ZingTruyen.Asia

kooktae 'evil maknae'

22

hongpookie


👉 Nghe nhạc khi đọc!

-Em xin lỗi.... nhưng em đã yêu JungKook mất rồi...

TaeHyung nói ra nhưng trong lòng cảm thấy vô cùng nặng nề...

Cậu cảm thấy có lỗi vì có thể dễ dàng từ bỏ tình yêu của hai người như vậy. Chỉ vì một chút hiểu làm mà cậu đã thất thoát tình cảm với anh nhanh như vậy. Cậu cảm thấy mình vô cùng tồi tệ...

Cho dù vậy, cậu vẫn muốn đối mặt với tình cảm của mình.

HoSeok nhất thời đơ ra một lúc lâu. Anh chỉ nhìn sâu vào mắt cậu, cậu cũng không tránh né. Cậu biết, ánh mắt này là ánh mắt lúc cậu nói chia tay anh, là ánh mắt tìm kiếm chút hy vọng còn sót lại. Nhưng cậu đã khiến anh thất vọng một lần nữa.

Một lát sau anh dời tầm mắt sang nơi khác, cố gắng nở một nụ cười gượng gạo.

-Anh hiểu...

Sau đó anh lại quay sang nhìn cậu.

-Này nhóc... anh biết em đang nghĩ gì... không cần phải lo cho anh, cũng không cần cảm thấy áy náy... có thể anh sẽ không ổn định một thời gian... nhưng rồi sẽ qua thôi...

-HoSeok...

-Thời gian qua anh đã không ở bên cạnh em... để cho em phải buồn, phải khóc... anh có tư cách gì để trách em cả...

-Em...

-Ngày mai JungKook sẽ trở về... đến lúc đó em hãy nói thật cho cậu ấy biết những gì em đang nghĩ...

TaeHyung không biết phải nói gì hơn nữa... bởi vì cậu đã nhận được quá nhiều...

-Cảm ơn anh...

-Cảm ơn gì chứ...?-Anh khẽ cười.

-Dù sao đi nữa... em hy vọng anh sẽ không ghét JiMin... hãy tha thứ cho cậu ấy... JiMin không xấu xa như anh nghĩ đâu...

-Uhm... anh biết rồi... em vào nhà trước đi... anh muốn đi dạo vài vòng...- HoSeok vẫy tay.

-Vậy... em vào... anh nhớ về sớm...- TaeHyung cắn môi.

Sau đó cậu quay lưng lại rồi bước vào nhà. HoSeok đứng nhìn theo một lúc lâu... một giọt nước mắt rơi trên má anh.

" Kim TaeHyung... cảm ơn vì đã bảo vệ anh... cảm ơn vì đã không màng đến tình cảm của mình mà lo lắng cho anh... em vì anh mà không biết nghĩ đến bản thân... thì sao anh có thể... ích kỉ giữ em lại chứ? Anh sẽ xem như đây là kỉ niệm đẹp nhất giữa chúng ta... ít ra anh cũng thật hạnh phúc vì được biết đến em, được bên cạnh em..."

Anh gạt đi giọt nước mắt trên má rồi ngước lên nhìn bầu trời đêm.

-----------------

-Sao vậy? Ở BuSan bão lớn lắm sao?- Giọng Jin lo lắng.

Ngay lúc đó TaeHyung vào bước vào nhà và nghe thấy.

-Uhm, hyung biết rồi, em đợi hết bão rồi hãy về, như vậy sẽ an toàn hơn!- Jin thở dài nói vào điện thoại- Ừ... mọi việc ổn cả, em không cần phải lo... cứ nghỉ ngơi ở đó đi! Uhm... hyung tắt máy đây!

-Khoan đã Jin hyung!!- TaeHyung vội vã chạy vào nhưng không kịp vì Jin đã cúp máy.

-Sao?- Jin ngạc nhiên quay qua.

-Là JungKook đúng không hyung?

-Uhm! Nó gọi bảo là ngày mốt nó mới về được vì ở BuSan bão to quá!- Jin chắc lưỡi.

-Sao em không gọi cho nó được?- TaeHyung nhíu mày.

-Vì bão lớn nên JungKook không bắt được sống trong điện thoại nên phải đội mưa chạy ra bưu điện để gọi về báo cho chúng ta!

-Vậy sao?- TaeHyung thất thần.

-Bộ có chuyện gì sao?- Jin tò mò nhìn cậu.

-Không... không có gì hyung!- cậu đáp rồi đi vào phòng.

TaeHyung ngồi phịch xuống giường. Tình huống trớ trêu gì đây. Ngay lúc cậu muốn gặp JungKook nhất nhưng lại không thể. Chỉ mới có mấy ngày không nhìn thấy nó, cậu cảm giác như đã trải qua cả tỉ năm vậy.

JiMin ở ngoài đi vào nhìn TaeHyung thẩn thờ ngồi trên giường.

-Mày sao vậy? Đi chơi không vui sao?- JiMin đi đến.

Nghe giọng của JiMin cậu liền quay qua .

-Sao?

-Tao hỏi mày đi chơi không vui hả?

-Không... rất vui...

-Vui mà sao mặt mày bí xị thế?- JiMin ngồi xuống cạnh cậu.

-Tao không biết nữa JiMin à... tao cảm thấy lòng nặng nề lắm...

JiMin im lặng nhìn TaeHyung, có vẻ như cậu đang có tâm sự gì đó.

-Tao cứ tự nhủ trong lòng là không phải như vậy nhưng câu trả lời vẫn là có...

-Vậy thì mày cứ làm theo những gì mà mày cảm thấy đi, lừa dối bản thân để làm gì chứ?

-Lúc đầu thì tao không nỡ nhưng còn bây giờ thì khác...- TaeHyung quay qua nhìn nó- Tao không thể chăm sóc cho anh ấy và tao biết chỉ có mày mới có thể làm điều đó giúp tao!

Nó nhìn vào mắt cậu.

-Tao đã nói với HoSeok là tao yêu JungKook và đó là sự thật không thể phủ nhận... thời gian qua tao cũng thấy anh ấy ở bên cạnh mày rất tốt! Chỉ cần thời gian nữa... tao nghĩ sẽ ổn thôi!

TaeHyung chân thành nói ra. JiMin chỉ biết nhìn cậu.... nhưng sau đó nó lại cười nhạt.

-Tao sao? Tao làm gì còn tư cách đó chứ? Tao khiến cho anh ấy đau khổ như vậy... cho dù anh ấy có tha thứ cho tao đi nữa tao cũng nghĩ bản thân mình không xứng đáng nữa...

-JiMin ah...

-Tao biết... làm mọi chuyện đi sai quỹ đạo như vậy là lỗi của tao! Hơn nữa anh ấy yêu mày như vậy, giờ mày bảo tao ở bên cạnh anh ấy, làm sao tao có thể?

TaeHyung vỗ vai cậu.

-Nếu mày đã thấy có lỗi như vậy! Thì hãy bù đắp cho anh ấy đi!

JiMin ngạc nhiên nhìn cậu.

-Đó là cách duy nhất và cũng là tốt nhất! Tao cũng muốn thấy cả mày và anh ấy hạnh phúc!

- Được... nếu có thể...!- JiMin cười.

-Uhm...

Tối đó nằm trên giường... TaeHyung nhìn qua chiếc giường trống...

Đêm này giống như là cái đêm mà anh và cậu chia tay. Cậu cũng lẳng lặng nhìn chiếc giường trống này... chỉ có điều con tim đã thay đổi rồi...

Đau lòng... mệt mỏi... cậu biết chứ... nhưng rồi sẽ ổn thôi...

HoSeok đứng bên ngoài nhìn cậu. Trong lòng cảm thấy âm ỉ. Anh thở dài rồi đi đến vào phòng làm việc.

Ngồi phịch xuống cái ghế cạnh bàn. Ngã đầu ra và nắm chặt mắt lại.

Còn JungKook, nó cầm chiếc điện thoại và ngồi ở trước cửa nhà.

Đêm nay, sao sáng thế này... hiếm lắm mới có cơ hội ngồi đây ngắm sao.

JungKook bật lên những tấm hình mà nó đã chụp TaeHyung. Nó vẫn luôn dõi theo cậu, từng khoảng khắc...

Nó vuốt lên màn hình. Giờ này chắc cậu và HoSeok đang vui vẻ ở cạnh nhau.

Biết sao được... nó là người thừa rồi... ít ra cũng đã từng được ở cạnh người mình yêu...

JungKook nhìn ra trời đêm. Nó đưa tay ra...

Trời mát mẻ thế này rồi sao?

Trong một đêm... có 4 trái tim cứ thổn thức không yên. Đến bao giờ thì chúng mới tìm thấy nhau.

-------------------

Sáng ấy. TaeHyung vươn vai và ra khỏi phòng. Cậu thấy HoSeok đang uống nước ở gần bàn ăn.

Cậu muốn hỏi gì đó nhưng lại không thể. Vì cậu vẫn sợ...

Sợ cái lạnh lùng đó sẽ đến một lần nữa...

Có thể lúc trước là cậu không sai nhưng bây giờ cậu nghĩ là mình còn không đáng để nhìn tới.

Nhưng trái lại với suy nghĩ của cậu. Anh mỉm cười khi nhìn thấy cậu.

-Tối qua em ngủ ngon không?- giọng anh nhẹ nhàng.

-Sao?... à... em ngủ rất ngon! Anh cũng vậy chứ?-TaeHyung hơi ngạc nhiên nhưng rồi cũng cười.

- Có hơi căng thẳng một chút!

Nghe thế mắt cậu cụp xuống

-Không phải em đâu đồ ngốc! Sắp quảng bá nên anh căng thẳng thôi!

TaeHyung chỉ nhìn anh cười. Hy vọng là anh thật sự ổn. Có như vậy thì cậu mới yên tâm. Chẳng phải anh giỏi việc che dấu nỗi đau của mình sau nụ cười đó lắm sao? Sao cậu lại không biết chứ...

-HoSeok ah... em vẫn ở đây... em vẫn ở bên cạnh anh... chúng ta vẫn ở chung một mái nhà! Bất cứ khi nào anh thấy mệt mỏi cứ tìm em...

- Uhm anh biết rồi!- HoSeok cầm li nước đi đến xoa đầu cậu rồi rời đi.

Bỗng nhiên anh dừng lại một chút rồi quay sang nhìn cậu.

-Cảm ơn em!

TaeHyung khẽ gật đầu.

Sau khi uống hết li sữa tươi chobuổi sáng. TaeHyung đi ra sofa ngồi xuống và cầm lấy điều khiển TV bật lên. Bấm sơ qua thì không có gì để xem cả nhưng anh dừng lại khi thấy Weekly Idol đang chiếu hình của JungKook.

Họ đang bàn về em út hoàn hảo của các nhóm nhạc. TaeHyung chỉ mỉm cười, phải rồi... JungKook rất hoàn hảo mà... thằng ôn con đó còn khiến cho trái tim cậu thay đổi còn gì...

Nhìn nụ cười của nó trên TV, cậu chỉ thấy càng thêm nhớ. Lúc nào nó cũng nhìn cậu với vẻ mặt tươi tắn.

Cậu nhớ đến những lúc nó dán keo giảm đau nhứt cho mình, lo lắng cho mình...

"Anh đau lòng và tức giận vì bị HoSeok hyung ghét bỏ... vậy còn em thì sao... LÚC ANH CHỬI MẮNG GHÉT BỎ EM THÌ ANH NGHĨ EM THẾ NÀO????

Đừng tưởng chỉ có một mình anh biết đau... em đã sớm làm quen với cảm giác này lâu lắm rồi..."

Phải rồi... giờ thì cậu rốt cuộc cũng đã hiểu điều mà nó muốn nói.

TaeHyung nhìn vào nụ cười sáng lạng của nó trên TV.

Bỗng nhiên lúc đó có tiếng mở cửa. TaeHyung còn nghĩ chắc là anh SeJin đến nên không quay lại.

Lúc đó Jin vừa ra khỏi phòng và kêu lên khi nhìn ra cửa.

-JungKook?

Nghe thấy cái tên đó, cậu lập tức quay lại và nhìn thấy JungKook thật sự đang đứng ngoài cửa.

-Sao? Nhớ em đến vậy à?- Nó tươi cười nhìn Jin rồi quay sang khuôn mặt đơ ra trên ghế của cậu khẽ gật đầu như chào.

-Ya Jeon JungKook em bảo mốt mới về mà? Dám lừa bọn này hả?- YoonGi nghiến răng đi ra từ trong phòng.

-À... em không có lừa mấy hyung, vì cơn bão kết thúc nhanh hơn em nghĩ nên em thu xếp về từ khuya hôm qua rồi!

JungKook cười.

-Aigoo, đi cả đêm vậy chắc chưa ăn gì đâu để hyung đi làm đồ ăn sáng!- Jin vỗ vào mông nó rồi đi vào bếp. JiMin dựa người vào cửa phòng nhìn JungKook.

-Đồ lùn! Khỏe rồi chứ?

-Ya! Mày muốn chết hả thằng ranh con?- JiMin nghiến răng đánh vào cái tay đang xoa xoa trên đầu mình.

Nó cười.

-Hyung!!! Bạn cùng phòng của hyung về rồi đây!

-Nè! Anh chưa thấy mặt mũi mày mà đã nghe thấy tiếng mày trước rồi đó oắt con!- NamJoon cười để lộ lúm tiền.

-Sao mọi người cứ mắng em hết ranh con lại còn oắc con vậy? Bộ không muốn em về sao?- Nó chề môi.

Còn có cả " ôn con" nữa đó JungKook ạ

TaeHyung nuốt nước miếng.

Sau khi mọi người đi làm việc riêng TaeHyung mới bước vào phòng khi JungKook đang cất đồ.

-Sao? Em đã trả rồi! Anh còn gì muốn lấy nữa?- JungKook nói khi đang xếp mấy cái áo thun trơn.

-Phải! Anh còn nhiều thứ muốn lấy lắm!- TaeHyung trêu nó.

-Vậy sao? Em không nhớ là đã lấy thứ gì từ anh ngoài cái đó!- JungKook hơi dừng tay nhưng rồi lại tiếp tục.

-Hơishhh có kể cả ngày cũng không hết những thứ anh muốn lấy!- TaeHyung khoanh tay dựa vào thành giường.

-Cụ thể là thứ gì?

- Quần nè, áo nè, trang sức nè, giày dép, phụ kiện những thứ chúng ta đã chia sẻ với nhau lúc trước!

JungKook ngước lên. Nó nhìn cậu cười nhạt.

-Đó thật sự là mấy lời anh muốn nói? HoSeok hyung cũng rảnh rỗi quá để con mèo nhỏ như anh chạy đi trêu người à?

-Sao? Đồ của anh! Anh có quyền lấy!

"Và có cả trái tim của em nữa JungKookie..."

-Thôi được! Tối nay em sẽ sắp xếp rồi mang qua phòng trả anh!

-Không được! Tối nay anh đi ra ngoài rồi! Em phải mang đến chỗ đó cho anh để anh thanh lí!- TaeHyung hiển nhiên nói.

-Anh muốn cắt đứt với em đến như thế? Không một chút dính líu sao?- JungKook đứng dậy đặt tay lên ép sát TaeHyung vào tường-Anh có cần ác độc thế không?

Cậu hơi giật mình khi thấy JungKook như thế, nhưng để trừng trị cái tội khiến cậu đợi,cậu quyết định tiếp tục nhây.

TaeHyung nhếch môi.

-Phải đó! Nên... tốt nhất em hãy trả đúng trả đủ và đem đến đúng lúc đi!- TaeHyung nhấn vào vai nó rồi đi ra khỏi phòng.

JungKook lùi mấy bước rồi ngồi phịch xuống giường.

----------------

Tối đó JungKook sách hai bịch đồ bước ra đường gọi taxi vì bây giờ đi xe công ti không tiện lắm.

Ngồi trên xe nhìn hai bịch đồ nó chỉ biết cười nhạo bản thân mình.

"Anh ta thậm chí còn không muốn dính liếu tới mày, mày hy vọng cái gì?"

Nó không biết bản thân sắp tới phải sống thế nào? Làm gì? Nó còn không biết phải làm sao mới có thể ngừng yêu TaeHyung. Nghĩ đến cảnh mỗi ngày đều thấy HoSeok và cậu tươi cười hạnh phúc bên nhau nó lại cảm thấy tim đau nhói. Nó cũng không biết bản thân nó vì sao lại phải như vầy...

Yêu một người là sai sao?

JungKook cúi đầu. Vốn dĩ ngay từ đầu TaeHyung cũng không thuộc về nó, là do nó ngu muội dành lấy, nên nó phải chịu hậu quả? Nó nói cậu ác độc, nhưng người ác độc mới là nó không phải sao?

Đúng vậy... chính là nó... chính là Jeon JungKook...

Một lát sau xe cũng đến điểm hẹn mà TaeHyung đã hẹn nó. Chỗ này là công viên vắng gần tháp Namsan. Nó cũng không hiểu vì sao mà cậu hẹn nó ra đây nhưng...

JungKook cầm hai bịch đồ bước đi nhẹ vào còn đường vắng của công viên. Lá trên cành khẽ rơi xuống con đường, phong cảnh tỉnh lặng càng thêm khiến cho bóng lưng của JungKook thêm cô đơn. TaeHyung đứng từ đằng xa nhìn JungKook, chỉ nhẹ mỉm cười.

-Cái tội cậu làm cho tôi đợi, tội cậu làm cho tôi phải khóc!

Sau đó TaeHyung cứ vậy đi theo sau lưng JungKook mà nó không hay biết. Đến khi đi đến một cái ghế JungKook mới để hai bịch đồ lên đó rồi quay lại thì nhìn thấy TaeHyung đứng sau mình.

-Cũng đúng giờ đó chứ? Có đúng là em đã đem đủ đồ không?- TaeHyung khoanh tay.

-Nếu anh không tin thì cứ kiểm tra! Chúng ta vẫn còn phải nhìn thấy nhau dài dài anh sợ cái gì chứ?- JungKook cười nhạt- Em về trước!

Nói rồi nó bước qua TaeHyung.

-Khoan đã! Anh chưa nói hết!

JungKook quay lại.

-Anh còn muốn gì nữa?- nó thê lương nhìn cậu.

-Anh còn rất nhiều rất nhiều điều muốn nói với em!- TaeHyung bước lại gần nó.

-Em biết! Em biết anh muốn nói gì...- JungKook hít sâu-Em biết là em đã quá tàn nhẫn với anh, em đã làm anh đau khổ và không đáng được tha thứ... nhưng tình cảm mà em dành cho anh, không phải là thứ mong manh như anh nghĩ! Em biết anh quay về bên HoSeok hyung sẽ không cần đến em nữa! Nhưng em không biết làm cách nào mới có thể ngừng yêu anh! Vì vậy em sẽ vẫn dõi theo anh! Dù anh có khó chịu thế nào... em chỉ xin anh... cho em ích kỉ lần này thôi!

TaeHyung lắng nghe từng lời JungKook vừa cảm thấy vui vừa cảm thấy đau lòng. Chính bản thân cậu cũng đang ích kỉ không phải sao?

-Em đã uy hiếp anh, thậm chí là... làm chuyện đồi bại với anh, cố tình làm ngơ trước đau khổ của anh chỉ vì em muốn anh thuộc về em! Vì vậy người xấu xa độc ác là em, đúng không?- JungKook nói khi mắt nó đã bóng lên vì nước mắt.

TaeHyung chỉ cười nhẹ.

-Em nói đúng đó! Việc em làm với anh là không thể tha thứ! Và anh đã vô cùng căm ghét em! Nhưng cho đến bây giờ... thứ anh muốn lấy lại từ em không chỉ là những thứ đó nữa... mà là trái tim của em đó JungKook...

Nó sững sờ nhìn cậu.

-Từ khi em bỏ đi Busan anh mới cảm nhận ra... em đã trở thành một phần quan trọng không thể thiếu đối với anh... và anh muốn giải thích với em rất nhiều chuyện...- TaeHyung hơi cắn môi- Đêm đó... anh qua phòng em không phải vì để tìm USB mà là anh muốn nhìn thấy em... và có cả lần em hỏi anh... anh không trả lời là vì anh vốn dĩ không biết nên chọn thế nào cho đúng vì lúc đó tình cảm mà anh dành cho em khiến anh không còn đủ dũng khí để lựa chọn nữa... dù em đã khiến anh đau khổ nhưng em cũng đã xoa dịu anh rất nhiều! Sự quan tâm của em làm cho anh thấy mình thật hạnh phúc! JungKook! Anh gọi em ra đây là chỉ muốn nói....

Chưa nói hết câu JungKook đã đi đến ghì chặt TaeHyung vào lòng.

TaeHyung ôm lấy lưng nó.

-Anh yêu em!

JungKook ôm siết cậu, mặt nó dấu vào cổ áo cậu để giấu đi sự vui mừng cùng những giọt nước mắt.

Công viên vắng vẻ, không gian cũng im ắng rất nhiều. Có hai thân ảnh đứng ôm nhau trong sự vỡ òa...

Một lúc lâu JungKook mới buông TaeHyung ra. Cậu bật cười nhìn khuôn mặt lắm lem của JungKook.

-Em mít ướt như thế từ khi nào?- Cậu xoa đầu nó dù nó cao hơn cậu.

-Là tại anh chọc em! Anh thật là...!- Nó dụi mắt nhìn cậu.

TaeHyung nhìn nó rồi lấy trong túi áo khoác ra một cái hộp. Khi nhìn thấy cái hộp đó đã khiến JungKook ngạc nhiên hơn nữa.

TaeHyung lẳng lặng mở ra, lấy cặp nhẫn trong đó, một cái đeo vào tay cậu, một cái đeo vào tay nó.

JungKook ngờ ra khi nãy nó đã tìm hộp quà trong phòng nhưng không thấy.

-Món quà đó là dành cho anh đúng chứ? Anh đã nhận được rồi, dù anh không tới nơi đó được!

-TaeHyung...

-Anh đã đặt thêm một chiếc! Chúng ta đã huề rồi nhé!- TaeHyung giơ bàn tay lên cười.

JungKook chỉ biết nhìn nụ cười hình chữ nhật của cậu. Không còn biết nói gì hơn nữa.

-A!! Chúng ta lên tháp Namsan mau!- TaeHyung kéo tay nó.

-Lên đó sao? Không sợ bị phát hiện à?- JungKook ngạc nhiên.

-Chúng ta là thành viên cùng nhóm đi chơi chung thì có sao? Chẳng có ai nghi ngờ đâu!- TaeHyung vẫn kéo tay nó lôi đi.

JungKook chỉ biết lắc đầu.

Lên đến nơi mà mọi người vẫn móc ổ khóa. Cảnh trời đêm của Seoul đều thu vào tầm mắt hai người. Giờ này cũng không còn sớm lắm nên cũng ít người ở chổ này.

TaeHyung đi đến ban công.

-Thoải mái quá!- cậu quay sang nó- Lúc còn ở Daegu anh rất thích đến chỗ này đó!- Ánh mắt cậu vô cùng hồ hởi-Kookie... chúng ta có nên làm một cái ổ khóa không?

-Nếu anh muốn! Nhưng lỡ ai đó thấy được thì sao?

- Này Jeon JungKook, sao em cứ lo mấy chuyện đó vậy? Bộ em không thích à?- TaeHyung ụ mặt.

-Không phải, là em sợ liên lụy đến anh!

-Bây giờ chúng ta đều như nhau thôi! Em không cần phải lo nữa!

Lát sau, sau khi đã ghi tên và khóa ổ khóa vào một chỗ trên đó. TaeHyung mới mãn nguyện nói.

-Nếu có ai đó thấy thì sẽ nghĩ là do fan làm thôi! Em đừng to tát làm gì!

-Uhm!- JungKook nhìn anh cười rồi nắm lấy tay anh- Nè anh đã gài mà sau này dám gỡ ra là chết đấy nhé!

-Aigoo... cậu dám đe dọa tôi à? Có tin là tôi tháo ra ngay bây giờ không?- TaeHyung giơ chìa khóa lên. JungKook nhanh chóng nắm lấy nó rồi ném đi thật xa xuống từ ban công.

-Ya!!

- Giờ thì anh mở ra thử xem!

-Aish.... thằng ôn con!

-Mwo? Anh mới gọi em là gì cơ?

-Thằng ranh con, oắt con, ôn con!!!!!

TaeHyung nghiến răng nói rồi le lưỡi trêu nó sau đó chạy đi xuống dưới.

-Ya!! Anh chết chắc rồi!!!- JungKook cười rồi chạy theo.

-Hahaa... thôi chúng ta đi ăn mì gói và bánh gạo cay đi!

Tiếng nói chuyện dần dần ra xa khỏi đó. Thành phố Seoul vẫn tấp nập và rạng rỡ như vẻ vốn có của nó.

Trong khi đó ở nhà. HoSeok ngồi ngoài ban công hóng mát. Anh đeo headphone vào rồi nhắm mắt lại.

JiMin đứng bên trong nhìn ra dáng vẻ cô đơn của anh... tim đau âm ỉ nhưng còn biết làm gì hơn nữa đây.....

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia