ZingTruyen.Asia

(Khải Thiên)Dù Sao,Em Vẫn Yêu Anh

Chương 12:Tìm bảo bối cho ta.

ThienDTi

Mơ màng tỉnh dậy sau trận đau lòng tối qua, lập tức cái bụng mấy ngày không ăn uống đàng hoàng kêu lên, chính là thùng rỗng kêu to.

Không quan trọng, anh quần áo nhăn nheo lười nhát ngồi dậy, cổ họng khô rát hừ hừ vài cái. Hướng phòng khách, rót ly nước một hơi uống hết mới đi đến sopha ngồi phịch xuống.(Nhàm rỗi dữ má)

Lôi điện thoại trong túi ra, ấn dãy số đã lâu không liên lạc.

"Đô~~~~ Uy?" Người bên kia nhấc máy.

"Khương Thanh?" Anh nuốt khan cổ họng khô rát khàn khàn, khẳng định.

"Ểi? Vương Tuấn Khải!? Ngọn gió nào thổi cậu sớm như vậy đã gọi cho lão bằng hữu này a?" Giọng nam nhân Khương Thanh ủy khúc kêu lên, dù gì hôm nay là chủ nhật lại mới bảy giờ sáng đi. Bằng hữu mấy tháng không gặp hẹn tôi đi chạy bộ?

"Hừ, gió độc. Không nói nhảm nữa, Khương Thanh hảo thám tử, hôm nay có việc quan trọng cho cậu đây" Không có thời gian đùa bỡn với con sâu ngủ này, trọng điểm một chút.

"Nga~thì ra là nhờ vã, là nhờ vã đó,  lại mang cái giọng điệu băng sơn nghàn năm đó, khôn hồn tôi không giúp cậu..."

"Không giúp?"

"Ấy ấy, làm gì có, lão đại mau nói, có chuyện gì, thám tử tài ba liền đi hoàn thành nhiệm vụ" Nam nhân lật mặt nhanh nhất của năm.

"Nghiêm túc một chút. Nhờ cậu tìm giúp ái nhân của tôi, em ấy hôm qua vừa rời đi..." Vô cùng nghiêm túc.

Khương Thanh ôm chăn miệng giật giật. Sau đó hét lên "Phi, Vương học trưởng-Vương tổng, tuyên bố cho cậu biết hình tượng cao lãnh nam thần của cậu trong lòng tôi bắt đầu tan biến. Cậu đùa cái thí gì a? Ái nhân của cậu trên vạn dưới trăm cậu muốn tôi tìm cái ái nhân nào đây?" Cậu không có việc làm rãnh rỗi sáng sớm gọi điện đùa với tôi? Cái mông, tôi hôm nay mắng cậu.

Vâng, nam nhân tên gọi Khương Thanh kia là bạn đồng đại học của anh, hiện tại là thám tử trẻ tuổi nổi tiếng tại Bắc Kinh đô hội này a~

"Ái nhân, của tôi độc nhất vô nhị. Duy ái Dịch_Dương_Thiên_Tỉ" Anh nữa nằm nữa ngồi trên sopha ngoáy ngoáy lỗ tai bất động thanh sắt trả lời.

"Hả? Dịch Dương Thiên Tỉ, nữ nhân này cái tên thật độc nha~" Khương Thanh tâm tình bình ổn một chút vừa nghe cái tên liền muốn ngẩng đầu cười lớn một trận (thối tha cái tên này có qì buồn cười hả?)

"Khương Thanh, ai nói với cậu ái nhân của tôi nhất định là nữ nhân,.còn nữa tên như vậy chọt đến lông heo nhà cậu? Ngẩm cái tên của cậu một chút cho tôi" Không thích tên của vợ anh.

Ngày mai cậu đi đổi tên luôn đi.

"Vương Tuấn Khải, đừng, đừng nói Dịch Dương Thiên Tỉ kia là nam nhân ngày trước cùng cậu dính chặc đi?!" Khương Thanh mặc kệ bị mắng, nghĩ ngợi một chút mới tung chăn, lại nhìn bản thân độc nhất có chiếc quần body mỏng manh mới vội vàng lấy gối che lại, lắp bắp hỏi anh.

"Cái gì kêu? Ngạc nhiên? Nói nhảm nhiều rồi, cho cậu một tuần tìm bảo bối của tôi..Tìm không được? Lượng tình cậu một chút bốn năm bằng hữu nhẹ thì đến bãi rác lớn nhất Bắc Kinh mang tòa nhà của cậu về. Nặng, phá nát phòng thám tử lỏm của cậu". Anh một hơi nói ra, người bên kia một lời cũng không chen vào được đã bị dọa đến vội vàng mặc quần áo đi làm nhiệm vụ. Ngày nghỉ cái mông không hoàn thành nhiệm vụ sau này 'nghỉ ngơi dài hạn' luôn.

Đừng khi dễ cái tên họ Vương này đi, chính là ngoài mặt như đùa như giỡn, song lại nói cái gì liền làm cái đó. Khương Thanh ít nhất đã một lần lãnh hội. Đáng sợ.

Anh ném điện thoại xuống sopha, mệt mỏi vuốt mặt. Tối qua, anh suy nghĩ rất nhiều, cho đến hiện tại, quyết định rồi. Cho dù có bỏ cái gì bao gồm sự nghiệp tương lai anh đều vứt, anh chỉ cần y là đủ rồi. Y đối anh hiện tại không còn chỉ đơn thuần là hạnh phúc, mà còn là sự nghiệp.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Một tuần chậm rãi trôi qua.

"Khương Thanh-h-h-h~" Tuấn Khải  một tuần qua không lúc nào an ổn. Vì vậy nhân viên vài nghìn người trong xí nghiệp gặp anh né được nhất định nhất định nghàn vạn lần phải né. Không né được trăm lần vạn lần lãnh hội được cái gì mà giận cá chém thớt. Bất quá, cái thớt này một lần chém liền trực tiếp một hóa hai.

Nga~ bên ngoài mưa gió, bên trong bão táp. Một tuần qua kể từ khi Dịch thư kí vạn năng danh tiếng lẫy lừng của tổng giám đốc Vương xin từ chức, tính đến nay tổng giám đốc ngài đổi đi đổi lại năm thư kí đáng thương.

Nói đến bị đuổi liền đuổi đi, tổng giám đốc tiểu suất anh còn sợ mình không có chỗ phát tiết? Liền trước khi đuổi lôi từng người từng người,  mắng người ta đến hoa nát ngọc tan luôn. Thật là, thư kí Dịch cậu mau đến cứu vài nghìn nhân viên trong xí nghiệp này đi!!!

"Ahaha, Vương giám đốc ngài sớm vậy đã gọi điện, có việc gì a?" Khương Thanh nghe đầu dây bên kia tựa hồ gọi tên mình như rít qua kẻ răng, hoảng hốt hi hi ha ha. Mình chết chắc rồi.

"Chuyện giao cho cậu, như thế nào rồi?" Anh nhẹ nhàng hỏi.

Nhẹ nhàng cái thí, Vương Tuấn Khải cậu mau lớn tiếng mắng tôi một trận, cậu như vậy nhẹ nhàng tôi mới muốn ra quần rồi.

"Ha ha, chuyện này, chuyện này. Vương Tuấn Khải, bàn bàn bạc một chút được không?" Nín thở.

"...Được rồi mau nói! Cái gì bàn bạc?" Một tuần qua ăn không ngon ngủ không yên, tin tưởng đồng học này chờ đợi một tuần ngóng tin y. Đến thời điểm này nghe giọng cậu ta lắp ba lắp bắp liềm biết không có hảo tin cho anh.

Cũng không thể trách Khương Thanh, muốn trách liền trách bảo bối nhà anh, muốn trốn liền trốn đến lợi hại. Giống như xuyên không gian, biến mất.…
------------------------------------
~

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia