ZingTruyen.Asia

[KHR] [Tái Bản] LIFE

Chương 111_Đêm đầy giông

Vongola_Hanami

"Bé Yoru!? Hu hu, em đến thăm ta phải không!? Ta rất vui khi có thể nhìn thấy em đấy!"

"Lussuria-san..."

Yoru vẫy tay cười cho có lệ, cô đặt giỏ trái cây sang một bên rồi lấy ghế ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, ánh mắt có chút đăm chiêu nhìn một lượt thương tích của người kia. Yoru cũng chỉ mới nghe Squalo kể lại rằng Lussuria đã thất bại trong trận đấu tranh nhẫn, hiện đang bị bỏ mặc trong bệnh viện một mình nên muốn cô ghé qua đó xem chừng hắn một chút.

Không nên hiểu lầm ý định của Squalo, hắn chẳng tốt lành đến mức phí tâm lo lắng hay tiếc thương cho một kẻ bại trận như Lussuria đâu. Squalo quan tâm đến Yoru nhiều hơn. Bởi vì hắn không muốn chuyện như tối qua sẽ xảy ra, cho nên hôm nay mới đem con bé đến bệnh viện. Ít nhất chỗ này sẽ an toàn hơn là để nó một mình trong dinh thự với đám ô hợp kia. Đừng tưởng hắn không biết chuyện gì đã xảy ra, nhìn thấy cái xác lạnh tanh trên hành lang vào lúc sáng sớm cũng đủ để khiến hắn đưa ra kết luận rồi.

"Lussuria-san ăn trái cây không? Em gọt cho nhé?"

Lussuria khịt mũi cảm động, "Quả nhiên chỉ có Yoru là đối xử tốt với ta thôi..."

Yoru cười nhạt một tiếng, đưa mắt nhìn ra ngoài khung cửa sổ. Mưa và gió thét gào liên tục đập vào cửa kính, cô có thể nhìn thấy trên bầu trời không ngừng lóe lên mấy đạo quang sáng cả một góc trời, sấm chớp ầm ầm chói tai. Cơn bão này, không biết chừng nào mới dứt đây...

. . .

Mặt khác, ở trường Namimori, Varia gần như đã tập hợp đủ trên sân thượng của trường, chỉ còn chờ đám nhóc bên kia đem người tới mà thôi. Tất nhiên, riêng cái tên cuồng Boss Leviathan đã đứng chờ dưới con bão này suốt hai tiếng đồng hồ rồi. Squalo sau khi ném bừa con xe của mình ở đâu đó liền hùng hổ nhảy đến chỗ đồng bọn, vẫn hung tợn và ồn ào như thường lệ.

"VOI! Đám ranh con rác rưởi đó vẫn còn chưa tới sao!?"

"Ngươi tới trễ, Squalo." Cậu nhóc con thấp giọng phàn nàn.

"VOI! Bận một chút chuyện!"

Belphegor liếc mắt nhìn gã đàn ông tóc trắng đứng cạnh, nụ cười kì dị trên môi dần hạ xuống, sự lạnh nhạt khó chịu chiếm cứ lấy cả gương mặt hắn. Vì lý nào lại như thế chứ? Hắn đã tốn biết bao nhiêu thời gian để khiến con bé thường dân đó trở nên ngoan ngoãn, thế mà tên cá mập ồn ào này chỉ cần có vài ngày là có thể khiến nó cảm động, dù trước đó hắn đã thử mọi cách nhưng chẳng bao giờ nhận được sự hoan nghênh của nó.

"Shi shi shi, ta không biết là ngươi lại có thể tốt bụng như thế đó, Squalo." Belphegor thấp giọng cười, âm lượng nhỏ đến mức chỉ đủ để hai người nghe thấy, "Đưa nó đi chơi, sau đó cả hai cùng đến một nhà hàng ven bữa dùng bữa. Còn gì nữa nhỉ? À, đúng rồi, 'đảm bảo không để nó nửa điểm vết thương'?"

"Shi shi shi, thật nực cười. Ngươi lấy cái gì đảm bảo hả, Squalo? Làm sao ngươi chắc chắn rằng nó sẽ vĩnh viễn không bị thương chứ?"

Squalo nhướng mày, biểu tình lãnh đạm khác xa so với tưởng tượng của Belphegor. Không tức giận, không quát tháo, chỉ là trầm ngâm suy nghĩ mà thôi. Squalo không có nhã hứng tranh cãi với thằng ranh này, đặc biệt là trong mấy cái chủ đề có dính dáng đến Yoru. Mọi chuyện liên quan đến con nhóc kia đều khiến thiên tài của Varia trở nên trẻ con và nhỏ mọn, đến mức Squalo còn nghĩ chỉ số thông minh của Belphegor mỗi khi cái tên Yoru được đề cập đến luôn giảm sụt xuống mấy chục con số. Chẳng khác gì một thằng nhóc tì miệng còn hôi mùi sữa cả.

Vì thế nên, đối với một Belphegor đang tức điên lên vì ghen, Squalo chỉ khoanh hai tay trước ngực, gương mặt dữ tợn mang rõ ý vị cảnh cáo nhìn xuống, thấp giọng đáp: "Việc của ta không cần ngươi quan tâm, Belphegor. Còn nữa, thôi cái trò nghe lén đê tiện đó đi, để con bé đó biết là ngươi không yên thân đâu. Nếu chưa muốn chết thì tốt nhất đừng có tổn thương nó bằng mấy cái trò giả dối của ngươi, bằng không ta sẽ chém ngươi ra làm bảy khúc. Nhớ đấy!"

Belphegor im lặng nhìn Squalo, cứ tưởng nó đang tiếp thu cái gì, ai ngờ một lúc sau liền thấy nó nhe răng ra cười nhạo báng, "Shi shi shi, chỉ là một con cá mập ngu ngốc mà dám hất mặt thuyết giảng bổn vương tử sao? Ngươi có giỏi thì chém ta đi, mà trước khi ngươi kịp làm điều đó ta đã cắt lát ngươi ra trăm khúc làm sashimi rồi~"

"..." Squalo: #ಠω⊙)

"VOI! Thằng ranh con khốn khiếp!! Quả nhiên ta nên giết quách ngươi cho xong mà!!"

"Shi shi shi~ Thách ngươi đấy~"

"VOI!!!"

. . .

Mặt khác, ở bệnh viện, Yoru nằm dài trên ghế sô pha, cả người co lại vì lạnh, hai bàn tay xoắn xuýt đan vào nhau giữ ở trước ngực. Trời bên ngoài vẫn mưa không ngớt, vì không muốn ảnh hưởng đến giấc ngủ của Lussuria nên Yoru đã kéo rèm và tắt đèn từ rất sớm. Phòng bệnh tối đen như mực, ngoại trừ ánh sáng của những tia chớp từ bên ngoài hắt vào thì chẳng thể thấy được gì nữa. Tiếng mưa rơi hòa với gió lốc gào thét cào lên cửa kính từng hồi, bầu không khí quá mức hoàn hảo để khiến người ta phải liên tưởng đến những câu chuyện kinh dị ghê rợn hay xuất hiện trên phim ảnh.

Yoru không sợ những thứ mà cô chưa từng nhìn thấy, chỉ là vào những ngày mưa như thế này, cô khi ngủ thường xuyên mơ thấy ác mộng. Cũng chẳng biết có phải là vì mấy hiện tượng siêu nhiên như bóng đè hay mấy thứ đại loại vậy không, nhưng Yoru đã thử uống rất nhiều loại thuốc để có thể ổn định lại giấc ngủ của mình, nhưng cũng vô dụng. Có lẽ đối với Yoru, có vẻ rất khó để có một giấc ngủ ngon vào những ngày trời bão như thế này.

Và rồi, Yoru thực sự rơi vào một cơn ác mộng cực đoan sau gần hơn một tiếng đồng hôd cố gắng đi vào giấc ngủ. Nhưng có lẽ phương thức có chút không đúng nên ngay khi vừa nhắm mắt lại, bởi thứ đầu tiên chào đón cô chính là không gian vừa chật chội kín mít vừa tối đen như mực, không có lấy một tiếng động nào. Yoru bị ném vào trong đó, dù cho cố quằn quại hay gào thét cũng chẳng có ai cứu lấy cô. Nó cứ như là một vũng bùn lầy tối đen, và Yoru thì cứ như một con thú nhỏ sa chân vào vũng lầy đó, càng vũng vẫy lại càng bị kéo sâu hơn.

Yoru rõ ràng biết đây là mơ, nhưng cô không thể tự mình thoát ra được. Yên lặng hoang vu và tĩnh mịch cướp đi tất cả giác quan, không cảm nhận được gì càng khiến cô càng thêm sợ hãi. Sợ hãi bản thân sẽ không thể tỉnh lại được. Yoru thở dốc, vô thức vươn tay ra mà giãy dụa, nhưng chưa kịp làm gì thì bàn tay đã bị ai đó nắm lấy, sau đó ép lại xuống nệm.

"Shi shi shi, đến cả lúc ngủ cũng không yên được à?"

Là Belphegor. Yoru mơ màng nhận ra người trước mặt mình chính là vị vương tử tự nhận, sở hữu cái điệu cười có một không hai ấy ngoài hắn ta ra thì còn ai vào đây được chứ. Bàn tay lạnh như băng của hắn vuốt nhẹ những sợi tóc dính trên trán cô, sự đụng chạm dịu dàng hệt như sợ hãi sẽ đánh thức cô vậy. Yoru mệt mỏi muốn xoay người, tránh đi những ngón tay đang càn quấy trên khuôn mặt mình, nhưng cơ thể lại không tuân theo ý muốn của cô, vì thế nên cô chỉ có thể nằm yên chịu trận.

Belphegor đột nhiên trở nên im lặng đến đáng sợ, cả thế giới như lại một lần chìm vào thinh không, trong bóng tối chết lặng, chỉ có âm thanh của mưa là rõ ràng nhất. Hắn đã rời đi rồi sao? Yoru tự hỏi, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, không biết vì lý do gì mà từ từ nắm lại. À, vẫn còn ở đó, Belphegor vẫn đang giữ lấy tay cô, không quá mạnh mẽ nhưng cũng đủ để khiến cô cảm nhận được. Bàn tay mang theo cái lạnh của những mưa giông ngoài kia chẳng thể sưởi ấm cho cô, nhưng ít ra nó khiến Yoru cảm thấy yên tâm hơn, một chút thôi.

Belphegor chống cằm, nghiêng đầu ngắm nghía khuôn mặt đang say ngủ của Yoru, những ngón tay nhẹ nhàng đáp lại cái nắm tay yếu ớt của cô.

"Giá như em luôn đối xử dịu dàng với ta..."

Thanh âm của Belphegor nhỏ lắm, đến mức vừa mới thoát ra khỏi miệng, nó đã bị tiếng mưa ào ạt ngoài kia át đi mất. Tựa như một tiếng than thở đầy phiền muộn, chỉ một mình hắn biết, cũng chỉ có hắn cảm nhận được, từng câu nói chân thật nhất của hắn vĩnh viễn sẽ không thể chạm đến trái tim của Yoru.

"Liệu sau khi tỉnh giấc, em vẫn sẽ nắm lấy tay ta như vậy chứ... Hay là sẽ cự tuyệt ta như em vẫn luôn làm?"

Nếu thật sự em sẽ từ chối ta, vậy thì bây giờ ta nên giết quách em đi cho rồi...

Để em vĩnh viễn nắm lấy tay ta như thế này...

Mãi mãi ngoan ngoãn bên ta.

. . .

Tiểu kịch trường:

Đã thức dậy từ lâu Lussuria: Giờ có nên tỉnh lại hay tiếp tục giả ngủ? Hu hu, có cảm giác sẽ bị giết để bịt miệng nếu tỉnh giấc a a a~ (ˊДˋ)

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia