ZingTruyen.Asia

[Khải Thiên] Nhóc con xấu xí, em là của tôi

chap 89

TranggTrau

Thiên Tỉ quay về phòng mình, đã mấy ngày qua cậu ở tại Vương gia này nhìn đâu đâu cũng thấy hình ảnh của anh nhưng lại không thể nhìn thấy anh. Trong lòng có chút nhớ nhung anh, nhưng nỗi nhớ đó cũng không có ý nghĩa gì... chuyện giữa anh và cậu phải làm sao giải quyết cho dứt đây... Thiên Tỉ nằm trên giường mà suy nghĩ, cậu chìm vào giấc ngủ khi nào không hay không biết... cho đến khi tiếng chuông điện thoại reo lên khiến cậu mơ màng tỉnh giấc không kịp nhìn ai đang gọi mà nghe máy.
- Vâng, Jack nghe. - Thiên Tỉ mơ màng đáp.
- Đang ngủ sao? - Vương Tuấn Khải nghe giọng ngái ngủ của cậu khẽ hỏi.
Đôi mắt đang nhắm lại bỗng mở to ra, giọng của anh từ bên trong điện thoại khiến cậu giật nảy mình... là anh ta gọi về cho cậu ư. Thiên Tỉ muốn kiểm tra kĩ hơn, nhìn vào màn hình điện thoại đúng là số nước ngoài.
- Đã ngủ luôn rồi sao?- Tuấn Khải không nghe thấy tiếng trả lời liền hỏi tiếp.
- Không... không... tôi đã thức dậy rồi. - Thiên Tỉ vội đáp.
- Cậu bị ốm ư - Vương Tuấn Khải hỏi.
- À, chỉ là dạ dày có chút vấn đề. - Thiên Tỉ tim đập thình thịch mà đáp, anh ta gọi về vì biết cậu bị ốm ư.
- Phải ăn uống cẩn thận một chút, không được phép bỏ bữa. - Anh căn dặn. - Ngày mai đi bệnh viện kiểm tra.
- Tôi biết rồi. - Thiên Tỉ khẽ đáp.
- Không còn chuyện gì nữa, đi ngủ đi. - Vương Tuấn  Khải khẽ nói, định cúp máy.
- Tuấn Khải. - Thiên Tỉ vội nói.
- Có chuyện gì sao?
- Ở bên ấy, có lạnh lắm không? - Thiên Tỉ nói nhỏ, gương mặt cậu đỏ lên... thật ra cậu có rất nhiều điều muốn hỏi anh nhưng không biết nói từ đâu.
- Khi không có em ở bên cạnh... tôi luôn cảm thấy lạnh.
Trái tim cậu  đập thình thịch, bàn tay báu chặt lấy điện thoại trên tay, bờ môi cậu rung rung hơi cười trước câu nói đầy ma mị của anh.
- Nếu lạnh như vậy, hãy mặc áo thật ấm nhé. - Thiên Tỉ khẽ đáp. - Tôi phải đi ngủ rồi, ngủ ngon. - Thiên Tỉ nói nhanh sau đó cúp máy đi, cậu sợ kéo dài thêm ra cậu sẽ nói ra những lời không thể nói.
Tuấn Khải hơi nhếch môi cười nhìn vào màn hình của điện thoại... đó là một Jackson xấu xí là một chàng trai không hề có nhan sắc có thể cướp lấy trái tim anh. Anh có thể làm mọi thứ để bảo vệ cậu, tổn thương anh cũng được miễn rằng Jackson của anh được sống hạnh phúc.
- Vương tổng, Hàn Liên Chi đến rồi. - Đình Tín nói.
- Mời cô ta vào đi. - Vương Tuấn Khải đanh mặt lại nói,.
Hàn Liên Chi từ bên ngoài bước vào, gương mặt cô ta vẫn không thay đổi theo năm tháng. Ánh mắt sắc sảo, gương mặt lúc nào cũng rạng ngời xinh đẹp chỉ tiếc là sắc đẹp đó mang đầy nguy hiểm.
- Cô đến tìm tôi, thật đáng ngạc nhiên. - Tuấn Khải ngồi trên bàn làm việc, hai tay đan vào nhau hướng mắt về phía Hàn Liên Chi.
- Tuấn Khải, chuyện cũ đã qua rất lâu rồi... anh cũng không nên nhìn em bằng ánh mắt xa lạ như vậy. - Hàn Liên Chi ngồi đối diện Vương Túâ Khải, ánh mắt nhìn anh có một chút tiếc nuối. - Lần này là em đã giấu mẹ đến gặp anh, Tuấn Khải... em biết là mẹ đã sai nhưng hiện tại mẹ càng lúc càng đắm chìm trong thù hận, em rất sợ khi ở bên cạnh bà... anh hãy giúp bà ấy dứt ra khỏi nó, em muốn nhìn thấy mẹ có một cuộc sống vui vẻ như bao người.
- Ngay cả tôi, bà ấy còn muốn giết chết... tôi có thể giúp gì cho bà ta sao? - Vương Tuấn Khải đáp. - Câu chuyện cũ nhắc lại, từ đầu đến cuối đều là Vương phu nhân sai lầm... từ phá hỏng một chuyện tình đẹp đến giết chết một người mẹ của hai đứa con còn thơ bé... có lẽ là cha nuôi sai nhưng bà ấy đâu có quyền tước đi mạng sống người khác. - Tuấn Khải lắc đầu. - Ngay cả em, từ một đứa trẻ ngây thơ trong sáng đó... em từ bỏ mọi thứ bên tôi để đi theo tội ác của bà ta vậy nên hiện tại em đến nơi này mà xin tôi giúp em ư... ngoài cho bà ta vào con đường cùng của tội lỗi... tôi phải làm gì đây.
- Tuấn Khải, anh cũng biết từ bé em mồ côi cha mẹ... là một tay mẹ đã chăm sóc và nuôi dưỡng em đến ngày hôm nay. Em biết mình đã sai khi không khuyên can mẹ và cứ răm rắp nghe lời bà ấy, đến hôm nay nhận ra thì em biết mình không còn kịp nữa rồi... vậy nên em mới đến tìm anh, dù sao mẹ cũng là người nuôi nấng anh... xin anh hãy kéo bà ấy ra khỏi hố sâu đó. - Hàn Liên Chi đau lòng nói.
Vương Tuấn Khải lắc đầu, trên đời này điều khó thay đổi nhất chính là sự thù hận... sự thù hận của Vương phu nhân đã ngấm sau vào máu, huyết mạch và ăn vào tim gan theo năm tháng... bà ta hiện tại là muốn tiêu diệt tận gốc những thứ có liên quan đến mẹ của Thiên Tỉ ... nhưng hiện tại anh lại là cái gai khiến bà ta khó lòng thực hiện mưu đồ, vì vậy ngay cả anh bà ta cũng không bỏ qua mặc dù anh chính là đứa trẻ mà bà ta từng chăm sóc từ bé. Người ta thường nói không có công sinh thành, nhưng có công nuôi dưỡng... cái công nuôi dưỡng kia còn vất vả hơn công ơn sinh thành, anh đã vì điều đó mà luôn nhượng bộ bà... nhưng càng lúc bà càng khát máu hơn.
- Hiện tại mẹ đang tìm kiếm Jackson, con trak người tình của cha nuôi. - Hàn Liên Chi nói. - Bà ấy muốn dùng Jackson để nhử anh sang Mỹ, một lần thanh toán .
- Tôi biết. - Tuấn Khải nhúng vai nói. - Bà ta luôn khát máu như vậy.
Hải Yến đến tìm Đình Phong thì vô tình nghe cuộc nói chuyện giữa Liên Chi và Vương Tuấn Khải, cô nhanh chóng đẩy cửa bước vào mà nói.
- Vương tổng, xin lỗi vì đã nghe chuyện riêng của gia đình anh mà chưa được phép. Nhưng tôi có một ý này, nghe có vẻ hơi hoang đường. Nếu muốn Vương phu nhân thay đổi, thì phải làm cho bà ấy nhận ra rằng mình đã sai.
Tuấn Khải và Hàn Liên Chi đều đưa mắt nhìn Triệu Hải Yến... cái cô gái này vẫn không có chút thay đổi nào. Vẫn vô phép tắc lại thích bày trò gì nữa đây, nhìn từ trên xuống dưới bộ trang phục của cô ta có thể đoán được rằng cô ta vừa chạy nhảy khắp đường phố và chui vào các show ca nhạc.
- Nói thử xem. - Tuấn Khải hơi nhếch môi, thử nghe xem đứa trẻ con này muốn bày trò gì.
- Là thế này. - Triệu Hải Yến nhìn sang phía Hàn Liên Chi mà nói. - Cô quay về làm cách nào đó để dụ mẹ cô về Trung Quốc một chuyến, sau đó khi bà ta ở trong khách sạn chúng ta sẽ diễn một vở kịch nhát ma bà ấy... chúng ta sẽ hóa trang thành người mà Vương phu nhân kia đã từng cướp đi mạng sống. Người sống bà ta không sợ nhưng tôi tin chắc người chết hiện về đòi mạng... bà ta có là thành thánh mới không sợ. - Triệu Hải Yến vừa nói xong liền le lưỡi trợn mắt đưa hai tay lên mà giả ma nhát người.
Cả Hàn Liên Chi và Vương Tuấn Khải tuy đang căng thẳng nhưng bật cười với suy nghĩ của Triệu Hải Yến. Tuy nhiên, đó không phải là một suy nghĩ không hay... nếu như bà ta biết sợ... có thể sẽ dừng lại.
- Hải Yến, em lại bày trò gì nữa đây... - Đình Tín vừa ra ngoài nghe điên thoại từ đối tác quay vào đã nhìn thấy Triệu Hải Yến đang múa máy tay chân trước mặt Vương Tuấn Khải.
Tuấn Khải ra hiệu cho Đình Tín im lặng để nghe Triệu Hải Yến đang vạch ra kế hoạch sẽ làm thế nào mà hù ma Vương phu nhân khiến bà ta không phát hiện ra, phải nói là trong cái đầu ốc trẻ con của cô gái họ Triệu này cũng khá là thông minh và đầy tính chiến lượt.
- Thống nhất vậy đi. - Tuấn Khải nói. - Liên Chi, quan trọng là em có thể đưa bà ấy về lại hay không?
- Em sẽ cố gắng... - Hàn Liên Chi gật đầu. - Cảm ơn đã giúp em.
- Dù sao... anh cũng từng gọi bà ấy là " mẹ".
- Nghe nói anh sắp kết hôn sao, anh không đợi Jackson nữa ư. - Hàn Liên Chi hỏi. - Mẹ có nói với em cậu ấy là hai người là anh em... có lẽ bà ấy muốn chia rẽ hai người để dễ dàng hành động.
- Không sao cả, mọi chuyện đều ổn. - Vương Tuấn Khải không muốn tiết lộ cho Hàn Liên Chi biết rằng Thiên Tỉ đang ở chỗ anh... sự thật là anh chưa thể tin tưởng người phụ nữ này.
Nếu như Vương phu nhân chịu dừng lại, chẳng phải điều đó là điều tốt ư... cách của Hải Yến không phải là Vương Tuấn Khải hoàn toàn tin tưởng... tuy nhiên như thế cũng khiến Hàn Liên Chi đưa bà ta về nơi này... nơi mà thế lực bà ta không có.
- Vương tổng, anh không nên quá tin tưởng cô ta.- Đình Tín khẽ bươc vào phòng Tuấn Khải mà nói. - Ai biết được đây có phải là một âm mưu của Vương phu nhân.
- Tin tưởng. - Vương Tuấn Khải hơi nhếch môi cười. - Đình Tín, cậu an tâm đi... dù bà ta có bày trò gì, tôi cũng sẽ là người cầm cán của cuộc chơi này.
Đình Tín nghe Vương Tuấn Khải nói vậy cũng liền hiểu ý của anh, dù là Hàn Liên Chi là do Vương phu nhân sai đến... anh cũng sẽ điều khiển cuộc chơi này.
*************************
Buổi sáng hôm sau Thiên Tỉ chuẩn bị trang phục tươm tất để cùng Đình Phong đến bệnh viện... tuy nhiên vừa sáng sớm thì Lục An đã dậy rất sớm, cô ta cứ đi đi lại lại trong phòng khách khiến ai nấy đều tò mò nhưng không dám hỏi. Thiên Tỉ vừa bước ra ngoài thì Lục An đã chạy đến bên cạnh cô, bộ dạng như có chuyện gì đó bí hiểm lắm.
- Jackson, tôi có một việc nhờ cậu giúp. - Lục An nói.
- Có việc gì sao? - Thiên Tỉ hỏi lại, cô ta có việc gì sao.
- Là thế này, tôi đã đánh rơi chiếc nhẫn cưới của tôi và Tuấn Khải. - Bộ dang ra vẻ lo lắng. - Một người nhặt được nó và họ nhận ra chiếc nhẫn đó vì cặp nhẫn này đã được đưa lên báo. Hắn ta đã tìm cách liên lặc với tôi và ngỏ ý rằng dẽ cho tôi chuộc lại nó.
- Vậy thì tốt rồi, cô mau đi chuộc lại đi. - Thiên Tỉ đáp.
- Không đơn giản như vậy, hắn ta đưa ra số tiền khá cao và yêu câu tôi đến đó một mình. - Lục An ra vẻ lo sợ. - Tiền không phải là vấn đề, nhưng tôi rất sợ... lỡ như đến đó hắn ta cướp tiền và không trả nhẫn cho tôi.
- Cô hãy nói với Tuấn Khải, anh ấy sẽ cho người lấy lại giúp cô.
- Không được... tôi không muốn anh ấy biết tôi đã làm mất nó... anh ấy sẽ nghĩ tôi không tôn trọng anh ấy. - Lục An lắc đầu.
- Vậy cô muốn nhờ tôi việc gì. - Thiên Tỉ hỏi.
- Cậu có thể đi cùng tôi được không?.Dù sao anh cũng là đàn ông, có anh đi cùng tôi sẽ cảm thấy an tâm hơn. - Lục An ra vẻ van xin. - Đừng để bất cứ người nào trong Vương gia biết, họ sẽ nói lại với Tuấn Khải mất.
Thiên Tỉ hơi phân vân một chút, cô ta vì sao lại nhờ vả cậu trong khi cả hai người có vẻ không ưa gì nhau lắm. Thiên Tỉ chưa kịp trả lời thì lại nghe Lục An nói tiếp.
- Tôi không quen biết ai ở nơi này cả, một người bạn cũng không có... đến lúc gặp chuyện cũng không biết nhờ vả ai. Những người trong Vương gia này đều là người của Tuấn Khải, nghĩ đi nghĩ lại thì cũng chỉ có một mình cậu có thể tin tưởng... làm ơn đi cùng tôi được không... Jackson.
- Thôi được rồi, tôi đi bệnh viện vể sẽ đi cùng cô. - Thiên Tỉ gật đầu đứng lên.
- Không được, hắn ta hẹn trong sáng nay... nếu không đến xem như mất chiếc nhẫn mãi mãi. - Lục An kéo tay Thiên Tỉ lại. - Tôi xin cậu Jackson, việc này rất gấp.
Đi bệnh viện hôm nay đi cũng được ngày mai cũng không sao, bệnh viện kia vẫn nằm đó chứ không mất đi đâu được. Còn chiếc nhẫn kia lại quan trọng với cô ta như vậy, xem như cậu giúp người vậy... cô gái này cũng không phải là người xấu hoàn toàn.
- Được rồi, tôi sẽ đi với cô. - Thiên Tỉ nói. - Nhưng tôi phải nói với Đình Phong một tiếng, anh ta lại đợi.
- Jackson, đừng nói là đi với tôi... anh ta lại hỏi chúng ta đi đâu, tôi sợ mọi chuyện sẽ đổ bễ ra hết. - Lục an khẽ nói.
- Tôi hiểu rồi, an tâm đi. - Thiên Tỉ gật đầu nói.
Đợi Thiên Tỉ bước ra khỏi cửa thì bên trong Lục An khẽ cười đầy dã tâm, bàn tay bấm điện thoại trên tay khẽ cười nói vào trong điện thoại:" Con mồi đã cắn câu... bắt đầu hành động."

Hết chap 89.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia