ZingTruyen.Asia

[KHR](All27) Màu Xám

Chương 10: Mama Của Ta Là...?

kurokits

Hiện tại, trên sân thượng trường Sơ Trung Namimori đang diễn ra một cảnh tượng, à không, chính xác hơn, là vẻ mặt có một không hai của vị sát thủ số một thế giới. Ai không nhìn thấy đúng là phí cả đời.

Reborn chưa từng và chưa bao giờ thất thố đến mức cằm muốn rơi xuống đất vì kinh ngạc như lúc này. Thuật đọc tâm bản thân luôn tự tin cũng không thể đọc được cái suy nghĩ lạc cmn ra tận phương trời nào của thanh niên tóc nâu trước mắt. Và sự điềm tĩnh vốn có của vị Arcobaleno cứ thế theo gió mà bay đi, kéo theo cả cơ thể đã sớm hóa đá mà tan thành cát bụi.

Bị học trò nhìn thành con trai của chính mình, phải làm sao đây?!

Reborn bỗng nhiên thêm căm hận tên Checker Face kia một tầng. Chỉ tại tên đó biến hắn thành trẻ con mới gây ra cái hiểu lầm ngớ ngẩn này.

"Không phải sao? Nhìn hai người... rất giống." Tsuna nghiêng đầu nhìn Reborn vẫn còn bất ngờ đến bối rối kia, tự dưng thấy trong lòng nhộn nhạo một chút.

"Cảm giác gì vậy?"

Reborn - rất nhanh đã bình tĩnh trở lại - nhìn Tsuna một hồi như thể đang gắt gao đánh giá anh vậy. Nhớ lại khoảng thời gian trước đó, khi Tsunayoshi vẫn còn là một đứa trẻ đáng yêu, bao nhiêu suy nghĩ trong đầu đều bị hắn nhìn thấu. Mà giờ đây, Reborn chẳng nhìn thấy gì cả, cũng chẳng cảm nhận được bất cứ điều gì từ người kia.

Giống như trái tim ấy đã bị đóng kín lại, không để bất kì ai có thể xâm phạm vào. Con người khi bị tổn thương quá nhiều, họ sẽ có xu hướng đóng cửa trái tim mình lại, để không nhận thêm bất kì thương tổn nào nữa. Mà việc cánh cửa nhỏ bé ấy khép lại, cũng đồng nghĩa với ánh sáng hi vọng cuối cùng bị cắt đứt. Và rồi, thứ bủa vây lấy Tsunayoshi chỉ còn lại bóng tối lạnh lẽo và vô vị.

Không thả những tổn thương ra ngoài, cũng không để sự cứu rỗi tiến vào bên trong, chàng trai tóc nâu nghiễm nhiên trở nên biệt lập với xã hội, ôm những vết thương lòng cũ kĩ cứ thế mà sống tiếp cùng với những đau đớn trong quá khứ. Có lẽ chỉ có bản thân anh ta mới biết được, chính mình muốn chết tới mức nào.

Sự âm u phảng phất vờn quanh chàng trai tóc nâu được Reborn thu vào trong tầm mắt. Đáy mắt đen kịt sâu thẳm, như cũ chẳng ai biết hắn đang nghĩ gì. Có lẽ, là về người đang ở trước mặt hắn kia chăng?

Ho nhẹ vài cái báo hiệu tâm trí đã ổn định, Reborn bấy giờ mới mở lời đáp lại Tsunayoshi:

"Ta chính là Reborn, không phải con trai của Reborn, đừng có hiểu lầm."

"Ồ..." Tsunayoshi gật gù.

Thấy người kia dường như đã hiểu, Reborn hài lòng mỉm cười. Nhưng rất nhanh, nụ cười của hắn trở nên cứng ngắc vì câu nói tiếp theo của Tsuna.

"Vậy ra hai cha con cùng tên nhỉ? Thần thái cũng giống luôn."

Reborn: Tự nhiên muốn rút súng bắn cái gì đó ghê...

"Cả động tác rút súng cũng giống." Tsunayoshi nói khi thấy Reborn chạm lên tắc kè Leon vẫn luôn đậu trên Fedora.

Reborn: ... Vẫn cố chấp đến vậy à?

"Anh có thể biết mẹ của em là ai không?"

Crắk!

Bao nhiêu cố gắng kìm nén nãy giờ của Reborn triệt để tan vỡ. Tắc kè nhỏ nháy mắt biến đổi thành khẩu súng lục quen thuộc chĩa thẳng vào thanh niên trước mặt. Tsuna bình tĩnh nghiêng đầu, trừ bỏ bộ dạng vô hồn thì còn lại đều rất ngây thơ.

Reborn nhìn nhìn, không thể bắn nổi. Hắn đứng chĩa súng mất vài phút và hai bên chẳng nói thêm câu nào, trông khung cảnh chỉ có Reborn là ngớ ngẩn. "Xì" một tiếng bất mãn, cây súng trên tay biến trở lại thành Leon yên vị trên nón trơ đôi mắt to tròn mà nhìn trời nhìn đất. Dù có mủi lòng, lần này Tsuna đã vô thức chơi hắn một vố đau, làm gì có chuyện hắn không ghi thù được.

Re - nhỏ mọn - born nhếch mép. Đối phó với loại chuyện này, là sát thủ số 1 thế giới thì phải biết cách giải quyết. Ban đầu có ngỡ ngàng một chút quên mất cầm hình tượng lên thôi. Bây giờ bình tĩnh rồi, Tsunayoshi nào có thể thoát khỏi tay hắn.

"Tsuna muốn biết mama của ta là ai sao?" Reborn tỏa ra mùi nguy hiểm thường thấy. Đại ma vương máu S lại nghĩ ra cái gì ghê rợn rồi.

"Ừm." Tsunayoshi không giấu nổi tò mò, dù gương mặt chẳng có biến hóa gì và giọng nói vẫn lạnh tanh như cũ.

Người nào có thể khiến Reborn yêu đến mức có con luôn vậy?

Reborn giữ nụ cười nhếch mép, dùng dáng vẻ ngây thơ vô (số) tội của thân thể trẻ con mà trả lời:

"Mama của ta chính là Tsuna đó! Là Sawada Tsunayoshi."

"..." Im lặng. Triệt để im lặng.

Nhìn qua thì chẳng có gì, nhưng Reborn biết thừa Tsunayoshi đang sốc đến mức nào. Cười khẩy một cái, Reborn hài lòng nhảy lên đầu một Tsuna (có lẽ) đang hóa đá.

Vô hồn cái gì, nếm trải cảm giác khi nãy của ta đi!

Là một người sớm đã quên đi cảm xúc là gì, Tsunayoshi cảm thấy bản thân dường như đang sốc? Có lẽ là vậy. Cả đống thắc mắc nổi lên trong đầu anh, nửa tin nửa ngờ. Lần cuối Tsunayoshi gặp Reborn là lúc anh khoảng 5-6 tuổi, làm sao mà có con được? Vậy Reborn là người sinh ra đứa trẻ này?

... Tsunayoshi chợt thấy tam quan mình sắp vỡ nát.

Hibari - vừa mới đi tuần trở về - Kyoya: ... Động vật nhỏ ngoại tình?

Vừa mới lên sân thượng do đã đến giờ nghỉ trưa, nhóm Ieyatsu: ... Cái quái gì đang diễn ra?!

Tonfa bay vụt phía trên đầu Tsunayoshi lại bị thứ gì đó chặn lại chệch hướng cắm thẳng vào thùng nước phía bên kia. Tiếng kim loại va chạm "keeng" lên trong không gian tĩnh lặng.

Tĩnh lặng.

Hibari không biết tại sao, nhưng bản năng báo hiệu cho hắn biết đứa trẻ kia là một tên nguy hiểm, nhất là khi nó có dấu hiệu dụ dỗ (?) Tsunayoshi của hắn. Và rồi cái bản năng đó giúp hắn tìm được một động vật ăn thịt đội lốt động vật vô hại. Một đứa trẻ thú vị, nhưng nó vừa nói một điều không thú vị chút nào.

"Nii-san? Reborn? Chuyện quái gì đang diễn ra vậy?" Ieyatsu vẻ mặt như không thể tin được nhìn vị gia sư sát thủ của mình. Mới có nửa tiết học trôi qua từ lúc Tsunayoshi rời đi, và cậu đã trở thành người tối cổ? Sao Reborn lại trở thành con của anh trai mình rồi?

"Haha Tsuna-san, em cũng muốn biết, anh có vợ rồi sao?" Yamamoto cười cười, mắt híp lại không rõ cảm xúc.

"Ju- Juudaime?!" Gokudera một mặt hoang mang.

"Reborn là con của mình và Reborn..." Tsuna lẩm bẩm.

Và đã bị Ieyatsu nghe thấy.

"Nii-san!! Anh không được tin lời cậu ta! Em xin lỗi, nhưng mà anh đã ở trong phòng mình suốt 7 năm, làm sao mà có con ở tận Ý được!!" Ieyatsu nắm vai anh trai lắc mạnh, sau đó quay sang đứa trẻ gây sự kia quát: "Reborn! Đừng có tiêm nhiễm mấy cái thông tin sai sự thật cho Nii-san nữa! Anh ấy sẽ tin đó!!"

Qua quan sát, Ieyatsu đã chắc chắn rằng anh trai mình mang cái bản tính hồn nhiên thái quá của mẹ rồi! Vậy nên cậu phải bảo vệ anh khỏi những điều xấu xa, tiêu biểu là tên ma vương đội lốt trẻ con kia.

Bị học trò lườm nguýt muốn thủng lỗ trên người, Reborn vẫn nhàn nhã bước trên lan can, nhàn nhã huýt sáo. Cũng không quên liếc nhìn phản ứng của cậu thanh niên tóc nâu.

Đúng lúc tình thế đang khó xử, chuông reo vào lớp lại vang lên. Với Hibari Kyoya đang đằng đằng sát khí ngay đối diện, Ieyatsu không còn cách nào khác đành cùng hai người bạn kéo anh trai về lớp.

Cuối cùng trên sân thượng cũng chỉ còn lại một trẻ một lớn đứng nhìn nhau. Không động tĩnh.

"Nhóc con, mau giải thích." Hibari nâng tonfa.

"Nóng vội là không tốt đâu, Hibari." Reborn mỉm cười, đưa tay chạm vào Leon trên vành mũ.

Sau đó trên cấm địa Namimori diễn ra chuyện gì, cũng chỉ có hai con người kia biết được mà thôi.

------------END CHƯƠNG 10-----------

Xin lỗi vì lặn lâu, toi đã trở lại với hai chương truyện đây :')

Hè này toi sẽ chăm chỉ hơn, tiến độ truyện đã bị chậm chễ vì sự lười biếng của toi rồi :'). Truyện này cũng còn lâu mới kết thúc, mà não toi lại có thêm một đống ý tưởng cho truyện mới rồi hahan't.

Mà, toi sẽ cố gắng 💪💪💪

Cảm ơn vì đã đọc!

[14/11/2022]
#Ki.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia