham Troi Quang May Tanh


Đinh Trình Hâm chìm vào câm lặng. Y đứng dậy rút bội kiếm treo trên tường, mũi kiếm sắc bén chĩa về hướng Mã Gia Kỳ

Hắn lập tức lùi về phía sau, hai tay chắp sau lưng, nhẹ nhàng tránh được mũi kiếm. Hắn không nhịn được bật cười:

"Chỉ là nói đùa thôi, sao ngươi nghiêm túc vậy?"

Đinh Trình Hâm mắng:

"Ngươi bớt ăn nói hàm hồ, có cút đi hay không?"

"Đừng giận."

Ngón tay Mã Gia Kỳ kẹp lấy mũi kiếm, nụ cười nhạt dần:

"Ta biết Thái úy gia không thích ta, nhưng ngươi lại cần có ta."

Đinh Trình Hâm giả vờ chưa hiểu:

"Ngươi nói thử xem"

"Hôm nay tới Bắc Doanh, ta thấy có 3 vấn đề chính, ta dễ dàng nhận ra như vậy, chắc hẳn Thái Úy cũng đã nhìn ra từ lâu. Mấy tên lão tướng ở đây vốn dĩ cũng chẳng ủng hộ ngươi, chẳng qua vì ơn nghĩa Đinh lão gia nên mới phò tá"

Đinh Trình Hâm thấp giọng:

"Cứ coi là vậy."

Mã Gia Kỳ phản bác:

"Thực tế là vậy, có mặt bọn họ, ngươi muốn làm việc gì cũng khó."

Mã Gia Kỳ nhìn sắc mặt Đinh Trình Hâm, thấy y không có vẻ gì ngạc nhiên, xem ra là đã nắm rõ tình hình từ lâu. Người thông minh nói chuyện với người thông minh, dĩ nhiên là dễ dàng lưu loát.

Mã Gia Kỳ nghịch tấm ngọc bội kỳ lân trên eo, đong đưa qua lại, tư thế vô cùng nhàn nhã.

Đinh Trình Hâm ngồi bên thư án, lại nghiêm chỉnh đoan trang.

Từ hướng Mã Gia Kỳ nhìn qua, tiểu Thái Úy vẫn tuấn tú nho nhã như ngày thường, chẳng biết có phải là vì ánh nến trong gió chợt sáng chợt tối, sườn mặt y lại thêm mấy phần sắc bén lạnh lẽo. Loại sắc bén mà phải là người từng trải mới có được.

Đinh Trình Hâm nhẹ giọng: 

"Mã Gia Kỳ, ngươi quá thông minh."

Mã Gia Kỳ mỉm cười:

"vẫn nằm trong sự tính toán của Thái Úy gia, ta chỉ nói muốn tới Bắc Doanh rèn luyện, ngươi liền đẩy ta lên vị trí Đô Thống, chẳng là Thái Úy muốn biến ta thành thanh đao, mượn tay ta xử trí đám người đó không phải sao"

Đinh Trình Hâm nghiêng mắt nhìn hắn:

"Là ngươi tự muốn tới Bắc doanh, không liên quan tới ta."

"Ngươi nói cứ như ta đây tự làm tự chịu?"

Mã Gia Kỳ đột ngột đứng dậy, thừa cơ Đinh Trình Hâm không chú ý đè y xuống sập. Tay Mã Gia Kỳ đỡ sau đầu y, cũng không bị đau, chỉ là đột ngột bị ập lên người, không tránh khỏi giật mình.

"Ngươi..."

Mã Gia Kỳ nói:

"Thái Úy gia muốn ta làm đao của ngươi, nhưng ngươi không sợ, nhất thời bất cẩn làm mình bị thương sao?"

Hắn mở miệng, không khách khí cắn lên xương quai xanh Y, khoang miệng phút chốc toàn mùi tanh ngọt.

Mã Gia Kỳ hôn lên môi y, trong lòng hỉ nộ lẫn lộn. Phẫn nộ vì Đinh Trình Hâm tâm cơ sâu thẳm, dám tính kế hắn. Vui mừng vì Đinh Trình Hâm tính kế hắn, không phải kẻ khác.

Mã Gia Kỳ nhìn thẳng vào mắt y, nghiêm túc nói:

"Lần đầu gặp gỡ, ta nói mắt ngươi là mắt hồ ly, quả nhiên không sai chút nào."

Cả hai người gần như dán sát vào nhau, hơi thở mang hương rượu của hắn xao động bên tai Đinh Trình Hâm

Mã Gia Kỳ đưa tay nâng cằm bắt y ngẩng đầu, bản thân lại men theo hõm cổ không ngừng hôn. Đinh Trình Hâm lại thấy hắn sắp giở trò, càng thêm phẫn nộ. Mấy năm nay gánh vác Đinh gia, trách nhiệm nặng nề, Y không dám buông lỏng ngày nào, luôn giữ 1 thân trong sạch, chưa làm ra bất cứ chuyện hoang đường nào, ai ngờ trong phút bất cẩn hôm ấy, lại chọc phải tên Mã Gia Kỳ bám riết không buông này khiến sự tình cứ thể mà chệch khỏi quỹ đạo.

"Nhìn ngươi xem, cứ như sắp lăng trì ta đến nơi ấy"

Mã Gia Kỳ đỡ lấy dưới cổ Đinh Trình Hâm, hôn lên khóe môi Y

"A Trình"

Đinh Trình Hâm như ngừng thở, chẳng kịp phản ứng, Mã Gia Kỳ thấy vậy, tiếp tục hôn, lần này là một nụ hôn mạnh bạo. Đinh Trình Hâm không kịp hít thở, đưa tay đẩy mạnh Mã Gia Kỳ ra

"Mã Gia Kỳ, ngươi đến đòi phần thưởng, ta đã đưa rồi, đừng có được đằng chân lân đằng đầu"

"ta đến đòi phần thưởng thì đến lúc nào chả được, ta đến giờ này là để hẹn riêng với Thái úy gia"

Đinh Trình Hâm tức giận, mắng hắn

"tên vô lại, ai hẹn riêng với ngươi"

Mã Gia Kỳ nghe vậy cười cười:

"ồ, hóa ra Thái Uy gia cao cao tại thượng cũng biết mắng người"

"mau cút đi"

Mã Gia Kỳ tiến lại gần, nói

"Thái Úy gia nếu thật sự hận ta mạo phạm thì có thể giết ta, kiếm ngươi ở đây"

nói xong, hắn dúi thanh kiếm vào tay Đinh Trình Hâm, Đinh Trình Hâm nhận lấy, chĩa thẳng vào mặt hắn, sau đó nghĩ ngợi rồi bỏ xuống

"giết người chỉ làm bẩn tay ta"

Mã Gia Kỳ nhìn hành động này, hắn cười:

"Thái úy gia nếu không nỡ thì cứ nói, rồi cũng sẽ có ngày Thái Úy gia ngoan ngoãn nghe lời ta thôi"

Đinh Trình Hâm nổi giận đùng đùng

"Ai ngoan ngoãn nghe lời người"

"sớm thôi, A Trình ~"

Mã Gia Kỳ tiến lại gần, hôn y, tay tháo đai buộc trên eo, tiếng chuông ngọc theo gió đung đưa, phát ra âm thanh rất vui tai. trong phút hốc, Đinh Trình Hâm thiết nghĩ đây là một chuyện rất hoang đường, nhưng Sở Tiêu không còn nữa, tìm một người giống vậy ở cùng mình cũng tốt.

Ý nghĩ ấy cứ quanh quẩn trong đầu, Đinh Trình Hâm vì thế mà cũng không khống chế được cảm xúc của mình, phút chốc đã nằm dưới thân Mã Gia Kỳ, chuông ngọc trên người Đinh Trình Hâm bị Mã Gia Kỳ vứt sang 1 bên, hắn ghé sát tai Y, hỏi:

"cái này ở đâu ra đây, mang theo bên mình không được may mắn, ngươi không biết sao"

Đinh Trình Hâm cũng chẳng buồn trả lời hắn, Mã Gia Kỳ thấy vậy, lại nói tiếp:

"đang hỏi ngươi đó"

Đinh Trình Hâm trả lời lấy lệ:

"người khác tặng"

Mã Gia Kỳ nhướng mày

"ai tặng, lại là vị ca ca, đệ đệ nào của ngươi"

Đinh Trình Hâm trừng hắn

"Nói bậy gì thế"

"Thế là ai"

Đinh Trình Hâm nằm trên sạp, giữa lúc ý loạn tình mê tiếng chuông lại càng rõ nét hơn

"Ta hỏi ngươi đấy, sao không đáp lời"

Đinh Trình Hâm vẫn không trả lời, 2 người dây dưa mất một buổi, cả 2 đều trầm mặc, chỉ nghe được tiếng củi cháy lách cách trong lò

Mã Gia Kỳ nằm đối diện lưng Đinh Trình Hâm, ôm lấy Y. Đinh Trình Hâm có thể nghe được tiếng hô hấp nhẹ nhàng của hắn, chẳng bao lâu Mã Gia Kỳ lại không chịu yên phận, đưa tay sờ mó eo Y

"Ngươi lại muốn làm gì nữa"

Mã Gia Kỳ giọng khàn khàn

"rốt cuộc là ai tặng"

Đinh Trình Hâm không ngờ Mã Gia Kỳ lại cứ cố chấp hỏi chuyện này, Y xịch ra xa hắn, nhắm mắt lại cố tình không để ý đến hắn nữa, Mã Gia Kỳ lại nhích đến gần, chọc vào huyết cười trên eo Y

"Là kẻ nào"

Đinh Trình Hâm bực mình, ngồi thẳng dậy chuẩn bị đá hắn xuống giường, Mã Gia Kỳ thấy áo trên vai Y trượt xuống, sợ Y lạnh liền đưa tay chỉnh lại.

Đinh Trình Hâm thấy vậy, cũng không biết làm sao nữa, Y trùm kín chăn, chẳng đợi Mã Gia Kỳ nhích lại gần, không kiên nhẫn mà đáp

"Là tiểu Bánh bao tặng"

Mã Gia Kỳ cầm chiếc chuông nhỏ rung rung giữa không trung

"gọi cũng thân thiết quá nhỉ, lại là vị đệ đệ nào"

"Cháu trai ta"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia