ZingTruyen.Asia

KOOKMIN - IT'S DEFINITELY YOU

23.

strawberry_km

Jungkook ném điện thoại vào tường, ánh mắt hằn lên những tia túng quẫn cùng tức giận. Cậu còn chưa kịp nói gì thì Jimin đã cúp máy, mặc định rằng mối quan hệ giữa hai người họ đến đó là bước đường cùng. Và cho dù cậu có nhắn tin hay gọi điện, một ngày ngốn đến bốn lần mạng 5G thì Jimin cũng chẳng mảy may thương tình ném cho cậu một lần hồi đáp.

"Nghe máy đi mà, làm ơn đấy Jiminie!" Chàng trai trẻ đi đi lại lại trong căn phòng kí túc xá không mấy rộng rãi, đôi tay cứ phút chốc lại đưa lên vò rối mái tóc mình. Quầng mắt cậu thâm đen vì thiếu ngủ, chiếc cằm láng mịn nay đã mọc lún phún râu mà chẳng buồn cạo đi.

Taehyung và Seokjin, dĩ nhiên vô cùng lo lắng cho Jungkook.

Và càng lo lắng cho Jimin nhiều hơn, khi ngay cả Taehyung - bạn thân của nó, nhắn tin nhưng nó vẫn không trả lời.

Ngày đầu tiên sau chia tay của Jungkook diễn ra với tẩt thảy sự hoang mang và phẫn nộ, thậm chí là đau lòng muốn chết. Cậu không thể hiểu được rốt cuộc Jimin đang nghĩ gì, không biết được mình đã làm sai ở đâu, khi yêu thương, chiều chuộng, quan tâm và chung thuỷ dường như là không đủ với người yêu nhỏ bé. Hơn tất cả, cậu lo lắng cho sức khoẻ cũng như tinh thần của Jimin, cậu đã ở bên nó quá lâu để có thể nhận ra giọng nói nó thật yếu ớt, những cơn ho khan qua điện thoại và đôi mắt lờ đờ thâm quầng vì mất ngủ. Điều đó càng rõ rệt hơn khi Jimin thường xuyên đi đâu đó đến tận đêm khuya, để màn đêm nuốt chửng lấy mọi sự tích cực và nhả ra một nỗi buồn không tên cứ bám riết lấy thân hình mỏng manh như tờ giấy ấy.

Ngày thứ hai sau chia tay, Jungkook cắn răng buông xuống chiếc điện thoại đã vỡ một nửa màn hình. Cậu cần phải tập trung vào việc thu âm và tập luyện vũ đạo, nếu không muốn trắng tay trở về Busan với ánh mắt tràn đầy thất vọng của Jimin. Những lời khen cứ thưa thớt dần đi vì cậu ngày một cứng nhắc như thể cái máy đã được lập trình sẵn. Từ giọng hát đến vũ đạo đều chuẩn chỉnh, nhưng thiếu đi cái gọi là "nhiệt huyết" và "đam mê". 

Ngày thứ ba sau chia tay, khi quản lí Sejin dẫn cậu đến gặp một người bạn mà anh cho rằng phù hợp để cậu tâm sự, cậu cũng không bất ngờ khi đó chính là Namjoon - hiện đã là thực tập sinh chuẩn bị debut với tư cách là rapper. 

Namjoon bằng tuổi Jungkook, nhưng có lẽ thời gian mà cậu không có mặt trong cuộc đời của nó đã xảy ra một vài biến cố khủng hoảng, bắt buộc nó phải trưởng thành hơn những người bạn cùng trang lứa. Trò chuyện với Namjoon, Jungkook như khám phá ra một chân trời mới mà cậu chưa từng nghĩ mình sẽ một lần đặt chân đến, khi vốn kiến thức quá uyên bác và những kinh nghiệm trải nát mùi đời từ nó thậm chí khiến cậu cảm thấy mình thật nhỏ bé và tầm thường.

Jungkook kéo ghế ngồi xuống trước mặt Namjoon, chiếc studio này có lẽ là ngôi nhà thứ hai của thằng bạn cậu rồi. Nhìn đống quần áo cùng mì hộp nằm ngổn ngang trên kệ tủ là cậu biết.

"Ông không bất ngờ như tôi nghĩ."

Namjoon đã thay đổi rất nhiều, từ cậu nhóc đeo kính cận màu đỏ cùng mái tóc lụp xụp như túp lều, thân hình mập mạp và làn da đen trũi, đã trổ mã thành một người đàn ông trưởng thành với mái tóc xám khói rẽ ngôi 7/3, vóc dáng cao to đầy lí tưởng và khuôn mặt điển trai đĩnh đạc như chính tính cách của nó.

Thời gian là thứ bút xoá hữu hiệu nhất để làm phai nhạt đi mối quan hệ đã tửng rất khăng khít của hai người, khi ngôi xưng hô đã không còn là "mày tao" mà trở thành "ông tôi" đầy xã giao gượng gạo. Nhưng đó là những gì Jungkook nghĩ, còn với Namjoon, không bao giờ là quá muộn để hàn gắn với một người.

"Taehyung và Seokjin cũng ở đây, nên tôi không có gì để bất ngờ."

"Ừ, và cả Yoongi với Hoseok. Hai người họ giỏi lắm." Namjoon xoa hai tay vào nhau, một bên lông mày nó nhếch lên như nhớ ra điều gì "Bang Sihyuk còn tính đến phương án cho bọn mình debut thành một nhóm nhạc."

"Ồ~" Jungkook chưng hửng "Sao cũng được."

"Tôi nghĩ ông tìm đến tôi không phải để tán gẫu, nhỉ?" Namjoon vào thẳng vấn đề sau một ngụm  trà, nó dựng thẳng người dậy, tắt màn hình máy tính và hướng ánh mắt về phía Jungkook.

Jungkook gật đầu.

"Thời gian đầu, tôi đã làm rất tốt, tất cả mọi thứ. Nhưng dạo gần đây mọi việc đều không như kì vọng, cho dù tôi đã cố gắng tập trung, tôi vẫn không thể hoàn thành được theo ý muốn." Jungkook thành thật thú nhận "Mọi người bảo tôi hát một cách cứng nhắc, nhảy một cách cứng nhắc, cứ như cỗ máy đã được lập trình sẵn, vô hồn vô cảm, thiếu đi cái gọi là nhiệt huyết và đam mê."

"Ông đã tìm ra gốc rễ của vấn đề chưa? Tinh thần ông đang mệt mỏi, vậy điều gì đã khiến ông mệt mỏi?"

"Có lẽ là-"

"Đừng có lẽ, hãy chắc chắn."

"Mối quan hệ giữa tôi và Jimin. Cậu ấy mệt mỏi vì phải chờ đợi tôi, thậm chí không tin tưởng vào việc tôi vẫn sẽ chọn ở bên cậu ấy khi tôi đã có tất cả. Cậu ấy sợ rằng không xứng đáng với tôi..." Jungkook thở ra một hơi lạnh lẽo "Cậu ấy muốn chia tay, hai ngày trước, và kể từ đó đến nay tôi không thể liên lạc được với cậu ấy."

Namjoon rót một cốc trà cho Jungkook. Cậu nêm nếm vị đắng nhẹ nơi đầu lưỡi, đôi mắt đờ đẫn nhìn xuống mũi giày Namjoon và chầm chậm nói tiếp:

"Tôi không biết mình đã sai ở đâu nữa, tôi yêu Jimin, yêu bằng cả tính mạng của mình. Nhưng dường như với cậu ấy, như thế là không đủ. Tôi không hiểu...tôi không biết làm thế nào cho Jimin hiểu rằng người duy nhất tôi sẽ đeo nhẫn cưới vào ngón áp út chính là cậu ấy!"

"Ông không sai, Jimin cũng không sai. Và đây không phải là vấn đề, mà nó chính là một phép thử." Namjoon bắt chéo hai chân, tay nó đan vào nhau "Cái gì dễ dàng quá thì sẽ không được trân trọng, phải trải qua thử thách mới biết đôi bên yêu nhau nhiều đến thế nào." 

"Phép thử của hai người chính là việc Jimin mắc phải hội chứng Impostor syndrome, hay còn gọi là hội chứng Kẻ giả mạo. Trong tình yêu, nó sẽ xảy ra khi xuất hiện những so sánh về học vấn, ngoại hình, hay tính cách giữa hai người. Khi mà cậu và Jimin không còn ở chung một tần số nữa, cậu đã bước lên một bậc cao hơn còn nó cứ mãi dậm chân ở phía sau, để rồi nảy sinh cảm giác bị bỏ lại, bị hụt hẫng, bị thua kém, dẫn đến việc nó cảm thấy mình không còn xứng đáng với cậu. Điều đó cộng hưởng với nỗi sợ bị bỏ rơi đã khiến Jimin đường đột rời khỏi cậu, vì nó cho rằng nếu nó là người buông tay trước thì sẽ đỡ đau đớn hơn là bị cậu gạt khỏi cuộc đời." 

Namjoon phân tích cặn kẽ cho Jungkook hiểu, "Ai cũng sẽ như vậy thôi, cảm giác tự ti trước người mình yêu thật tồi tệ. Đâu phải tự nhiên mà người ta có câu gió tầng nào gặp mây tầng đó, hay môn đăng hộ đối, hay con công ăn lẫn với gà, rồng kia rắn nọ, xem đà sao nên?"

Phải, cái tư tưởng đó đã ngấm vào da thịt, không chỉ người dân nơi đây, mà là trên toàn thế giới này.

"Tôi hiểu...Nhưng giờ tôi phải làm gì đây, ông biết mà, tôi không phải người giỏi ăn nói..."

"Tôi tin là Jimin bây giờ đang trong trạng thái khủng hoảng và không muốn tiếp xúc với bất kì ai. Bởi vậy nên ông càng nhắn, càng gọi thì sẽ càng phản tác dụng thôi."

"Hãy để lại một dòng tin, rằng 'Cậu cứ nghỉ ngơi đi, khi nào ổn rồi thì chúng ta sẽ nói chuyện. Nhớ rằng tớ luôn ở đây và không đi đâu cả', như vậy sẽ tốt hơn."

"Ông cũng cần phải nghỉ ngơi nữa, Jungkook à. Nhìn ông mệt mỏi lắm, tôi sẽ giúp ông nói với quản lí Sejin."

Nghỉ ngơi, tức là một chuyến quay về Busan.

"Nhưng chỉ mới hơn một tuần mà đã về-" Jungkook ngập ngừng, mặc dù nghĩ về vùng trời đầy nắng với những vòng ánh sáng lọt qua vòm cây xuống nhảy múa theo chiều gió, với mảnh trời xanh loang lổ dưới mặt biển sóng vỗ rì rào khiến bụng cậu chộn rộn từng hồi.

"Còn hơn là cứ ở đây và không làm ra được trò trống gì cả. Dù sao, trở về Busan và gặp lại người thương vẫn tốt hơn chứ đúng không, miễn là ông biết cách tận dụng."

"Tận dụng?"

"Communication is key. Mọi thứ cần phải được nói cho ra nhẽ, tôi chỉ gợi ý đến vậy thôi. Giờ cậu về xếp đồ đi, tôi sẽ nhắn tin lại cho cậu." Namjoon vẫy qua vẫy lại chiếc điện thoại trong không khí, và Jungkook gật đầu một cái chắc nịch. Cậu rời khỏi studio, không quên cảm ơn Namjoon và hứa hẹn sẽ bao nó một chầu thịt nướng đã đời.

Quả nhiên buổi tối hôm ấy, Jungkook nhận được giấy nghỉ phép. Cậu tự hỏi Namjoon là cái thế lực gì, hay chỉ đơn giản vì nó quá trưởng thành và tài năng để được đứng ngang hàng với các anh lớn trong công ty.

Nhưng Jungkook không có nhiều thời gian để suy nghĩ, khi một cuộc gọi đến phá tan đi màn đêm tịch mịch, để lại trong đầu cậu những cơn giông bão dữ dội như muốn xé nát trái tim ra làm trăm mảnh.

"Vâng, bác gái. Cháu là Jungkook đây ạ."

"Ừ, Jungkook à. Jimin nó...nó nhập viện rồi..."


13.03.2024.

Mặt trời sắp mọc rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia