ZingTruyen.Asia

[KookGa] Anh Và Em

NGỦ SOFA (ABO)

kkukkubunny

Vội vàng mở cửa đi vào liền thấy được Jungkook say mềm nằm ở một góc trong phòng. Lâu ngày đi gặp lại bạn bè, Jungkook bị cả đám chuốc cho say mèm. Thần tửu này say đến mức không thể tự về nhà nhưng bạn của cậu muốn gọi xe cho về cũng không được. Jungkook say rồi cứ không cho ai động vào người mình, khí thế từ alpha trội khiến người khác không dám lại gần. Cuối cùng không còn cách nào khác ngoài gọi điện cho Yoongi đến đón cậu ấy. May mắn Jungkook không bài xích anh, hé mắt ra thấy Yoongi thì đã chủ động nhào vào đối phương, còn đòi hôn. Trước khi đi Jungkook còn vui vẻ chào đám bạn chí cốt.

"Người yêu tớ đến đón rồi, thôi về nhà đây nhá, tạm biệt những con người độc thân"

Yoongi xấu hổ cười trừ, nhỏ giọng mắng cậu mau im miệng sau đó phải vất vả lắm mới có thể đem người đỡ được rồi đưa ra ngoài. Đợi hai người đi khỏi, những người trong phòng mới ngơ ngác nhìn nhau, hoá ra thằng bạn mình cũng có mặt như thế này. Còn người yêu cái gì? Vừa tổn thương, vừa nổi hết cả da gà...

"Yoongi ơi... người yêu ơi....cho em hôn miếng nào"

Bị con ma men này làm cho quá xấu hổ, anh vội bịt miệng cậu lại rồi nhét người vào trong xe nhanh chóng lái về nhà. Jungkook thường biết tiết chế và có lối sống khá lành mạnh nên những việc thế này rất hiếm khi xảy ra. Say như thế này là lần đầu tiên, Yoongi phải vất vả đem người lên giường rồi lau mồ hôi. Tuy là mệt nhưng anh không khó chịu, ngược lại còn khá vui vẻ, trong lòng khó hiểu cảm thấy có chút ngọt ngào. Là vì cậu say rồi nhưng chỉ cho mình chạm vào, chỉ đi theo mình, hay là vì thằng nhóc này vẫn gọi mình bằng cái cách ngọt ngào sến súa đó?

Đứng thở một lát, anh chợt nhớ đến người say cần được lau rửa sơ qua nên tính toán ra ngoài đem nước ấm vào. Yoongi xoay người, mở tủ tìm quần áo dễ chịu hơn cho cậu, đến lúc định ra ngoài thì con ma men nằm ngủ nãy giờ thức dậy lúc nào không hay ôm chặt anh từ phía sau. Hít một hơi ở gáy cổ rồi bắt đầu hôn rồi gặm cắn trên ấy. Bị gây rối một hồi làm cho quần áo cậu trên tay anh rơi hết xuống đất. Buồn bực ngăn bàn tay đang làm loạn trong áo mình lại, say đến thế này rồi mà còn không thành thật. Có nhận ra anh thật không đây? Hay là say rồi nên đụng ai cũng giở trò? Tự suy nghĩ rồi tự làm mình khó chịu vì ghen~

"Đang làm gì đó? Có biết tôi là ai không?"

"Làm Yoongi~"

Chỉ hai từ, trả lời toàn bộ hai câu hỏi mà Yoongi đưa ra, mặt anh nóng lên thầm mắng bản thân đáng ra không nên hỏi điều này. Trong lúc thất thần vì xấu hổ Jungkook thành công nhân cơ hội luồn tay vào trong quần nhỏ của anh. Giật mình, vội ngăn cậu lại.

"Bỏ ra, anh còn phải...uhm..."

Mọi lời muốn nói bị chặn lại, đến khi hai tách ra, mắt anh đã có chút mông lung, hiển nhiên là đã bị cuốn theo tiết tấu của cậu.

"Em yêu Yoongi"

Tim anh "thịch" một tiếng, cả người bị câu này của cậu làm cho mềm mại, sau đó lựa chọn đáp lại nụ hôn của Jungkook, cũng không ngăn cậu nhóc cởi áo của mình ra nữa. Đối diện với ánh mắt mơ hồ của Jungkook, đột nhiên anh rất muốn trêu chọc thử hỏi xem cậu có điều gì giấu mình hay không. Ai ngờ đôi mắt của alpha say xỉn này lại lộ vẻ bối rối giống như là đang giấu điều gì đó thật. Anh thử truy hỏi vài lần nhưng cậu im lặng, bèn hôn một cái lên mặt Jungkook rồi hỏi lại lần nữa : "Có giấu anh điều gì?"

"Sợ...Yoongi giận"

A, lại còn sợ mình giận? Vậy là giấu chuyện gì lớn lắm đây. "Không nói thì sẽ giận"

Jungkook thật sự lo lắng anh sẽ giận mình, trong cơn say lung tung ngu ngốc năn nỉ rồi nhỏ giọng thủ thỉ bên tai anh.

"Huyng phải hứa là không giận cơ..."

"Nói nghe xem đã nào"

"Sau khi biết anh từ bệnh viện về không lâu, em đã nghi ngờ anh là omega... và sau đó đã biết... phải cẩn thận canh chừng không cho alpha khác đến gần...thật khổ"

Giọng nói của Jungkook có chút đáng thương, không giống khai ra lỗi lầm phạm phải mà giống đang kể khổ hơn. Nghe xong Yoongi thấy hơi buồn cười, việc bị Jungkook phát hiện là omega, anh đã sớm nghĩ đến. Người có gen trội rất mẫn cảm, Jungkook lại là alpha nên việc cảm nhận được omega ở gần có thể xảy ra. Đó là lí do khiến trước đây anh luôn muốn tránh né và hạn chế sinh hoạt ở ktx chung vì sợ cậu nhóc tóm được, nhưng kết quả vẫn bị tóm. Hôm nay Jungkook nói thế này thì có lẽ việc phát hiện ra anh là omega sớm hơn những gì mình nghĩ.

"Sao lại biết được vậy?"

"Để ý Yoongi, phát hiện hyung thật thơm..."

"Phụt**" Anh khẽ phụt cười, cảm thấy cậu quả là đáng yêu nên chủ động hôn lên má cậu 2 cái. Chuyện này có chút bất ngờ nhưng không có gì nghiêm trọng nó nằm trong tầm chấp nhận của anh. Được hôn, Jungkook ngốc nghếch cười, bắt đầu lớn mật hơn hôn lên rồi tiếp tục nói :

"Phải giấu Yoongi đi, không cho người khác thấy"

"Hah, nhột, đừng nghịch nữa"

"Thực ra ấy...em đã thấy, Yoongi ở hành lang thoát hiểm của công ty... thật đẹp" Nói rồi Jungkook đưa tay gỡ từng nút áo sơ mi trên người anh, còn Yoongi thì đầu đầy dấu chấm hỏi.

"Thấy? Em thấy gì?"

"Kì phát tình"

Mặt anh tưởng chừng như nổ tung, xấu hổ gục vào vai cậu trốn, phải rồi suýt quên nữa là còn có chuyện này, hoá ra đã bị nhìn thấy sao? Lúc đó mình còn... xấu hổ quá đi mất, nhưng nghĩ lại mọi chuyện nếu xảy ra như vậy cũng hợp lí. Vậy nên mới không bị ai mảy may nghi ngờ dù đã có hiện tượng phát tình ở công ty, thảo nào lúc đó cậu nhóc lại hối thúc mình về sớm, còn dặn đi dặn lại mình đi khám. Jungkook cười, dụi mặt vào vai anh nói ra vài điều vô nghĩa, dường như việc anh không nổi giận đã tiếp cho cậu rất nhiều dũng khí để làm chuyện lớn :

"Hyung này...."

"Hửm..."

"Thực ra... Yoongi không giận em đúng không?"

Nghĩ là Jungkook nói đến vấn đề bị nhìn trong lúc đang làm việc xấu hổ kia, anh đỏ bừng, suy nghĩ một lát rồi lắc đầu. Chuyện đã qua, bọn họ cũng đã kết đôi, anh hiện tại đã có tình cảm với cậu nên dĩ nhiên sẽ không giận vì chuyện này, chỉ cảm thấy có chút ngượng ngùng. Alpha này đang say, Yoongi nghĩ ngày mai mình có thể giả vờ không biết gì cả để cứ thế không nhắc đến vấn đề xấu hổ này nữa. Ai ngờ vấn đề thực sự lại đang đợi anh ở phía sau.

"Vitamin..."

"???" Sao đột nhiên lại nhắc đến vitamin? Vì Jungkook muốn mình uống thêm vitamin mà mình không chịu nên giờ cằn nhằn sao?

"Em đã đổi thuốc ức chế của Yoongi thành vitamin..."

"Gì?"

Lời Jungkook nói cứ như sấm sét nổ bên tai anh, cố gắng ngăn cơn giận xộc đến rồi nắm chặt bả vai Jungkook yêu cầu cậu nói rõ thêm. Cậu nhỏ thì không biết nguy hiểm đang ập đến, mơ màng khai ra bí mật mà mình đã chôn giấu trong lòng suốt thời gian qua.

"Em không biết phải làm thế nào, Yoongi từng từ chối em... trở thành omega rồi nhất định sẽ càng từ chối... muốn thay đổi quan hệ giữa chúng ta, muốn hyung nhìn em như đối tượng có thể yêu."

Trán anh nổi gân xanh, càng nghe càng thấy tức, tâm trạng ngọt ngào lúc nãy cũng vì thế mà biến mất không còn tăm hơi. Chính xác mà nói thì điều Jungkook nghĩ thực sự là suy nghĩ của anh lúc đó, còn rất hiểu tình hình, hiểu được cả Yoongi dù đã qua nhiều năm như thế. Nhưng được người mình yêu thấy hiểu trong tình huống này chỉ tổ làm anh nổi điên lên.

"Cho nên cậu đổi thuốc của anh?"

Thảo nào, lúc thấy Jungkook xuất hiện ở phòng anh của đêm vài tháng trước đó đã đáng nghi rồi, quen đường quen lối đem mình đi như thế. Uổng cho mình vì định lực chống lại bản năng của cậu ta mà cảm động, hoá ra là tính toán hết rồi có đúng không?

"Không phải...em chỉ trộn lẫn vitamin vào trong thôi"

Lí do lúc đó Jungkook không đổi hẳn thuốc một phần vì chỉ muốn làm giảm tác dụng của thuốc để tránh gây nguy hiểm đến anh. Vì kì phát tình có thể diễn ra mạnh, nếu không có thuốc lại còn ở một nơi nhiều alpha đến thế, dù có Jungkook ở cạnh vẫn rất nguy hiểm cho anh. Phần còn lại vì cậu phân vân vì những việc mình làm, lương tâm và đạo đức ngăn cản cậu làm việc đi quá xa đến vậy. Tuy mọi việc diễn ra khá đúng ý Jungkook và bây giờ cậu có thể hoàn thành mong muốn trở thành bạn đời của anh nhưng sâu trong lòng Jungkook vẫn thấy có lỗi vì chuyện này. Chính vì thế mà khi say thế này mới không nhịn được mà đem mọi chuyện nói ra, có lẽ là vì không muốn giấu diếm Yoongi và cũng có thể vì muốn xin anh tha thứ.

"Em xin..."

"Xin cái ***"

Jeon Jungkook bị bạn đời thân yêu tặng cho một câu ngọt lịm, con sâu rượu bị mắng đuổi bởi những câu từ của anh yêu rapper. Chưa kịp tỉnh táo lại đã bị ném ra khỏi phòng ngủ, sau khi tiếp xúc thân mật với sàn nhà lạnh lẽo và nghe được tiếng đóng cửa thật mạnh. Trán Jungkook lấm tấm mồ hôi, thì càng thanh tỉnh hơn, tuy nhiên vẫn chưa tỉnh táo lại hoàn toàn. Cậu không dám thắc mắc về việc bị như thế này, chỉ theo bản năng gõ liên tục lên cửa phòng rồi gọi người đang ở bên trong.

"Yoongi à, mở cửa đi, cho em vào trong đi mà, cho em xin lỗi"

Sau một hồi réo gọi, cửa phòng ngủ cuối cùng cũng mở ra, Jungkook cười gượng trước gương mặt nhăn nhó của anh. Chưa kịp nói gì thì bị Yoongi ném một cái gối lên sàn trước mặt bạn đời của mình. Anh tức giận đến mức không buồn mắng cậu nữa, chỉ vào cậu rồi nói :

"Cút ra ngoài cho tôi, từ nay cấm bước chân vào đây"

"Yoon..."

"Cấm đập cửa, tôi phải đi ngủ"

"...."

Cánh cửa lần nữa bị đóng thật mạnh trước mắt, Jungkook tủi thân ôm gối ra ghế sofa nằm. Lúc này cậu không hoàn toàn tỉnh táo, vẫn thấy hơi mơ hồ vì rượu...may mắn thay, vẫn chưa bị anh đuổi ra khỏi nhà.

Thật lạnh, thật nhớ Yoongi, muốn ôm Yoongi ngủ. Hic...

Sáng sớm ngày hôm sau khi tỉnh dậy, Jungkook vỗ nhẹ vài cái lên cái đầu đau nhức của mình. Đợi đến khi cơn đau thuyên giảm hơn, những kí ức ngày hôm qua ùa về. Lưng cậu đổ đầy mồ hôi lạnh, hoang mang nhìn cửa phòng ngủ đang đóng chặt rồi lúng túng đi lại phía đó.

"Tiêu rồi....mình tiêu đời thật rồi..."

-

"Phụt, hahahahaha...."

Nhìn cái mặt chưa tỉnh của con sâu rượu trước mặt một hồi, Jimin cuối cùng cũng không thể nhịn nổi rồi ôm bụng cười ngặt nghẽo. Vừa cười vừa ho vì bị sặc, Jungkook lấy gói khăn giấy ở trên bàn tức giận ném vào mặt anh. Như thế vẫn không ngăn được anh cười lại, rút lấy vài tờ trong gói khăn giấy mà cậu em út vừa ném mình run rẩy lau miệng.

"Im đi được rồi đấy"

"Xin lỗi, xin lỗi, tại anh mắc cười quá" Jimin không ngờ đến có ngày mình sẽ nhìn thấy Jungkook trong tình thế này, bị ra sofa ngủ thế kia mà không làm gì được. Không những thế, giờ còn phải nghĩ cách xin lỗi người đã đuổi mình. Đúng như anh nghĩ, Yoongi hyung của mình quá là một người cao tay, mặc dù cười như thế này là không đúng nhưng thật sự quá buồn cười.

"Mày giỏi, dám làm thế bị giận là đúng rồi còn oan ức gì nữa"

"Anh chỉ nói được thế thôi hả? Nghĩ cách gì cho em đi, Yoongi không thèm nói chuyện với em hai hôm rồi"

Không thèm nói chuyện hai hôm, Jungkook nằm ở ghế sofa tại phòng khách cho mọi người thấy cũng đã hai hôm...

Jimin nghe xong lại càng không nhịn được cười, thảo nào mà hai hôm nay thằng bé vs Yoongi hyung có chút kì lạ. Anh cũng đoán được Jungkook đã làm gì đó nhưng không nghĩ đến là làm như thế này, thật thông minh. Có điều là thông minh quá bị thông minh hại, vấn đề này có thể nói cho Yoongi được sao? Phải ôm bí mật xuống mồ...nói cho người ta nghe thì không giận thằng nhóc thối này thì còn giận ai nữa.

"Nè, hyung mày mà biết cái gì trong truyện tình cảm thì đã không phải độc thân như thế này hiểu không? Mày muốn nghe lời khuyên gì từ anh mày được chứ, ai bảo mày cái miệng lanh quá chi"

"Không phải anh nói trước đây có nhiều mối tình lắm sao? Bây giờ lại khai ra là không có ai thèm vậy?"

Trán Jimin nổi gân xanh, thành công bị thằng em kém tuổi chọc tức.

"Anh chú đây là kiểu được nhiều người thích, chứ đâu có phải giống đằng ấy theo đuổi người khác theo cách kì cục như vậy"

"Hừm"

"Mày định làm thế nào?"

"Thì năn nỉ hyung ấy tha thứ chứ còn làm thế nào được nữa"

"Ai khiến chú em mà đi nói với anh ấy là mình tự đổi thuốc của người ta vậy"

"Không biết... không có nhớ... lúc đó em đâu có tỉnh táo"

"Người ta có câu đầu giường cãi nhau cuối giường hoà, mày cứ mặt dày lên một chút. Đánh dấu liên kết cũng đã làm rồi, chủ động dâng hiến đi còn chờ gì nữa"

Jimin không hiểu, đã đánh dấu rồi dù Yoongi có giận đến mấy cũng đâu thể làm gì cũng chỉ tại thằng em ngốc này lo sợ hơi quá mức thì phải. Dù là đồ ngốc thì cũng có thể thấy Yoongi chỉ dỗi chứ không phải nổi giận thực sự. Jimin càng không hiểu hơn khi biết việc Jungkook đổi thuốc, đã biết trước đó Yoongi là omega rồi còn đi xa đến mức đổi thuốc của anh ấy thì sao ngay từ đầu không dùng ưu thế của mình đánh dấu luôn. Trong tình trạng phát tình chẳng may có sơ sót cũng là điều thường thấy, vậy mà thằng này nhùng nhằng kéo dài việc thầm thương theo đuổi cả mấy năm trời. Nếu đã thế giải quyết vấn đề ngay từ đầu là được rồi.

Mặc dù Jimin là một alpha khá tốt tính nhưng suy nghĩ của anh vẫn mang nhiều nét đặc trưng của alpha. Anh thầm nghĩ có phải vì như thế mà mình không thể tán tỉnh được alpha hay một omega nào hay không. Phải như Jungkook mới có bạn đời được?

Mà cậu thì cũng suy nghĩ về những điều Jimin nói, tuy ngoài vô liêm sỉ ra thì cũng chẳng cho được lời khuyên có ích nào. Nhưng thật ra lại khá hợp lí, Yoongi còn cho ở trong nhà vậy nghĩa là còn cho cậu cơ hội làm lành. Cũng may là bây giờ mới lộ ra, nếu bị phát hiện sớm hơn một chút thì đời này đừng nghĩ đến việc được đánh dấu anh. May là hiện tại anh đã có tình cảm với cậu nên không còn phản ứng quá dữ dội với chuyện này...

Yoongi vì việc này buồn bực không thôi, đôi khi anh sẽ nghĩ rằng chuyện đã qua rồi, hiện tại mình và Jungkook đang rất tốt, không nên để mãi trong lòng làm gì. Nhưng cứ mỗi lần nhìn thấy cậu cơn giận lại xộc lên, ấm ức không chịu được. Thời gian đó anh đã rất căng thẳng và vất vả, khi đó vào những lúc tiêu cực anh còn có suy nghĩ đổ lỗi cho bản thân. Cho rằng chính mình không thể kiểm soát được pheromon cũng như kì phát tình mới dẫn đến việc đó. Jungkook tuy có lỗi nhưng vào lúc đó anh nghĩ bản thân cũng có phần trách nhiệm, giờ thì hay rồi hoá ra từ đầu đến cuối đều là do người nhóc toan tính. Bị lợi dụng đến triệt để, bị bán mà còn đếm tiền hộ người ta, mỗi lần nghĩ đến Yoongi lại giận tới run người. Cứ tiếp tục thế này, Jungkook còn phải nằm ở ghế sofa dài dài....

Sau khi tạm hoàn thành bản nhạc, Yoongi soạn đồ của mình rồi tan làm lần nữa bỏ qua mong muốn được nói chuyện của Jungkook. Anh đi đằng trước, cậu em như vệ tinh nhỏ bay ở đằng sau, các staff trong công ty nhìn cảnh này nhìn cũng đã mấy hôm, ngay cả tâm trạng để hóng hớt cũng không còn. Các chị chỉ mong cậu em út của nhóm mau mau làm lành vs anh ba đi.

Hai người ra khỏi công ty, Yoongi bực bội đi về phía trước bỏ Jungkook một đoạn khá xa. Chợt nghe được tiếng ồn ào, anh chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì có thứ gì đó lao đến chỗ mình cực nhanh. May mắn lúc này Jungkook vừa vặn đến nơi và nắm được anh dịch sang, tim Yoongi đập liên hồi vì hoảng sau đó nhìn thấy cậu đang đứng chắn trước mặt mình. Lúc này anh mới bình tĩnh hơn rồi nhìn xem chuyện gì đang xảy ra, sau đó ngạc nhiên khi thấy một người gần như là nằm trên đường đang khó khăn cố gắng ngồi dậy.

Hiển nhiên vừa rồi lao vào anh là người này, có lẽ đã bị Jungkook đẩy cho một cú không nhẹ, thân hình nhỏ bé của cậu ta run lên không ngừng. Yoongi vốn định tiến lên xem thế nào nhưng bị Jungkook cản lại rồi che lại hoàn toàn ở phía sau, có chuyện gì vậy?

"Mày, tao sẽ giết cả hai đứa chúng mày"

Anh giật mình khi thấy người đang ngồi trên đất kia đột nhiên bật dậy, con dao nhỏ bị cậu ta đè lên cũng vì thế mà lộ ra. Thảo nào mà Jungkook lại phản ứng thế này, nếu không phải có cậu nhanh tay hơn thì anh đã bị người này đâm rồi. Sau khi cậu ta xong tới nhanh gọn bị Jungkook giải quyết, với thể lực của alpha trội lĩnh trọn đòn đánh này người kia không thể tiếp tục đứng lên gây chuyện nữa. Anh ló ra, kinh ngạc nhận ra người đó là một sasaeng fan, là một fan cuồng của Jungkook. Thời gian trước anh đã nhiều lần trông thấy cậu ta đi theo các chuyến bay của nhóm và luôn có hành động tiếp cận Jungkook, công ty đã đặc biệt chú ý cảnh báo cần nên thận trọng nhưng một thời gian sau thông tin trên các mạng báo xã hội đăng tin "anh và cậu đang trong một mối quan hệ tình cảm" thì anh đã không còn gặp bóng hình nào của cậu ta lãng vãng theo Jungkook nữa. Chỉ một thời gian cậu ta nuôi hận dồn nén đến mức phải dùng đến vũ khí muốn chiếm đoạt tính mạng của người khác.

Là một tên yếu đuối, thứ duy nhất khiến cậu ta chịu đựng nổi cơn đau mà không ngất xỉu khi bị Jungkook tác động là sự hận thù. Nhưng giờ cậu ta cũng không thể làm gì được nữa, cậu ta bất lực và dùng ánh mắt thù hằn nhìn hai người trước mặt mình rồi gào lên chửi rủa. Đến khi bị cảnh sát đem đi cậu ta vẫn rất không can tâm.

"Tại sao? Tôi có gì thua kém anh ta? Tôi yêu cậu nhiều năm như vậy, tại sao cậu lại độc ác đến thế!!!!!"

Suốt nhiều tháng qua ngày nào cậu ta cũng âm thầm lên mạng xã hội đăng tin up bài viết vs những lời lăng mạ chửi rủa, sỉ nhục Yoongi, hôm nay lén lút theo sau liền có xúc động muốn giết anh. Chính vì Yoongi xuất hiện, làm đảo lộn hết mọi thứ, chính vì anh ta mà mình phải khổ. Nhưng đến khi thấy Jungkook kiên định che chắn cho anh rồi nhìn mình bằng ánh mắt ghét bỏ. Cậu ta lại không nhịn được nói ra những lời này. Từ thuở Jungkook còn niên thiếu mới debut cậu ta đã chấp niệm sẽ luôn stan chỉ mình Jungkook. Để rồi ngày tháng qua ngày lý trí cậu ta càng trở nên thái quá, suy diễn Jungkook là của cậu, chỉ duy nhất của riêng mình vậy thế mà tại sao con người kia vừa xuất hiện lại hiển nhiên được yêu thương. Không can tâm, cậu không can tâm....

Trong lúc cậu ta còn gào khóc, Jungkook nhân cơ hội nắm lấy tay anh rồi nhàn nhạt vạch trần :

"Anh đừng tự biến mình thành kẻ đáng thương nữa, anh nói yêu tôi? Anh chỉ đang hâm mộ tôi đến mức thái quá mà thôi, hãy suy nghĩ lại điều mình nói đi!"

"Jungkook, chính cậu đã hủy hoại cuộc đời tôi" Sasaeng fan này cứ làm như cả thế giới này nợ cậu ta vậy.

"Tôi không cướp hay hủy hoại cuộc đời của ai cả, mà chính anh đang tự hủy hoại bản thân mình thôi! Anh còn có tương lai, còn biết bao nhiêu người ngoài kia còn quý mến thương yêu mình. Tại sao chỉ lại cắm đầu vào cái lối suy diễn không thể nào trở thành sự thật!"

Hai người phải đến đồn cảnh sát khai báo, chuyện sau đó được công ty chủ quản nhận giải quyết những việc này nên không cần can dự vào nữa. Ra khỏi đồn cảnh sát, Yoongi nhìn bàn tay đang nắm lấy tay mình, vốn định rút tay lại nhưng cảm nhận thấy tay Jungkook đang run lên vì lo lắng thì dừng lại. Chuyện hôm nay khiến Yoongi có nhiều suy nghĩ, thực ra anh không phải thực sự giận cậu, chỉ là trong lòng khó chịu. Thấy em ấy lo lắng cho mình đến thế, tâm liền mềm mại.

"Được yêu thích quá nhỉ?"

"Em chỉ yêu Yoongi thôi" Jungkook kiên định gạt bỏ câu nói vu vơ của anh sau đó lo lắng kiểm tra người Yoongi một vòng xem có vấn đề gì không dù ban nãy cậu thanh niên kia còn chẳng chạm được đến người anh. Qua một lúc Yoongi thu tay lại, nhỏ giọng nói "biết rồi" sau đó bỏ đi trước. Jungkook thất thần một lúc vì buồn bã và thất vọng nhưng ngay sau đó lập tức đuổi theo bạn đời của mình.

Chuyện xảy ra hôm nay có chút đáng sợ, cũng có chút khiến người ta phải suy ngẫm. Sau khi về nhà, Yoongi không tránh cậu nữa mà ngồi xuống chịu nghe em nói chuyện.

"Em xin lỗi, thực sự em không có ý không tôn trọng anh đâu. Lúc đó em không nghĩ được cách nào để có thể thay đổi mối quan hệ giữa chúng ta. Em chỉ nghĩ muốn có cơ hội với hyung...Em biết lỗi của mình rồi, xin hyung đừng không nói chuyện với em nữa"

Yoongi thở dài, thực ra thì đúng là nếu không phát sinh quan hệ với Jungkook thì anh sẽ không nghĩ đến cậu đâu. Nhưng mà lí do này vẫn rất khó chấp nhận, dù sao thì đây không phải là cách để có được tình yêu.

"Còn giấu tôi điều gì nữa?"

"...."

"Nói !"

"Thực ra thì...em đã mua rất nhiều thứ yêu thích của omega để trong phòng studio của anh để thôi thúc bản năng omega của...."

* Bộp *

Chưa nói xong một chiếc gối đã bay thẳng vào mặt Jungkook, gối này là cái anh cho Jungkook để cậu ngủ ngoài ghế. Nhìn anh tức giận bỏ vào trong phòng, cậu ôm gối thở dài, lại làm việc ngu ngốc rồi. Hôm nay ghi điểm nhiều thế mà vẫn không gỡ gạc lại được gì, nói ra thì bị anh giận, tiếp tục giấu thì còn bị giận hơn, thật là hết cách.

Tối đó Jungkook nằm mãi không ngủ được, nửa đêm cậu từ ghế sofa ngồi dậy sau đó nhẹ nhàng đi về phía phòng ngủ. Nghĩ đến Yoongi đang ở bên trong, tưởng tượng đến việc được thấy anh rồi thở dài. Jungkook đưa tay lên chạm vào cửa gỗ lạnh lẽo, không ngờ cửa lại vì thế mà mở hé ra. Cậu giật mình, hồi hộp lén lút thử đẩy cửa một chút sau đó mừng rỡ khi phát hiện có thể mở được cửa, này là anh quên không khoá cửa sao?

Chậm rãi đi vào trong, thông qua ánh đèn ngủ nhìn thấy Yoongi đang ngủ trên giường. Ngắm nhìn một lát rồi cẩn thận ngồi bên mép giường, do dự một lát rồi đưa tay ra chạm nhẹ lên trán anh, thì thầm nói :

"Em xin lỗi..."

Qua một lúc lâu, thấy anh vẫn ngủ say, Jungkook lấy thêm chút can đảm lén lút chui vào trong chăn rồi ôm lấy anh. Cảm nhận được hơi ấm và mùi hương quen thuộc ngay cả trái tim cậu cũng ấm lên. Jungkook tựa đầu vào lưng anh, nói ra lời yêu chứa đầy tâm sự.

"Anh yêu em..."

Yoongi khẽ mở mắt, ở trong bóng tối âm thầm bĩu môi, ai là em của cậu, anh còn lớn hơn chú 4 cái mùa xuân, thật muốn bị ăn đấm nhỉ. Anh nhắm mắt lại, làm như vẫn ngủ mà xoay người ôm lấy Jungkook rồi chui vào lòng cậu ngủ. Jungkook hơi giật mình, sau đó mừng rỡ vui vẻ ôm chặt người trong lòng, nghe thấy tiếng cười của em, Yoongi cũng lén mỉm cười.

Được rồi, nể tình hôm nay có công cứu mình, thôi thì tha cho vậy... Hai người cứ thế ôm nhau ngủ, ngày mai Jungkook không phải ngủ ở sofa nữa rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia