ZingTruyen.Asia

[KnY] Hẹn ngày tái ngộ

22

JustMeow93

từ cơ thể không đầu của gyuutarou, hàng loạt lưỡi liềm máu xoay tròn, phóng ra xa, san bằng cả một khu vực rộng lớn, tạo nên tiếng nổ đinh tai nhức óc. 

nhóm kiếm sĩ diệt quỷ bị dư chấn hất ngã lăn long lóc, những tòa nhà đổ vỡ trong chớp mắt, mảnh tường, khung cửa, gạch vụn bay tứ tung. một căn nhà đổ sập xuống ngay chỗ mà các thợ săn bị hất ngã vẫn chưa kịp đứng dậy. muichirou vẫn luôn duy trì tư thế ôm sakumi trong lòng, đưa tấm lưng nhỏ bé ra chống đỡ. cậu nhắm tịt mắt lại, chuẩn bị cho một cơn đau. 

ầm!

thế nhưng cơn đau đó sẽ không bao giờ tới.

tengen ôm trọn đội của mình ở trong lòng, những thớ cơ của anh căng ra, che chở cho mọi người được an toàn. đầu và tay anh bị đập trúng, rỉ máu, nhỏ xuống nền đất từng giọt. 

dư chấn qua đi, tanjirou, zenitsu và inosuke chui ra ngoài, hốt hoảng giúp đỡ tengen đẩy mảng tường to lớn trên lưng anh xuống. âm trụ giữ nguyên tư thế che chở, buông thõng hai tay. anh đã kiệt sức và ngất xỉu. 

"anh uzui! chị makomo!"

"làm sao bây giờ? độc tố trong người chị makomo lan nhanh quá."

"gửi thư cho chị shinobu đi!"

"như vậy thì quá lâu."

"hay là ánh sáng mặt trời?"

"trời vẫn chưa sáng đâu thằng đần này!"

"mau cầm máu cho anh uzui đi đã!"

tiếng của tanjirou, zenitsu và inosuke cãi nhau choe chóe càng làm lòng muichirou thắt lại. 

chị à, làm ơn...

"chẳng lẽ chị ấy sẽ chết sao?"

zenitsu bắt đầu bù lu bù loa lên. 

"tớ nghe tiếng tim chị ấy đang yếu dần đi."

tanjirou nghiến răng. phải làm sao đây? phải làm sao đây? não ơi nghĩ đi! phải nghĩ ra cách nào đó!

nezuko bất ngờ mở hộp chui ra, con bé ngây ngô nhìn mọi người. 

"uuuu mhh mhhh!"

"nezuko? em dậy rồi sao?"

bàn tay nhỏ xíu của nezuko chìa ra trước con mắt ngỡ ngàng của nhóm thợ săn quỷ. con bé để tay lên người sakumi, cơ thể cô bất ngờ bốc cháy dữ dội.

"A! SAO EM LẠI ĐỐT CHỊ ẤY RỒI!? VẪN CÒN QUÁ SỚM ĐỂ HỎA TÁNG MÀ NEZUKO!"

zenitsu lại khóc ré lên.

tanjirou chăm chú nhìn những thay đổi trên làn da của sakumi.

"khoan đã...! độc tố đang bị đốt cháy rồi kìa!"

ánh lửa dần tắt, sakumi cũng mở mắt ra nhìn những người đồng đội. cô muốn nói gì đó nhưng vết thương ở hàm dưới khiến cô đau đớn. cô chỉ đành đưa tay vỗ nhè nhẹ lên vai muichirou như đang ra hiệu "chị ổn rồi".

muichirou ôm chầm lấy sakumi, cậu không khóc nhưng cũng không hé răng nói lời nào, chỉ im lặng và siết chặt người con gái trong lòng. sakumi hơi khó hiểu nhưng vì không thể nói nên chỉ có thể tiếp tục vỗ về an ủi hà trụ.

cô mới là người cần được dỗ dành cơ mà... cô đang bị thương rất nặng đấy!

"WOA! EM GIỎI QUA NEZUKO! TỐT QUÁ RỒI! CHÚNG TA CHIẾN THẮNG RỒI MỌI NGƯỜI ƠI!"

mấy đứa nhỏ ôm nhau nhảy tưng tưng.

"ngài tengen! hu oa! ngài tengen bị sao vậy?!"

"bé mồm thôi suma! sao cô cứ gào lên thế hả?"

"oa ngài tengen, makio lại ăn hiếp em!"

"này hai người! mau cầm máu cho ngài ấy đi!"

ba người vợ của tengen từ đâu chạy đến, la ó khóc than khiến sakumi nhức hết cả đầu. cái mồm của suma chắc chắn là đối thủ cừ khôi với inosuke cho coi.

"mọi người đã ổn rồi nên em sẽ đi xem lũ quỷ thế nào nhé. phải tận mắt thấy chúng tan biến em mới yên tâm được."

nói rồi nezuko đỡ tanjirou tập tễnh đi xử lí hậu sự. 

những thành viên ẩn đội mau chóng xuất hiện dọn dẹp chiến trường. họ vô cùng bất ngờ khi thấy một khu phố sầm uất chỉ sau một đêm đã bị san phẳng hoàn toàn. thế nhưng điều may mắn là không ai mất mạng cả, nhẹ thì gãy chân gãy tay bó bột là khỏi, sakumi nặng nhất nên phải quấn toàn thân như xác ướp.

quạ kasugai truyền tin trực tiếp từ chiến trường đến chúa công oyakata. dù cơ thể đã bị lời nguyền ăn mòn từ trong ra ngoài và phải nằm một chỗ, người ấy đã vô cùng vui mừng và xúc động.

"ra thế, họ đã hạ được một thượng huyền! làm tốt lắm tengen, muichirou, makomo, tanjirou, zenitsu, inosuke, nezuko."

khụ khụ khụ

kagaya ho ra máu, cả cơ thể đổ gục xuống sàn, nhưng ngài không quan tâm điều đó.

"ngài kagaya!"

người vợ amane của ngài đỡ lấy chồng mình, dùng khăn lau đi vết máu trên khóe miệng.

"hàng trăm năm, một tình thế chưa từng đổi thay trong suốt hàng trăm năm, nay đã có biến chuyển!"

khụ khụ khụ

"amane."

"vâng."

"nàng biết đó là gì không? là điềm báo đấy. số mệnh bắt đầu có những thay đổi lớn. gợn sóng đó có lẽ đang dần lan tỏa, nuốt trọn mọi thứ xung quanh và làm nên chấn động lớn, và nó sẽ chạm đến được chân của hắn - kibutsuji muzan! chúng ta sẽ hạ được ngươi trong thế hệ này!"

khụ khụ khụ

"cha!"

"cha!"

"các con mau đun một chút nước nóng và mang khăn cùng thuốc đến đây. mau lên!"

---

"các người... khi nào các người mới chịu tha cho makomo vậy hả?!"

shinobu nổi điên lên, kanae thì vừa khóc vừa cản em. 

"lần sau hãy để tôi đi với em ấy!"

kyoujurou hào hứng.

tengen nằm trên giường dưỡng bệnh cũng không yên. đã đoán trước được sẽ bị ăn mắng mà sao vẫn thấy sợ vậy nhỉ?

sakumi tỉnh dậy vào một tháng sau đó, lại là ban đêm. cô mệt mỏi nhìn trần nhà quen thuộc. sao lúc nào cũng bị thương nặng vậy trời?

"ư..."

sakumi động nhẹ tay nhưng không thể nhấc lên được, có ai đó đang nằm đè lên tay cô khiến nó tê rần rần. cô đưa mắt nhìn xuống dưới, mái đầu màu đen với nửa dưới màu xanh khiến cô bất ngờ toàn tập.

"muichirou?"

sakumi thì thầm như thể tự hỏi chính mình. nhưng giác quan của một trụ cột là không thể đùa. muichirou ngay lập tức ngồi nhỏm dậy, nhìn cô chăm chăm.

"chị tỉnh rồi? để em đi gọi kochou."

hà trụ toan đứng dậy liền bị sakumi cản lại.

"đang khuya mà em, để sáng mai đi. ngồi xuống nói chuyện với chị một lát."

cậu trai thở dài như bất lực, lại ngồi xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia