ZingTruyen.Asia

Kookmin|| Chút Tình Gửi Gắm Biển Khơi

Chap 14 💦

wsnuty

Chiếc xe đã lăn những bước xoay tròn cuối cùng vào cái gara nhà Namjoon để nghỉ ngơi. Vài ngày nghỉ ngắn ngủi đáng nhớ đã kết thúc, cuộc vui nào rồi cũng tạm gác lại để trở về với cuộc sống sinh hoạt thường nhật. Ai nấy tinh thần đều rạng rỡ, phấn chấn hẳn lên, chỉ riêng một người là không như thế. Khuôn mặt Jungkook vẫn giữ nét cười, nhưng ánh mắt của cậu nhuộm chút màu đau thương.

Jungkook đã nghĩ đến ngày rời đi, từ rất lâu trước đây, khi lý trí mách bảo cậu không nên quá lún sâu vào đoạn tình cảm này làm gì thì cậu đã nghĩ đến việc buông bỏ và trốn chạy. Chỉ là chưa biết lúc nào đi thì tốt hơn.

Jungkook có ước mơ, có điều mong mỏi mà cậu muốn làm. Đáng ra đã nên đi từ lâu nhưng cậu quá đỗi nặng tình với mảnh đất Busan yêu dấu, những người anh mà cậu rất quý trọng, thật lòng là chẳng muốn rời đi.

Bây giờ có lẽ đã khác, Jungkook nên chuyên tâm theo đuổi sự nghiệp của mình. Thì đây cũng chỉ là một lý do an toàn nhất trong vô vàn lý do cậu nghĩ ra, cậu muốn đi vì không muốn khảm Jimin quá sâu vào tâm trí mình nữa, là Jungkook tự dối lòng lấy sự nghiệp của cậu làm lá chắn cho trái tim yếu mềm bên trong cậu mà thôi.

Rời xa anh ấy là điều luôn hiện hữu trong suy nghĩ. Để vết xước nơi cậu được chữa lành. Chừng ấy thời gian chắc sẽ đủ, Jungkook tự nhủ rồi mọi chuyện cũng sẽ nguôi ngoai. Bất chợt đến rồi cũng sẽ bất chợt đi.

Jungkook đặt thời hạn cho chính mình, bảy ngày, bảy ngày cuối cùng ở Busan, một tuần để cậu trân quý thời gian bên cạnh những người anh luôn yêu thương cậu, một tuần để ghi nhớ hết những điều nhỏ nhặt nhất của Jimin. Như vậy thôi rồi cậu sẽ từ bỏ, sẽ chấp nhận quên hết đi.

Ánh hoàng hôn đã tắt hẳn bên khung cửa sổ trong nhà, Jungkook mới nuối tiếc đứng dậy khoác chiếc áo ấm ra ngoài. Mới vài ngày thôi mà cậu đã nhớ biển tới vậy.

Mùi hương chỉ riêng biển có, thoải mái đến lạ. Jungkook hít vào đầy buồng phổi, dễ chịu mà khép mắt. Gió hôm nay không lạnh, nhè nhẹ vờn mái tóc ai bay. Mặt biển cũng tĩnh lặng, sóng không còn muốn gợn vào bờ, có lẽ vì mệt mỏi. Cậu ngồi bệt xuống, cắm tai nghe vào, bật lại giai điệu cũ, da diết cả tâm can.

ràng em đã rung động. Nhưng tại sao lại không đến bên anh?

Hãy lắng nghe tiếng khóc của biển
Than tiếc cho một người đã bị tổn thương
Nhưng vẫn không chịu tỉnh ngộ
Em đã rất bình tĩnh
Nhưng nước mắt, ngay cả giọt nước mắt này cũng chẳng tin điều đó

Hãy lắng nghe tiếng khóc của biển
Đến cả biển cũng quá đỗi nặng tình than khóc đến tận bình minh

Vào thời khắc em rời xa anh, em sẽ mang tâm trạng như thế nào?
                   _Lắng nghe biển_

Jungkook không thể kìm nén nữa, muốn ngăn giọt lệ đừng tuôn, nhưng chẳng còn cách nào khác. Khóc vì thương cho nỗi buồn của biển mấy ai thấu, cũng là khóc cho cậu trách sao bài hát này nói thay cho cậu mấy phần ưu tư.

Một tuần không dài, thoáng chốc chỉ còn có hai ngày.

Mấy ngày nay Jungkook dành thời gian ở quán nước của Namjoon nhiều hơn hẳn. Đơn giản vì các anh của cậu thường xuyên ở đây. Jungkook làm việc cũng chăm chỉ hơn, cậu muốn giúp Namjoon hết sức khi còn làm việc cùng với mọi người. Trước đây không phải cậu lười biếng, chỉ là làm nhiều hơn những việc chưa từng thử như pha chế chẳng hạn.

Jungkook cũng cười nhiều hơn, tham gia góp vui cho những câu chuyện của Hoseok và Taehyung. Cậu cũng mạnh dạn hỏi thăm mấy anh vài câu quan tâm.

"Namjoon huyng à, đừng quá sức sẽ mệt lắm đấy anh"

"Hoseok hyung anh cẩn thận năng động quá rồi va phải bàn ghế thì bị thương đấy"

"Yoongi hyung, anh mệt thì để em làm giúp cho, anh vào trong nghỉ ngơi một chút đi"

"..."

Rất nhiều câu quan tâm xuất phát từ đáy lòng Jungkook. Các anh đã yêu thương và giúp đỡ cậu rất nhiều nên cậu muốn đáp lại các anh, dù đó chẳng có bao nhiêu, các anh có lẽ sẽ hiểu.

"Jungkook của chúng ta dạo này trưởng thành lên không ít, biết quan tâm đến anh lớn rồi này". Jin hyung cười vui vẻ bảo

"Phải đấy". Mấy hyung khác cũng phụ họa, ánh mắt yêu chiều nhìn cậu em

"Em luôn yêu quý các hyung mà" Jungkook ngại ngùng cười bẽn lẽn

Jungkook liếc mắt sang Jimin, anh cũng đang nhìn cậu mà cười. Nụ cười của anh vẫn vậy, tỏa nắng ngọt ngào, tan chảy cả trái tim cậu.

Jimin cười là thế nhưng trong lòng lại có nhiều câu hỏi. Jungkook quan tâm đến các anh khác nhưng với anh thì không. Sau hôm đi chơi về Jungkook có nhiều thay đổi, chỉ là nhìn thấy anh thì mỉm cười chẳng nói gì hơn. Jimin có chút buồn vì Jungkook như thế, cái dịu dàng gần gũi anh trước đây biến đâu mất.

Là anh nghĩ nhiều hay anh đã làm gì khiến em ấy không vui phải không?

Quả thật, Jungkook chẳng nói chuyện gì với Jimin cả, nhưng không phải là cậu không để ý đến anh. Mọi cử chỉ, mọi hành động Jungkook đều thấy hết, nhớ hết. Cậu sợ khi càng ở gần anh cậu lại càng không có đủ dũng khí xa anh. Nó chỉ mang lại sự nhớ nhung dai dẳng, âm ỉ trong cậu mà thôi.

Rồi ngày đó cũng đến...

Ngày cuối cùng của thời hạn đặt ra đã hết, Jungkook còn đang đợi lúc ít các anh nhất ở đây nhất mà nói cho Namjoon biết. May mắn là hôm nay Jimin có hẹn với bạn học cũ về thăm trường nên anh không có mặt ở quán. Mọi chuyện diễn ra khá suôn sẻ.

Quán vắng khách một chút, Jungkook khẽ gọi.

"Namjoon hyung"

"Sao thế Jungkook?"

"Em có chuyện muốn nói với anh đấy"

"Anh mày vẫn ngồi nghe được chứ" Yoongi lên tiếng.

"Dạ được ạ"

Thế là Jungkook chỉ cần thông báo cho hai người anh thôi.

"Em muốn nói rằng em sẽ nghỉ việc ở đây, thưa hyung"

"Ồ sao thế Jungkook, có việc gì à"

"Em muốn tiếp tục theo học mỹ thuật chuyên nghiệp và lo cho sự nghiệp riêng của mình"

"Tốt đấy Jungkook à, anh ủng hộ em" Yoongi nói, Namjoon cũng gật đầu

"Em sẽ không học ở Busan đâu ạ"

"Em định đi xa à, là ở đâu"

"Vâng ạ, sẽ xa Busan, không nói cho anh biết đâu, khi nào mọi việc ổn định rồi em sẽ báo tin vui cho các anh"

"Em cũng lớn rồi, có việc gì khó khăn thì phải gọi chia sẻ cho bọn anh đấy biết chưa"

"Làm tiệc trước khi em đi nhé, Kookie"
Namjoon cười nói

"Không cần đâu, em sẽ lên chuyến tàu chiều nay rồi ạ"

"Sao gấp thế hả em, mới nói vậy mà đã đi rồi"

"Chỗ học của em cũng bắt đầu rồi ạ, nếu không đi e rằng em phải đuổi theo tiến độ vất vả lắm"

"Thế thì phải thận trọng và giữ sức khỏe đấy"

"Dạ vâng, anh gửi lời tới mấy hyung khác giúp em nhé. Em sẽ báo tin cho anh sớm thôi"

"Được"

Sau những cái ôm đầy yêu thương, những câu cảm ơn và đủ thứ lời dặn dò, Jungkook quay về nhà chuẩn bị cho chuyến tàu sắp khởi hành. Cậu không muốn các anh ra tiễn nên đã ngăn cản trước.

Kéo chiếc vali ra khỏi cửa, Jungkook nhìn một lượt ngôi nhà yên bình của cậu, sẽ nhớ mày lắm đấy, rồi đi ra sân ga. Ngồi đợi ở trạm mà lòng Jungkook bồn chồn. Cậu không nói lời nào với Jimin hết mà đã đi rồi, liệu anh có giận cậu không?

Tiếng còi inh ỏi càng lúc càng gần, tàu đã tới. Jungkook quay đầu lại nhìn phía sau. Đợi mà như không đợi, chờ mà như không chờ, ánh mắt cậu ươn ướt, miệng mỉm cười mãn nguyện. Bước chân lên tàu và yên vị vào một góc thầm nhủ.

Jungkook à, mày bỏ lại hết nhé, hết tất cả những chuyện không vui, rồi mày sẽ quên anh ấy thôi.

Jungkook bỏ đi, muốn quên đi tất cả trừ nụ cười đẹp đẽ của anh.

Cậu vẫn yếu lòng, cuối cùng cũng muốn mang theo nụ cười của anh trong trí nhớ, phải, chỉ một nụ cười ngày hôm qua thôi. Coi như một món quà cuối cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia